Tận sâu trong màn đêm vô tận, nơi mà những vị tinh tú cũng khó lòng chiếu rọi.
Một điểm sáng lẻ loi, cô độc tồn tại giữa không gian vô tịch rộng lớn khôn cùng.
Càng tiến lại gần, điểm sáng càng lộ rõ.
Thứ ánh sáng nhu hòa xoa diệu tâm hồn, hơi ấm ấy thấm nhuần vào từng giọt máu chảy dọc theo huyết quản.
-Tiểu cô nương, thời hạn đã điểm.
Để bà bà giúp ngươi khai mở thần trí.
Từ trong hư không vô tận xuất hiện một vầng sáng.
Bước ra là một bà lão mái tóc bạc phơ, bàn tay nhăn nheo nhẹ phất.
Điểm sáng càng tỏa ra hào quang chói lọi dần khai mở, hướng ra bốn phương tám hướng biến nơi vạn năm tăm tối này trở nên sáng bừng.
Điểm sáng khai mở để lộ đài sen như thể vừa đắm mình trong dòng thần thủy.
Trên tâm điểm nơi tích trữ toàn bộ thiên địa tinh hoa, bóng dáng nữ nhân dần hiện hữu, đôi lúc hư, đôi lúc lại thực quả là không thể nhận ra thứ này có phải là chân thật hay không.
Nhưng có một điểm không thể chối cãi, nữ nhân này quá tuyệt mĩ.
-Hồn phách được ôn dưỡng trăm năm nhưng tại mảnh thiên địa này thực chất đã trôi qua vạn năm dài đăng đẵng.
Không lẽ vạn năm còn chưa thể mài đi chấp niệm của con người sao?
Lão bà nhìn chăm chăm vào hồn phách của nàng, toàn bộ tâm tư tình cảm dù có cố gắng chôn sâu cách mấy cũng đừng hòng thoát khỏi kim nhãn.
Xác phàm sớm đã không còn, nàng chỉ giữ lại được hồn phách nên đành lui vào liên hoa uẫn dưỡng cho tới tận bây giờ.
-Vạn Diệp Liên Hoa là thứ thuần khiết nhất giữa trời đất, từ cổ chí kim liên hoa đã thanh tẩy không thể đếm hết tà ác, ma vật… Không thứ gì tồn tại trên cõi đời có thể chóng trọi lại trước sức mạnh tuyệt đối này.
Đôi mắt da nua khẽ nhắm, lão bà dường như không muốn chấp nhận hiện thực diễn ra trước mắt.
Tâm trí của nàng, nơi lẽ ra phải là một màu trắng thuần khiết nhưng vẫn còn điểm đen cứng đầu dù đã vạn năm bị tiên lực rột rữa vậy mà vẫn kiên cường tồn tại.
-Lão thân không phải hạn người vô sĩ đến mức làm chuyện mất mặt, dựa theo giao ước trước đó…
Hữu thủ là liên hoa, tả thủ là liên ngẫu.
Bà bà nhẹ thổi, liên ngẫu biến đổi thành nhân hình từ từ được đưa vào đài sen.
-Vạn năm liên ngẫu, tài liệu tuy không đáng gì nhưng miễn cưỡng cũng có thể trợ giúp ngươi đoán tạo một khối Hóa Liên Thần Thể.
Nhục thể bước đầu diễn hóa, khối liên ngẫu chỉ trong tích tắc mà biến đổi thành da thịt mềm mại.
Tứ chi, thân thể, suối tóc óng ánh tựa như dãy ngân hà xuất hiện từ hư không.
Liên hoa lan tỏa thứ ánh sáng diệu dàng khỏa lấp khoảng trống tại lồng ngực.
-Liên ngẫu làm “thân”, liên hoa hóa “tâm”.
Hóa Liên Thần Thể lại có ngày hạ sinh tại chốn phàm trần.
Một hồi gió tanh mưa máu rồi sẽ lại lần nữa rột rữa hết thảy, cuốn theo vạn vạn sinh linh trở về lòng đất.
Khối không gian kì dị tan vỡ, trên cầu Trần Duyên ngay tức khắc nhận ra điều thất thường.
Cùng Ngọc Ánh đứng trên pháp bảo Thái Dương Đỉnh của nàng tiến đến nơi nguyên khí loạn động.
-Nguyên khí tại nơi đây quá mãnh liệt, ngay cả mặt hồ cũng bị tác động không yên.
Lão gia, liệu Hạ Thảo cô nương ở bên dưới thật sự không gặp nguy hiểm gì chứ?
Ngọc Ánh sắc mặt không tốt, lượng nguyên khí này đã qua hai canh giờ nhưng vẫn không ngừng tràn ra tựa như thác đổ.
So với nàng trước kia khi tu vi vẫn còn là Kim Đan Kì cũng vô vọng tiếp nhận số lượng nguyên khí kinh thiên hãi tục này.
Ngoài ý muốn của nàng, Trần Duyên cau mày nhăn mặt rốt cuộc đã lộ ra nụ cười hiếm thấy.
-Thành công rồi, lão thiên không phụ người có lòng.
Hạ Thảo đã bình an xuất quan…
Tiếng hét của hắn vang vọng đến từng lá cây ngọn cỏ tại Tiểu Phương Thế Giới này.
Nữ nhân của hắn khi nghe thấy cũng thay tướng công kinh hỉ, các nàng biết vì chuyện năm xưa đưa Mộc Linh Quả cho Hạ Thảo khiến nàng rơi vào hoàng cảnh sinh tử không biết này đã uất nghẹn vô cùng.
Một tiếng hét lớn chút bỏ mọi phiền muộn canh cánh trong lòng, cũng như tìm về cho các nàng vị tỉ muội thân thiết.
Tiếng hét vừa dứt, liên hoa to lớn từ dưới mặt hồ theo dòng nguyên khí mãnh liệt mà chậm chạp trồi lên.
Khí tức tinh thuần đến cực điểm khiến Trần Duyên bất giác cảm nhận tu vi có chút buông lỏng.
Không kịp để hắn kinh nghi thì từ cánh hoa còn lớn hơn người trưởng thành dần hé mở, mặc dù khoảng cách không ngừng nhưng Trần Duyên ngay tức khắc nhận ra thân ảnh quen thuộc mà trăm năm qua hắn không khoảng khắc nào quên lãng.
Song mục của nàng đẹp như ngọc lục bảo, suối tóc dài miên man đen óng.
Nữ nhân chầm chậm ngẫn đầu, dung nhan của nàng chỉ dùng hai từ tuyệt sắc cũng khó lòng diễn tả hết được.
-“Diễm mĩ tuyệt luân”… trên cõi đời này thật sự có nữ nhân xinh đẹp như thế này sao?
Ngọc Ánh kinh ngạc tột độ, nàng vốn được xưng là Dược Sơn Phái đệ nhất mĩ nữ hiếm ai bì kịp.
Từng hưởng thụ không thể đếm hết ánh nhìn ngưỡng mộ, vô số thiên tài cường giả cất công ngàn vặn dặm tìm tới cốt chỉ muốn ngắm nhìn nàng từ xa cho thỏa nguyện ước.
Không ngờ có ngày nàng lại gặp người nhan sắc so với nàng thậm chí có mấy phần nỗi trội.
-Không ngờ bản nhân lại có ngày hôm nay.
Nàng cảm thán.
Khoác lên người lụa bào, tuyệt diễm mĩ nữ gót ngọc đi đến đâu bên dưới từng đóa sen hồng xuất hiện nâng đỡ tựa như không muốn nhục thể thánh khiết của nàng bị những thứ phàm tục kia vấy bẩn.
Nàng chính là tiên nữ giáng trần, những nơi nàng đi qua vạn vật sinh sôi, chim muông ca hát.
Tới cả hòn đá cuội trơ cứng cũng phải đầu hàng trước khí chất thần tiên của nàng mà mọc lên từng chồi xanh nho nhỏ.
-Nô tì… bái kiến chủ nhân.
Mĩ nữ hai dòng lệ không tự chủ lăn dài trên má, vạn năm dài đăng đẵng dù có tan xương nát thịt, tiên lực rột rữa, tất cả mọi thứ nàng từng trãi trong suốt mấy mươi năm đều đã tan biến hầu như không còn.
Tại khoảng khắc mà nàng đã quên mất chính mình là ai thì đoạn kí ức về chủ nhân là thứ duy nhất níu kéo tâm trí suốt vạn năm không hề phai nhạt.
-Nàng… kí ức của nàng…
Nhờ vào thần thông Thiên Hạ Hồng Lô mà hồn phách của Trần Duyên cùng nàng luôn luôn tồn tại một tia liên kết vô hình.
Chỉ khi nàng dung nhập Mộc Linh Quả vào trong người, sợi dây liên kết kia tạm thời ngăn chặn.
Nay Hạ Thảo bình yên thoát khốn, sợi dây vô hình lại lần nữa kết nối với nhau.
Trần Duyên thần tình phẫn nộ, bởi vì kí ức của nàng đã bị một bàn tay nào đó toàn bộ lau đi.
Đây không phải là thủ đoạn mà nhân loại có thể làm được, xóa trí nhớ hắn cũng dễ dàng làm được nhưng triệt để biến mất hoàn toàn lại giữ được thần trí minh mẫn.
Sợ rằng Nguyên Anh kì đại tu sĩ cũng khó mà thực hiện.
Trần Duyên tạm thời không muốn Hạ Thảo vừa trở về mà phải trông thấy bộ mặt khó coi, hắn bàn tay tiến tới muốn lau đi hàng lệ trên mi mắt của nàng thì bất giác một cổ hấp lực không tự chủ xuất phát từ chính bàn tay của hắn như muốn dính chặt lấy người nàng.
-Hì… hì… hì… Hạ Thảo, ta không cố ý a.
Mĩ nữ bất thình lình bị hắn chộp lấy khiến mi ngọc chợt dãn ra, nàng đối với hành động sỗ sàng của Trần Duyên mĩ nữ không xuất hiện dáng vẻ chán ghét.
Hơi thở như lan khẻ hỏi.
-Chủ nhân có muốn biết tại sao bàn tay xấu xa này của chàng lại không biết nghe lời như vậy không?
-Muốn… muốn… ta muốn biết…
Trần Duyên bị nhan sắc hút hồn của nàng khiến cho ngây dại.
Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mĩ ấy, từng cái nháy mắt, nhoẽn khoe môi đều như mũi tên tất sắt ghiêm thẳng vào lồng ngực.
Hạ Thảo khí chất thay đổi khác thường, nàng bá khí lại lần nữa bộc phát.
Một làn gió vô hình cuốn theo hư ảnh liên hoa quấn chặt lấy nàng y phục rồi lại men theo từng đầu ngón tay chạy vào Trần Duyên nội thể.
-Là nguyên khí… không!!! Nếu đem thứ kì diệu này đánh đồng với nguyên khí thiên địa há có khác nào đem hoàng kim vùi xuống hầm xí chứ.
Tuy lời nói của hắn quá vô xỉ nhưng lí lẽ lại không sai chút nào.
Chỉ khẽ hấp thu một chút thứ khí tức nồng nặc kia mà đã lợi hại gấp trăm lần.
-Nếu như ta có thể lợi dụng khí thức thần kì này tu luyện há chẳng phải làm ít công to?!
Cảm nhận được đan điền lan tỏa vô vàn cảm giác thoải mái Trần Duyên không khỏi ước ao.
Hắn khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên lộ ra nụ cười tà, là nữ nhân của Trần Duyên các nàng đều hiểu ra ý định hắn sắp thực hiện.
Hạ Thảo khí tức dần thu liễm, tuyệt sắc mĩ nữ không ngần ngại bàn tay xấu xa của nam nhân kia càng lúc càng dùng lực mà dán sát ngọc thể mê người vào ngực hắn.
Lụa bào hờ hững vốn chỉ khoát qua loa trên vai mềm há có năng lực ngăn cản song phong căn tràn tập kích lên người nam nhân.
Nàng phẫy nhẹ tay áo xuất hiện một đóa hồng liên cự đại lơ lững trên mặt hồ.
Hồng liên vô thanh vô tức nở ra ngàn vạn cánh hoa hồng nhạt bao phủ gần như chạm đến bên bờ.
Ngọc thủ nhẹ nhàng nâng nam nhân cùng nàng đạp không hạ xuống nơi nhụy hoa vàng kim khiến Trần Duyên không khỏi thất thần.
-Đạp không phi hành!!! Nàng…
Trần Duyên muốn nói điều gì đó nhưng ngón tay trắng nõn của nàng nhanh chóng đặt lên môi hắn.
Ngọc nữ nở một nụ cười thần bí, nàng lại một lần nữa phóng ra khí tức thần kì cuốn lấy mảnh vải lụa hờ hững vút bay lên trời.
Trên gương mặt cuối cùng cũng xuất hiện một điểm e thẹn, đôi gò má tựa như phủ lên một lớp phấn hồng khiến cho tất cả nam nhân trên thế gian không khỏi phủ phục dưới gót.
-Thiếp đã chờ đợi khoảng khắc này không biết đã bao nhiêu năm tháng.
Được gặp lại chủ nhân dù có chết hàng vạn lần… Hạ Thảo nữa lời cũng không oán trách.
Trong giọng nơi treo trẻo của nàng có thể nghe thấy từng âm thanh nức nở.
Nàng nhắm chầm song mục, mĩ thể run run cảm nhận ngón tay của chủ nhân chạy dọc qua những đường cong chết người.
-Ta cũng vậy!!! Đừng nói là trăm năm, dù có ngàn năm hay vạn năm ta cũng thề phải giải thoát nàng ra khỏi nơi tối tấm đã ngăn cách hai ta kia.
Trần Duyên nội tâm ngập tràn tình yêu không thể tả xiết.
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống nhụy hoa mềm mại như nhung, toàn bộ mĩ thể của nàng đều phô bày trước mắt khiến Trần Duyên không khỏi hốt lên “mĩ”.
Nhưng vì không muốn con thú hoang dại trong lòng bị đánh thức mà phá hư khoảng khắc vạn kim khó cầu này.
Trần Duyên kiềm chế dâm tính mãnh liệt, đối với nàng mười phần yêu chiều mà từ từ khơi dậy nỗi khát khao thể xác của Hạ Thảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...