Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)


Ánh nắng chiều tà đã diệu hẵn, trên mặt hồ chỉ còn xót lại từng cơn gió nhẹ thổi qua.

Trần Duyên tâm trí hoàn toàn đặt trên người Tú Hạ Thảo mà tựa hồ quên đi sự hiện diện của chúng thê tử vẫn chưa hề rời đi.

Tình cảnh tận mắt nhind thấy tướng công cùng các vị tỉ muội ân ái các nàng vốn đã chứng kiến vô số lần.
Chu Ngọc Ánh mĩ phụ dẫn đầu hạ mình xuống một cánh sen thoáng đãng.

Kéo theo đó là hơn mười vị mĩ nữ cũng không kiềm được xúc cảm mà tụ tập trên từng cánh sen cự đại, bao quanh lấy đôi uyên ương đang say đắm quên trời quên đất.

Một phần vì khát khao được tướng công chú ý tới, phần khác cũng bởi vì chỉ khi các nàng cùng tụ lại bên cạnh Thiên Hạ Hồng Lô mới có thể phát huy ra toàn vẹn uy lực.
Diệu dụng từ thần thông Thiên Hạ Hồng Lô dần phát tác.

Chúng nữ nhân cả người rạo rực tựa như bị hỏa diễm thiêu đốt, từng mảnh y phục lần lượt được giải thoát làm lộ ra những mảng da phấn hồng ẩm ướt.

Tiếng nức nở, âm thanh hô hấp nặng nhọc, hương thơm nồng đậm từ da thịt mĩ nhân hòa cùng dâm khí bao trùm lên hai người đang mân mê kia.
Tựa như được khích lệ, Tú Hạ Thảo thân thể trinh nguyên ban đầu vẫn còn một chút e sợ nhưng sau khi hít vào từng hơi dâm khí liền tâm trí trở nên không còn sức kháng cự.

Song cước thon dài thả lỏng đủ để Trần Duyên dễ dàng xâm nhập.

Nàng mĩ mục ngấn lệ khi nhìn thấy nam nhân mà nàng hằng mong nhớ áp mặt vào nơi tối mật…
-Ah…ah…!!!
Trần Duyên chứng kiến động đào hồng hào nũng nĩnh vô tình không kiềm nén mà thở một hơi thật mạnh.

Tiểu cô nương vạn phần mẫn cảm không ngờ đã xuất hiện một tia ẩm ướt, giọt “sương sớm” đầu tiên của tiên nữ đọng lại bên ngoài “cửa động”.
-Mlem…
Nàng bất ngờ bị thứ gì đó mềm mềm tập kích mà không thể phản kháng.

Hạ Thảo tê dại cong người lên, song thủ sờ loạn lên đầu hắn bởi chính nàng cũng không biết bản thân ý muốn đẩy Trần Duyên tránh xa hay là muốn chiếc lưỡi xấu xa kia dần tiến sâu hơn vào nội thể.

Trần Duyên đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.

Song thủ mạnh mẽ siết chặt lấy phong đồn phì mĩ, trắng ngần.

Hắn điên cuồng nuốt xuống từng ngụm mật dịch, tham lam tựa như đây là thứ ngọt ngào nhất mà bản thân từng nếm trãi.

Hấp lấy hấp để nhưng Trần Duyên đã nhận ra hắn không thể nào hấp khô nàng, dâm thủy vẫn không ngừng được mĩ nhân phóng tiết.
Ngẫn mặt lên nhìn thấy Hạ Thảo tràn ngập khoái cảm nhưng ẩn sâu lại là cảm giác không thể thỏa mãn.

Thần tiên mĩ nữ chỉ vừa xuất thế, lí ra nhân gian phải hân hoang vì lão thiên quãng đại ban thưởng một bảo vật vô giá.

Ấy vậy mà giờ khắc này nàng lại đắm mình trong vô hạn dục vọng, mĩ thể tuyệt sắc cấm kị bị một tên nam nhân thỏa thích thưởng lãm há không khỏi làm cho trời xanh nổi giận đi.
Trần Duyên vô cùng hưởng thụ đặc ân vạn năm có một này, hắn say mê song cước mĩ miều của nàng, hắn không ngần ngại mà nằm xuống bên cạnh mĩ nhân.

Hướng nàng nở nụ cười, một bên nâng lên nhất cước của nàng vác lên vai hắn.

Ngọc thể hoàn mĩ của nàng dường như không xương, chỉ là một động tác nho nhỏ không khiến nàng cảm thụ một chút khó chịu nào.

Chỉ là khi hắn làm vậy thì toàn bội động huyệt của nàng hoàn toàn khai mở ra bên ngoài khiến những nữ nhân kia đều rõ ràng trông thấy.
Trần đại sắc lang cũng không khiến nàng ngượng ngùng quá lâu, cự long nóng hổi chầm chậm che lấp đi khoảng trống không mong muốn đó.
-Ư…
Một tầng ngăn cách mau chóng bị xuyên thủng huyết đào từ nơi ấy tiết ra.

Tú Hạ Thảo hàng lệ lăn dài.

Nàng khóc không phải bởi vì đau đớn bị phá tiết, Trần Duyên không chỉ mang nàng từ nơi địa ngục thoát ra, vì nàng trả mối huyết hãi thâm thù, ban cho nàng một cuộc đời hạnh phúc.

Hắn vì nàng mà đã hao phí vô vàn công sức, thứ mà nàng trả cho hắn chỉ là tấm thân bị tàn phá.


Tuy chủ nhân không có nữa lời oán trách nhưng nàng chưa từng tha thứ cho bản thân.
Nay ước vọng lớn nhất cả cuộc đời được thỏa mong ước, Hạ thảo không tiếc hết thảy dồn toàn bộ tiên khí hoàn toàn bao trọn lấy long côn cứng rắn.

Như thể nước chảy chổ trũng, nơi tư mật giữa hai ngươi tỏa ra vô hạn từng luồng nguyên khí bất phàm.
Bên kia Trần Duyên sắc mặt lại biến đổi.
-Tu vi của ta… vậy mà lại muốn đột phá ư???
Kẻ nhận được chổ tốt lớn nhất không ai ngoài Trần Duyên, thần thông Thiên Hạ Hồng Lô được phát huy toàn vẹn uy lực không ngừng vận chuyển tiên khí qua lại giữa đôi uyên ương kết thành một vòng chu thiên không có điểm kết.
Vẫn còn say mê trong khoái cảm dạt dào thì nội thể nóng ran lại vô tình đánh thức tâm trí của hắn.

Trần Duyên rõ ràng cảm nhận được tu vi chỉ vừa đột phá không lâu trước đây lại có động tĩnh.

Từ hạ thể truyền đến một luồng cự đại chân khí tinh thuần trước đây hắn chưa từng nếm trãi.

Không cần thiền định, cũng chẳng phí công thôi động Hóa Mộc Quyết chuyển hóa.

Đại môn Trúc Cơ lục tầng bị công phá chỉ trong chớp mắt khiến hắn không kịp trở tay.
Vô Hình nguyên khí khi xưa chỉ chiếm chưa đến bảy thành nay lại dưới tốc độ như hàng vạn chiến mã đang phi mà đột tiến.

Tám thành… chín thành… mười thành!!!
Não hải bất chợt nổi sóng, Trần Duyên từ trong mê đắm giữ lại được một tia lí trí.

Từ trên ngọc thể vưu vật hắn chuyển dời lực chủ ý lên nội thể của chính mình, sâu sắc cảm nhận nguyên khí hoàn toàn biến đổi về chất.
-Cái này… ta vậy mà đột phá ư??? Không.

Không chỉ đơn thuần là đột phá, thể trạng của ta lúc này dù có cho rằng đã “thoát thai hoán cốt” cũng không phải là nói quá chút nào.

Đan điền nhỏ yếu vốn là nhược điểm chí mạng bấy lâu giờ khắc này bỗng nhiên biến lớn.

Nguyên khí Vô Hình ào ạt đổ vào tựa như sông Hoàng Hà cuốn phăng đi những thứ cản trở tồn tại như cái gai trong mắt tu sĩ.

Tu vi Trúc Cơ lục tầng không một chút khó khăn cứ thế mà đạt thành, không chỉ vậy Trần Duyên còn cảm nhận được tu vi trong người vẫn còn đang tăng trưởng với tốc độ chóng mặt như thể hàng vạn đầu tuấn mã đang phi.
Nhục thể được tẩy lễ, da thịt căng phồng.

Thực lực tăng tiến chóng mặt làm cho Trần Duyên từ kinh hãi dần chuyển thành kinh hĩ vô lượng.

Thậm chí khiến Trần Đại Sắc Lang suyết chút nữa đã quên mất vưu vật vẫn còn nằm dưới thân ưu oán phát ra thành tiếng.
-Chủ nhân… nô tỳ muốn cảm nhận sự mạnh mẽ của chàng.

Hãy tiến tới mà chiếm lấy tiểu tình nô của chàng đi.
Tuyệt sắc tiên nữ Hạ Thảo bất ngờ thở ra từng hơi thở đàn hương nồng đậm.

Mĩ mục đã ngập tràn dục vọng, nàng to gan lớn mật choàng tay ôm lấy cổ hắn, nho nhỏ nhả từng lời câu dẫn, điều mà không kẻ nào dám mơ tưởng lại thoát ra từ hình tượng thoát tục kia.
Ngay tức khắc con thú hoang dã được nàng kích phát.

Trần Duyên không còn rào cản mà thỏa sức đánh sâu vào nơi tận cùng.

Cự long lần đầu xâm nhập liền không ngần ngại đánh thẳng hoa tâm.

Bên trong nàng dường như có ngàn vạn bàn tay bao bọc lấy Tiểu Trần Duyên khiến hắn không kiềm trở tay mà phát tiết vô vàn tinh hoa.
Mĩ nhân dường như sinh ra chỉ để dành cho hắn, chỉ một lần nhấp mà nàng cũng không thể chống chịu được nữa mà cùng chủ nhân song phi tới tận mây xanh.

Chính hắn cũng không ngờ rằng “cự thương” Nam chinh Bắc chiến vô địch bất khả bại lại chỉ buông xuôi sau một lần cử động.
Tại nơi động đào chật hẹp, “cự long” dường như bị rơi vào thiên la địa võng.

Vách tường thịt trơn mềm, ẩm ướt nhưng trơn tuột vô cùng mà lại dễ dàng phong tỏa mọi nẽo đường tẫu thoát làm Trần Duyên tình nguyện cả đời này không muốn thoát li khỏi “ngục tù” đọa đầy.
Nơi hoa tâm bị bao phủ bởi dòng tinh đầy ứ nóng rực hòa trộn cùng chính dâm thủy của nàng.

Nam nữ không kiềm được mà đồng thời trao cho nhau một nụ hôn say đắm, hai đôi môi tham lam như muốn thôn phệ lẫn nhau không rời.


Dường như trời đất này không có thế lực nào có thể phân tách.
-Chủ nhân… Hạ Thảo còn muốn a!!!
Lời lẽ dụ hoặc làm cho sau một lần phát tiết Trần Duyên cự long chớp mắt lại tả xung hữu đột.

Lần này còn oai hùng hơn, hắn nâng nàng đứng dậy.

Một chân vẫn còn gác lên vai, có lẽ đối với nàng Trần Duyên đặc biệt yêu thích tư thế này.
Không còn e ngại như lúc đầu cự long mạnh mẽ ra vào dâm động, mỗi lần đỉnh cũng đều chạm tới hoa tâm.

Sau mấy canh giờ Trần Duyên lại tiếp tục nhiều lần phóng thích tất cả tinh hoa khiến cho “tiểu động” của nàng không còn có thể cất chứa được nữa mà bị dồn ép phóng tinh hoa ra ngoài.
Hạ Thảo khoảng khắc ban đầu còn ngượng ngùng cắn chặt răng ngọc không muốn ở trước mắt nhiều người phát ra thanh âm khe khẽ.

Nhưng dưới sự dũng mãnh của nam nhân nàng cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn lâu hơn được nữa.

Mĩ nữ thở ra hít vào từng ngụm lớn, rồi tiêu hồn mà rên lên vô số thanh âm dâm mĩ tới cùng cực.
-Uhm… uhm… chủ nhân!!! Chàng làm chết nô tỳ rồi… đừng… đừng là cự nhũ… a…a…
Nàng càng phản kháng con thú hoang dại trong lòng hắn càng được nới lỏng xiền xích.

Trần Duyên nữa quỳ nữa ngồi, tóm chặt lấy mĩ nữ eo thon trước sự ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì xãy ra của nàng.

Sắc lang để nàng chống tứ chi xuống liên hoa, trước những ánh mắt thèm khát từ chúng thê tử, cự long tiến nhập Hạ Thảo động đào.
Bị chủ nhân dùng cách thức hoang dã nhất xâm phạm, Hạ Thảo hoàn toàn không lường trước được.

Ngọc thể run rẫy hoàn toàn tiếp nhận từng lần tiến nhập của hắn, cự nhũ trắng hồng không ngừng nhấp nhô cho tới lúc bị Trần Duyên tóm gọn.
Hắn tham lam một ngụm hút lấy tiểu đầu hồng hồng, trãi qua kinh nghiệm trận mạc Trần Duyên dễ dàng đẩy Hạ Thảo tiến vào vong ngã.

Giữa thiên địa này dường như chỉ còn hắn và nàng.

Dâm thanh khêu gợi, từng tiếng nấc, từng giọt lệ lăn dài trên má ngọc, nàng trông ngóng khoẳng khắc này quá lâu rồi.

Nhục cảm do hắn mang tới dù là nữ nô Hạ Thảo trước đây hay thuần khiết tiên tử lúc bấy giờ, nàng tận sâu trong tâm khảm vẫn ghi khắc mãi cả đời không quên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận