Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Ra quyền, như mãnh hổ giương vuốt!
Tiếng gió gào thét, song quyền chính diện va chạm dưới cái chìn chăm chú của mọi người, âm thanh vang lên khiến người ta phải cảm thấy rùng mình.
Trần Chí Cương trong nháy mắt đã ổn định lại thân hình, Trần Tông thì hơi lùi về phía sau một bước.
“Ha ha! Chẳng phải ta đã nói sao, Trần Tông sao có thể là đối thủ của Cương ca.”
Bầu không khí căng thẳng bên dưới bị một tiếng cười phá vỡ, đủ lời bàn tán cũng theo đó mà cất lên, chủ yếu nói Trần Tông không biết lượng sức.
“Nói nhảm! Tông ca nhất định có thể đánh bại Trần Chí Cương!”
Trần Nhất Minh đỏ mặt la lớn.
“Mắt ngươi bị mù hả? Không thấy Trần Tông vừa bị Cương ca một quyền đánh lui sao?
Trần Trung Kiệt cười lạnh liên tục, mỉa mai Trần Nhất Minh.
“Có chút bản lĩnh.”
Trần Chí Cương thu hồi nắm đấm, lại lần nữa triển khai Hổ Cứ thức, hai mắt như có điện quang loé lên, miệng nở một nụ cười lạnh: “Nhưng mà một quyền vừa rồi, ta chỉ dùng bảy thành khí lực mà thôi.”
“Ngươi cho rằng ta dùng toàn lực sao?”
Trần Tông cũng lần nữa triển khai Hổ Cứ thức, hỏi ngược lại.
“Một khi đã như thế, vậy thì xuất toàn lực của ngươi ra đi, ta sẽ cho ngươi sự chênh lệch giữa chúng ta.”
Trần Chí Cương cười nhạt.
Một quyền vừa rồi chỉ là đòn thăm dò của song phương, tiếp theo mới thực sự chiến đấu.
“Cương ca muốn xuất ra toàn lực!”
“Phải biết rằng, một quyền toàn lực của Cương ca lên tới tận sáu trăm cân.”
Một đám người ủng hộ Trần Chí Cương kích động không thôi.
Huyết khí chảy xuôi, cơ bắp căng cứng, trên người Trần Chí Cương tràn ngập một loại áp lực, đó là áp lực đến từ khí lực vượt xa mức tiêu chuẩn thông thường.
“Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, có sáu trăm cân khí lực, Hổ Lực quyền pháp cũng đạt tới cảnh giới đại thành, đích xác không tồi.”
Đốc chiến gật gật đầu, có chút tán thưởng.
“Thiên phú của đứa nhỏ Chí Cương này trong chi tộc, không ai có thể theo kịp, lại còn vô cùng nỗ lực.”
Trần Hổ Chiến cười nói đầy tự hào.
Đốc chiến cũng chỉ cười cười cho qua chuyện, ánh mắt dừng trên người Trần Tông, trực giác nói cho ông ta biết, thiếu niên này hứa hẹn sẽ mang đến bất ngờ lớn.
Trần Chí Cương vận dụng toàn bộ mười thành sức mạnh, một cỗ áp lực được hình thành dưới khí tức kinh khủng của Hổ Lực quyền pháp đại thành, khiến sắc mặt Trần Tông ngưng trọng.
Hít sâu một hơi, Trần Tông biết mình cũng cần phải dốc toàn lực.
Điều chỉnh lại tư thế, trong phút chốc, một cỗ khí thế xuất hiện trên người Trần Tông, nhanh chóng tràn ngập ra xung quanh.
Gió ngừng thổi!
Mọi người chỉ cảm thấy Trần Tông đang biến hoá nhanh chóng, giống như một đầu mãnh hổ đang chiếm cứ một góc lôi đài, tản mát ra uy thế kinh người.
Đặc biệt là Trần Chí Cương, y còn cho rằng chính mình đang gặp ảo giác.
Đốc chiến bỗng nhiên đứng lên, hai mắt trừng lớn, phóng ra quang mang kinh người, hai tay run nhẹ bởi vì kích động.
“Cảnh giới viên mãn…”
Giọng ông ta trầm xuống, có chút run rẩy.
“Chuyện này không có khả năng…”
Trần Hổ Chiến thất thần, cảm thấy bất lực từ tận đáy lòng.
Võ học trúc cơ cảnh giới viên mãn!
Đó là cảnh giới mà người người trong Trần gia đều tha thiết mơ ước muốn đạt tới.
Nhưng trong cả chi tộc, chưa bao giờ có người làm được, cho dù là ở tông tộc cũng có rất ít người tu luyện võ học trúc cơ đến cảnh giới viên mãn, mà đây mới chỉ là cấp độ Võ Đồ, thực sự vô cùng hiếm thấy.
Nhưng lúc này, bọn họ lại có thể nhìn thấy phép màu đó được tạo ra bởi một Võ Đồ chưa đến mười lăm tuổi, tu vi mới chỉ là Khí Huyết cảnh tầng ba.
Khó mà có thể tin nổi, giống như đang nằm mơ.
Trần Chí Cương cảm thấy bản thân như đang rơi vào trong biển sương mù, chuyện này rất phi thực tế.
Y trải qua thiên tân vạn khổ, lại nhờ có Trần Hổ Chiến chỉ điểm mới tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới đại thành, ngay cả đại thành đỉnh phong cũng còn chưa chạm đến.
Vậy mà một tên phế vật chỉ có tu vi Khí Huyết cảnh tầng ba lại có thể tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới viên mãn.
Chuyện này vốn dĩ không thể nào xảy ra.
“Cho dù ngươi có luyện quyền pháp đến cảnh giới viên mãn thì cũng không phải là đối thủ của ta!”
Trần Chí Cương gầm nhẹ, hai chân phát lực, chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, thân hình y lao lên trong nháy mắt, hữu quyền với sáu trăm cân khí lực hung hãn đánh ra, xé toạc không khí hướng về phía Trần Tông.
Trần Tông lập tức thi triển Hổ Cứ thức, sau khi đạt đến cảnh giới viên mãn, tổng thể sức mạnh của hắn trở nên cân bằng hơn, cho dù vừa đột phá lên Khí Huyết cảnh tầng ba, chỉ có bốn trăm cân khí lực, nhưng vẫn có thể bạo phát vượt qua cực hạn.
Khí thế của hắn vô cùng mạnh mẽ, không ngừng công kích từ mọi hướng, liên tục gây sức ép lên Trần Chí Cương.
Hổ Trùng!
Song quyền lại va chạm một lần nữa, khiến không khí nổ vang thành tiếng đáng sợ.
Hổ Trùng!
Hổ Trùng!
Liên tiếp ba quyền va chạm nhau, Trần Tông như mãnh hổ hạ sơn, liên tục chèn ép đối phương.
Cánh tay của Trần Chí Cương run lên, bất giác lui về phía sau một bước, nhưng một bước lùi kia lại khiến khí thế của y sụt giảm nặng nề.
Trần Tông phóng lên, song quyền liên tục đánh ra.
Hổ Trùng!
Hổ Trùng!
Hổ Trùng!
Trần Chí Cương chỉ có thể lui về phía sau từng bước một.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Trần Chí Cương, một người được ca tụng là đệ nhất nhân của gia tộc khi chỉ mới chưa tròn mười lăm tuổi, thế nhưng lại bị một tên phế vật áp đảo, đây có phải đang nằm mơ hay không?
Hổ Chuyển thức!
Thân hình xoay tròn, cánh tay như đuôi cọp quét ngang, tốc độ quá nhanh khiến Trần Chí Cương không kịp chống đỡ, bị đánh cho xây xẩm mặt mày.
Bỗng nhiên, Trần Tông đạp đất phóng tới, nhảy vọt lên cao chừng nửa thước, bạo phát một loại khí thế trước giờ chưa từng có.
Trần Chí Cương bất giác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen bao phủ tầm mắt, giống như một đầu mãnh hổ từ trên núi nhảy xuống, đôi mắt lạnh lùng đầy bá khí kia khiến trái tim y đập liên hồi, cảm giác sợ hãi bất chợt nảy sinh.
Hổ Bạo thức!
Thế như chẻ tre!
Trần Tông toàn lực đánh ra một quyền, đó là một quyền mạnh mẽ nhất của Hổ Lực quyền pháp, cũng là một quyền kết thúc.
Trần Chí Cương theo bản năng giơ hai tay lên chắn ngang, nhưng uy lực bá đạo của một quyền kia lại đánh gãy hai tay của y, sau đó dội thẳng vào ngực.
Trần Chí Cương văng ra khỏi lôi đài, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi, không cách nào động đậy được nữa.
“Trần Chí Cương… thua…”
“Trần Tông đánh bại Trần Chí Cương?”
Cả đám người ngơ ngác nghẹn ngào.
“Tông ca, đánh hay lắm!”
Trần Nhất Minh kích động vô cùng.
“Tốt, tốt, tốt…”
Trần Chính Đường mừng rỡ ra mặt, cả người run rẩy vì vui sướng.
Trần Ngọc Dao đờ người ra, đầu óc một mảnh hỗn loạn, chẳng biết phải diễn tả cảm xúc lúc này của nàng như thế nào.
Hai mắt Trần Nhất Đao loé lên quang mang dị thường, nhìn chằm chằm Trần Tông giống như vừa phát hiện được con mồi, nóng lòng muốn được luận bàn.
Trần Hổ Chiến đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó sắc mặt chợt trở nên âm trầm, nộ khí xung thiên sắp sửa bạo phát.
“Tốt, Trần Tông khiêu chiến Trần Chí Cương giành được thắng lợi, đoạt được danh ngạch, sẽ cùng Trần Ngọc Dao và Trần Nhất Đao tiến vào tộc đường tông tộc để tu luyện.”
Trần Vũ Hùng kích động không thôi.
Không chỉ bởi vì Trần Tông tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới viên mãn, mà còn là vì hắn đã đánh bại Trần Chí Cương.
Nếu như Trần Chí Cương có thể tiến vào tộc đường tông tộc để tu luyện như đã được định sẵn, địa vị của Trần Hổ Chiến ở trong chi tộc sẽ tăng vọt, dần dần sẽ lấn át luôn cả ông, nhưng bây giờ sẽ không còn có thể xảy ra chuyện đó nữa.
“Nhãi ranh, dám hạ thủ đoạn độc ác như vậy!”
Trần Hổ Chiến bất thình lình nhảy lên, khí thế khủng bố của Khí Huyết cảnh tầng bảy bạo phát, đánh ra một trảo về phía Trần Tông.
Nếu như trúng phải một trảo kia, Trần Tông chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Trần Tông đứng như trời trồng, hàn khí chạy dọc sống lưng khiến cả người hắn tê dại, so với lần bị đầu mãnh hổ kia theo dõi trong rừng còn khủng bố hơn gấp nhiều lần.
Kiếm quang tại mi tâm nhẹ nhàng rung lên, cảm giác thư thái tràn ngập toàn thân giúp Trần Tông tỉnh táo trở lại.
Nhưng chênh lệch giữa Khí Huyết cảnh tầng ba và Khí Huyết cảnh tầng bảy là quá lớn, như đom đóm so với ánh trăng, cho dù có kịp phản ứng nhưng cũng chẳng thể nào né tránh.
“Trần Hổ Chiến… ngươi… dám…”
Trần Chính Đường thất thanh hô lớn, lúc này mọi người xung quanh mới như bừng tỉnh từ cơn mê, hưởng ứng kinh hô theo.
Trần Tông muốn di chuyển né tránh theo bản năng, nhưng nếu đã không kịp thì không cần tránh nữa, Trần Hổ Chiến đã muốn giết người, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không chùn bước.
Trong nháy mắt, hổ thế xuất hiện trên người Trần Tông lại càng thêm mãnh liệt.
Một trảo của Trần Hổ Chiến nhanh chóng che phủ tầm mắt, Trần Tông phẫn nộ, dùng hết sức bình sinh đánh ra một quyền, ý đồ cá chết lưới rách.
“Chết đi!”
Trần Hổ Chiến gầm lên như tiếng sấm, một trảo không chút lưu tình chụp vào đầu Trần Tông.
Sự tình nói ra thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Trần Tông chỉ cảm thấy lam ảnh loé lên trước mắt, một đạo thân ảnh cao lớn không biết xuất hiện từ đâu, đánh ra một chưởng va chạm cùng một trảo của Trần Hổ Chiến, đẩy lùi ông ta.
“Trần Hổ Chiến, ngươi muốn phá hư quy củ sao?”
Giọng nói hờ hững ẩn chứa vài phần hàn ý, khiến đồng tử Trần Hổ Chiến co rút lại.
Đốc chiến ra tay!
“Không, ta chỉ là…”
Đối mặt với một đốc chiến cường đại như vậy, Trần Hổ Chiến không dám cãi cùn, bởi vì ông ta đuối lý.
“Trong chiến đấu, có thắng bại cũng sẽ có thương tích.”
Đốc chiến trực tiếp cắt ngang lời giải thích của Trần Hổ Chiến: “Thằng bé này là một trong ba người được tiến vào tộc đường tông tộc, nếu chỉ cần xảy ra một chút bất trắc, cho ngươi mười cái mạng cũng không đủ để đền!”
Nói xong, đốc chiến cũng chẳng thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Trần Hổ Chiến, xoay người về phía Trần Tông, mỉm cười nói: “Không tồi, trong lòng có mãnh hổ, dũng khí đáng khen.”
“Đa tạ đốc chiến ra tay cứu giúp.”
Trần Tông vội vàng khom lưng cảm tạ.
“Đây là trách nhiệm của ta.”
Đốc chiến cười nói, nhìn về phía Trần Vũ Hùng gật đầu ra hiệu.
“Ta tuyên bố, Trần Tông, Trần Ngọc Dao cùng Trần Nhất Đao, đạt được tư cách tiến vào tộc đường tông tộc tu luyện.”
Trần Vũ Hùng với vẻ mặt hăm hở, giọng nói dường như trở nên to rõ hơn: “Thưởng cho mỗi người hai viên Tinh Lực hoàn, hy vọng các ngươi sau này đến tộc đường tông tộc sẽ chuyên tâm tu luyện, sớm ngày trở thành Võ Giả!”
“Hai viên Tinh Lực hoàn.”
Trần Tông nghe vậy thì vui sướng không thôi.
“Tiểu gia hỏa, đến tông tộc sẽ nhận được càng nhiều Tinh Lực hoàn.”
Đốc chiến cười nói, khiến hai mắt Trần Tông càng rực sáng.
Sau khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, Trần Tông bỗng nhiên mở miệng : “Đốc chiến đại nhân, gia chủ, xin hỏi, nếu có người vi phạm tộc quy, nên xử trí như thế nào?”
Đám người Trần Chí Cương chợt biến sắc.
“Tiểu gia hỏa, ngươi có chuyện gì cứ việc nói ra.”
Đốc chiến chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị nói.
“Chuyện thứ nhất, một tháng trước, ta không nhận được phần Tinh Lực hoàn của mình.”
Trần Tông nói xong, ánh mắt quét về phía cậu của Trần Chí Cương, chỉ thấy cả người ông ta run lên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
“Lý Thất, từ hôm nay trở đi, ngươi và Trần gia không còn quan hệ nữa.”
Trần Vũ Hùng nói một câu, lập tức khiến Lý Thất xụi lơ trên mặt đất, ông ta dựa vào mối quan hệ với Trần Hổ Chiến mới có thể lẫn vào Trần gia, leo lên được một chức vị không tồi, vốn nghĩ rằng tiền đồ sẽ được rộng mở, nhưng bây giờ tất cả đều kết thúc rồi.
“Chuyện thứ hai, hai mươi mấy ngày trước, ở trong Phong Hống Lâm, có người muốn giết ta, nếu không phải ta tốt số, hiện tại đã chầu ông bà rồi!”
Ánh mắt Trần Tông đảo về phía đám đông bên dưới, tập trung vào Trần Đại Chung, giọng nói chứa đầy hàn ý: “Trần Đại Chung, lúc đó là ai sai khiến ngươi?”
“Nói bậy!”
Trần Đại Chung đỏ mặt tía tai, rống to thanh minh.
Trần Võ Hùng cùng đốc chiến và đám người Trần Hổ Chiến chợt biến sắc, Trần Chính Đường vô cùng tức giận, còn những tộc nhân khác thì ngạc nhiên đến ngơ ngác.
“Trần Đại Chung, ta kém ngươi năm sáu tuổi, nước sông không phạm nước giếng, ta cần gì phải bôi nhọ ngươi?”
Trần Tông bình tĩnh nói: “Lúc ấy, chắc chắn là ngươi đã đem con hổ mình giết được mang về trong tộc, cũng còn may, nếu như không có nó xuất hiện thì ta đã bị ngươi giết chết rồi.”
“Gia chủ, hai mươi mấy ngày trước, Trần Đại Chung quả thực có mang về một con hổ.”
Một tộc lão lên tiếng.
“Trần Đại Lỗi, chuyện này cũng liên quan đến ngươi.”
Trần Tông bỗng nhiên nhìn về phía Trần Đại Lỗi.
“Ta không có… chuyện này không liên quan đến ta…”
Trần Đại Lỗi thất thanh kêu lên sợ hãi.
“Thân là Võ Giả mà lại động tay chân với Võ Đồ dưới mười lăm tuổi, đây là một tội, mưu sát đệ tử trong tộc, đây là hai tội.”
Sắc mặt Trần Vũ Hùng trầm xuống: “Hai tội cũng phạt, phế bỏ tu vi của Trần Đại Chung.”
“Không, ta không có…”
Trần Đại Chung liên tục rống to, nhanh chóng dạt đám đông ra muốn chạy trốn, một tộc lão lập tức xuất thủ, bàn tay liên tục đánh vào người Trần Đại Chung, khiến gã run rẩy dữ dội, sắc mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn như một quả bóng da bị xì hết hơi, trở nên suy yếu vô cùng, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ để xô ngã gã.
Tu vi Khí Huyết Cảnh tầng bốn bị phế đi.
Trần Chí Cương mặt cắt không còn giọt máu, Trần Đại Lỗi cả người phát run, trong mắt loé lên một tia hận ý.
“Đây là kết cục của những kẻ vi phạm tộc quy.”
Trần Vũ Hùng cao giọng nói.
“Đa tạ gia chủ đã chủ trì công đạo.”
Trần Tông khom người nói, ánh mắt đảo qua Trần Chí Cương.
Hắn biết rằng, dù bản thân vừa đánh bại Trần Chí Cương, nhưng vẫn còn Trần Hổ Chiến ở đây, hắn tạm thời không làm gì được y.
Lý Thất và Trần Đại Chung vi phạm tộc quy, lấy tộc quy đối phó với bọn họ là biện pháp tốt nhất, mà Trần Tông cần phải chuyên tâm tu luyện ở tộc đường tông tộc, không có thời gian rảnh để ý tới, chi bằng giải quyết dứt khoát, bớt đi một phần rắc rối về sau.
Đây cũng là hậu quả mà bọn chúng phải gánh lấy, gieo gió thì gặt bão thôi.
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...