- --
“Vy, đừng để hắn mê hoặc em.”
Giọng nói trầm ấm vang vọng trong đầu, khoảng không trắng xóa trước mặt tựa một khu vườn ở thiên đường cứ cuốn lấy tâm thức người khác. Diệp Vy rất muốn bài xích âm thanh dụ hoặc kia, nhưng không biết làm thế nào để không bị người đó dẫn dắt. Ý thức mơ màng lúc rõ lúc mờ, lúc thật lúc giả. Ngay cả Luân cũng cảm thấy rất khó tin. Đây là lần đầu tiên anh thôi miên một người mà người đó lại bám víu được ý thức của mình và kết nối cùng anh.
Diệp Vy muốn thoát khỏi thuật phép của anh, anh cảm nhận được sự nỗ lực của cô.
Nhưng vô ích!
Trừ khi anh chịu buông tha, không thì không một ai thoát được.
Chậm rãi mở mắt, Luân ngã người xuống tấm thảm bằng lông to lớn.
Khe đá đón nhận ánh sáng ban ngày, từng cụm mây ì ạch dắt tay nhau trên nền trời cao vút. Dưới rừng tràm, tiếng chim chóc véo von như hát. Cảnh sắc êm đềm ở cứ địa của tộc sói giống hệt chỗ ở của thần tiên. Khung cảnh đẹp cần có người cùng ngắm. Luân rất muốn mang Diệp Vy đến đây cùng anh, để cô ngắm nhìn những thứ tưởng chừng chỉ tồn tại trong tưởng tượng của con người.
“Hoàng tử, người đó tìm Ngài.”
Ngoái đầu nhìn tên thủ hạ, Luân trầm mặc một lúc rồi đứng dậy.
Jay chấp hai tay ra sau lưng, hứng thú ngắm nhìn mấy bức tranh được khắc trên đá trong lúc đợi gặp Luân. Ông ung dung đi lại trong tộc người sói giống như đây chính là thuộc địa của chính mình, ông cũng biết họ chẳng có kẻ nào ưa ông. Nhưng bản tính của Jay vốn luôn ngang tàn và bất cần, chỉ cần đó là việc ông thích thì ông sẽ tùy ý quyết định, mặc kệ kẻ khác thích hay không thích. Với Jay, tạo ra niềm vui cho bản thân chính là cách giúp ông không cảm thấy đời mình quá vô vị.
“Nghe nói ngươi đã hành động?”
Luân biết Jay đang nói chuyện với anh.
Tiến đến chiếc ghế đá, Jay thoải mái ngồi xuống, giọng bình thản: “Đã bị thương rồi?”
Luân hừ nhẹ: “Đừng xem thường khả năng của ta.”
“Ồ, ta không hề xem thường, ngược lại còn rất bái phục ngươi. Ta chỉ đang đợi xem khi nào thì ngươi sẽ ra tay mạnh hơn, cược một ván lớn, lấy mạng chúa tể ma cà rồng. Thế nào? Có cần ta bày mưu giúp ngươi hay không? Sẵn ta đang có một cách thú vị! Không dùng thì uổng phí lắm! Ngươi suy nghĩ kĩ đi nhé!”
Nói đoạn, Jay đứng lên toan rời khỏi.
Luân cảnh giác nhìn ông: “Ngươi muốn lấy mạng hắn?”
Jay chỉ cười mà không nói gì.
Anh hoài nghi nói tiếp: “Hắn có quan hệ huyết thống với ngươi, hơn nữa còn là chúa tể, lẽ nào ngươi định đoạt lấy ngôi vị kia nên mới ẩn mình ở tộc sói chờ ngay giành vinh quang?”
Jay bật cười miệt thị: “Chẳng qua là ta thích khiến kẻ khác phải sống khổ sở.”
“…”
“Chỉ như vậy ta mới thấy vui vẻ!”
Luân cau mày, rõ ràng Jay không hề đơn giản như vẻ bề ngoài ung dung tự tại của ông chút nào. Jay là một kẻ khó đoán. Nói ông âm hiểm thì sẽ thấy ông không hề âm hiểm, xem ông như một ma cà rồng thích tìm thú vui thì lại nhận ra đó không phải là bản tính thực sự của ông. Chẳng ai có thể nhìn ra được Jay rốt cục đang muốn gì dù cho có tiếp cận ông bằng nhiều cách thức khác nhau. Một ma cà rồng mang trong mình đầy mối hiểm họa như Jay đã khiến rất nhiều kẻ phải e dè tránh né.
Bỏ qua nét mặt phòng bị của Luân, Jay trực tiếp hỏi: “Ngươi thích chơi trò mèo vờn chuột chứ?”
“Ý ngươi là gì?”
“Hoàng tử của tộc sói thông qua một con người có thể thoải mái đùa vui với mạng sống của chúa tể ma cà rồng, điều đó đủ để hấp dẫn ngươi không? Ngươi có thể không lập tức giết được chúa tể nhưng vẫn có thể khiến hắn bị thương. Theo ngươi thì nhanh chóng lấy mạng hắn vui hơn hay là hành hạ hắn sẽ thú vị hơn? Ta đang rất muốn nhìn thằng nhóc đó phải đón nhận những vết thương do loài người gây ra.”
Jay luôn biết cách khiến người đối diện phải sợ hãi ông.
Ông tàn độc đến đáng hận!
Một ma cà rồng thuần chủng mạnh như Jay có thừa khả năng lập một âm mưu ngầm chờ ngày soán ngôi vị chúa tể. Hơn nữa, địa vị của ông rất lớn. Nhưng sau những chuyện đó thì ông lại chỉ im lặng sống cuộc đời cô quạnh của mình ở tộc sói, lánh khỏi gia tộc ma cà rồng mặc dù ông là một nhân vật khá quan trọng. Jay muốn thâu tóm toàn bộ thế giới, bằng cách hủy diệt sự sống của loài người. Để làm được điều đó thì trước tiên ông phải chứng minh loài người chỉ là những kẻ đáng chết.
Lấy từ trong người ra một lọ thuốc nhỏ, Jay cười âm hiểm: “Ngươi sẽ cần nó.”
Đón nhận lọ thuốc, Luân nheo mắt: “Độc dược?”
“Cực độc với con người, nhưng lại không thể lấy mạng ma cà rồng.”
“Ngươi muốn ta dùng nó với hắn?”
“Nhờ ngươi cả đấy!”
Chỉ khi Richard bị đầu độc, Jay mới có khả năng tiếp cận Diệp Vy.
Nhìn theo dáng vẻ ngang nhiên vừa khuất dạng của Jay, Luân bất giác dời mắt đến lọ thuốc trong tay. Anh không biết rõ đây là loại thuốc gì, nhưng đồ của Jay chỉ toàn những thứ khiến người ta sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Nắm chặt lọ thuốc độc, Luân tiến đến vách đá.
Mù quáng chạy theo đoạn tình cảm chưa biết kết cục, dù cho cuối cùng anh nhận lại chỉ là sự thù hận của cô gái nhỏ… Cũng đáng. Chỉ cần anh kịp ngăn cản trước khi cô đem lòng yêu say đắm chúa tể ma cà rồng. Chỉ cần anh kịp cứu cô thoát khỏi nơi tăm tối của núi Tiêu Dao. Chỉ cần anh kịp giúp cô quay về với nơi cô thuộc về.
Nhưng Luân mãi mãi không hiểu được, Diệp Vy vốn không cần anh giúp.
Một lần nữa, Luân xâm nhập vào tâm thức của Diệp Vy.
Anh muốn nán lại lâu hơn trong suy nghĩ của cô, cũng muốn khiến cô gạt bỏ hình ảnh về người đàn ông cô không nên tiếp xúc nhưng lại không thể. Dẫn dụ Diệp Vy tự tìm đường ra khỏi tòa lâu đài của ma cà rồng khi biết bên cạnh cô không có một bóng người, để cô một mình bước đến Đồi Cỏ Lau gặp mặt anh. Luân đứng tựa lưng vào thân cây, hai mắt mờ mịt ngắm nhìn hình ảnh nhỏ bé trước mặt.
Anh không thích dáng vẻ này của cô chút nào!
Cô nhóc từng thoải mái thả lỏng trước mặt một con sói to lớn, bàn tay nhỏ nhắn từng dè dặt khi muốn chạm vào từng sợi lông mềm mại trên lưng chó sói, cặp mắt long lanh thích thú lúc nhìn thấy loài vật làm người ta vừa khiếp sợ lại vừa tò mò. Tất cả những thứ đó điều không còn. Hiện tại chỉ có một cô gái có gương mặt vô cảm cùng đáy mắt không hồn, nhìn chăm chăm một điểm như người máy.
Luân đưa tay vuốt nhẹ bờ má Diệp Vy, sau đó khẽ lướt qua cặp mắt của cô.
Một giây sau, Diệp Vy mở to mắt kinh ngạc.
Anh nhìn cô hồi lâu, mỉm cười: “Chào em!”
Gương mặt trở nên khó coi, Diệp Vy ngoái đầu nhìn xung quanh. Không biết vì sao và bằng cách nào mà cô lại ở chỗ này và mặt đối mặt với Luân, cô cẩn thận lùi về sau. Trong đầu trống rỗng một cách lạ thường, mắt hiện rõ tia cảnh giác. Diệp Vy cúi xuống nhìn mũi giày rồi lại di chuyển tầm mắt đến chiếc vòng đá trên tay.
“Tại sao tôi lại ở đây?”
Không trả lời câu hỏi của cô, Luân chậm rãi: “Vy, anh chỉ muốn giúp em.”
Cô khó hiểu: “Tôi không cần anh giúp gì cả!”
“Em cần.”
“Không cần.”
Trước thái độ chắc nịch của cô, anh nghiêm túc hỏi: “Lẽ nào em muốn cả đời chôn chân ở núi Tiêu Dao này? Chúng chỉ xem em là con mồi. Đến khi chúng tìm được thú vui mới, chúng sẽ thẳng tay hủy diệt em. Bọn chúng không có trái tim nên chẳng bao giờ thương xót cho em đâu. Em bị chúng mê hoặc, ngốc nghếch trao đi tình cảm, cuối cùng lại bị chính đoạn tình cảm ấy vùi dập cho đến chết. Nếu em mê muội đem lòng yêu kẻ đó, sau này em sẽ hối hận. Những kẻ máu lạnh như ma cà rồng làm sao hiểu được thế nào là yêu.”
Nhìn thẳng vào Luân, cô thẳng thắn: “Tôi không bị ai mê hoặc cả!”
“Em sai rồi, ngay từ đầu em đã bị mê hoặc bởi mị lực của ma cà rồng.”
Diệp Vy không biết phản kháng thế nào, cổ họng nghẹn ứ.
Luân lo lắng nhìn cô: “Vy, em không nên yêu ma cà rồng.”
Cô phủ nhận: “Tôi không bao giờ yêu ma cà rồng.”
“Vậy để anh giúp em thoát khỏi tòa lâu đài đó!”
“Không cần.”
“Vy, em có biết chúa tể của chúng độc ác ra sao không?”
Diệp Vy cuối gầm mặt xuống, con ngươi run rẩy chuyển động.
Rõ ràng cô không yêu ma cà rổng!
Đó không phải là yêu!
Bắt đầu, cô bị anh bắt về lâu đài D.W. Tiếp theo, cô giữ được mạng của mình bởi anh vẫn chưa muốn giết cô. Kế đó, vì cô có nét giống với người từng khiến lòng anh mong nhớ nên được giữ lại nơi ở của ma cà rồng. Sau nữa, cô chấp nhận anh để mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn vì cô chỉ là một con người nhỏ bé đang sống giữa ngôi nhà lớn của loài quỷ hút máu. Anh là chúa tể của họ, có được anh làm tấm chắn thì cô sẽ an toàn khi còn sống ở núi Tiêu Dao. Đó là kế hoạch của cô.
Diệp Vy không phản bội ma cà rồng, vì cô không có khả năng đó.
Nhưng không có nghĩa cô sẽ mãi mãi sống ở nơi này!
Cô không thuộc về núi Tiêu Dao.
Ngay từ đầu chính là như vậy!
Luân nhẹ giọng, hệt đang kể chuyện cho một đứa nhóc ngây thơ: “Em đã từng thấy hắn áo quần dính đầy máu tươi tanh nồng hay chưa? Em đã từng thấy cảnh hắn chém giết một cách điên cuồng hay chưa? Em đã từng thấy hắn khiến kẻ khác sống không bằng chết hay chưa? Vy, em không hợp với hắn. Bàn tay của hắn như lưỡi hái tử thần, chỉ biết đoạt lấy mạng sống và máu tươi. Ma cà rồng không hề tốt như những gì em được biết. Thuộc hạ của hắn, cấp dưới của thuộc hạ của hắn và những tên khác. Chúng đều là quỷ dữ. Chỉ là em chưa nhìn thấy.”
Giọng nói trầm ấm của Luân khiến người ta rơi vào trầm mặc.
Suốt nhiều năm ở núi Tiêu Dao, chẳng có gì là anh chưa từng thấy. Diệp Vy vừa bước chân vào địa phận Tiêu Dao không lâu, cô không thể thấy hết được màu đen u ám của ngọn núi đầy rẫy vị máu này. Chúa tể ma cà rồng là kẻ giết người không gớm tay. Từng phanh thay cũng từng xé xác con mồi bằng cách tàn độc nhất, cười hung ác cũng thâm hiểm không kém khi diệt gọn một gia tộc chỉ trong một đêm. Tứ Vương càng không phải những kẻ tốt lành. Họ săn mồi trong vòng nửa giờ, nhà giam sẽ chất đầy những kẻ xấu số. Thế giới khốc liệt ấy, cô gái nhỏ mãi không tận mắt chứng kiến được vì những kẻ đó căn bản đã không muốn cho cô thấy. Điều mà tộc ma cà rồng để cho Diệp Vy chứng kiến, là điểm tốt đẹp họ dựng lên. Vì cô.
Chợt, Luân thấy Diệp Vy bình tĩnh lùi về sau hai bước.
Ngay lúc anh định nói gì đó thì cô bất ngờ ngước mặt lên, giọng mỉa mai: “Chính anh mới là kẻ xấu.”
Luân khó hiểu.
Cô cười miệt thị: “Đùa giỡn với tâm trí người khác, anh vui lắm đúng không?”
Anh híp mắt dò xét, chẳng lẽ…
Không thể nào!
Diệp Vy xoay người, giọng nói mang theo nhiều tâm sự:
“Tôi từng có ý nghĩ sẽ làm bạn với anh, nhưng bây giờ thì hết rồi! Luân, tôi không muốn làm bạn với loại người như anh chút nào. Tôi không cần anh giúp đỡ, cũng chưa hề yêu cầu anh giúp tôi thoát khỏi núi Tiêu Dao. Anh đừng xen vào chuyện của tôi. Còn nữa, đừng dùng cách hèn hạ đó sai khiến tôi làm những chuyện bất nhân.”
Luân bật cười: “Anh sai khiến em làm chuyện bất nhân?”
Cô không thèm để tâm, nhấc chân rời đi.
Chất giọng mang theo chút tinh thần chế nhạo vang lên, giữ chân cô lại.
“Giết ác ma là chuyện bất nhân sao?”
“Với các người thì thế nào mới là chuyện bất nhân?”
“Anh không cố ý cười cợt em, nhưng em nên biết, chuyện em làm không sai.”
“Anh sai rồi, đó không phải chuyện tôi làm, mà là anh. Chính anh là người xâm nhập vào tâm trí tôi. Luân, ở chỗ của anh, việc đùa giỡn với tâm trí người khác là một thú vui nhưng tôi lại không có cùng quan điểm với anh. Anh xem tôi là con rối để anh mặc sức sai khiến. Anh mở miệng nói ma cà rồng là quỷ dữ, anh thì sao? Các người khác gì nhau? Các người chỉ biết thỏa mãn bản thân.”
Luân đi đến chắn trước mặt Diệp Vy, mạnh mẽ kéo lấy cô rồi ôm chặt.
“Anh không giống họ, anh chỉ đang muốn giúp em.”
“Luân, đừng để tôi phải hận anh.”
Chỉ một câu, đủ để anh thẫn thờ buông tay.
Nhìn Diệp Vy chậm rãi bỏ đi, Luân bần thần đứng yên nửa ngày.
Diệp Vy ngây thơ đến mức cho rằng chúa tể ma cà rồng là người tốt bởi vì cô chưa từng nhìn thấy nét mặt căm hận loài người của hắn. Cả trăm năm qua, không kẻ nào sống ở núi Tiêu Dao này mà không biết điều cấm kỵ của chúa tể ma cà rồng. Hắn là quỷ dữ đến từ địa ngục, mang theo trên mình tia lạnh của lửa địa ngục và luồng sát khí chứa đầy mùi máu tanh. Hắn ghét loài người đến nhường nào thì mới có thể trong vòng một giờ đồng hồ đã càn quét sạch một thành phố nhỏ? Chỉ cần bàn tay bẩn thỉu của loài người dám chạm vào vạt áo của hắn, nó sẽ trở thành dạng hình thù dọa người, kẻ đó sẽ chết trong khổ sở.
Duy chỉ có Diệp Vy, chuyện cô xuất hiện trên núi Tiêu Dao, việc cô giao tiếp với chúa tể ma cà rồng và cái cách cô được phép chạm vào người hắn. Tất cả đều khiến những kẻ sinh sống ẩn mình trong núi mở to mắt kinh ngạc và hứng thú. Kinh ngạc vì sự tồn tại của cô. Hứng thú vì có vẻ vị vua đã có yếu điểm.
Anh thôi miên cô là sai?
Thông qua cô muốn giết chúa tể ma cà rồng là sai?
Không.
Anh đang giúp cô thoát khỏi cạm bẫy của Tiêu Dao, thoát khỏi móng vuốt ác ma.
…
Diệp Vy về đến lâu đài thì đầu óc lại không còn nghe theo cô.
Luân vẫn cố chấp dùng thuật thôi miên.
Không gian im ắng của tòa lâu đài D.W luôn ngập trong gam màu lạnh lẽo, nơi sinh sống của ma cà rồng bình thường chẳng tồn tại một tia sáng. Trong thời gian gần đây, lâu đài D.W lại sáng sủa dị thường. Những ngọn đuốc luôn được thắp lửa, đèn điện treo tường thôi ngủ yên. Sự thay đổi chưa bao giờ xuất hiện trong lâu đài khiến một vài ma cà rồng bất mãn ra mặt. Chúa tể dửng dưng như không thấy. Họ lại càng bất mãn, đâu đó còn có thái độ ganh ghét. Chúa tể thiên vị một con người.
“Cô Diệp Vy?”
Thấy Diệp Vy đang đứng bên bàn kính, lão quản gia cất giọng gọi.
Cô quay người, khẽ mỉm cười.
Việc nhìn thấy Diệp Vy quanh quẩn trong lâu đài dường như đã quá quen thuộc với những ma cà rồng ở D.W bởi vì chúa tể không hề cấm túc cô hay tỏ vẻ không vui khi biết có một con người luôn tự do đi lại trong lâu đài. Họ biết rõ chúa tể, Ngài tuyệt đối không để con mồi nào đặt chân vào lâu đài hay một con người tầm thường nào được phép dạo quanh lâu đài của Ngài. Diệp Vy có được đặc quyền đó vì cô đã bị chúa tể nhìn thấu. Cô không phải người thích khám phá hay kẻ có tính tò mò cao và càng không phải dạng có gan đi tìm tòi thám hiểm.
Từ khi Diệp Vy đến D.W, ngoài sảnh chính và khu vườn riêng của chúa tể cùng nơi ở của Nam Vương và Tây Vương thì cô chỉ có đặt chân lên một tầng thượng của tòa lâu đài đồ sộ. Đôi khi cô sẽ ngồi ở nhà bếp và nghiên cứu vài mẩu giấy nhỏ có nét chữ nguệch ngoạc của Nam Vương về những loại thảo dược, mà ma cà rồng mỗi khi đi ngang qua đều nhìn đoán được vẻ mặt của cô, cô chả hiểu trên giấy viết gì. Tựa như đó là một cách để cô gái nhỏ giải khuây trong thế giới của ma cà rồng.
Lão quản gia đi đến kệ bếp, đưa tay lấy ly máu đã được chiết sẵn.
“Sắp đến giờ chúa tể dùng bữa, cô sẽ mang nó đến cho Ngài giúp lão chứ?”
Chỉ khi cô nhóc nhìn quen mắt cảnh tượng chúa tể dùng bữa thì lão quản gia mới tín nhiệm cô phần nào. Ông biết ông đang làm trái lời chúa tể, nhưng ông không thể nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này. Nếu Diệp Vy thật lòng muốn ở bên chúa tể thì điều trước tiên cô phải chấp nhận chính là, người cô muốn quan tâm không phải một người bình thường mà là chủ nhân của tòa lâu đài chỉ toàn ma cà rồng. Cô không chấp nhận được cảnh tượng Ngài dùng máu chỉ với ly thủy tinh thì làm sao có thể chịu đựng được khi vô tình trông thấy Ngài hút máu con mồi?
Giơ cao ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ, lão hỏi: “Được không?”
Diệp Vy gật đầu, nhận lấy. Đợi khi lão quản gia đi khuất, cô chậm rãi giơ tay lên rồi bật nắp lọ thuốc nhỏ đã được người khác nhét vào tay. Trùng hợp, đó lại là cánh tay có đeo vòng đá. Những tia sáng li ti chợt lóe lên, cô gái nhỏ chăm chú nhìn. Giây tiếp đến, trí óc được tự do. Diệp Vy biết, Luân vừa dừng lại. Cô cũng biết, Luân chịu dừng lại là vì đã cảm nhận được luồng bá khí mạnh mẽ truyền đến từ phía sau lưng cô. Vẫn là mùi hổ phách quen thuộc. Vẫn là loại khí lạnh vương giả.
Trên tay là ly thủy tinh chứa chất lỏng đỏ tươi, bên trong là gì ai cũng rõ. Lọ thuốc nhỏ lăn lốc trên nền nhà lạnh lẽo, tựa như đang cố giấu mình khỏi sự chú ý của người khác. Năng lực của loại đá thuộc quyền sở hữu của những ma cà rồng quý tộc nếu không phát huy thì thôi, một khi đã phát huy công dụng thì lần kế đến sẽ càng mạnh mẽ hơn. Diệp Vy vẫn đặt sự tập trung nơi vòng đá, nó là vật của ma cà rồng nhưng lại… giúp cô? Không phải loài người không thể sử dụng chúng sao?
Một tuần sau khi vòng đá xuất hiện trên cổ tay phải của Diệp Vy, Thiên đã nói cho cô nghe một bí mật của ma cà rồng. Những viên đá thuộc về nhà quý tộc Anh, chúng là loại đá chỉ có thể hoạt động nếu được một ma cà rồng quý tộc kích hoạt bằng thần chú. Đồ tốt ở chỗ của ma cà rồng không đến phiên con người sử dụng. Loại đá kia tuy có khả năng bảo vệ con người, nhưng cũng thể hủy hoại linh hồn người đó.
Vậy mà nó lại giúp cô nhớ được?
Nếu là người khác, e là họ sẽ vĩnh viễn mất đi kí ức!
Đây là sự may mắn trước lúc linh hồn bị đá hủy hoại chăng?!?
“Có người thấy em ra khỏi lâu đài.”
Cô ngước mặt, đối diện cặp mắt đanh sắc như đại bàng của anh.
Richard dời mắt đến ly thủy tinh trên tay cô, trầm giọng: “Em đã đi đâu?”
Nương theo ánh mắt của anh, Diệp Vy bình tĩnh đáp: “Em ra ngoài hóng gió.”
“Thật?”
Nói đoạn, Richard đưa tay toan giành lấy ly thủy tinh trong tay Diệp Vy nhưng lại bị cô nhận ra ý đồ nên nhanh chóng đem ly thủy tinh giấu ra phía sau lưng. Đôi mày rậm nhíu lại, lộ rõ sự không hài lòng. Nét mặt lạnh tanh chứa đầy nộ khí chưa được bộc phát cùng ánh nhìn mang theo nhiều tức giận. Những gì không nên biết cuối cùng đã biết, những thứ không cần nghe cuối cùng cũng nghe được.
Cô không bao giờ yêu ma cà rồng.
Anh biết.
Và anh còn biết, cô sẽ mãi không bao giờ thoát khỏi tay anh.
“Em đã từng thấy hắn áo quần dính đầy máu tươi tanh nồng hay chưa? Em đã từng thấy cảnh hắn chém giết một cách điên cuồng hay chưa? Em đã từng thấy hắn khiến kẻ khác sống không bằng chết hay chưa? Vy, em không hợp với hắn. Bàn tay của hắn như lưỡi hái tử thần, chỉ biết đoạt lấy mạng sống và máu tươi. Ma cà rồng không hề tốt như những gì em được biết. Thuộc hạ của hắn, cấp dưới của thuộc hạ của hắn và những tên khác. Chúng đều là quỷ dữ. Chỉ là em chưa nhìn thấy.”
Diệp Vy xoay về sau, lời nói của Luân vang vọng trong đầu khiến cô mất tập trung và chìm vào từng câu chữ mà Luân thốt ra khi đó. Nếu cô không hề có tình cảm với chúa tể của ma cà rồng. Nếu cô không thể tìm ra cách thoát khỏi ngọn núi đầy rẫy nguy hiểm và máu tươi dính đầy bùn đất. Nếu cô buộc phải ở lại nơi không có con người sinh sống mãi mãi. Nếu tương lai là như vậy… nếu như vậy…
Chỉ còn một cách!
Kết thúc mọi thứ.
Hít một hơi, Diệp Vy toan uống cạn thứ nước trong chiếc ly trên tay. Nhanh như cắt, một cánh tay mạnh mẽ đưa tới, giành lấy ly thủy tinh. Từ đầu đến cuối, anh luôn đứng đằng xa quan sát mọi động thái của cô. Richard cho rằng anh không thể nào thấy khó chịu khi nghe một điều gì đó, bởi trước giờ những kẻ dám trái ý anh đều phải nhận lấy cái chết. Nhưng, hôm nay anh nhận ra bản thân đã phạm một sai lầm lớn. Anh đã quá tự tin với chính mình, cuối cùng cũng không lường trước được có một ngày, anh sẽ đem lòng yêu con người.
Tại sao lại là cô?
Anh đã tự hỏi mình rất nhiều lần!
Không ngờ vị chúa tể oai phong cũng không có câu trả lời cho chính mình.
Lần đầu cô đâm anh bị thương, vì bị kẻ khác đứng sau sai khiến nên anh bỏ qua. Lần này cô tự ý ra khỏi lâu đài chỉ vì phải đi đến Đồi Cỏ Lau gặp gỡ hoàng tử của tộc người sói, anh tuyệt đối không thể trơ mắt làm ngơ. Nếu cưỡng ép có thể nhốt Diệp Vy mãi mãi ở lâu đài và giữ cô bên cạnh thì Richard không ngại để cho cô nhìn thấy bộ dạng anh dùng để đối đãi với loài người và kẻ dám chống đối anh.
Hiện tại cô không bị ai khác sai khiến, vậy mà anh đã thấy cô bỏ độc dược vào thức ăn của anh. Rất dứt khoát. Rất dũng cảm. Nhưng Diệp Vy lại không biết, thứ thuốc độc không màu không mùi không vị được điều chế từ hoa Tử Hương kia ở chỗ của ma cà rồng có nhiều vô kể. Không nhất thiết phải lấy chúng từ chỗ của hoàng tử tộc người sói. Mọi chuyện lại không diễn ra theo anh nghĩ. Cứ ngỡ cô sẽ dùng nó để giết anh, nhưng cô lại muốn dùng nó để tự giết chính mình.
Nghĩ đến đây, Richard lãnh đạm nhìn Diệp Vy, nâng ly uống một hơi.
Diệp Vy trợn mắt, hét lên: “Anh làm gì vậy?”
Sau khi uống cạn máu trong ly, anh điềm nhiên: “Tôi hỏi em mới đúng.”
Chợt nhớ ra, Diệp Vy hốt hoảng chụp lấy tay anh: “Không được, anh mau…”
“Tôi biết.”
Đáp lại thái độ vội vàng của cô là sự thờ ơ của anh.
Ta…
Còn muốn biết thêm…
Em sẽ…
Lo lắng vì ta chứ?
Thấy cô im lặng, Richard đanh thép hỏi: “Em muốn tự sát?”
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Anh như hoàn toàn biến thành một người khác, âm thanh tàn độc đến lạ.
“Vy, là em thì không được phép chết dễ dàng như vậy. Loại độc dược này ở chỗ tôi có rất nhiều, nếu em cần, cứ hỏi tôi. Nhưng em phải nhớ, sau khi em có mạng sống thứ hai từ tôi thì mọi chuyện sẽ đi theo một hướng khác. Đến lúc đó người chịu đau khổ chính là em. Đừng quên, tôi chưa từng nhẹ tay với người không biết nghe lời.”
Diệp Vy thừ người, cúi đầu che đi cảm xúc của mình.
Hóa ra cô muốn uống nó hoàn toàn không phải vì muốn chết đi.
Hóa ra có một giây cô đã nghĩ mình sẽ thay anh chịu đau đớn.
Hóa ra…
Hóa ra… cô có cảm giác với anh.
“Tôi không phải người tốt, em đừng bao giờ quên điều đó.”
Dứt lời, anh liền biến mất.
Độc dược được chiết xuất từ hoa Tử Hương là thứ kịch độc đối với con người nhưng lại không mấy nguy hại cho ma cà rồng. Ban nãy nếu Diệp Vy thực sự trúng độc thì cô sẽ phải chịu đau đớn cho đến chết. Nếu sức chịu đựng của cô không cao, đến thời điểm nhất định sẽ ngất đi. Nhưng đó là chuyện chỉ xảy ra nếu chất độc do con người điều chế và nguyên liệu không phải hoa Tử Hương. Tử Hương không khiến con người đau đến mức ngất đi, nó sẽ để họ từ từ nếm trải cảm giác đau như cắt mà vẫn làm thần trí của họ còn minh mẫn để trải nghiệm. Sự đặc biệt nằm ở đó.
Đi thẳng đến phòng Thiên, Richard tung một cước đá bay cửa phòng để trút cơn thịnh nộ. Niềm tin của anh rất khan hiếm, cả trăm năm qua anh chỉ tin nhất chính bản thân mình. Trực giác của anh luôn luôn đúng. Nếu chỉ số tin tưởng con người nằm ở mức 30% thì chỉ số tin tưởng ma cà rồng sẽ nằm ở mức 200%. Ma cà rồng là những sinh vật lúc nào cũng sống thật với bản chất của mình, lúc nào cũng thực hiện đúng giao ước và đi đúng theo những lời mình từng tuyên bố. Còn con người? Chỉ là những kẻ có nhiều lớp mặt nạ và nhiều lời ngụy biện hoàn hảo.
Richard từng muốn thử tin Diệp Vy.
Anh từng muốn trao cho cô sự tin tưởng của một vị chúa tể.
Anh đã làm thế!
Tin tưởng một cô gái loài người.
Diệp Vy là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng nhận được sự tin tưởng của chúa tể ma cà rồng. Cô mãi mãi không biết để lấy được niềm tin của Richard thật ra đều phải trải qua một khoảng thời gian dài đồng hành cùng anh, cùng sống, cùng chết. Cô cũng mãi mãi không biết cô đã lấy được nó một cách thật dễ dàng. Chính ấn tượng đầu tiên đã khiến Richard chấp nhận cho một cô gái bé nhỏ như cô một cơ hội để tiếp tục sống trên đời. Đôi mắt vừa ngây thơ lại vừa đơn thuần, đáy mắt trong trẻo thể hiện rõ rệt mọi cảm xúc bên trong chủ nhân nó.
Mắt nhìn người của Richard chưa bao giờ sai!
Cô gái nhỏ quá thuần khiết!
Người giống như vậy, thế giới này liệu còn được bao nhiêu?
Buông đồ nghề xuống bàn, Thiên thở dài một hơi rồi nói: “Cậu lại phát điên cái gì?”
Tiến lại giường, Richard hờ hững ngã lưng.
Ở lâu đài D.W, người có khả năng khiến chúa tể của anh thành ra nông nỗi này chỉ có một – là Diệp Vy con người duy nhất đang sống an lành trong thế giới của ma cà rồng. Những kẻ khác nếu làm được chuyện đó mà vẫn còn sống được e là khi đó thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Đứng dậy đi đến bên cạnh kẻ đang giả vờ nằm lên giường hệt như bệnh nhân, Thiên hắng giọng, ánh mắt tò mò.
“Diệp Vy lại chọc giận cậu?”
Richard lạnh nhạt khép mi, giọng không chút biểu cảm.
“Thuốc giải độc hoa Tử Hương.”
Thiên nheo mắt: “Diệp Vy cần?”
Khoảnh khắc kế đến, Richard phẫn nộ mở mắt: “Tôi cần.”
* * *
Trăng khẽ nhú đầu khỏi đám mây đen, tò mò hé mắt dõi theo khung cảnh im lìm dưới ngọn núi phủ đầy âm khí. Những bóng đen lao nhanh vun vút dưới rừng cây rậm rạp tạo ra nhiều âm thanh xì xào rợn gáy. Tiếng động từ nhỏ đến lớn lần lượt xuất hiện đan xen vào nhau hệt một giai điệu có lời nhạc kinh dị. Lâu đài D.W nằm sừng sững giữa mảnh đất trung tâm tựa tòa thành nguy nga lộng lẫy mang trên mình hai nét đẹp cổ điển và hiện đại. Tuy là nơi ở của vua chúa. Nhưng luôn ngập tràn bá khí âm u. Tuy là nơi chốn do ma cà rồng cai trị. Nhưng luôn giữ được sự ấm áp từ những ngọn đuốc vừa được đặt thêm lên từng phần của tường thành.
Hải Lam chu môi đắn đo, giằng co đấu tranh tư tưởng. Chốc lát, cô nhóc lại ngoái đầu hết nhìn sang trái rồi nghiêng qua phải. Trước mặt là cánh cửa gỗ bóng loáng ám đầy luồng khí thuộc về loài người, nhưng tay lại không đủ can đảm để xâm phạm vào phạm vi thuộc về người-được-chúa-tể ưu ái. Sau nhiều lần do dự, cuối cùng Hải Lam quyết định đánh cược. Nếu bị trách phạt thì chỉ còn cách cam chịu. Việc cô chuẩn bị làm hoàn toàn là đứng trên lập trường suy nghĩ cho chúa tể.
Đẩy cửa, Hải Lam bước vào phòng.
Người trên giường đang say xưa ngủ, gương mặt bình thản đến mức khiến một ma cà rồng nhỏ tuổi như Hải Lam phải trố mắt kinh ngạc. Hóa ra khả năng phòng bị của con người vô cùng thấp, thậm chí là ở mức âm. Họ không ý thức được tầm nguy hiểm hay vì quá ngây thơ nên nghĩ rằng chỗ nào nguy hiểm cũng sẽ hóa an toàn?
Một con người yên bình ngủ trong lâu đài của ma cà rồng.
Chuyện này thật khó tin!
Lắc đầu, Hải Lam khẽ nhắm mắt lại rồi giơ một tay về phía Diệp Vy.
Những gì Diệp Vy đã trải qua, Hải Lam đều nhìn thấy. Mọi thứ xảy ra ở thế giới loài người và ở chỗ của ma cà rồng, nó như một thước phim đang được chiếu lại trong suy nghĩ. Sắc xanh mát dịu bao bộc cả cơ thể Diệp Vy, lấp lánh tỏa sáng. Hải Lam cảm nhận được những gì Diệp Vy đã phải chịu đựng và cả những gì cô mong muốn rất rõ ràng. Đâu đó trong tâm thức, Diệp Vy vẫn ấp ủ chuyện rời khỏi núi Tiêu Dao và đã nhiều lần muốn thực hiện ý định đó. Nhưng sau cùng lại chọn cách ngoan ngoãn ở lại bên cạnh chúa tể. Vì sợ. Cô gái này thật… không can đảm.
“Rốt cuộc chị là người như thế nào?”
Chau mày nghĩ ngợi, Hải Lam đánh liều tiến lại gần Diệp Vy hơn.
“Tại sao Ngài ấy lại quan tâm một người tầm thường như chị nhỉ?”
Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, chạm vào người đang say giấc.
Xoẹt!
Hải Lam nhăn mặt, rút mạnh tay về. Cảm giác như bị điện giật, lại giống như bị bá khí của ai đó đánh bật về sau, cũng giống như trúng chiêu thức của ai đó. Nhìn vào đóm sáng lam vừa lịm tắt trên chiếc vòng đá Diệp Vy đang đeo, cô bắt ngờ há miệng rồi xụ mặt. Cô từng nghe nói về những viên đá nằm ở một ngôi mộ cổ, đó là loại đá chỉ thuộc về những ma cà rồng quý tộc, chúng có khả năng bảo vệ người mà chúng nhận định là chủ nhân của chúng, nhưng cũng thể hủy diệt linh hồn kẻ nào dám chiếm đọat chúng với mưu đồ bất chính. Diệp Vy được đá thần thừa nhận, Hải Lam không mấy ngạc nhiên. Vì những người được đá thần thừa nhận thật sự rất ít, và đều là những người… ừm… có trái tim đơn thuần. Vậy đấy! Đá thần thuộc về ma cà rồng nhưng lại dùng sức mạnh của chúng để bảo vệ con người. Sự tồn tại của chúng quả thật có chút khiến ma cà rồng chán ghét.
Đưa tay xoa cằm, Hải Lam khẽ lẩm bẩm: “Chị đơn thuần như vậy, không hợp với núi Tiêu Dao.”
Nghĩ đến một chuyện, cô nhóc lại chu mỏ khó chịu.
“Tôi không cam tâm chút nào!”
Càng nghĩ càng bực, cô lại nghiến răng: “Tại sao tôi phải…”
Xua tay, Hải Lam lạch bạch đi ra khỏi phòng Diệp Vy.
“Hừ, đợi xem chị có xứng đáng hay không!”
…
Tờ mờ sáng hôm sau, Diệp Vy bị Tây Độc lôi xềnh xệch ra bãi đất trống sau tòa lâu đài. Cô mệt mỏi vươn vai, nhìn ánh mặt trời còn chưa kịp lộ diện hẳn sau một đêm dài thì cơn buồn ngủ lại bất ngờ kéo đến. Chỉa thẳng cặp mắt oán hận sang phía Tây Độc, Diệp Vy uể oải ngáp một cái. Dạo gần đây cô ngủ rất nhiều và luôn cảm thấy cả người không còn chút sức sống nào. Nghĩ lại, bị người khác điều khiển rồi còn bị ai đó xóa kí ức, cơ thể không khỏe cũng là lẽ đương nhiên.
Diệp Vy đột nhiên thấy chột dạ, ngoái đầu nhìn quanh.
Nếu quả thật vòng đá là vật giúp cô nhớ lại những chuyện đã bị anh xóa ra khỏi kí ức của mình thì cô quyết tâm không để anh có được thông tin tuyệt mật này. Tuy không biết bằng cách nào vòng đá lại gắn kết với cô, nhưng có lẽ Richard hoàn toàn không nhận ra được, kí ức đã bị xóa đều do vòng đá trả về lại cho cô. Thì ra chúa tể ma cà rồng vẫn có chuyện không biết. Cô thậm chí đã nghĩ anh rất giỏi giang.
Chợt, nhìn đến Tây Độc, Diệp Vy khó hiểu hỏi: “Anh bắt em ra đây làm gì vậy?”
Khoanh hai tay trước ngực, Tây Độc dõng dạc tuyên bố: “Từ hôm nay, anh sẽ dạy võ cho em.”
Diệp Vy tròn mắt: “Dạy võ cho em?”
“Đúng, dạy võ cho em. Diệp Vy, sống ở núi Tiêu Dao không phải chuyện dễ dàng cho nên em cần biết cách tự bảo vệ mình nếu rơi vào cảnh nguy hiểm. Anh sẽ chỉ em những cách phòng thủ và tấn công đơn giản nhưng hữu ích. Kẻ thù của chúa tể nhiều vô số kể, nếu không may chúng biết sự tồn tại của em, em cần học cách giữ lại mạng sống trong khi đợi bọn anh đến giải cứu. Em hiểu không?”
Diệp Vy từng nghĩ đến vấn đề Tây Độc đang nhắc đến một lần, cô cần biết cách tự bảo vệ chính mình thì mới không bị những ma cà rồng ở đây khinh thường và cho rằng cô là vật cản làm vướng chân chúa tể của họ. Nhưng còn một vấn đề khác nan giải hơn đã khiến cô dẹp luôn ý định của mình. Lấy trứng chọi đá, ai ai cũng biết thứ gì sẽ vỡ nát, ai ai cũng biết đây là loại chuyện ngu ngốc.
Thở hắt một hơi, Diệp Vy cười khan rồi nói với Tây Độc: “Ý anh là dạy em cách đánh nhau với ma cà rồng?”
“Hả?”
“Tây Độc, anh đề cao em quá đó! Anh nghĩ em có khả năng phòng vệ trong khi họ có thể bay và có tốc độ nhanh như gió còn em thì lại yếu đuối và chậm chạp?”
Nghe đến đây, Tây Độc nghiêm túc cất giọng: “Đó là lý do em cần phải rèn luyện tốc độ và sức mạnh.”
Diệp Vy im lặng nhìn anh.
Anh lại nói thêm: “Để làm tiền đề cho việc học cách sử dụng vũ khí.”
“Vũ khí?”
Tây Độc gật đầu chắc nịch.
Diệp Vy nghi ngờ:
“Loại vũ khí nào vậy?”
“Đợi em đủ khả năng thì anh đưa em đến kho vũ khí, do em tự chọn.”
“Em…”
Lời còn chưa nói xong, Diệp Vy bất ngờ ngã khụy xuống, dùng tay ôm chặt lấy ngực trái. Như có ai đó đang bóp chặt trái tim cô, siết mạnh đến mức nỗi đau lan tỏa khắp hệ thần kinh. Bên trong ngực cơ hồ xuất hiện nhiều sợi dây leo chằn chịt với những chiếc gai nhọn hoắc chỉa thẳng vào tim, xâu xé, dày vò. Sự đau đớn khiến Diệp Vy không thể nói được, gương mặt trở nên nhợt nhạt một cách lạ thường. Hơi thở ngày càng khó khăn, mồ hôi lạnh túa ra như nước. Cô quằn quại trên đất, hàng mày nhíu chặt đến mức người khác có thể cảm nhận được nỗi đau bên trong cô.
Tây Độc vội vàng bay đến cạnh Diệp Vy, anh lo lắng: “Em làm sao vậy?”
Thay cho tiếng trả lời, Diệp Vy đưa tay còn lại níu chặt lấy áo của anh.
Lồng ngực như muốn nổ tung, mạch máu căng ra hết cỡ. Nhịp đập bên trong yếu dần cho đến lúc những chiếc gai nhọn thôi đâm mạnh vào từng tế bào, sau đó chúng lại ngưng hẳn đợi khi mạch bắt đầu khôi phục, rồi chúng lại tiếp tục quá trình hành hạ như đang muốn rút sạch máu trong người cô và nuốt chửng trái tim cô.
Đáy mắt chợt lóe sáng, Tây Độc nghiến răng ken két.
Kẻ có thể giết người bằng ánh mắt, thế giới chỉ tồn tại có một.
Jay!
Ông là người duy nhất có khả năng bóp nát trái tim người khác chỉ bằng một cái nhìn mang đầy lửa hận của địa ngục. Cái chết ông mang đến vô cùng đau đớn, không giống như cướp lấy hơi thở của người khác, không giống như hút cạn máu trong một cơ thể sống. Ông thỏa thích dày vò rồi nghiền nát thứ dẫn truyền máu để nuôi sống một cơ thể bằng những cách tàn ác nhất để sau đó dùng bàn tay với bộ móng vuốt bén nhọn của mình moi ra quả tim ngon lành của kẻ đó rồi ăn sống.
Đau đớn kẻ đó chịu càng nhiều thì tim sẽ càng ngon.
Sắc mặt Tây Độc vô cùng xấu, anh quay quắt sang phía sau: “Vương Quân.”
Jay đáp xuống mặt đất với vẻ mặt điềm tĩnh: “Ma cà rồng mới?”
Tây Độc nhíu mày nghi hoặc, mắt vô tình dời đến gương mặt Diệp Vy.
Ma cà rồng… mới?
Con người lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, Jay lại nói: “Nói cho ta chỗ của con bé loài người kia, ta sẽ tha cho con nhóc này một mạng.”
Tây Độc lo lắng Diệp Vy sẽ không chịu đựng được, gằng giọng: “Vương Quân, Ngài đừng quá đáng.”
“Ta quá đáng?” Jay ma quái híp mắt, bật cười lớn: “Hahahaaha, Tây Độc, ngươi không biết ta luôn quá đáng như vậy sao? Đừng khiến ta tốn thêm thời gian.”
Dứt lời, cặp mắt ông liền hóa thành hai hòn lửa nhỏ. Con ngươi ánh lên màu sắc của địa ngục khiến bao kẻ sợ hãi lùi bước. Jay nghiêng đầu, âm thanh răng rắc phát ra từ cổ ông hóa thành những tiếng mị hoặc dìu dắt người ta tiến vào đáy địa ngục.
Nhận ra đó là chiêu thức Jay dùng để dứt điểm con mồi, Tây Độc liền đặt Diệp Vy nằm xuống rồi bay nhanh đến chỗ ông. Chiêu thức của Tây Độc tuy nhanh và chuẩn xác nhưng lại bị Jay lật ngược tình thế tránh được. Ông né sang một bên rồi lườm Tây Độc. Cái nhìn cảnh cáo của ông không thể lay chuyển sự phẫn nộ của Tây Độc càng khiến ông thêm tin Tây Độc thực sự rất muốn bảo vệ người này.
Nhếch môi, Jay vung tay tung ra tuyệt chiêu của mình.
Tây Độc vì yếu hơn ông nên lãnh trọn cú đánh, văng ra góc cây.
Bay vèo tới trước mặt Diệp Vy, ông ngồi xuống quan sát cô: “Ta chưa từng nhìn thấy ngươi ở núi Tiêu Dao.”
“…”
Vút!
Một thanh gươm từ đâu bay tới, chém thẳng vào không trung.
Jay cười lạnh, nhìn thanh gươm đang cắm thẳng vào thân cây dương xỉ trước mặt.
Tây Độc lòm còm đứng dậy, đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng. Thanh gươm vừa rồi là của anh, hướng ném là thẳng vào người Jay nhưng không ngờ ông lại một lần nữa tránh được nó. Nghiến răng, Tây Độc lao thẳng đến Jay với luồng bá khí nồng đậm trên người. Tay vo thành hình nắm đấm, mang theo sự tức giận, cú đánh trúng thẳng vào bụng Jay. Anh xoay người giữa không trung, dùng tay thu lại thanh gươm của mình toan đâm thẳng vào Jay nhưng lại chậm mất một nhịp.
Jay nhanh nhẹn trở mình sau khi bị trúng đòn, ông chụp lấy thanh gươm của Tây Độc rồi dùng lực đoạt lấy nó một cách dễ dàng. Một tay ông dồn sức đánh vào ngực Tây Độc khiến anh ngã quỵ, tay còn lại dùng thanh gươm vừa cướp được từ anh đâm thẳng vào bụng anh. Mùi máu tanh lan tỏa khắp không gian. Gió mạnh tạo ra trận cuồng nộ cuốn phăng những chiếc lá trên đất. Tây Độc nằm bất động trong vũng máu của chính mình nhưng mắt vẫn nhìn Diệp Vy.
Anh muốn cứu cô, nhưng không thể động đậy.
Jay quá mạnh.
Diệp Vy ra sức lắc đầu, ý muốn nói anh hãy dừng lại, đừng vì an toàn của cô mà khiến bản thân mình trọng thương. Nhưng cái đau nhói không ngừng ở ngực trái khiến cô không thể nào thốt ra lời, chỉ biết im lặng truyền tải suy nghĩ của mình thông qua cái nhìn bất lực. Cô sẽ chết sao? Ngay lúc này. Thời điểm này. Cái chết thật dễ dàng xảy đến khi ở núi Tiêu Dao. Chỉ là cô không nhận ra.
Jay rút ra một con dao trên thắt lưng, kề bề mặt kim loại lạnh lẽo của mũi dao lên gò má nhỏ nhắn của Diệp Vy. Ông cười tà ác, sử dụng lưỡi dao thay cho tay, vuốt ve khuôn mặt cô một cách thật nhẹ nhàng hệt như sợ sẽ làm làm da kia chảy máu.
Hướng ánh mắt về phía Tây Độc, Jay thốt ra thanh âm độc tàn: “Đây là do ngươi tự chuốc lấy!”
Nói đoạn, ông di chuyển mũi dao xuống đến chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Nụ cười trên môi càng đậm sâu, tay ông lại bắt đầu chuyển động. Mũi dao xuyên qua từng lớp da thịt trên người Diệp Vy, cuối cùng dừng lại trên bụng, cùng vị trí với vết đâm mà ông tặng cho Tây Độc. Không chút nhân từ. Không chút do dự. Jay chậm rãi để mũi dao đâm vào người Diệp Vy. Cẩn thận từng chút từng chút giống như sợ sẽ làm chệch mũi dao khiến vết đâm trở nên xấu xí khó coi.
Một giây sau đó, ông rút mạnh con dao ra khỏi người Diệp Vy.
Cái đau đớn ở ngực được thay thế bằng nỗi đau khốn cùng trên bụng, Diệp Vy có thể cảm nhận được dòng máu nóng hổi đang chảy ra từ người mình. Chúng ào ạt chạy ra bên ngoài, hệt vừa thoát khỏi nơi giam cầm. Ông thả tay để mặc cô oằn oại với vết thương vừa nhận lấy. Dùng hai tay ôm chặt bụng, Diệp Vy vô lực ngã nhoài xuống đất. Một đợt gió nữa ùa đến, mang vị máu tanh phủ vây cánh rừng.
Chợt, Jay nhíu chặt mi.
Mùi máu…
Hoàn toàn không phải máu của ma cà rồng.
Jay nhìn vào lưỡi dao trong tay, mắt chứa đầy nghi ngờ.
Tiếp đó, ông dùng lưỡi liếm một đường lên con dao dính đầy máu tươi.
Mùi vị càng thêm rõ ràng.
Là máu…
Của con người.
Chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Diệp Vy, ông cười lạnh: “Ngươi?”
Diệp Vy cắn răng chịu đau, hai mắt đã muốn khép lại.
Jay dùng tay quệt một đường dài lên vũng máu trước mặt: “Tại sao ta lại không ngửi được mùi con người?”
Chỉ khi mùi máu tanh nồng nặc xuất hiện thì ông mới phát hiện cô là con người.
Bằng cách nào?!?
Bằng cách nào Richard có thể giúp cô ngụy trang khỏi ông?
Vô tình nhìn thấy thứ lấp lánh bên tay phải của Diệp Vy, Jay cười miệt thị.
“Lẽ ra ta phải nhận ra sớm hơn.”
Loại đá chỉ có ở chỗ của người phụ nữ ông yêu, loại đá luôn chống đối với năng lực của ông, bài xích ông ra khỏi vùng thống trị của những mảnh đất quý tộc linh thiêng nơi đặt nhiều ngôi một cổ. Jay chợt cảm thấy chua xót, mãi cho đến lúc vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của ma cà rồng, người phụ nữ ông yêu vẫn không thể tin tưởng ông. Khóe miệng vẽ ra nụ cười chế giễu, đáy mắt ánh lên màu bi thương hiếm hoi.
Xoẹt!
“Ưrg…”
Cơ thể bị nhoài về trước khiến Jay nhíu mày nhìn xuống. Màu kim loại sáng loáng dưới những vệt nắng mới xuất hiện, sắc đỏ thê lương quyện vào cảm giác lạnh lẽo truyền đến trong người. Lưỡi gươm bén chĩa thẳng về phía trước, máu tươi loang lỗ chảy dày trên đường rãnh của thanh gươm, tí tách rơi xuống cỏ xanh.
Jay giữ nguyên nét cười, không hề ngoái đầu.
Chủ nhân của thanh gươm thu tay về, mạnh mẽ kéo lưỡi gươm xuyên qua từng thớ thịt của kẻ trước mặt như đang muốn xẻ người kia thành nhiều mảnh nhỏ. Lỗ hỏng từ vết thương bị đâm sâu làm máu bật ra tung tóe, nhưng Jay hoàn toàn không hề để tâm. Mặc kệ máu vẫn chảy như suối, ông chậm chạp đứng lên rồi xoay người.
Đối diện với ông là gương mặt vô cảm thuộc về chủ nhân của D.W.
“Tòa lâu đài của ta không hoan nghênh ông.”
Richard nắm chặt thanh gươm trong tay, mặt chứa đầy nộ khí. Hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Jay, con ngươi lay chuyển tựa như đang khơi dậy một sức mạnh mãnh liệt đã bị vùi lấp dưới sâu. Thanh âm lạnh toát thoát khỏi cửa miệng, khiến mọi thứ chốc lát như ngưng động giữa không gian. Hướng lưỡi gươm thẳng về phía Jay, Richard rít từng tiếng qua kẽ răng, giọng nói chứa vô vàn hận ý rõ nét.
“Lần tới sẽ là tim của ông.”
Jay không hề kinh ngạc, ngược lại ông bật cười miệt thị: “Vì con người?”
“…”
“Sự tức giận của cháu chưa bao giờ xuất hiện vì chuyện của chúng. Chúa tể của ma cà rồng lại muốn bảo vệ một con bé loài người thấp hèn? Richard, tốt nhất cháu nên suy nghĩ cẩn thận một chút, chuyện này nếu truyền đến tai của Hội đồng thì hậu quả xảy đến với con bé ấy thậm chí ngay cả cháu cũng không thể nào ngăn cản được đâu. Hơn ai hết, ta biết cháu hiểu rõ bản chất của một con người.”
Bế Diệp Vy lên, anh lạnh nhạt nói: “Nếu ông không đi, ta cũng không ngại phản lại lời hứa của mình.”
Jay híp mắt: “Cháu sẽ giết ta?”
Anh không đoái hoài, ôm cô gái nhỏ trong ngực đi thẳng.
Tiếng cười thách thức của Jay lại truyền đến: “Cháu sẽ giết ta vì một con bé loài người?”
Anh đột nhiên dừng bước.
Ông nói thêm: “Richard, ta quá hiểu cháu, cháu không thể phản lại lời đã hứa với...”
“Cứ thử xem.”
Giọng nói đanh thép của Richard khiến Jay im lặng. Nhìn anh bế Diệp Vy bay vào tòa lâu đài, trong lòng Jay càng thêm khẳng định những lời anh vừa thốt ra đều là thật. Vì hiểu rõ bản tính của anh nên ông mới biết. Jay bay lên không trung, động tác của ông khiến vết thương bị tác động không ít. Một đứa con gái loài người đã quá đủ, không ngờ tương lai còn xuất hiện thêm một người. Con người quả nhiên là những kẻ đầy tớ mang trên mình nhiều mối hiểm họa khôn lường.
Nhẹ phẩy tay, ông liền mất dạng dưới lớp sương mờ.
Vết thương hôm nay Richard đã thay con bé ấy trả lại cho ông, chứng tỏ trong lòng Richard thực sự dành một vị trí quan trọng cho con bé ấy. Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu, ông chỉ đang tự mình trải nghiệm một màn đấu nhỏ mà mình tự tay thiết kế nhưng không dò đoán được rằng sự sai lệch sẽ bất ngờ xuất hiện. Niềm vui của ông đã trở lại. Nước cờ đầu tiên đã được đánh ra. Một ván cờ vô cùng thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...