Kị Sĩ Đen


"Harry." - Khi Harry vừa đặt chân xuống xe Vong mã, Sirius lập tức lao đến.

Từ khi nhường vị trí gia chủ cho em trai, Sirius không còn biết cái gì là lễ nghi, lịch sự nữa. Nói cách khác, hắn hoàn toàn buông thả bản thân, như khi mình còn đi học.

"Hai con có sao không?" - Hắn sốt sáng hỏi, còn sờ tới sờ lui trên thân thể hai anh em để kiểm tra.

"Không có gì đâu, cha đỡ đầu." - Harry cười nói.

"Sirius. Cha không biết Harry oai như thế nào đâu. Anh ấy gọi ra một Thần hộ mệnh rắn rất lớn, còn có thể nuốt cả Giám ngục nữa." - Daniel hai mắt lấp lánh kể lại.

Không chỉ Sirius, những giáo sư khác cùng theo ra và một vài học sinh gần đấy đều vô cùng kinh ngạc nhìn Harry. Người có kiến thức về Thần hộ mệnh đều biết có thể gọi ra Thần hộ mệnh có thực thể đã khó, để nó có thể nuốt cả Giám ngục thì còn khó hơn gấp trăm lần. Rốt cuộc con rắn nhỏ này đã mạnh đến mức nào rồi?

"Mấy người còn muốn đứng đây hứng gió đến khi nào? Cho rằng hơi lạnh từ Giám ngục còn chưa đủ sao? Hay là muốn ở đây dùng bữa tối luôn?" - Severus nhìn thoáng qua Sirius đầy khinh bỉ rồi cộc cằn nói.

"Phải rồi." - Dumbledore sờ mũi, xấu hổ nói - "Vào trong nào. Các trò sẽ cần rất nhiều thức ăn để làm ấm mình đấy."

Sau bữa tối, Harry không về kí túc xá mà cùng Daniel đến phòng Hiệu trưởng. Tại đó, Dumbledore và tất cả các giáo sư đều có mặt đầy đủ.

"Harry. Sni...Snape nói với chúng ta là con sẽ thu hút Giám ngục đến, có phải không?" - Sirius lo lắng hỏi.

Harry nhìn quanh phòng một vòng rồi thở dài:


Vâng. Hôm nay chúng đột nhiên tập trung vào toa xe của bọn con cũng là vì con.

"A. Sao có thể?" - Daniel kêu lên.

"Thể chất của con vốn rất mẫn cảm với Giám ngục nên..." - Harry thản nhiên như thể thứ cậu thu hút là một thứ côn trùng vô hại chứ không phải thứ sinh vật đáng ghê tởm kia.

"Mẫn cảm đến mức nào?" - Dumbledore hỏi.

Phải biết rõ mức độ thì cụ mới sắp xếp mọi chuyện được. Harry hơi cau mày nghĩ rồi nói:

"Giả sử em đứng giữa một nghìn người và đối diện là một trăm Giám ngục thì chúng sẽ nhằm vào em trước tiên rồi mới đến những người khác."

Tất cả giáo sư có mặt và cả Daniel đều biến sắc khi nghe Harry nói. Đây không phải mẫn cảm bình thường nữa rồi.

"Có phải trên người trò có cái gì hấp dẫn chúng không? Bình thường chẳng ai mẫn cảm đến mức đấy cả." - Pomfrey vừa quan sát cậu vừa hỏi.

Harry không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

"Nếu cậu Potter đây thích được Giám ngục lấy đi linh hồn như vậy thì cuộc gặp mặt này nên kết thúc ở đây thôi. Có điều đừng lôi kéo những học trò khác làm ra hành vi ngu xuẩn như cậu. Giữ một thứ có thể hấp dẫn Giám ngục đến trên người. Thật không hiểu nổi trong đầu cậu chứa cái gì nữa. Ngay cả sinh vật ngu xuẩn như Quỷ khổng lồ cũng không làm
ra hành vi lỗ mãng như thế." - Severus nói xong thì tức tối phất tay áo đi luôn.

"Mày..." - Sirius trừng mắt muốn nói gì đấy nhưng lại bị Harry kéo tay lại nên đành thôi.

Harry nhìn áo choàng lay động quay cuồng khuất sau lối vào mới quay lại nhìn Hiệu trưởng:

- Thầy định làm thế nào?

"Nếu không thể lấy thứ trên người trò xuống thì chỉ có cách né tránh mà thôi. Nếu có thể thì trò đừng rời khỏi tòa thành, thầy sẽ miễn học những môn ngoài trời cho trò. Nhất là đừng lại gần Rừng Cấm."

Harry nhìn hai mắt Dumbledore đầy ý cười lại ẩn chứa lo lắng thì cũng chỉ có thể cười gượng quay đi. Không vào Rừng Cấm? E là hơi khó đi.

"Harry. Bình thường con có chạy vào đấy phá thế nào cũng được nhưng bây giờ thì không thể. Giám ngục có thể ra vào Rừng Cấm kiểm tra." - Sirius giữ vai cậu nghiêm túc nói.

"Đúng vậy Harry. Tuy em rất khó chịu vì anh vào Rừng Cấm mà không rủ em, đợi bọn Giám ngục không ở đây nữa anh nhất định phải mang em vào đấy chơi..." - Daniel không quên đòi hỏi - "Nhưng giờ thì anh không nên ra ngoài đâu. Một trăm Giám ngục không phải con số nhỏ."

"Con biết rồi." - Harry gật đầu.

*******

Hầm


"Potter."

Harry vừa đặt tay lên cửa vào phòng sinh hoạt chung thì từ phía sau có một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Không cần quay lại cậu cũng biết người này là ai. Severus.

"Một buổi tối tốt lành, chủ nhiệm." - Harry lễ phép chào.

"Cầm lấy."

Severus đưa ra một cái hộp. Harry nhận lấy rồi mở ra. Bên trong là năm bình độc dược nhỏ.

"Không cần ta hướng dẫn trò cách sử dụng chứ?"

"Vâng. Cảm ơn thầy." - Harry cười. Dược Ổn định linh hồn cậu cũng có, những bình dược này cậu sẽ cất đi làm kỉ niệm.

Severus nhìn Harry, càng nhìn càng cảm thấy đứa trẻ này có vấn đề. Dường như cậu ta luôn cố ý giữ khoảng cách với mình nhưng lại không tránh né mỗi khi anh chủ động tiếp cận. Thậm chí cho dù biết mình đang thăm dò cậu ta thì cậu ta cũng mặc kệ, còn phối hợp cung cấp thông tin. Severus thật sự không hiểu nổi Harry Potter này đang làm gì nữa. Mà
đáng giận nhất là anh luôn dễ dàng bỏ qua cho cậu ta. Nếu hôm nay người làm ra hành động ngu xuẩn đó là bất kì một học trò nào khác thì anh nhất định sẽ khiến người đó không nhìn thấy mặt trời trong suốt quãng đời đi học của mình.

"Đừng để ta nhìn thấy trò học theo người cha không có não của trò chạy vào Rừng Cấm."

"Vâng. Em sẽ không để thầy nhìn thấy." - Chỉ cần thầy không nhìn thấy là được.

"Vì hành động hôm nay của trò. Cấm túc mỗi tối cho đến kì nghỉ Giáng sinh." - Bỏ lại một câu nói, Severus tức giận bỏ đi. Thằng ranh con này còn không biết sợ

Khi Harry vào phòng sinh hoạt chung, Draco, Blaise và Pansy đang ngồi trên ghế sô pha. Những học trò khác đã về phòng hết. Vì cuộc họp đột xuất ban nãy, cậu và Severus đều không đến tham dự trận tranh chức Thủ tịch.

"Harry, không có chuyện gì chứ." - Draco lên tiếng đầu tiên.

"Ừ. Kết quả thế nào?" - Harry hỏi.


"Đừng cố chuyển chủ đề, Harry." - Pansy tỏ ra không hài lòng - "Nhưng nếu cậu thực sự muốn biết thì chẳng có kết quả già cả."

"Vị trí không thay đổi?" - Harry đoán.

"Không." - Blaise lắc lắc ngón tay - "Hôm nay không tranh chức Thủ tịch."

"Tại sao?"

"Không có cậu ở đây chứ sao." - Pansy khẽ vẫy quạt, cười vui vẻ.

"Hiệu trưởng đã cho phép mình miễn học những môn ngoài trời. E là sẽ không thể trở thành một Thủ tịch." - Harry vẫy tay với bạn rồi đi thẳng về phòng.

Ba con rắn nhỏ mở to mắt nhìn nhau. Một lúc sau, Pansy mới tức giận, giậm mạnh chân:

- Để cậu ta chạy mất rồi. Mình còn chưa kịp hỏi gì cả.

"Được rồi. Mai rồi hỏi cũng được mà." - Draco an ủi.

"Hừ." - Pansy tức giận quay về phòng.

Hai nam sinh bị bỏ lại cũng đành lôi kéo nhau về phòng. Có chuyện gì mai nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận