Kiếm Đạo Thông Thần


Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại



“Trần Ngộ, Trần Tả Dực, Trần Yên, Trần Thuỷ Thanh, Trần Thiểu Trạch, Trần Tông.”
“Có mặt!”
Bảy người cùng kêu lên.
“Ta là Trần Xuất Vân.”
Một thân võ phục màu trắng bó sát cơ thể, làm tôn lên dáng người thướt tha nhưng cũng rất mạnh mẽ, tóc đen búi cao ở sau đầu, tư thế hiên ngang dõng dạc, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, da dẻ mịn màng, giọng nói tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, ánh mắt ngời sáng, trong vắt như làn thu thuỷ: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là giáo tập kiếm pháp của các ngươi.”
Trần Tông quan sát nữ tử xinh đẹp đứng trước mặt này, đối phương phỏng chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng trên người lại ẩn ẩn hiện hiện một loại khí tức cường đại vượt xa hắn.
Nơi này là tộc đường tông tộc Trần gia.
Bao gồm cả chi tộc và tông tộc có tổng cộng sáu mươi Võ Đồ, dựa theo loại võ học trúc cơ tu luyện mà phân loại thành năm tổ: đao, kiếm, quyền, chưởng, cước.
Trần Tông đã tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới viên mãn, vốn dĩ được phân vào tổ quyền pháp, nhưng hắn cương quyết xin vào tổ kiếm pháp.
Tính luôn cả Trần Tông, tổ kiếm pháp có tổng cộng bảy người, năm nam hai nữ, hai người đến từ chi tộc, còn lại đều đến từ tông tộc.
“Trước hết, ta sẽ truyền thụ Hổ Khiếu Quyết.”
Trần Xuất Vân không thích dông dài, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.
“Hổ Khiếu Quyết là bí quyết tôi luyện huyết khí độc môn của Trần gia chúng ta, tuyệt đối không được truyền ra ngoài.”
“Hổ Khiếu Quyết chia thành động và tĩnh…”
Trần Xuất Vân giảng giải ngắn gọn mà dễ hiễu, truyền thụ Hổ Khiếu Quyết cho mọi người, giảng đi giảng lại ba lần.
“Trần Tông, tu vi của ngươi chưa đến Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, không thể tu luyện Hổ Khiếu Quyết.”
Ánh mắt Trần Xuất Vân dừng trên người Trần Tông.
“Ta hiểu.”
Trần Tông gật đầu.
Cấp độ Võ Đồ được chia thành hai giai đoạn tu luyện, trước tiên cần phải luyện võ học trúc cơ để đột phá đến Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, sau đó mới bắt đầu tôi luyện huyết khí, làm bước đệm cho việc đột phá lên Khí Huyết cảnh tầng bốn.
Nếu tu vi chưa đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong mà vẫn cố tu luyện Hổ Khiếu Quyết, sẽ chỉ làm tổn thương huyết khí.
“Ta sẽ tiếp tục giảng Hổ Khiếu Quyết, không rõ cái gì, sau này có thể hỏi lại ta.”
Hai giờ sau, tiết học kết thúc, Trần Xuất Vân giải đáp một chút thắc mắc của mọi người rồi mới rời đi, mười ngày nữa sẽ lại đến tiết này.

Năm đệ tử đến từ tông tộc không thèm đoái hoài đến Trần Tông và Trần Yên, trực tiếp rời đi.

Trần Yên cũng gật đầu với Trần Tông rồi rời đi.
Tộc đường được chia thành hai khu, cách nhau bởi một cánh cửa.
Ngoại đường không rộng lớn lắm, có Cư Trú Khu, Thiện Đường (nhà ăn), Võ Học Thất, Vũ Khí Thất.

Những tân đệ tử này bắt buộc phải đột phá tu vi lên Khí Huyết cảnh tầng bốn để có thể trở thành Võ Giả, nếu không sẽ bị tống cổ khỏi đây.
“Trước tiên ta cần tăng tu vi tới Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, sau đó lại tu luyện Hổ Khiếu Quyết để tôi luyện huyết khí.”
Tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là tìm được bảo dược để trị liệu thương thế cho a ba, giúp ông khôi phục tu vi, nhưng để thực hiện tâm nguyện thì phải có thực lực.

Vì vậy, Trần Tông đặt ra mục tiêu trước mắt là phải tăng tiến tu vi, bước vào tộc đường tông tộc.
“Từ chi tộc mang theo hai viên Tinh Lực hoàn, cộng thêm ba viên của tộc đường phân phát cho, tổng cộng là năm viên, có thể giúp ta tăng tiến một chút tu vi, nhưng vẫn không đủ để đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong.”
“Có lẽ, ta có thể tu luyện nhiều loại võ học trúc cơ cùng lúc.”
Mỗi khi đột phá được một cảnh giới của võ học trúc cơ, đều có thể kích phát tiềm lực của bản thân ở mức độ nhất định, tăng cường huyết khí, sau đó bơm ngược về cơ thể, thực lực sẽ được đồng bộ tăng lên.
Nhưng muốn đột phá cảnh giới của võ học trúc cơ cũng chẳng phải điều đơn giản.
Người bình thường tu luyện võ học trúc cơ, ba tháng nhập môn, một năm tiểu thành, ba năm đại thành, dù là người có chút thiên phú muốn luyện đến đại thành cũng phải mất hai năm.
Vậy nên mới nói rằng, cho dù chỉ cần tốn thời gian một năm đã luyện đến đại thành, nhưng nếu coi lộ trình phát triển này như một phương thức chính để nâng cao tu vi thì cũng không thực tế lắm.
Trần Tông lại không giống như vậy, hắn được kiếm quang thần bí cải tạo cơ thể, hơn nữa khi tu luyện võ học trúc cơ cũng có sức mạnh của kiếm quang thần bí trợ giúp, trong khoảng thời gian ngắn muốn luyện đến đại thành cũng không khó, đây là ưu thế của hắn, cần phải tận dụng tối đa.
Võ Học Thất ở ngoại đường lớn hơn vài lần so với Võ Học Thất ở chi tộc Tiểu Hồ trấn, một bên cửa có đặt một cái bàn, ngồi tại bàn là một người đàn ông trung niên, cũng chính là người quản lý của Võ Học Thất.
Ba mặt đều có các kệ sách, mỗi kệ đều có trên trăm quyển sách, được phân loại rõ ràng, trên kệ sách bên trái đều là võ học trúc cơ và những tâm đắc tu luyện liên quan.
Ở giữa Võ Học Thất là sáu chiếc bàn gỗ cùng một ít ghế, phục vụ nhu cầu đọc sách của đệ tử ngoại đường, bởi vì không thể mang sách ra khỏi nơi này được.
Trần Tông liếc mắt đảo qua một lượt, ba môn võ học trúc cơ của chi tộc tại Tiểu Hồ trấn cũng nằm trên đó, còn lại đều là những môn võ học trúc cơ hắn chưa nghe qua bao giờ.
Du Xà Thủ.
Đại Mãng cước pháp.
Trọng Quyền.
Toái Bi chưởng pháp.
Liên Hoàn đao pháp.

Trọng Kích đao pháp.
Tàn Ảnh kiếm pháp.
Phất Liễu kiếm pháp.
Ưng Kích kiếm pháp.
Vân vân và mây mây…
Đảo mắt qua lại, mỗi môn võ học trúc cơ như vậy có ít nhất ba quyển tâm đắc tu luyện, nhiều thì hơn mười quyển.
“Võ học trúc cơ có tổng cộng ba mươi hai môn, nhiều thật.”
Con số này khiến Trần Tông có chút ấn tượng, hắn cũng nhận ra, trong ba mươi hai môn võ học trúc cơ chỉ có năm môn sử dụng binh khí, bao gồm ba môn kiếm pháp và hai môn đao pháp.

Qua đó cũng cho thấy rằng, võ học trúc cơ sử dụng binh khí vô cùng thưa thớt và trân quý, nhưng cũng nổi danh là khó tu luyện.
Trần Tông chọn ra ba môn kiếm pháp cùng những quyển viết về tâm đắc tu luyện liên quan, sau đó ngồi xuống một chiếc bàn ghỗ, bắt đầu lật xem.
Tàn Ảnh kiếm pháp là một môn vô cùng chú trọng vào kĩ xảo của kiếm pháp, mặc dù yếu kém trên phương diện công kích và phòng ngự, nhưng lại có thể huyễn hoá ra tàn ảnh, quấy nhiễu tầm nhìn đối phương.

Tổng cộng có sáu thức, luyện đến đại thành sẽ có thể tôi luyện sáu thành bộ vị thân thể.
Kiếm quang ở mi tâm run run, ngân sắc Thương Long bay múa, khiến đầu óc của Trần Tông vô cùng minh mẫn, không chỉ hoàn toàn nhớ kĩ nội dung của Tàn Ảnh kiếm pháp, mà còn nhanh chóng nắm vững được những điều tinh tuý.
Xem xong Tàn Ảnh kiếm pháp, hắn lại xem qua tiếp “thiển tích Tàn Ảnh kiếm pháp”, “ta luyện Tàn Ảnh kiếm pháp”, “Tàn Ảnh kiếm pháp phỏng đoán”, chậm rãi lật xem từng cái tâm đắc tu luyện, tiếp thu kinh nghiệm và trí tuệ của tiền nhân, giúp bản thân lĩnh ngộ sâu sắc hơn đối với Tàn Ảnh kiếm pháp.
Phất Liễu kiếm pháp chú trọng sự mềm dẻo, kiếm như cành liễu đung đưa trong gió, công thủ toàn diện, có tổng cộng sáu thức, luyện đến đại thành sẽ có thể tôi luyện sáu thành bộ vị thân thể.
Xem xong Phất Liễu kiếm pháp, lại xem tiếp Ưng Kích kiếm pháp.
Phong cách của Ưng Kích kiếm pháp hoàn toàn bất đồng với Phất Liễu kiếm pháp, chủ yếu lấy mũi kiếm làm điểm công kích, bắt chước mỏ nhọn của hùng ưng cùng lợi trảo, xuất kiếm cần phải thật mạnh mẽ.

Là một môn kiếm pháp công kích, luyện đến đại thành cũng sẽ có thể tôi luyện sáu thành bộ vị thân thể.
Xem xong Ưng Kích kiếm pháp, Trần Tông lại lật xem vài quyển tâm đắc tu luyện liên quan, ghi nhớ tất cả vào đầu, sau đó đem sách cất lại lên kệ.
“Thiếu niên, ngươi đọc sách như vậy có hữu dụng hay không?”
Người quản lý thuận miệng hỏi.
“Hữu dụng.”
Trần Tông đáp lại một tiếng, bước ra khỏi Võ Học Thất, người quản lý kia nghe vậy cũng lắc đầu, coi như đây là trò đùa.

Tại Luyện Võ Trường tìm một chỗ vắng người, Trần Tông rút kiếm, suy ngẫm một chút về thức mở đầu của Tàn Ảnh kiếm pháp, một kiếm xuất ra.
Rất nhanh hắn đã xong một lần luyện.
“Quá gượng gạo, dù sao đây chỉ mới là lần đầu.”
Lần thứ hai rõ ràng tiến bộ.
Lần thứ ba càng thêm thuần thục.
Mỗi lần như vậy, Trần Tông đều có cảm thấy mình tiến bộ hơn, đến lần thứ mười, khí huyết của hắn có chút chấn động, hình như lại lớn mạnh thêm một ít.
Sau khi củng cố một phen, Trần Tông triển khai thức mở đầu của Phất Liễu kiếm thức, như cây liễu đứng sừng sững bên bờ nước.
Lần thứ mười, Phất Liễu kiếm pháp đạt tới cảnh giới nhập môn, huyết khí lại lớn mạnh thêm một ít.
Tiếp theo, Trần Tông tu luyện Ưng Kích kiếm pháp.
Cả người giống như là hùng ưng đang muốn sải cánh bay lượn, thanh kiếm của hắn tựa như cánh ưng, tung bay quét ngang bầu trời.
Lại là mười lần, Ưng Kích kiếm pháp nhập môn, huyết khí lại lớn mạnh thêm một ít nữa.
Huyết khí lớn mạnh thêm liên tục ba lần, tiếp theo sẽ là thời điểm tẩm bổ cho cơ thể, giúp khí lực của Trần Tông tăng lên.
“Người này quá ngu xuẩn.”
“Tu luyện ba môn kiếm pháp trúc cơ, đây đúng là muốn tự đoạn tuyệt con đường tương lai phía trước.”
“Ta biết hắn, hắn tên là Trần Tông, lúc trước tu luyện quyền pháp, nghe nói đạt tới cảnh giới viên mãn, được Trần Hạc giáo tập coi trọng, nhưng hắn lại cự tuyệt tổ quyền pháp, gia nhập tổ kiếm pháp.”
“Hoá ra là hắn, vậy chẳng phải là luyện đến bốn môn võ học trúc cơ sao?”
“Thật là hết thuốc chữa.”
Cách đó không xa có mấy người đang thấp giọng bàn tán, bọn họ không luyện quyền pháp, tầm mắt cũng có hạn nên không nhìn ra Trần Tông đã luyện ba môn kiếm pháp đến cảnh giới nhập môn.
Những lời đó hoàn toàn lọt vào tai Trần Tông, đương nhiên là hắn cũng hiểu được suy nghĩ của họ.
Dưới đa số tình hình chung, tu luyện võ học trúc cơ càng nhiều thì tai hại càng nhiều.
Bởi vì mỗi một môn võ học trúc cơ đều tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, mà thời gian và tinh lực của mỗi người là có hạn.

Tu luyện càng nhiều môn thì càng dễ bị phân tán, cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu, cho nên khó mà có thể tiến bộ.
Phần lớn mọi người tu luyện nhiều nhất chỉ hai môn, một môn tu luyện trước khi tiến vào tộc đường, và một môn luyện thêm sau khi tiến vào tộc đường.
Phàm là những người sau khi vào được tộc đường đều sẽ biết, quá trình tu luyện của Võ Đồ chia thành hai giai đoạn.
Một là trước khi đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, võ học trúc cơ là trọng tâm.
Hai là sau khi đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, trọng tâm nằm ở việc tôi luyện huyết khí.
Tu vi tăng lên mới là điểm quan trọng, một khi tu vi đạt tới Khí Huyết cảnh tầng bốn sẽ trở thành Võ Giả, được tu luyện những loại võ học cao cấp và uy lực hơn gấp mấy lần võ học trúc cơ.
Bọn họ cảm thấy Trần Tông chỉ đang làm trò vô nghĩa.
Việc này truyền đến tai Trần Hạc, hắn chỉ mỉm cười: “Cho rằng bản thân tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới viên mãn thì cũng có thể luyện kiếm pháp đến viên mãn sao?”
“Trần Tông, ngươi chỉ đang lãng phí thời gian!”
Trần Ngọc Dao tức giận tìm đến Trần Tông: “Ngươi đã có thể tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới viên mãn, chứng tỏ rằng ngươi có thiên phú đối với quyền pháp, nhưng vì sao lại cứ muốn luyện kiếm pháp, luyện kiếm pháp cũng đã đành, nhưng tại sao ngươi lại còn muốn luyện cùng lúc ba môn kiếm pháp?”

“Ta tự biết khả năng của mình.”
Trần Tông hiểu là Trần Ngọc Dao quan tâm đến hắn, nhưng dù sao hắn cũng không thể nói mình nhận được một thiên đại kỳ ngộ, có ưu thế đối với việc luyện kiếm.
“Ngươi… không sợ rằng sẽ khiến Chính Đường bá phụ sẽ thất vọng sao? Ông ấy đã ôm kỳ vọng lớn lao đối với ngươi như vậy mà?”
“Ta tự biết khả năng của mình.”
Trần Tông lặp lại lần, ngữ khí hờ hững.

Trần Ngọc Dao cũng chỉ biết giậm chân giậm cẳng mà hậm hực bỏ đi.
Lắc đầu thu hồi ánh mắt, Trần Tông tiếp tục luyện kiếm.
Ba môn kiếm pháp đều đạt tới nhập môn, khiến cho huyết khí lớn mạnh thêm một ít, tu vi được tăng lên, điều đó cho thấy hướng phát triển mà hắn lựa chọn là đúng đắn.
Đêm hôm sau, Trần Tông đang luyện kiếm, một đạo thân ảnh nhẹ nhàng từ xa tiến tới, bước chân êm ru không gây ra tiếng động, đứng cách Trần Tông mấy chục thước để tránh quấy nhiễu hắn.
Sau khi luyện xong mỗi môn kiếm pháp như vậy là mười lần, Trần Tông thoáng nhìn qua bóng người kia, liền cúi đầu chào: “Giáo tập.”
“Ừm, ta nghe nói ngươi tu luyện một lúc ba môn kiếm pháp trúc cơ nên đến đây xem thử.”
Giọng nói của Trần Xuất Vân trong trẻo mà lạnh lùng: “Ba môn kiếm pháp này ngươi vừa học được từ sáng hôm qua?”
“Phải.”
Trần Tông gật đầu, đây cũng chẳng phải bí mật gì.
“Gần hai ngày đã luyện ba môn kiếm pháp đến cảnh giới nhập môn.”
Hai mắt Trần Xuất Vân bắn ra lửa, giống như muốn thiêu cháy màn đêm này: “Hoá ra ngươi chính là thiên tài luyện kiếm.”
“Giáo tập quá khen.”
Trần Tông khiêm tốn nói.
“Không cần phải khiêm tốn, ta hỏi ngươi, trong vòng mười ngày, liệu ngươi có thể luyện ba môn kiếm pháp đạt đến tiểu thành?”
Trần Xuất Vân nghiêm túc hỏi.
“Không thành vấn đề.
Trần Tông tự tin trả lời.


Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận