Khuynh Thế Thiên Tài

Đêm khuya trong khách phòng của Âu Dương gia.

Âu Dương Thần Chương đang nằm trên giường, thân thể hơi nghiêng, hơi thở đều đều tựa như đang ngủ rất say. Nhưng thật tế hắn không hề ngủ, thậm chí thập phần cảnh giác nghe ngóng từng động tĩnh diễn ra ở xung quanh.

Đây đã là giờ giới nghiêm của Âu Dương gia, trừ người gác cổng thì tất cả mọi người đều phải lên giường đi ngủ. Cho nên, không gian lúc này mới yên tĩnh như vậy! Yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến người ta chú ý.

Đột nhiên, cửa phòng của Âu Dương Thần Chương truyền tới vài tiếng cách cách cách nghe rất êm tai, ngỡ như chỉ là tiếng côn trùng hỗn loạn vô tình va vào cửa, nhưng thật ra rất âm thanh đó rất có quy luật. Đây chính là một dạng ám hiệu!

Khoé môi Âu Dương Thần Chương khẽ nhếch, hắn đứng lên khoác lên người thêm một tầng áo choàng rồi mới bình đạm bước ra mở cửa.

Một cơn gió ùa vào bên trong, một người đã cung kính quỳ gối trước mặt Âu Dương Thần Chương.

Đó là một thiếu nữ, thiếu nữ tựa hồ chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi. Nàng mặc một thân y phục đen giống như y phục dạ hành, gương mặt nhỏ nhắn, tạm được xem là thanh tú lúc này phủ thêm một tầng nghiên túc.

Người thiếu nữ này chính là Thu Hồng!

Thu Hồng chỉ cung kính cúi đầu, mà Âu Dương Thần Chương cũng không mở miệng hỏi điều gì. Không gian xung quanh hai người cứ như thế chìm vào yên lặng.

" Ân công?"

Thu Hồng hơi nâng đầu, nhỏ giọng gọi Âu Dương Thần Chương. Hắn lúc này mặc trên người một kiện áo choàng trắng, toàn thân lười biếng dựa vào giường, tay trái khẽ vuốt ve chiếc nhẫn nằm bên tay phải. Thái độ hờ hững này của hắn càng làm người ta thêm một tầng sợ hãi.

Một hồi lâu, Âu Dương Thần Chương đứng dậy, tiến lại gần Thu Hồng. Người hắn hơi cúi, tay nâng lên bóp mạnh cằm của Thu Hồng, lực đạo như thể muốn lập tức bẻ gãy nàng.

" Ngươi vẫn nhớ ta là ân công ngươi? Ta cứ nghĩ ngươi đã quên ta đã cứu ngươi ra khỏi tay bọn buôn người thế nào rồi chứ!"


Thu Hồng rõ ràng đau muốn nhíu mày nhưng một câu cũng không trách móc. Khó khăn nói.

" Ta không tài nào quên được ơn của ân công! Nếu không có người ta hẳn đã tự sát chết!"

Âu Dương Thần Phong nhìn biểu tình nhịn đau trên mặt Thu Hồng, từ bóp chặt đổi thành xoa nhẹ, vỗ về.

" Ta xin lỗi!"

" Không, ân công làm đúng, ta đáng chịu phạt. Chính ta cũng không biết ai là người thăng cấp nên không thể thông tri cho ân công. Ta cứ nghĩ Âu Dương Phong Thần không thể thăng cấp!"

" Được rồi... Không thể trách ngươi, ta cũng không lường được hắn có thể giải được Ức Tu tán! Ngươi có thấy y sư nào đến chữa cho hắn không?"

Âu Dương Thần Chương nâng Thu Hồng đứng dậy, tiếp tục hỏi.

Thu Hồng lắc đầu, suy nghĩ rồi lại nói.

" Ta có cảm giác có liên quan đến tiểu thư! Nàng ta vừa về thì Âu Dương Phong Thần thăng cấp!"

Âu Dương Thần Chương nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới những lời nói của Lạc Y hôm nay. Dường như lời nào cũng lễ phép hoặc bông đùa, nhưng ngẩm lại lại thấy lời nói có tàng đao.

Lạc Y này giấu cũng đủ sâu, trước nay luôn trang bộ mặt phế vật để lừa người khác. Sau đó lại đột nhiên toả sáng. Đầu tiên là khiến Âu Dương gia trở thành gia tộc đứng đầu La Viễn thành, sau đó lại đậu vào học viện Đế Đô danh tiếng... Đúng là chuyện Âu Dương Phong Thần lên cấp rất có khả năng liên quan đến nàng ta! Không, có thể là do nam nhân bên cạnh nàng ta... Hắn đúng là tự tạo nghiệt, không thể sống, nếu ngày xưa nhất quyết hạ độc thủ với nàng ta, thì có lẽ Âu Dương Phong Thần đã không còn cơ hội xoay người.

Ánh mắt Âu Dương Thần Chương biến thành âm lãnh khiến Thu Hồng bên cạnh cũng có chút sợ hãi.

Hồi thần lại, Âu Dương Thần Chương thấy Thu Hồng co rụt người, khẽ thở dài vỗ về đầu nàng.


" Ngoan, đừng sợ, ta không làm hại ngươi. Ta chỉ muốn bọn họ phải trả giá, ngươi sẽ giúp ta sao?"

Thu Hồng thụ sủng nhược kinh, mắt phiếm lệ quang gật mạnh đầu.

" Chỉ cần ân công cần ta... Ta bằng mọi giá sẽ giúp ân công!"

" Tốt, ta nghĩ sẽ bất đầu hạ thủ từ Lạc Y kia, ngươi làm được không?"

Thu Hồng mím môi, như đấu tranh cái gì đó, cuối cùng vẫn là gật đầu.

" Được!"

" Ngoan... Giờ ngươi trở về trước đi, kế hoạch cụ thể ta sẽ thông tri cho ngươi sau!"

Âu Dương Thần Chương gật đầu hài lòng, phất phất tay. Hắn chờ Thu Hồng đi ra cửa, cẩn thận đóng vào rồi lại nghiêm túc nghe động tĩnh xung quanh thấy bốn bề vẫn yên lặng mới yên tâm trở về giường, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hắn không hề biết, sau khi hắn ngủ say, từ trong chỗ tối, một bát vĩ Hồ bước ra. Nhược Ly phe phẩy đuôi, đem bụi bám vào toàn bộ thổi bay, lúc này mới yên tâm chạy về viện Lạc Y báo cáo tình hình.

Trong không gian, Lạc Y bây giờ đang ưu nhã uống nước trà, vừa vuốt ve lông mềm mại của Tiểu Hổ. Lại có Lãnh Hàn Thần bên cạnh lột vỏ từng trái nho đưa sang. Cuộc sống thế này quả là thiên đường a!

Lúc này Thiếu Tà với Tiểu Cầu đang lén trốn đằng xa, nhìn một màn đang diễn ra. Hai con thu khẽ liếc nhau một cái rồi quyết định ngồi xuống đất vừa vẽ vòng tròn vừa rầm rì bằng một phương thức đặc biế mà không ai có thể nghe thấy.

" Nam thần thoạt nhìn không có gì thay đổi a!" Thiếu Tà chép miệng nhận xét.


" Ta thấy ngài ấy thay đổi, trở nên thê nô hơn. Hắc hắc!" Tiểu Cầu phản bác liếc mắt nhìn Lãnh Hàn Thần một cái.

Thiếu Tà mím môi, cũng nhìn nhìn một chút, lúc này Lãnh Hàn Thần đã đổi sang bóp vai, khoé môi Lãnh Hàn Thần co rút một cái.

" Đúng là như vậy a! Thật mất khí chất!"

Tiểu Cầu xì mũi một cái vô cùng coi thường, nhảy lên vai Thiếu Tà, đưa tay nhỏ xỉ xỉ vào đầu hắn, nói đầy khiêu khích.

" Ngươi có bản lĩnh thì đứng trước mặt Nam Thần nói. Ngươi cũng đừng quên Nam Thần là cái dạng người gì. Hắn chính là lãnh khốc, vô tình nha!" Chỉ đứng trước mặt chủ nhân mới có thể lộ ra vẻ mặt kia a!

Thiếu Tà nhíu mày, chợt hắn run rẩy xoa xoa tay, giống như vừa nghĩ đến chuyện gì rất đáng sợ. Thở dài nhìn Tiểu Cầu một cái, hai con thú cùng quay lưng bước đi. Aiz, người ta cũng không phải là loại người mình có thể chạm vào nha.

Lạc Y và Lãnh Hàn Thần không biết chút nào về suy nghĩ của hai con thú, nàng chính là đang chờ Nhược Ly trở về, không biết rằng nàng sẽ mang tin tức quan trọng gì về nha!

" Tỉ tỉ"

Nhược Ly vừa trở về liền muốn nhảy vào lòng Lạc Y, nhưng nhìn thấy Tiểu Hổ nhỏ bé đang co rụt người, khoanh tròn trên chân Lạc Y lại không nỡ đạp bay nó giống khi đối đầu với Tiểu Cầu. Ai bảo nó dễ thương quá a, lâu lâu tỉ tỉ còn có thể đem cho mình vuốt vuốt lông mềm một chút!

Uỷ khuất kê cái ghế bên cạnh Lạc Y, Nhược Ly cũng không buông tha cơ hội dựa đầu vào người nàng, bất đầu rù rì báo cáo.

Sau khi nghe xong chuyện, mắt đẹp của Lạc Y chợt loé lên. Ha, hắn muốn bắt đầu là diệt trừ nàng a? Xem ra, nàng rất được xem trọng! Đáng tiếc, hắn muốn chạm tới nàng, còn chạm không nổi.

Khoé môi hơi nhếch lên, tay nhẹ nhàng xoa đầu của Nhược Ly, nàng liền híp mắt, ra chiều rất hưởng thụ.

" Tiếp tục lưu ý hắn cho tỉ, xem hắn sẽ làm gì để đối phó tỉ đây?"

" Dạ!"


Nhìn theo bóng dáng Nhược Ly biến mất Lạc Y câu môi cười lạnh. Hơi ngẩng đầu nhìn Lãnh Hàn Thần, thấy trong đôi mắt tử sắc đang tràn ngập sát khí. Nàng nhẹ nắm tay hắn khiến hắn giật mình, cúi đầu xuống nhìn nàng thì tất cả sát ý đều biến mất, chỉ còn lại ôn nhu và yêu thương.

" Thần, chàng đừng lo, hắn sẽ không làm gì được ta! Hắn chơi trò âm mưu thì ta sẽ dùng dương mưu đấu. Ta thật rất muốn biết hắn ta vì cái gì hận gia gia đến vậy!" Lúc đầu nàng cho rằng là vì tranh giành vị trí gia chủ, nhưng càng xem càng thấy không hợp lí. Hắn có vẻ không khát khao chút nào với vị trí này, trái lại giống như đang có chấp niệm trả thù rất sâu sắc.

Lãnh Hàn Thần gật gật đầu, Y nhi nhà hắn muốn chơi đùa, hắn lẽ nào không cho nàng chơi đâu! Mặc dù bây giờ hắn rất muốn một cước chụp chết tên không biết trời cao đất dày kia. Còn dám mộng tưởng hạ sát chiêu đối với nương tử hắn! Mộng tưởng!

Thấy Lãnh Hàn Thần dần hoà hoãn lại Lạc Y mới thấy yên lòng. Nàng hoàn toàn chắc chắn nếu nàng không nói điều này với hắn, thì Âu Dương Thần Chương và Thu Hồng kia đừng mong thấy được mặt trời ngày mai.

Nàng biết, Lãnh Hàn Thần trừ đối với nàng tốt ra thì với mọi người chính là lãnh tình. Nàng cũng biết tu vi của hắn sâu không lường được, nhưng lại vì nàng làm những công việc mà những nam nhân khác đều sợ mất mặt. Đời này của nàng, định trước là không thể nào thoát khỏi ôn nhu vô hạn của hắn a!

" Lãnh Hàn Thần, ta yêu chàng!"

" Ừ!" Lãnh Hàn Thần gật đầu, híp mắt như đang tận hưởng dư vị tình yêu. Lạc Y rất không hài lòng.

" Chỉ nói như vậy?"

" Ừm!"

" Chàng có yêu ta không?" Lạc Y không buông tha.

" Yêu!" Lãnh Hàn Thần gật đầu khẳng định.

" Chàng đi chết đi!"

Lòng Lạc Y nổi lên bão to sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Hắn chính là đồ đầu gỗ, nàng từ nay mới không thèm nói với hắn những câu như vậy.

Lạc Y buồn bực bước ra khỏi không gian, liền ra cửa, bí mật đến phòng gia gia, nàng biết gia gia bây giờ chắc chắn chưa ngủ.

Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y tức giận thì rất không hiểu tại sao. Nàng hỏi gì hắn liền trả lời cái đó nha! Hắn là đã nói cái gì sai làm cho nàng không vui?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui