Khúc Ca Của Bóng Đêm

- --

Rầm.

Một âm thanh lớn bất ngờ vang lên từ sau lưng khiến Thiên giật bắn người, theo sau đó mùi máu nồng đậm của Diệp Vy. Nếu không phải anh là một ma cà rồng mạnh và biết tự kiềm chế bản thân trước cơn khát máu của mình thì đã bay thẳng đến chỗ cô gái nhỏ, giống lúc nhào thẳng đến con mồi. Bỏ hết mọi việc sang một bên, Thiên lập tức đi tới giường lớn, kéo tấm chăn to đến góc giường.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Richard không đáp, chậm rãi cúi đầu.

Khắp người anh dính đầy máu, nhưng anh không hề thấy thích thú, cũng chẳng có cảm giác thoải mái. Trước đây anh từng rất thích cảm giác máu của con người phủ đầy cơ thể mình, vậy mà bây giờ trong lòng anh lại trỗi dậy một thứ cảm giác chưa bao giờ có. Ma cà rồng là loại động vật chẳng biết sợ là gì, bởi họ có một trái tim của quỷ dữ. Oan trái làm sao khi hiện tại chúa tể ma cà rồng lại bắt đầu biết sợ, sợ rằng sẽ để vuột mất sinh mạng của một cô gái loài người nhỏ bé.

Nhìn vào những giọt máu sắp khô hẳn trên cánh tay mình, Richard lạnh giọng: “Jay.”

Sau đó anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhạt nhợt của Diệp Vy, dùng bàn tay không dính máu chạm vào làn da xanh xao của cô. Động tác nhẹ đến mức có thể thấy chủ nhân của những ngón tay thon dài như đang không dám chạm vào da thịt của người trước mặt, vì sợ chỉ cần dùng sức một chút thì sẽ khiến cô vì cảm thấy đau đớn mà không muốn ở lại bên anh nữa. Con ngươi xám tro se lại, bên trong xuất hiện một tầng sương mờ ảo không rõ xúc cảm. Đáy mắt dần hiện ra bá khí, Richard chậm rãi xoay người đứng đối diện với Thiên, giọng chắc nịch.

“Nếu em ấy chết, anh đừng mong được tiếp tục làm bác sĩ ở chỗ của tôi.”

“…”

Một lời nhờ vả thật đặc biệt!

Bỏ qua cho sự ngông ngạo của chúa tể, Thiên im lặng xem xét vết thương của Diệp Vy hồi lâu. Sức chịu đựng của Diệp Vy không quá cao, vết thương nặng như vậy lẽ ra cô nên ngất xỉu từ rất lâu, đằng này anh lại cảm thấy cô vẫn còn ý thức. Đều đó đồng nghĩa với việc, mọi cảm giác đau đớn từ vết thương mang lại, Diệp Vy vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ rệt nhất. Một cô gái yếu ớt loài người, phải chịu đựng sự dày vò như vậy, ai cũng sẽ xót xa. Có gì đó rất không bình thường.

Ngoái đầu nhìn Richard hồi lâu, cuối cùng Thiên buộc miệng nói: “Anh nghĩ mình phải nếm thử.”

Richard lườm: “Nếm thử cái gì?”

“…”

Nếu anh nói là máu của Diệp Vy, sẽ không bị ai đó đánh văng khỏi phòng chứ?

Đưa tay xoa trán, Thiên mập mờ: “Ý anh là…”

“Chúa tể, người của Đông Bắc muốn gặp Ngài.”

Richard cau mày, thể hiện rõ mồn một biểu cảm chẳng muốn gặp ai ra ngoài mặt nhưng rồi cũng xoay người bước đi. Nhìn theo dáng anh, Thiên khẽ thở phào một hơi. Thiên chưa bao giờ nghi ngờ phẩm chất và vương vị của Richard. Một người luôn biết giới hạn nằm ở đâu, phân rõ công tư, không quên bản thân mình là ai và mình ngồi ở vị trí nào. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Diệp Vy không quan trọng bằng người ở Đông Bắc. Chỉ những người thực sự hiểu Richard mới biết. Diệp Vy không chỉ quan trọng, mà vô cùng quan trọng. Vậy cho nên Richard tuyệt đối không để kẻ khác có cơ hội xem thường cô và nói vì cô mà anh lơ là chuyện của gia tộc.

Nghĩ tới chuyện khác, Thiên lại đổ mồ hôi hột.

Richard chịu bỏ lại Diệp Vy bởi anh đang đặt niềm tin mãnh liệt vào khả năng của Thiên – vị bác sĩ giỏi nhất của tộc ma cà rồng. Ngay từ đầu Thiên đã biết Diệp Vy đại diện cho một thành phần nguy hiểm, mãi cho đến hôm nay anh mới được trải nghiệm. Cô là một quả bom nổ chậm. Một mình Richard bị thương thì không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng đổi lại Diệp Vy là người bị thương, điều này tương đương với việc cả tòa lâu đài sẽ cùng bị thương.

Niềm tin của chúa tể tương đương với sự tài giỏi của người được tín nhiệm.

Richard không bao giờ cho phép một kẻ vô dụng tồn tại trong địa phận của anh.

Thiên nhếch môi cứng nhắc.

Anh đang sợ hãi?

Anh lại đang sợ hãi vì một con người?

Ha ha ha, nực cười thật!

Thật là…

Đúng là anh đang sợ!

Thở dài, Thiên đưa tay chạm vào máu của Diệp Vy. Cảm giác kết dính trên tay không khiến anh ghê tởm, đáy mắt vụt lên một tia sáng nhưng rất nhanh đã lụi tàn. Hàng mi cong chậm rãi chuyển động, anh nhíu mày rồi thận trọng nếm thử. Vị ngon truyền thẳng xuống bụng, kích thích hệ thần kinh. Thiên đá văng ý nghĩ điên rồ vừa hiện lên ra khỏi đầu. Bỗng, nét mặt anh trở nên vô cùng khó coi.

“May là Richard đã xuất hiện, không thì…”

Giọng nói không có chút sức lực của Tây Độc truyền đến, Thiên quay lại thì trông thấy một cảnh khó có dịp để nhìn. Tây Vương chưa từng bị thương như vậy. Dù rất muốn cười vô mặt Tây Độc nhưng anh đành phải nhịn lại. Anh cũng phần nào hiểu được tại sao Tây Độc lại bị thương nặng nên không hỏi nhiều, chỉ nói nhanh:

“Đợi anh chữa cho Diệp Vy xong sẽ xem qua vết thương của cậu.”

Tiến đến kệ chứa thảo dược, Thiên lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu ánh cam rồi quay lại giường. Sau khi cầm máu và băng bó vết thương trên bụng Diệp Vy xong, anh bắt đầu cắm dây truyền vào tay cô. Đổ hết lọ thuốc vào dây dẫn, đợi cho từng giọt nhỏ theo đường dây tiến thẳng vào cơ thể Diệp Vy, Thiên nghiêm túc quan sát biểu hiện trên gương mặt của cô một lúc lâu. Vết thương trên bụng khá sâu, dẫn đến tình trạng mất một lượng máu lớn. Thiên có thể giải quyết bằng cách tìm một loại máu thích hợp để truyền vào người Diệp Vy. Còn cái thứ ở bên trong máu của cô, đó là vấn đề khiến anh đau đầu. Là một loại độc tố mạnh. Nó được điều chế từ tinh chất độc của mùa hoa Tử Hương đầu tiên nên hội tụ đầy tủ mọi độc tố mà hoa Tử Hương có thể gây ra cho con người, khiến Diệp Vy dù đau đớn đến xé tim gan nhưng vẫn không mất đi ý thức. Một thành phần nữa được chiếc xuất từ thạch tín.

Đột nhiên cả người Diệp Vy khẽ run lên nhè nhẹ, mi mắt chợt cử động.

Thiên lo lắng ngồi xuống bên cạnh, tay nâng lên định chạm vào cô nhưng ngay sau đó lại thấy máu rỉ ra từ khóe miệng của cô. Tim anh như dừng hẳn. Tiếp theo, Thiên nhanh như cắt rút dây truyền thuốc ra khỏi người Diệp Vy.

Tuy biết trước kết quả, nhưng Thiên vẫn muốn thử.

Quả nhiên thuốc giải độc của hoa Tử Hương tương khắc với loại độc kia.

Đó là vì bên trong nó có chứa thạch tín.

Tử Hương hoa và thạch tín đều mang độc tố, khi kết hợp với nhau sẽ tạo thành một loại độc dược hiếm có tuy không thể giết được con người nhưng lại khiến họ vĩnh viễn cũng thể thoát khỏi cơn u mê đầy đau đớn và tuyệt vọng. Nó dẫn dắt người trúng độc đi vào cõi mộng, đắm chìm trong nỗi thống khổ và chết dần chết mòn trong ảo giác. Mãi mãi chẳng thể tỉnh dậy. Mãi mãi chẳng được siêu thoát.


Jay là một kẻ am hiểu độc dược.

Và là một kẻ đáng sợ.

Thiên đưa tay day day hai bên thái dương: “Nếu không giải độc thì không thể truyền máu vào người cô ấy được.”

Tây Độc khó hiểu: “Diệp Vy trúng độc?” Nghĩ ngợi gì đó, anh nói thêm: “Nhưng Jay không cho cô ấy uống gì, ngoại trừ việc…”

Thiên đồng tình gật đầu: “Lưỡi dao có độc.”

Cả bầu không khí chìm trong sự im lặng ngột ngạt, trong khi Thiên đang suy nghĩ cách để tìm ra loại thuốc giải thích hợp thì Tây Độc khó khăn ôm ngực di chuyển tới bên cạnh giường. Sự cố hôm nay khiến anh ý thức được mạng sống của Diệp Vy chả là gì ở ngọn núi này, cô có thể chết bất cứ lúc nào dù cho sau lưng cô có là chúa tể ma cà rồng chống lưng đi chăng nữa. Hơn bao giờ hết, Tây Độc tin chắc ngay sau khi Diệp Vy khỏe lại, anh sẽ dạy cô những kĩ năng tự vệ cơ bản nhất.

Cộp.

Đập mạnh tay xuống bàn, Thiên tức giận nghiến răng: “Mẹ kiếp!”

Khả năng chữa trị của anh chưa từng dừng lại trước một vết thương nào, thậm chí là một loại chất độc nào. Bởi cơ thể của ma cà rồng là thứ tuyệt diệu, thông qua thể chất và loại máu của từng loại ma cà rồng mà Thiên có thể dùng đúng loại thuốc để đặc trị cho họ. Quá trình bình phục của ma cà rồng hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của họ, càng mạnh sẽ càng nhanh, càng yếu sẽ càng chậm.

Thiên chưa từng điều trị cho một con người.

Giờ đây anh mới biết, hóa ra vẫn còn một lĩnh vực anh còn yếu kém.

Càng nghĩ càng bực mình, anh ngồi phịch xuống ghế, tựa lưng bất mãn.

Cơ thể của con người thật quá vô dụng!

Cạch.

“Thiên, chỗ anh có nọc độc của ốc sên Marbled Cone không?”

Bắc Thần đẩy cửa xông thẳng vào phòng Thiên với gương mặt vội vã, nhiều giọt mồ hôi chảy dài trên gò má, trượt thẳng xuống tận xương quai xanh khiến anh trông chẳng khác gì một tên yêu nghiệt. Vô tình trông thấy Diệp Vy đang nằm trên giường trong bộ dạng hệt xác sống, nét mặt anh bỗng chốc giãn ra. Nét băng giá hiện rõ trên khuôn mặt góc cạnh, Bắc Thần nhếch môi cười tàn độc rồi khẽ cất giọng: “Trong sân đột nhiên xuất hiện mùi máu người, tôi còn tưởng có kẻ nào đang thưởng thức con mồi, hóa là máu của cô ta. Xem ra Richard đã chán ngắt thứ đồ chơi mới này rồi nên đang muốn thu hồi lại cái mạng nhỏ của cô ta chăng?”

Tây Độc nhíu mày khó chịu: “Bắc Thần, cậu có cần ăn nói khó nghe vậy không?”

Liếc qua Tây Độc, Bắc Thần lại nhướn mày nghi hoặc: “Vết thương của cậu là sao?”

Tây Độc đang định trả lời, nhưng lại bị Thiên dùng tay ra hiệu bảo anh im lặng rồi chậm rãi đứng lên tiến thẳng đến trước mặt Bắc Thần. Đôi mắt mang sắc thái của đại dương như thu sạch mọi luồng bá khí trên người Bắc Thần. Thiên trầm tĩnh nhìn Bắc Thần, phong thái dõng dạc mà chỉ xuất hiện những lúc anh đứng trước đại sảnh với vai trò một Nam Vương đang duy trì cuộc họp thường niên.

“Diệp Vy là con người, cậu không thích sự xuất hiện của cô ấy trong lâu đài anh có chấp nhận được. Nhưng anh không thể nào chấp nhận sự nhỏ nhen của cậu. Bắc Thần, cậu không cảm thấy bản thân cậu đang cư xử giống hệt con người ư? Ma cà rồng không phải kẻ chỉ chăm chăm nhìn vào người khác bằng ánh mắt thù hằn chỉ vì nghĩ họ sẽ giống những kẻ từng qua mặt được chúng.”

Lúc nào Thiên cũng là người đứng ra giải quyết những chuyện có liên quan đến thái độ của những ma cà rồng ở đây. Chính cách sử dụng câu từ và ánh mắt nhạy bén của Thiên khiến mọi ma cà rồng nhận ra họ sai ở đâu và nên sửa như thế nào để trở nên tốt hơn. Nhờ vậy, rất nhiều ma cà rồng đã giữ được mạng sống của mình trước chúa tể. Thiên có thể nhìn ra giới hạn của Richard, sẽ đoán được loại chuyện gì sẽ chạm mức giới hạn. Trong gia tộc ma cà rồng, chỉ có một mình Thiên là có thể đứng ra đàm phán cùng chúa tể và nhận được kết quả đúng như mong đợi.

Sau này, trước sự tồn tại của Diệp Vy, e đó lại là một chuyện khác.

Bắc Thần cũng ý thức được ban nãy đã quá lời, im lặng không đáp.

Nếu người đứng trước mặt anh là Richard, có lẽ anh đã mất nửa cái mạng.

Thấy Bắc Thần ngầm thừa nhận mình sai, Thiên nói tiếp: “Bắc Thần, cậu có nghĩ Richard sẽ đưa Diệp Vy đến Thánh địa?”

Bắc Thần trừng mắt: “Không thể có chuyện đó.”

Thiên cười: “Có biết tại sao anh nghiêm túc răn đe cậu không?”

Bắc Thần chỉ chau mày, không đáp.

Thiên tiếp tục: “Bởi vì cậu vừa phạm trọng tội.”

Bắc Thần kinh ngạc, nhìn Thiên chăm chăm.

Quan sát nét mặt của Bắc Thần, Thiên hài lòng, lại nói: “Cậu đang xem thường người phụ nữ của Richard. Tương lai có khả năng vị trí của Diệp Vy sẽ được nâng cao, tội của cậu lại nâng thêm một bậc. Nếu vừa rồi Richard nghe được những lời cậu nói, cậu nghĩ mình còn cơ hội đứng ở đây không? Cậu đừng xem thường mắt nhìn người của Richard. Chúa tể của chúng ta không phải loại dễ dàng bị đánh lừa. Không tin cậu cứ đi hỏi con nhóc Hải Lam sẽ rõ.”

100 năm trước đã vậy!

Hiện tại vẫn thế!

Thiên còn đang định nói gì đó nhưng lại nhìn thấy gương mặt xanh xao của Diệp Vy đang có những biểu hiện khác thường xuất hiện, sự đau đớn hoành hành khiến mi mắt cong cong vô thức run lên từng hồi, hàng mày liên tục nhíu chặt. Nhanh chân bước đến bên giường, Thiên vươn tay kiểm tra mạch đập trên cổ Diệp Vy. Nhịp đập lúc nhanh lúc chậm, chập chờn như không. Anh biết Diệp Vy đang phải trải qua những gì, cơn ác mộng do Tử Hương hoa đem lại không phải con người nào cũng có thể vượt qua được. Nếu còn kéo dài, chỉ sợ cô gái nhỏ sẽ cạn kiệt sức lực, e là đến mạng sống cũng chẳng thể giữ lại. Anh tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

“Bắc Thần, anh cần cậu giúp!”

Trước lời đề nghị của Thiên, Bắc Thần nghi ngờ: “Tôi có phải bác sĩ đâu.”

Thiên xoay người lại: “Anh cần máu của cậu.”

Thiên vừa nói xong, Tây Độc lập tức phản đối: “Không được.”

Như hiểu ra vấn đề, Bắc Thần lạnh nhạt đáp: “Tôi không cho.”


Bắc Thần là một ma cà rồng thuần chủng, đồng thời dòng máu chảy trong người anh lại là loại máu vô cùng đặc biệt. Ma cà rồng sinh ra đã là một loài sinh vật đáng được ngưỡng mộ. Họ bất lão, bất tử, bất khả xâm phạm. Máu của họ cũng là thứ chất lỏng không thể chạm vào. Nếu là thuốc giải, nó có thể chữa được tất cả mọi loại bệnh tật trên đời. Nhưng nếu là chất độc, nó có thể giết sạch cả thế giới.

Thiên là bác sĩ, tuy am hiểu về tất cả những loại ma cà rồng trong gia tộc nhưng vẫn không thể nào biết hết được về bọn họ cũng như nhiều khả năng tiềm ẩn còn bị phong ấn bên trong mỗi một ma cà rồng. Rất lâu trước đây, Thiên vô tình phát hiện sự đặc biệt trong máu của Bắc Thần vào một lần trị thương cho anh. Máu của Bắc Thần là một loại độc dược có độc tính cực mạnh. Dù là ma cà rồng mạnh nhất cũng không thể giữ được mạng của mình nếu vô tình nuốt phải loại máu kia.

Tất cả các loại độc đều sẽ có loại thuốc giải phù hợp.

Riêng máu của Bắc Thần… thì không.

Nó là thứ độc dược duy nhất trên đời không bao giờ tìm được thuốc giải.

“Dĩ độc trị độc, chỉ còn một cách đó.”

Thiên nhỏ giọng, đè nén cảm giác bất lực của bản thân.

Bầu không khí đột ngột chìm hẳn xuống, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Khung cảnh thoạt nhìn giống như một bức tranh bi thương trong bệnh viện, nơi mà con người luôn biết rằng sự thật chính là lưỡi dao tàn khốc. Lãnh địa của ma cà rồng chưa khi nào như thế, bởi họ chẳng biết thế nào là bất lực hay đau khổ tột cùng. Vì ma cà rồng quyền năng hơn con người, họ không hề sợ chết bởi họ rất khó để có thể chết. Những loại cảm giác chỉ có bệnh viện mang lại, họ chẳng cần hiểu.

Đó là lý do họ chỉ thờ ơ khi trông thấy ai đó khóc thương kẻ đã chết.

Tim của ma cà rồng không khác một tảng đá là bao!

Tây Độc mệt mỏi dựa vào tường, anh như đã dồn hết mọi sức lực vào người để chống chọi với vết thương do Jay gây ra. Cả cơ thể bây giờ chẳng còn cảm nhận được thứ gì. Chỉ có ánh mắt luôn đặt trên gương mặt của người nằm yên trên giường. Cả bản thân mình cũng đã bị thương nặng, nói gì đến việc bảo vệ một con người? Lần đầu trong cuộc đời ma cà rồng, Tây Độc cảm thấy mình thật vô dụng. Anh cần phải rèn luyện thêm, rất nhiều. Năng lực của anh vẫn không đủ để giữ vững Tây vực.

Rất lâu sau, Thiên lại lên tiếng: “Không phải Diệp Vy chết thì là chúng ta chết.”

Nói xong, anh đi thẳng đến bàn làm việc lấy ra hai ống tiêm cỡ vừa. Ống thứ nhất anh dùng chứa máu Diệp Vy. Ống thứ hai anh dùng chứa máu Bắc Thần. Tuy có ý phản đối nhưng Bắc Thần lại chẳng hề động đậy gì khi Thiên dùng kim tiêm ghim vào da thịt anh. Mọi động tác liền mạch và dứt khoát. Bắc Thần không ưa con người nên tuyệt đối không để những kẻ thấp kém ấy dùng máu của anh, dù cho đó là thứ giết chết chúng trong nháy mắt. Từ đầu anh đã không mấy ấn tượng với Diệp Vy nên càng không muốn cho cô máu của mình. Nhưng Thiên đã mở lời, và cô gái này còn đang được chúa tể để mắt đến, anh còn từ chối được sao?

Lấy máu xong, Thiên dùng lọ thủy tinh đã được khử trùng, chiết hai loại máu vào bên trong rồi lắc đều nhiều lần. Chất lỏng đỏ tươi dưới tác động mạnh dần dần chuyển động, sóng sánh từng đợt theo một nhịp điệu nhất định. Tiếp đó, Thiên đưa tay mở ngăn kéo, rút ra một thanh thủy tinh màu tím rồi bỏ vào trong lọ đựng máu.

Thiên biết rõ việc mình đang làm, nếu muốn truyền máu của Bắc Thần vào người Diệp Vy thì trước tiên phải kiểm chứng xem loại máu độc thuộc về một ma cà rồng thuần chủng có khả năng phân tách những phân tử nhỏ bên trong máu của một con người hay không. Dù cơ hội thành công có nằm ở mức âm cũng phải đánh liều. Chỉ cần máu của Diệp Vy không phản ứng ngược lại với độc tính trong máu của Bắc Thần, cô sẽ có cơ hội được tiếp tục sống. Tuy trường hợp này rất hiếm khi xảy ra với một con người. Nhưng nếu sức đề kháng của cô đủ mạnh để tiếp nhận một loại máu không thuộc về con người. Khi đó chất độc sẽ bị chất độc nuốt chửng.

Đợi mãi không nhìn thấy phản ứng mình mong muốn, Thiên bất giác cau mày.

Chất độc trong máu của Bắc Thần có thể khiến cho loại độc tố trong người Diệp Vy dần dần biến mất, nhưng kết quả thì nó lại thay thế vị trí của loại độc tố ấy, kết thành những phân tử lạ có kiểm soát song song tồn tại cùng máu người. Nói một cách dễ hiểu thì chính là dạng thế thân. Chuyện kế đến là tìm cách hóa giải độc tố có trong máu của Bắc Thần. Chỉ là, thật kỳ lạ. Bởi, chất độc từ máu của Bắc Thần không hề lấy mạng Diệp Vy mà chỉ ở lại trong cơ thể của cô. Chẳng biết đây là việc đáng vui mừng hay ưu phiền. Trước mắt chỉ có thể trong chờ vào vận may của Diệp Vy.

Hít vào một hơi, Thiên nâng tay vỗ vài vai Bắc Thần: “Cậu qua đó ngồi đi.”

Bắc Thần hơi do dự, khi tiến đến gần giường hơn thì ngoái đầu nói với Thiên: “Cô ta mà chết vì trúng độc thì anh chịu trách nhiệm.”

Lừ mắt lườm Bắc Thần, Thiên nghiến răng: “Được.”



Đại sảnh.

Richard ngồi trên chiếc ghế cao nhất, hai mắt sắc bén oai vệ tựa như mãnh thú khiến những kẻ bên dưới dù có hùng mạnh cỡ nào cũng nép mình cúi đầu. Chung quanh nồng nặc bá khí u ám, hơi lạnh bủa vây cả không gian. Có tất cả ba người đang đứng trong đại sảnh. Một người khoác trên mình chiếc áo choàng có kí hiệu hoàng tộc độc nhất, khắp thân toát ra mùi hoa Tử Hương. Mái tóc màu bạch kim ẩn hiện dưới lớp áo choàng nhung đen, khóe miệng cong cong tà mị làm cho kẻ khác không ngừng tò mò muốn trông thấy dung mạo của người sở hữu nó. Hai kẻ còn lại không đáng nói tới, chúng là thuộc hạ cấp cao của hoàng tộc. Đã quá quen mặt với chúa tể.

Một cơn gió mạnh ập tới, khiến cho nón áo choàng của người nọ trượt thẳng về phía sau, để lộ gương mặt yêu nghiệt ra ngoài. Gió mang theo thịnh nộ của quỷ dữ, ẩn chứa hàng ngàn mũi tên nhọn hoắc chứa đầy tà khí giết người. Dưới lớp áo, nét mặt người nọ chợt giãn ra. Làn da trắng mịn cùng đôi mắt đầy mê hoặc chẳng bao giờ khiến tâm trạng của chúa tể bị lay động nhưng có thể khiến cả trăm kẻ ngoài kia liều sống liều chết muốn theo đuổi để rồi nhận ra đó là thứ không thể có được. Nét đẹp được trộn lẫn hài hòa giữa nam và nữ, thu hút được cả hai loại giới tính. Kẻ sở hữu nó không phải loại tầm thường, cũng chẳng hề bình thường.

Luồng bá khí đen kịt phủ quanh Richard, anh gầm lên: “Ngươi muốn chết?”

Người nọ ý thức được nguy hiểm cận kề, càng hiểu ngọn gió vừa xuất hiện trong đại sảnh là do ai tạo nên. Một tay chống hông, một tay xoa mũi. Người nọ cười tươi rồi đảo mắt đi nơi khác, cái nhìn chết người của chúa tể ma cà rồng, không một ai có thể đối diện với nọ quá ba giây. Hạ lệnh cho thuộc hạ lui hết ra ngoài. Để lại đại sảnh ngập trong im ắng. Người nọ cất giọng: “Nếu không nói vậy thì ngươi có chịu ra gặp ta hay không?”

Richard vẫn còn phẫn nộ, giọng hung hăng: “Quên cảm giác nằm trên giường rồi?”

“…”

Làm sao quên được?

Người nọ đen mặt, lần đó do anh đùa quá trớn nên bị Richard răn đe. Năng lực của chúa tể đúng là không đùa được, là một ma cà rồng mạnh mà còn phải dưỡng thương tận một tháng trời mới khỏi hẳn. Kể từ dạo đó, anh đã rút kinh nghiệm, không bao giờ đùa giỡn lố lăn với Richard thêm một lần nào nữa. Trước đây, mỗi khi bất ngờ đến D.W thì anh luôn dùng giọng điệu của người ở khu vực Đông Bắc ép buộc mấy tên thuộc hạ trình báo với chúa tể để gọi được Ngài xuất hiện. Bởi anh hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần là người của khu vực Đông Bắc thì Richard luôn gặp.

Richard bị lừa nhiều lần, duy chỉ có lần này là thực sự nổi giận.

Đứng phắt dậy, Richard toan quay đi.

Người nọ vội mở miệng: “Quả thật là ta đem tin của Đông Bắc đến cho ngươi.”

Richard không di chuyển tiếp, buông một câu tàn khốc: “Jen, ta muốn giết ngươi.”

“Rốt cục ngươi đang bực cái gì, trước đây chẳng phải rất bình thường sao?”

Chậm rãi xoay người đối diện Jen, hai mắt Richard chứa đầy nộ khí.

Jen hạ giọng: “Hắn vẫn còn sống. Ai cũng biết hắn có tham vọng với ngôi vị bá vương. Dạo gần đây rộ lên tin hắn đang triệu tập thuộc hạ của mình ở Tây Nam. Hội đồng đã cho người tìm hiểu. Họ muốn nhắc nhở ngươi, hãy luôn đề cao cảnh giác. Đừng lơ là…”

“Ta là chúa tể hay đám người đó là chúa tể?”


Giọng nói đanh thép của Richard cắt ngang thanh âm chắc nịch của Jen, khiến Jen không còn nghĩ ra được lời gì để đối đáp. Richard đè nén sự hấp tấp của mình, hít vào một hơi rồi quay trở lại ghế ngồi. Anh tùy ý bắt chéo chân, hai tay đan xen vào nhau. Chiếc nhẫn bạc trên tay bắt lấy chút ánh sáng còn sót lại trong đại sảnh, bật ra những tia màu băng lãnh. Đôi mắt của con đại bàng được điêu khắc trên nhẫn là hai hòn ngọc đỏ sẫm, u ám đến lạnh người, sắc bén đến rợn gáy.

“Không chỉ ở Tây Nam, mà còn ở phía Bắc.”

Jen nhíu mày: “Phía Bắc?”

“Bắc Thần là người ta đã cử đi dò thính.”

“Ý ngươi là ngươi đã biết chuyện từ một năm trước?”

Richard không đáp, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Jen.

Jen buột miệng thán phục: “Ta thực sự sợ ngươi đấy!”

Trong khi Hội đồng còn chưa biết chuyện thì Richard đã cho người đi tìm hiểu?

Trước đó một năm, Jen từng nghe tin Bắc Thần đã dọn dẹp bọn ma cà rồng lai đang ngông cuồng muốn chứng tỏ bản thân ở vài khu rừng hướng Bắc. Jen không ngờ đám ma cà rồng đó lại là những con mồi do kẻ đó cử đến. Thuộc hạ của Richard toàn là những người không thể động vào, việc anh cho một mình Bắc Thần thăm dò khu vực phía Bắc rõ ràng bất thường, lẽ ra Jen nên động não một chút trước khi cho rằng Richard chỉ tùy tiện cử người đi dọn dẹp lại địa phận của mình.

Tin kẻ đó còn sống là một ẩn số, đến tận hôm nay Hội đồng mới xác nhận là thật.

Vậy mà chúa tể của họ đã biết sự thật vào một năm trước.

Nghĩ đến một chuyện, Jen ngước mặt định hỏi nhưng không ngờ lại bắt được ánh mắt có phần kỳ quái từ Richard. Sự mất tập trung lạ lẫm chưa bao giờ có dịp ghé ngang qua gương mặt lãnh cảm của chúa tể ma cà rồng. Vừa giống trong lòng có phiền muộn, lại giống đang lo nghĩ về vấn đề gì đó. Richard là kẻ không biết thế nào là phiền muộn, càng là kẻ không biết thế nào lo nghĩ. Dù đó là vấn đề lớn cỡ nào cũng bị anh giải quyết bằng vẻ mặt thờ ơ hệt như đó không phải chuyện của mình.

Jen nghiêng đầu, nét mặt hồ nghi: “Hôm nay ngươi rất lạ!”

“Nếu không còn chuyện quan trọng thì mau cút về chỗ của ngươi.” Nói đoạn, anh đứng phắt dậy: “Không tiễn.”

Jen chưa từng bị Richard đối xử như vậy!

Tuy vẫn thắc mắc về điểm khác thường của Richard, nhưng Jen cũng không phải người rãnh rỗi. Chúa tể có việc quan trọng cần giải quyết thì một người quyền lực như anh cũng có không ít việc cần phải làm. Để duy trì được cả một gia tộc ma cà rồng hùng mạnh thì cần có rất nhiều những người đứng đằng sau hỗ trợ. Tạm gác lại sự tò mò, lo chuyện chính sự vẫn hơn. Hoặc cũng có thể do hôm nay anh đi không chọn ngày, lại vô tình xuất hiện đúng lúc chúa tể đang dùng bữa nên mới khiến Ngài bày ra bộ dạng chán chường. Có lẽ vậy! Có lẽ vậy!

Nhìn theo bóng lưng Richard, Jen nói lớn: “Đợi sinh nhật của ngươi, ta lại đến.”

Richard chợt dừng bước.

“Năm nay không cần đến.”

“Ta muốn đến.”

Richard xoay người, giọng đanh thép: “Jen, ta sẽ giết hết đám phụ nữ mà ngươi dẫn theo. Mang một người, ta giết một người, mang hai người, ta giết hai người. Thậm chí là giết luôn cả ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, đừng giở trò.”

Nét mặt Jen từ rạng rỡ chuyển sang ai oán, những thanh âm tàn khốc tuôn ra từ cửa miệng của Richard làm dựng đứng toàn bộ lông tơ trên người anh. Từng từ ngữ được bật ra một cách nhẹ tênh, hệt sợi lông vũ trắng muốt vô hại. Nhưng bên trong chúng lại chứa đầy hàm ý đe dọa trắng trợn, như những cái gai độc đang chĩa thẳng về phía anh. Lông mày Jen nhíu lại, anh mím môi: “Thật sự là hôm nay ngươi rất lạ!”

Richard không buồn đáp.

Jen chột dạ, đẩy mắt sang nơi khác, cất giọng: “Trước đây hễ ta mang theo phụ nữ tới thì ngươi luôn rất bình thường, tuy ngươi không hứng thú với họ nhưng vẫn cho phép họ phục vụ những ma cà rồng có mặt trong buổi tiệc. Ta luôn chọn người phụ nữ sạch sẽ nhất và có vẻ “ngon” nhất cho ngươi. Chẳng phải ngươi rất biết cách khiêu khích…”

“Câm miệng.”

Richard gầm gừ trong cổ họng khiến Jen im bặt.

Ngay sau đó, Jen cảm thấy không cam lòng, buột miệng nói: “Ta chỉ nói sự thật thôi mà! Mặc dù sau đó bọn họ đều chết hết, nhưng chẳng phải ngươi luôn rất hưởng thụ cách họ phục vụ ngươi và máu của họ hay sao?”

Jen càng nói càng nhỏ, những câu chữ sau cùng được anh thốt ra chỉ bằng vài cái mấp máy môi bởi vì trông thấy cặp mắt chứa đầy tia máu của Richard. Anh cúi đầu không lên tiếng, trong lòng gào thét liên hồi, cầu mong chúa tể vĩ đại đừng bị mấy câu nói thật tâm của anh chọc giận. Tuy đã chắc chắn Richard rất kỳ lạ, nhưng hiện giờ Jen không có can đảm để tiếp tục moi tin để dập tắt sự tò mò.

Được một lúc lâu, cuối cùng Richard cũng lên tiếng, giọng âm u như gọi hồn.

“Jen, nếu ngươi còn muốn xuất hiện ở núi Tiêu Dao thì tốt nhất hãy cứ chôn chặt những gì ngươi vừa nói ở trong lòng. Nhớ kỹ. Nếu ngươi không biết giữ mồm, dù Đại Công Tước xuất hiện nói giúp ngươi, cũng đừng mong ta tha cho ngươi.”

* * *

Sự tĩnh lặng hệt một con quái vật to lớn đầy nguy hiểm, ẩn mình trong khe núi sâu hút và tăm tối. Mặc kệ ngoài kia là một thế giới mới, làm lơ sự tồn tại của những vầng quang nhạt màu. Im lắng. Quái vật khép mình vào một góc, gặm nhắm nỗi cô độc không một ai hiểu cho đến lúc trút đi hơi thở cuối cùng. Khe núi chật hẹp bầu bạn khi lẻ loi, viết nên mẩu chuyện nhỏ để rồi bị dòng chảy của thời gian vùi lấp.

Con sói lớn hiên ngang nằm trên tấm thảm khổng lồ, hai mắt buồn rười rượi giống như vừa trải qua một cuộc khủng hoảng trầm trọng. Tộc người sói tồn tại từ trước khi con người xuất hiện, cũng như tộc ma cà rồng. Chuyện nhân sinh có biết bao nhiêu trang giấy, những kẻ bị số phận bỏ quên đã trải qua gần hết. Loài người chỉ vừa mới bắt đầu chặn đường dài, thế nhưng nhiều kẻ đã muốn bỏ cuộc. Cuộc sống vĩnh hằng không tốt như nhiều người mong đợi, chỉ những kẻ đã sống trong đó mới biết mùi vị vĩnh hằng bi ai đến nhường nào. Thực ra, đó là trừng phạt.

Luân khẽ cựa mình, biến thành hình người.

Khoảng một giờ trước, anh thực sự đã cảm nhận được hơi thở yếu ớt của một cô gái loài người. Muốn tìm cách cứu lấy sinh mạng nhỏ bé ấy, nhưng lại không biết nên dùng cách gì và làm như thế nào. Loay hoay trong tâm thức, cùng cô gái nhỏ chống chọi đến khi sức cùng lực kiệt. Nhưng chẳng thể giúp cô quên đi đau đớn. Dần dần mọi thứ lại đổi khác, anh nhận thấy có một luồng sức mạnh từ bên ngoài đang chậm rãi đi vào cơ thể đã mất hết nguồn sống của cô gái nhỏ.

Tựa lưng vào khối đá lạnh lẽo, Luân thất thần.

Là vì đã nhìn thấu được cô cho nên chúa tể ma cà rồng mới mở ra một ngoại lệ?

Chúa tể ma cà rồng không có tình người.

Không thể nào có ngoại lệ.

Hắn chỉ muốn vui đùa cùng con người!

Bây giờ, Luân đang rất muốn chạy thẳng đến lâu đài D.W và hỏi cho ra lẽ. Lý do tại sao Diệp Vy lại bị thương nặng đến như vậy. Nói chính xác thì tòa lâu đài của ma cà rồng tuy là chỗ nguy hiểm với con người nhưng đối với một người đang nhận được sự ưu ái từ chúa tể như Diệp Vy thì đó lại là một nơi an toàn. Đang yên đang lành lại bị thương, chỉ có thể do ma cà rồng gây ra. Nếu chúng không còn hứng thú với cô, thế tại sao anh lại nhận thấy cô đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm?

Có kẻ đã hại cô.

Nhưng cũng có người đã cứu cô.

Luân chau mày lo lắng, Diệp Vy còn ở lại núi Tiêu Dao thì cái mạng của cô nói không chừng rồi cũng sẽ dâng lên cho ma cà rồng. Địa ngục này không dành cho cô gái nhỏ, thế giới chỉ toàn máu tanh này càng không phù hợp với cô. Sinh mạng của cô là thứ quý giá ở chỗ loài người, nhưng chỉ là một hạt cát nhỏ bé đối với nơi sống của ma cà rồng và người sói. Cái chết chỉ cách cô một vài giây ngắn ngủi.

Có lẽ…


Ngày chúa tể ma cà rồng chết…

Sẽ là ngày Diệp Vy được quay về thế giới của cô.

Thế giới con người mới là nơi cô nhận được sự an toàn tuyệt đối!

Mỗi người trên đời đều có những cách yêu khác nhau, nhưng suy cho cùng, cách yêu của con người cũng tốt hơn cách yêu của những-kẻ-không-phải-người. Như ma cà rồng hay người sói. Cách yêu của người sói không cực đoan như ma cà rồng nhưng lại vô tình tạo ra một áp lực vô hình đối với người đón nhận. Họ luôn cho rằng đều đó là tốt, trong khi đối phương lại không nghĩ như vậy. Chỉ có thể khẳng định, kẻ yêu nhiều hơn chính là kẻ sẽ hứng chịu nhiều thương tổn nhất.

Núi Tiêu Dao vốn là nơi tĩnh lặng và ngập mùi bùn vấy máu, kể từ khi có sự xuất hiện của Diệp Vy thì mọi thứ dường như đã thay đổi… Không phải. Thật sự là mọi thứ chẳng hề thay đổi, chỉ là xuất hiện theo một cách khác. Luân thừa nhận, chúa tể ma cà rồng đã bỏ ra rất nhiều công sức, chỉ vì Diệp Vy. Nhưng anh vĩnh viễn không thể tin tưởng vào tình cảm của một ma cà rồng. Nực cười thay. Những kẻ không có tim thì làm sao có thể không làm tổn thương người khác?!?



Gió khẽ vờn tấm rèm cửa, nhẹ nhàng làm rung chuyển làn không khí yên ắng trong giang phòng có hương thơm của hoa tuyết cầu – một loài hoa có nguồn gốc từ Địa Trung Hải. Chiếc ghế gỗ bên cạnh giường đung đưa theo nhịp, người ngồi trên ghế có khuôn xinh đẹp như búp bê. Một chân co lên, đặt tùy tiện trên bề mặt ghế. Chân còn lại thoải mái đung đưa theo nhịp lên xuống của ghế gỗ. Tay phải cầm một quyển sách nhỏ, tựa đề đầy màu sắc nhưng ảnh bìa thì vô cùng đáng sợ.

Cạch.

Cửa phòng bật mở, người bên ngoài vội vã bước vào.

“Mùi gì đây?”

“Hoa tuyết cầu.”

Chiếc miệng nhỏ đáp lại câu hỏi, giọng nói trong trẻo, thanh âm nhẹ tênh.

Người nọ nhíu mày, hỏi bằng chất giọng không mấy hòa nhã: “Em đang làm gì vậy?”

Động tác nhịp chân dừng hẳn, cô chậm rãi ngẩng mặt: “Đọc sách.”

Nói xong, Hải Lam lại bị chính những hành động của mình làm cho cả người nổi da gà từng đợt. Gấp lại quyển sách chỉ vừa đọc được đôi ba dòng chữ trên trang đầu tựa lại rồi quăng phịch xuống sàn nhà, Hải Lam nhảy phóc khỏi ghế. Cô vươn vai, cả người như vừa được giải phóng khỏi xiềng xích. Ngồi trên ghế chỉ mới mấy phút đồng hồ mà cô có cảm giác như đã ngồi cả một ngày trời. Khó chịu muốn chết.

“Em muốn tạo ấn tượng tốt, nhưng đợi lâu quá.”

Thiên đi thẳng đến giường, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên người Diệp Vy rồi nói thẳng: “Anh khuyên em một câu.”

Hải Lam hướng mắt đến chỗ Thiên, đợi anh nói tiếp.

Điều chỉnh lại dây truyền được ghim vào tay Diệp Vy, anh quay sang cười với Hải Lam: “Sống thật với bản chất.”

“Anh…”

Xoạt.

Hải Lam đang định mắng Thiên thì bị tiếng động khẽ trên giường ngăn lại, cô ngoái đầu nhìn sang. Cô gái nhỏ sau nhiều ngày hôn mê cuối cùng cũng có dấu hiểu sắp tỉnh lại. Trên mặt Hải Lam hiện ra sự mong chờ, cô muốn nhìn thấy đôi mắt của Diệp Vy để có thể đọc vị được cô gái đã làm tan chảy khối hàn băng ngàn năm nằm trong ngực trái của chúa tể ma cà rồng một cách chính xác hơn.

Tuy đã ở gần Diệp Vy được một khoảng thời gian, nhưng Hải Lam chưa bao giờ lộ diện. Cô không muốn Diệp Vy biết đến sự tồn tại của mình. Hơn nữa, sự tồn tại đó lại còn đại diện cho an toàn của Diệp Vy. Từ sau khi nhận lệnh trở về lâu đài, Hải Lam mới biết chúa tể cho gọi cô về không phải vì chuyện gì quan trọng. Lý do Ngài cho gọi cô quay lại, là Diệp Vy. Nói khó nghe một chút thì có nghĩa là dòng dõi cuối cùng của gia tộc Mộc Lam sẽ trở thành thuộc hạ của một con người bé nhỏ.

Đây đúng là chuyện sỉ nhục gia tộc.

Hải Lam rất bất mãn, nhưng không dám phản kháng nên đành im lặng tuân theo. Cô âm thầm theo sau Diệp Vy, như một hồn ma đúng nghĩa. Thế nên chuyện Diệp Vy đi đâu, làm gì, hay thậm chí là gặp người nào đều nằm trong lòng bàn tay của Richard. Sau nhiều lần đề phòng Diệp Vy, cuối cùng Hải Lam quyết định lộ diện sau khi đã chứng kiến một số chuyện.

Đầu tiên là cơn thịnh nộ của Richard khi nghe Hải Lam nói lại những điều Diệp Vy nói với Luân. Tiếp đó là Ngài cố tình thử thách Diệp Vy khi uống cạn ly máu có chất độc do Diệp Vy lén bỏ vào. Chỉ tiếc, vì thuật phép vẫn còn chưa đạt mức cao nhất nên Hải Lam không biết, Diệp Vy vẫn đang bị Luân sai khiến. Thuật thôi miên của Luân trên thuật phép của Hải Lam một bậc, trừ khi anh có kết nối mạnh và lâu dài với Diệp Vy, bằng không Hải Lam sẽ không cảm nhận được anh.

Hải Lam khẽ cười.

Chẳng biết một con người bình thường phải bị ngôi sao xấu nào chiếu vào bảng vận mệnh, thì mới có thể khiến cho chúa tể ma cà rồng để mắt đến. Sinh mạng của con người tựa như hạt cát trong sa mạc, trái tim của chúa tể ma cà rồng lại tựa cái kim nhỏ ẩn mình dưới lòng đại dương bao la. Người có thể chết. Tim của ma cà rồng lại không dễ tìm. Đến cuối cùng, có lẽ chúa tể sẽ là người chịu khổ nhất.

Chuyện tình này… xác định là nghiệt duyên.

Chẳng ngờ ma cà rồng cũng gặp phải loại nghiệt duyên như vậy!

Người trên giường có biểu hiện tỉnh lại, nhưng hai mắt vẫn cứ nhắm nghiền. Điều này khiến Thiên có chút yên lòng. Mọi thứ điều nằm trong tầm kiểm soát. Đây chính là tác dụng phụ do chất độc từ máu của Bắc Thần đang ở trong cơ thể Diệp Vy. Vì là máu của ma cà rồng nên khó có thể sống hòa bình cùng máu của con người, cần phải có thời gian. Vẫn may là độc tính trong máu không gây hại cho cô.

Thiên ngồi bên mép giường, nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Vy: “Diệp Vy, em có nghe anh nói không?”

Diệp Vy không hề mở mắt, nhưng lông mi lại khẽ động đậy.

Thiên lại nói: “Anh biết bây giờ em đang rất khó chịu, nhưng đừng sợ, em hãy thả lỏng và tiếp nhận cảm giác đang xuất hiện. Không thể cử động thì đừng cố, muốn ngủ thêm bao lâu thì cứ ngủ. Chỉ cần chịu đựng qua vài ngày nữa thì em sẽ khỏe lại thôi. Chuyện này anh cam đoan. Càng bài xích sẽ càng khó chịu, em hiểu không?”

Nhìn những giọt máu cuối cùng được truyền vào cơ thể Diệp Vy, khóe miệng Thiên hài lòng giãn ra. Mấy ngày nay anh đã sử dụng máu của Bắc Thần khá nhiều, vì nó vừa có thể giúp Diệp Vy qua khỏi cửa ải sinh tử, vừa có thể giúp cô mau chóng lấy lại sức lực hệt như quá trình hồi phục của một ma cà rồng. Chuyện thần kì như vậy chỉ có thể xảy ra một lần duy nhất, và rơi trúng một người duy nhất. Nếu Diệp Vy không phải người phụ nữ của Richard thì chẳng có chuyện thần kì nào xảy ra cả.

“Sẽ không biến chị ta thành ma cà rồng chứ?”

Hải Lam buột miệng hỏi, thanh âm như muỗi kêu.

Thiên chậm rãi quay người lại, cười nói: “Để biến một con người thành ma cà rồng thì cần rất nhiều yếu tố.”

Hải Lam yên lặng nhìn sang vẻ mặt đang dần giãn ra của Thiên, cô đương nhiên biết một con người nếu muốn trở thành ma cà rồng thì cần phải trải qua những chuyện kinh khủng gì, nhưng Bắc Thần không phải một ma cà rồng tầm thường, lại còn sở hữu một dòng máu khá đặc biệt nên có thể sẽ làm được một vài chuyện mà những ma cà rồng khác phải ngưỡng mộ. Cô lo lắng máu của Bắc Thần sẽ ngấm ngầm dung hòa vào máu Diệp Vy, dần dần biến cô gái nhỏ của chúa tể trở nên giống họ.

“Hải Lam, em xem quá nhiều tiểu thuyết của con người rồi đấy!”

Chất giọng buồn cười của Thiên vang lên bên cạnh.

Hải Lam nhíu mi, bày ra nét mặt khinh bỉ: “Anh nghĩ em thích xem những thứ nhàm chán đó à?”

Chống tay lên hông, Thiên hếch cằm.

Hải Lam cắn môi, hạ giọng nói: “Không phải đó là sự thật sao?”

Thiên cười nhẹ tênh, vươn tay đến xoa đầu Hải Lam: “Nếu máu chúng ta đặc biệt như vậy, không phải chỉ cần cho chúng uống một ít thì chúng sẽ là đồng loại của chúng ta à? Tại sao còn khổ cực đến mức phải dùng răng nanh cắn vào một mạch máu trên cổ của chúng? Máu của Bắc Thần loại máu hiếm có. Ngoại trừ cậu ta thì anh chưa từng nghe nói hay chứng kiến một ma cà rồng nào khác mang trong người dòng máu có bất kì một khả năng gì.”

Dừng lại một giây, Thiên lại dịu dàng nói thêm: “Anh nghĩ tốt nhất em nên đi học bổ túc về lịch sử của chúng ta, phát huy trí não.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận