Nhưng vàng lại là thứ có tính dẻo khá tốt, hơn nữa khi chế tạo Nghiêm Lực cũng không có ý định cắt xén nguyên liệu.
Cho nên cuối cùng cái hộp vẫn không bị đập nứt.- Phù!Thấy vậy, Dương Gian không khỏi thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm cả người.Kết quả tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đã xảy ra, cái hộp không bị mở ra, con quỷ không đầu ở bên trong cũng không chạy thoát.
Còn việc cái hộp bị méo mó thì không sao hết, con quỷ mới quan trọng, cái hộp chỉ để đựng nó mà thôi, xấu hay đẹp không liên quan.Thế nhưng, có một chuyện khá kỳ quái...!Vì sao tấm da lại trùm cái hộp lại.Đây là tấm da hắn mang từ trong trường học ra ngoài, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng Dương Gian không quan tâm lắm, vì hiện tại không phải là lúc nghĩ mấy chuyện như thế này.
Hắn lập tức thu dọn một số thứ sau đó cầm vũ khí lao thẳng ra ngoài.- Mặc dù chuyện này đối với mình là một mối nguy hiểm nhưng đây cũng là một cơ hội...!Ít ra, khi con quỷ kia xuất hiện trở lại, coi như mình không có đối đầu trực tiếp với nó đi nữa cũng đã biết được bộ dạng của nó, vị trí của nó, và thân phận chân thật của nó là gì...!Nếu lần này để cho nó chạy thoát, lần sau sẽ không còn có cơ hội nào tốt như lần này.Mặc cho trong lòng hắn vẫn còn rất hoảng sợ cùng băn khoăn nhưng hắn vẫn đuổi theo con quỷ kia ra ngoài.
Dù sao lần này hắn đến thôn Hoàng Cương chủ yếu là vì tranh thủ giành giật lấy cơ hội sống sót, nếu sợ chết thì hắn đã không đi đến chỗ này rồi.Cửa chính của tầng 1 đang đóng chặt nhưng bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.Đương nhiên hiện tại con quỷ kia đang rời khỏi nhà của Lưu Căn Vinh và bắt đầu chuyển qua chỗ khác.- Đuổi theo!Dương Gian mở cửa ra, sau đó lập tức chạy ra ngoài, đồng thời trên trán hắn xuất hiện một con mắt quỷ màu đỏ.Thông qua con mắt màu đỏ, hắn nhìn thấy một thế giới khác, một thế giới được bao phủ bởi màu đỏ, không hề có chút tối tăm nào.Ánh mắt của mắt quỷ có thể nhìn trong bóng đêm và nhìn xuyên qua được thế giới quỷ vực hư ảo.
Mặc dù hiện tại hắn không mở ra quỷ vực nhưng trong tình trạnh này thì cái này cũng được coi la một năng lực khá đặc biệt.- Ở phía trước.Dương Gian vừa đuổi theo phía sau vừa dùng mắt quỷ để quan sát nó xem hình dạng của nó ra sao nhưng con quỷ lại lập tức đi vào một lối rẽ khác, khiến cho tầm mắt hắn bị che khuất, có điều tiếng bước chân thì vẫn còn đó.- Nếu như sử dụng quỷ vực mình có thể đến đó trong nháy mắt, có thể đuổi kịp con quỷ kia...!Nhưng không thể sử dụng quỷ vực khi mình còn chưa tìm hiểu rõ con quỷ phía trước, bởi vì như thế là một hành động rất ngu xuẩn.Mặc dù trong lòng hắn rất muốn biết được bộ mặt thật của con quỷ này, một khi nhớ đến hậu quả khi sử dụng quỷ vực thì hắn lại đè ép sự ham muốn trong lòng của hắn.Dù sao, hắn không chắc sau khi xông lên hắn có thể giam giữ con quỷ kia lại được hay không.Tiếp tục chạy về phía trước, tiếng bước chân ở phía trước cách hắn càng ngày càng gần, chỉ cần rẽ vào lối nhỏ phía trước là hắn có thể thấy được con quỷ, nhưng sau khi chạy đến đó, Dương Gia lại hết sức sửng sốt.Người trước mắt hắn không phải là quỷ mà chính là đám ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường đã đi vào thôn Hoàng Cương lúc sáng...!Là Trương Hàn.Khi thấy Dương Gian, Trương Hàn lại càng kinh ngạc hơn cả hắn, sau đó mở miệng hỏi:- Dương Gian? Sao lại là cậu?Dương Gian nhíu mày, hắn cầm chặt khẩu súng lục màu vàng trong tay.- Đáng ra phải để tôi hỏi ông câu này mới đúng chứ, tôi đang đuổi theo tiếng bước chân của con quỷ, sau khi chạy đến lối rẽ này lại thấy ông, ông có thật sự là Trương Hàn không vậy?Hắn lập tức lên đạn, không phải để giết quỷ mà chỉ là hành động theo ý thức để tự vệ mà thôi.Trương Hàn thở hổn hển nói:- Đương nhiên tôi là Trương Hàn, chính cậu mới là người có vấn đề đó, tôi cũng đang đuổi theo tiếng bước chân đến đây, cũng nghĩ rằng cậu là quỷ đó, may mà tôi đã thấy rõ bộ dáng của cậu, nếu không bị dọa đến chết mất.Nghe giọng điệu của ông ta, trong lòng Dương Gian chợt run lên:- Chúng ta đều bị lừa hay sao? Nói cách khác, quỷ không phải chỉ có một con...!Con mà ông đuổi theo cũng không phải là con mà tôi gặp được.Sắc mặt Trương Hàn trở nên nghiêm túc hẳn:- Không rõ lắm, nhưng tiếng bước chân biến mất ở xung quanh đây, hiện tại lại không thấy đâu nữa.“Cộp, cộp, cộp...”Bất chợt có tiếng bước chân truyền đến từ con hẻm nhỏ ở bên cạnh.- Đoàng!Chỉ trong chớp mắt, trên đầu của Dương Gian mọc ra một con mắt màu đỏ, sau đó giơ súng bắn về phía đó mà không cần nghĩ ngợi chút nào.- A!Một tiếng kêu đau đớn vang lên, nhờ vào mắt quỷ hắn có thể thấy có một người vừa tỏ ra đau đớn sau đó ngã xuống đất, máu tươi từ người này chảy ào ào ra ngoài.Trương Hàn giật mình hỏi:- Dương Gian, sao cậu lại bắn lung tung vậy, lỡ bắn trúng người thì sao?Dương Gian cau mày:- Người ở trong thôn đã ngủ từ sớm rồi, đã muộn như thế này rồi, ngay cả chó cũng chả thèm sủa nữa, tự dưng lại xuất hiện tiếng bước chân, ai biết được đó có phải là quỷ hay không, cứ bắn trước đã rồi nói sau.Trương Hàn có chút sợ hãi khi nghĩ đến cảnh lúc nãy gặp mặt Dương Gian.- May mà lúc nãy cậu nhìn thấy tôi trước, nếu không chắc cậu cũng sẽ cho tôi một viên đạn rồi.Đến lúc này, ông ta mới nhìn được, trong tay Dương Gian đang cầm một khẩu súng lục.Dương Gian nói:- Hình như tên kia là người của câu lạc bộ các ông, chắc ông biết người này, không biết phát súng hồi nãy có bắn chết người này không nữa.Một lát sau, trong một tòa biệt thự được đám người của câu lạc bộ Tiểu Cường thuê tạm thời.Một người đàn ông che vết thương còn rỉ máu, sắc mặt hắn ta tái nhợt, Trương Hàn đamg đứng băng bó vết thương cho hắn ta ở bên cạnh.Ngoại trừ ba người bọn hắn thì mấy tên ngự quỷ nhân còn lại đều có mặt hết, việc có quỷ xuất hiện lúc nãy đã kinh động đến đám người.Trương Hàn tỏ ra bộ dạng tôi hiểu cậu, nói với giọng thông cảm:- Âu Dương Thiên, có một chuyện rất tồi tệ mà tôi phải nói cho cậu biết, cái đó của cậu đã không còn nữa.
Chim bay trứng vỡ, rất gọn gàng, tôi nghi ngờ rằng Dương Gian cố ý bắn vào chỗ đó của cậu.Dương Gian liếc mắt nhìn hắn ta:- Nói bậy, rõ ràng tôi đã ngắm bắn vào đầu rồi nhưng không biết vì sao viên đạn lại bay đến chỗ đó, cái này phải trách viên đạn chứ sao lại trách tôi.
Cơ mà chuyện này cũng một phần lỗi do tôi mà ra, Âu Dương Thiên, tôi thành thật xin lỗi anh, thật xin lỗi.Hắn vừa nói vừa tỏ ra bộ dạng chân thành và áy náy, mặt Âu Dương Thiên trở nên lạnh lùng, giận dữ nói:- Mày bắn tao một phát súng, chỉ định nói một câu xin lỗi là định xong chuyện hay sao?Dương Gian nói:- Tôi cũng đã xin lỗi rồi, anh còn muốn cái gì nữa? Nếu không anh cứ báo cảnh sát đến bắt tôi đi.
Đêm hôm khuya khoắt, trong thôn lại xuất hiện quỷ, anh lại đi lung tung trong thôn mà không chịu bật đèn, tôi bắn nhầm anh cũng là chuyện bình thường mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...