Khủng Bố Sống Lại


- Đây là loại quỷ có mức độ khủng bố cấp A, ngang với con quỷ gõ cửa lúc trước.


Nếu thật sự là cập bậc này, mình nhất định phải từ bỏ ý định xử lý chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, bởi vì đây là thứ mình không thể nào đối phó được.Nhưng, trong khi Dương Gian đang suy nghĩ lung tung, căn phòng lại vang lên tiếng bước chân, con quỷ kia lại tiếp tục hành động.- Cộp, cộp, cộp...Nó không đi về hướng giường của Dương Gian mà đi quanh quẩn xung quanh ở phía cuối giường mấy vòng, sau đó mở tủ quần áo ra.Ánh mắt Dương Gian đột nhiên co lại, cẳng thẳng tột độ.- Cái đó là....Bên trong tủ quần áo không có thứ gì hết, toàn bộ chỉ là những thứ mà hắn đã chuẩn bị cho lần xử lý chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương thôi.

Mặc dù mấy thứ đó rất đắt nhưng lại không có tác dụng nào với quỷ hết.Vậy nó đến đây, mở tủ quần áo để làm gì?Ngay lập tức, trong đầu Dương Gian nảy ra một ý nghĩ hoang đường.- Chẳng lẽ là đám ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường đến cướp đồ của mình?Nếu như thế thì đây cũng không phải là chuyện gì xấu, bởi vì ít ra đối thủ chỉ là ngự quỷ nhân chứ không phải quỷ.- Leng keng!Đột nhiên có một âm thanh va chạm của kim loại, hình như có thứ kim loại nào đó đã rơi xuống sàn nhà.Âm thành này khá lớn, giống như thứ vừa rơi rất nặng.Âm thanh này là...Dương Gian nhớ lại xem trong những thứ hắn mang theo thì có thứ gì khác nữa không...!Thứ có thể phát ra âm thanh như thế và nằm trong balo của hắn thì chỉ có thể là...cái hộp giam giữ con quỷ không đầu.Nghĩ vậy, trong lòng hắn tỏ ra hoảng sợ, nỗi sợ hãi này tuôn ra trong nháy mắt, sau đó lan tỏa ra khắp người của hắn.- Tuyệt đối không được để nó thả ra con quỷ không đầu, nếu không mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây, mình cũng thế, cũng kết thúc luôn.Chính tay hắn bắt giữ con quỷ không đầu đó nên năng lực của nó như thế nào thì hắn phải nắm rõ như lòng bàn tay, một khi thả nó ra, chắc chắn nó sẽ cướp lấy thân thể của hắn.Nếu con quỷ không đầu lấy được mắt quỷ của hắn, chả khác gì nó có được quỷ vực, hơn nữa nó không phải là con quỷ sở hữu quỷ vực bình thường, quỷ vực của nó là vô cùng vô tân.Khi đó, mức độ kinh khủng của nó sẽ tăng mạnh, chả khác gì con quỷ gõ cửa thứ hai.Toàn bộ người trong thôn Hoàng Cương đừng hòng hi vọng có một ai đó sẽ sống sót, ngay cả mấy tên ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường cũng vậy đều trở thành mồi của quỷ không đầu.Nếu vậy, khả năng nó có thể gom góp được đầy đủ một cơ thể lệ quỷ, khi đó Dương Gian không dám nghĩ đến việc thế giới này sẽ đối mặt với nó bằng cách nào.- Nhất định, mình nhất định phải nghĩ ra cách để ngăn cản tên kia, không cho tên này phá cái hộp.Hắn nghiến răng muốn chống chọi lại con quỷ trong cơ thể, cố gắng giành lấy kiềm kiểm soát cơ thể từ mắt quỷ.Chỉ cần hắn có thể động đậy được sẽ nhanh chóng cướp lấy cái hộp bằng vàng kia ngay, sau đó dùng quỷ vực, rời xa chỗ này.Bất kể là xảy ra chuyện gì, dù phải trả giá nào đi nữa, Dương Gian cũng không thể nào để con quỷ không đầu này thoát ra ngoài được.- Bịch, bịch!Nhưng mà âm thanh con quỷ kia đang cố đấm vào cái hộp bằng vàng vẫn vang lên không ngừng.Dương Gian cảm thấy âm thanh này còn kinh khủng hơn cả tiếng gõ cửa của quỷ gõ cửa, hắn không biết được cái hộp kia có thể còn chịu được bao nhiêu cú nện của con quỷ kia nữa.Có lẽ nó nện thêm mấy chục cái là mở được cái hộp kia, có lẽ lâu hơn một chút nhưng chỉ cần cái hộp kia nứt ra một tý thôi, dù là khe hở rất nhỏ thôi thì con quỷ không đầu kia đã có thể thoát khỏi đó rồi, chuyện sau đó ra sao thì cũng chính là chuyện mà Dương Gian lo lắng nãy giờ.Hắn giãy dụa muốn đứng lên, có điều thực tế lại tàn khốc hơn những gì hắn tưởng tượng.Không kể là hắn giãy gụa ra sao, giãy dụa cách nào, cũng chẳng thể nào khôi phục hành động được.Ý chí cùng tinh thần mạnh mẽ của con người, dù mạnh đến cỡ nào thì khi đứng trước mặt quỷ đều là thứ yếu ớt.Thời gian chưa hết thì mắt quỷ sẽ không chịu trao trả thân thể lại cho Dương Gian được.Thế nhưng, trong căn phòng này cũng không phải chỉ có 3 con quỷ.Mà còn có một con khác....Chiếc tủ quần áo bị mở ra.Một tấm da chợt bay lên một cách chậm rãi, mặc kệ hiện tại trong phòng kín như bưng, không một tý gió, sau đó nó rơi xuống chậm rãi từ không trung.


Không biết trùng hợp hay là do nó cố ý mà khi nó rơi xuống, nó chuẩn xác trùm vào cái hộp bằng vàng kia.Âm thanh đập phá của con quỷ dừng lại, trong căn phòng tối tăm lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có của nó.- Dừng lại, nó dừng lại rồi? Sao nó lại ngừng chứ?Dương Gian không hề biết là có chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ biết một điều là tiếng đập của con quỷ kia không còn vang lên nữa.Không phải là nó mở được cái hộp rồi đó chứ?Hắn không có tý vui vẻ nào khi biết âm thanh đập phá kia đã ngừng lại mà còn tỏ ra hoảng sợ hơn.Nếu cái hộp kia đã bị mở thì hiện tại con quỷ không đầu đang đứng cạnh giường của hắn.Tiếng đập hộp không còn nữa, cũng không hề vang lên lại.Như vậy, chỉ có hai khả năng xảy ra mà thôi, một là con quỷ kia bị mệt nên nó đang nghỉ ngơi...!Nhưng khi nghĩ đến lý do này hắn lại cảm thấy hoang đường hơn...quỷ không thể nào bị mệt được.Còn khả năng thứ hai là con quỷ không đầu đã được thả ra.Khả năng thứ ba...!Dương Gian nghĩ mãi mà không thể nào nghĩ ra được.Lúc này, căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, không có tiếng đập hộp, không có tiếng bước chân, cái gì cũng không có.Khác với lần trước, lần này sự yên tĩnh kéo dài rất lâu, rất lâu.Hơn nữa...!Tiếng ho khan cũng không hề vang lên nữa, không biết đây có phải là đầu mối quan trọng gì không.- Con quỷ kia đang đứng bất động...!Quỷ không đầu cũng không xuất hiện, có chuyện gì đang xảy ra vậy?Trước đó, Dương Gian đã chuẩn bị mọi thứ, đã sẵn sàng đón nhận kết cuộc rồi nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy hắn còn có cơ hội sống sót.Bởi vì thời gian tê liệt sắp hết, mấy con mắt quỷ trong cơ thể hắn không còn xao động nữa, chúng đang yên tĩnh dần dần, thân thể hắn đã bắt đầu khôi phục lại cảm giác.Có thể con quỷ kia đã biết được Dương Gian sắp sửa khôi phục hành động hoặc nó bị cái gì đó hạn chế về thời gian mà thời gian này đã kết thúc.Tiếng bước chân lại vang lên, con quỷ bắt đầu đi khỏi tủ quần áo, sau đó đi dần ra cửa, tiếp đến nó chậm rãi đi ra hành lang và đi xuống cầu thang, đi xuống tầng 1, từng bước, từng bước chậm rãi...mó muốn rời khỏi đây.Ngay khi nó vừa đi xuống tầng một, trong nháy mắt Dương Gian khôi phục lại được hành động.Hắn lập tức phóng từ trên giường xuống, sau đó chạy đến vách tường, mò công tắc đèn, lập tức căn phòng sáng trưng.Trong chớp mắt, ánh đèn xua tan đi toàn bộ bóng tối trong căn phòng, xung quanh trở nên rõ ràng.Ngay lập tức, hắn nhìn về phía tủ quần áo.


Lúc này chiếc tủ đã bị mở toang ra, hộp bằng vàng đã bị biến dạng rồi, ở giữa bị lõm vào một lỗ, gần như sắp sửa bị nứt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận