Hứa Từ nói quá bất ngờ, Lý Chính Chính đang ghi chép cũng trượt tay làm bút đâm lủng tờ giấy.
Cậu ta theo phản xạ nhìn Kỳ Tang, lại thấy đang Kỳ Tang bình thản đánh giá Hứa Từ, mặt chẳng xen chút cảm xúc dư thừa nào.
Hứa Từ và Kỳ Tang đấu mắt giây lát, sau đó cậu nói với Lý Chính Chính: “Cảnh sát Kỳ chưa gặp Chu Tú nhưng hôm nay anh gặp rồi.”
“Hả? Ừ, Chu Tú làm sao?” Lý Chính Chính không ngờ Hứa Từ đột nhiên hỏi mình.
Hứa Từ: “Có phát hiện cô ấy lạ ở đâu không?”
Cảm giác Kỳ Tang nhìn sang đây, Lý Chính Chính sửng sốt, mặt theo đó đỏ au.
Lạ ha! Sao giờ Hứa Từ giống cảnh sát, còn tôi thì như nghi phạm bị thẩm vấn vậy?
Ở đâu ra cái lý như thế?
Nhưng Lý Chính Chính vẫn nghiêm túc cân nhắc, Chu Tú kia ngoại trừ chịu cú sốc quá lớn, nghỉ ngơi không đủ khiến mặt mũi trắng bệch ra thì không có bất thường nào hết.
Lý Chính Chính hắng giọng, còn chưa cất tiếng thì Hứa Từ đã nhìn Kỳ Tang cười bảo: “Coi bộ các anh làm việc không tới nơi tới chốn lắm.
Năm nào chúng tôi cũng nộp thuế nuôi các anh, cảnh sát các anh đừng làm chúng tôi thất vọng chứ.”
Hứa Từ nói bâng quơ nhưng lời châm đầy mỉa mai.
Lý Chính Chính hơi bực, mà Kỳ Tang vẫn điềm nhiên như không.
“Đùa thôi, hai vị đừng để bụng.
Thân là công dân, chúng tôi có thể yên tâm kiếm tiền là vì có các anh gánh vác trách nhiệm, thực ra tôi rất khâm phục các anh.”
Ánh mắt Hứa Từ lộ vẻ giễu cợt, còn kèm sự khiêu khích.
Kỳ Tang luôn vững vàng như núi, giờ đây cũng cau mày.
Dù ngoại hình có chút giống, nhưng càng nhìn người trước mắt anh càng cảm thấy khác với Hứa Từ.
Hứa Từ trong mắt Kỳ Tang như nắng hè, thiếu niên và nước chanh.
Trên người mang đậm hơi thở nghệ thuật nên lúc không cầm súng trông cậu chẳng giống cảnh sát chút nào, mà giống một học giả hay nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm.
Nếu hồi ức là một lớp filter xinh đẹp thì mỗi khi nhớ lại, filter đó lại xếp chồng lên nhau.
Nhiều năm trôi qua giữa muôn trùng nỗi nhớ, Hứa Từ trong lớp filter đó đã khác biệt quá xa với người trước mắt này.
Người trước mắt này tên Tạ Kiều, mồm mép lanh lợi, ăn nói kín kẽ, là kẻ già đời lăn lộn trên thương trường buộc người khác phải đề phòng, hành động và lời nói khoa trương càng khiến người ta không thể thích nổi.
Gương mặt Kỳ Tang hết sức sắc bén, khi anh nghiêm túc thì sự sắc bén đó càng bộc lộ rõ rệt.
Anh cất giọng nghiêm nghị: “Án mạng chết người, mong anh Tạ nghiêm túc vào.”
Hứa Từ ngước mắt nhìn Kỳ Tang, nụ cười bên môi cũng tàn lụi, cậu nói: “Nhiệt độ những ngày gần đây là khoảng 32 độ, mọi người đều mặc áo ngắn tay chỉ có Chu Tú là mặc áo dài tay, còn quàng khăn.
Trong siêu thị có điều hòa, con gái sợ lạnh làm thế cũng đúng nhưng ở ngoài cô ấy cũng mặc vậy, các anh không thấy lạ à? Ngoài ra, trước mặt mọi người cô ấy thường kéo cổ áo, chỉnh tay áo như sợ người khác phát hiện gì đó.”
“Tôi đã nhờ một đồng nghiệp nữ để ý giúp tôi, quả nhiên ở trong phòng thay đồ, đồng nghiệp đó thấy cánh tay, cổ của Chu Tú có vết bầm tím rất nặng.
Tôi nghi ngờ Chu Tú bị bạo hành.
Cô ấy chưa kết hôn, vậy rất có thể do bạn trai làm.”
Kỳ Tang hỏi: “Vậy thì có liên quan gì tới vụ án?”
Hứa Từ hỏi lại: “Anh hiểu gì về tính chất công việc tài vụ siêu thị của Chu Tú?”
Kỳ Tang: “Giữ tiền, tính sổ?”
Thu nhập chủ yếu của siêu thị đương nhiên là từ các sản phẩm bán ra.
Hiện nay số người thanh toán bằng cách quét mã QR càng lúc càng nhiều, tiền mặt ít đi.
Nhưng siêu thị Bắc Thủy nằm ở khu trung tâm thành phố giàu có tấc đất tấc vàng, thường xuyên có các hoạt động nạp tiền tặng quà, thu nhập mỗi ngày không hề ít.
Nếu mua hàng bằng cách quét mã, quẹt thẻ, tiền sẽ chuyển thẳng vào tài khoản điện tử.
Nếu mua bằng tiền mặt, thu ngân sẽ kiểm kê lại toàn bộ số tiền vào cuối ngày sau đó gửi cho tài vụ, tài vụ sẽ gửi tiền vào tài khoản thông qua ngân hàng.
Trước khi gửi tiền vào ngân hàng, tiền mặt sẽ được để trong két sắt, Chu Tú là người giữ chìa khóa.
Nói tới đây, Hứa Từ hỏi tiếp: “Ví dụ, một ngày siêu thị Bắc Thủy thu nhập 10.000 tệ, nhưng thẻ ngân hàng chỉ có 5000 là vì còn 5000 tệ tiền mặt trong két sắt, hoặc tài vụ đang cầm tới ngân hàng.
Cảnh sát Kỳ hiểu chỗ này không?”
Kỳ Tang gật đầu: “Tôi biết, trong kế toán gọi là “tiền đang chuyển”? Nếu…”
“Nếu như Chu Tú không gửi 5000 tệ đó vào ngân hàng mà cho vào túi riêng, khi nào công ty các anh mới phát hiện ra?”
“Cảnh sát Kỳ đúng là nắm trọng điểm rất nhanh.” Hứa Từ nói: “Theo lý, nếu nắm rõ tiền ra tiền vào thẻ ngân hàng và thu nhập của từng cửa tiệm thì về cơ bản không thể xảy ra sai sót.
Công việc này một là cần sắp xếp nhân viên canh chừng, hai là dùng hệ thống.”
“Nhưng tài nguyên và nhân lực về mảng IT của công ty có hạn, trước mắt chưa thể kiểm tra ngay được, tập đoàn chúng tôi tiến hành kiểm tra tài vụ của phân công ty nửa tháng một lần, hơn nữa chỉ so tổng kim ngạch.
Cho nên Chu Tú có thừa cơ hội.”
“Theo tôi điều tra, mỗi tháng Chu Tú đều lấy một phần tiền mặt của siêu thị chuyển vào tài khoản cá nhân, đợi tới ngày kiểm tra thì chuyển tiền về công ty che lấp.
Lúc trước cô ấy trả tiền rất đúng hạn nên không bị phát hiện.
Lần này tôi tới kiểm tra, làm bằng tay so từng số mới phát hiện ra vấn đề.”
Hứa Từ bật laptop mình lên cho Kỳ Tang xem một bảng biểu: “Khi tôi vừa tới tôi chỉ điều tra bất thường của tháng này, tưởng là Chu Tú lười đi ngân hàng nên có sai sót, sau tôi phát hiện không đúng lắm nên mới điều tra sâu hơn.”
“Hôm nay tôi đã gõ lại excel, so sánh thu nhập và tiền trong tài khoản của siêu thị Bắc Thủy trong nửa năm qua, sự thật rất rõ ràng.
Cảnh sát Kỳ nhìn này.”
“Các tháng trước, Chu Tú chỉ lấy 100.000 sau đó trả lại 100.000, con số không lớn lắm, nhưng tháng này cô ấy lấy hơn 1.600.000 tệ.”
“Ngoài ra những tháng trước cô ấy còn trả tiền cho công ty, thường là bốn ngày trước khi kiểm tra.
Nhưng ngày kiểm tra tháng này là ngày kia rồi, cô ấy vẫn chưa trả tiền.
Tôi cho rằng cô ấy không trả được.”
Hứa Từ giơ tay trái đẩy mắt kính, nhìn Kỳ Tang: “Theo anh thì trong tình huống này liệu có xuất hiện khả năng thường thấy nhất là vay nặng lãi không?”
Kỳ Tang nói: “Bị bên tài chính nào đó lừa, hoặc cô ấy đang cờ bạc.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Hứa Từ cười nói: “Nhưng Chu Tú chỉ có nửa tháng, nếu tìm công ty tài chính thì đúng là nực cười.
Chu Tú học tài vụ, không dễ bị lừa đâu.
Nên tôi thiên về hướng cờ bạc hơn.”
“Chu Tú ăn mặc bình thường, không có ham muốn vật chất gì.
Việc này rất có thể là do bạn trai cô ấy làm.”
Hứa Từ đan ngón tay trên bàn, nói tiếp: “Sắp tới ngày kiểm tra tháng, tôi đoán lần này bạn trai Chu Tú thua bạc nên cô ấy không thể trả 1.600.000 cho công ty.
Tới lúc đó, việc cô ấy dùng tiền công ty sẽ bị lộ, thứ đợi cô ấy là xử lý hình sự.”
“Cô ấy và bạn trai muốn chơi liều một phen, bắt cóc con gái tổng giám đốc tống tiền nhưng bọn họ đã làm quá tay, không cẩn thận giết người.”
Lý Chính Chính nghe mà lú cả đầu, nếu nghĩ theo hướng của Hứa Từ thì cậu ta cảm thấy Chu Tú rất có khả năng là hung thủ.
Nhưng Chu Tú và Vương Nguyệt Nhiên ở tầng một, còn những người khác ở tầng hai hoặc tầng ba trong tình trạng say bí tỉ.
Vậy miễn là đảm bảo Vương Nguyệt Nhiên ngủ say, cô ta và bạn trai có thể giết người ở phòng tắm tầng một.
Lý Chính Chính nhìn Hứa Từ, không hiểu sao thấy lạnh sống lưng.
Án này… được phá rồi ư? Cậu ta cứ thấy mình bị người trước mặt dẫn dắt nhanh quá.
Lý Chính Chính nhăn mày, cầm bút ghi lại từng câu chữ, bỗng nghe Kỳ Tang hỏi: “Anh đưa ra kết luận này thì đồng nghĩa: anh chắc chắn Lưu Na không phải tự sát.”
“Tôi khá tò mò, anh dựa vào đâu mà kết luận như vậy?”
Vl đúng là sếp.
Lý Chính Chính nín thở nhìn Hứa Từ, mong chờ câu trả lời của cậu.
“Nếu chứng cứ hiện trường đủ để chứng minh Lưu Na tự sát… cùng lắm các anh chỉ tới trường học tìm bạn bè, giáo viên, những người thân thuộc với Lưu Na để tra hỏi về tính cách và lối sống của cô bé là đủ để kết án viết báo cáo rồi, đâu cần hết lần này tới lần khác tới tìm chúng tôi.”
“Gióng trống khua chiêng như vậy, chứng tỏ các anh cho rằng đây là một vụ mưu sát.
Mà tối đó người ở cùng cô bé chỉ có chúng tôi nên nghiễm nhiên chúng tôi trở thành nghi can.”
“Cảnh sát Kỳ à, không phải tôi chắc chắn Lưu Na tự sát mà là các anh đang dùng hành động nói cho tôi biết.
Và tôi chỉ khai đối tượng tôi nghi ngờ, cung cấp thêm manh mối cho các anh thôi.”
Kỳ Tang vặn lại ngay: “Không đúng.
Vụ án này không chỉ mình Lưu Na mà còn một nạn nhân nữa.
Có thể Lưu Na là tự sát, nhưng vụ xẻ xác là do ai làm? Các anh vẫn trong diện tình nghi nên chúng tôi mới phải tra hỏi.”
Hứa Từ bình tĩnh đáp: “Ồ, vậy thì tôi rơi vào lỗ hổng logic rồi.
Tôi cứ tưởng Lưu Na giết người xẻ xác sau đó tự sát, hai việc này liên quan mật thiết nên tôi mới xếp chung với nhau.
Lỗi tôi.”
“Nhưng tôi sai cũng hợp lý mà, trên thực tế… anh cứ hỏi mãi về Lưu Na chứ đâu có hỏi về vụ án xẻ xác, đúng không?”
Lời lẽ đanh thép, hết tôi tới anh.
Lý Chính Chính ngồi cạnh còn thấy căng thẳng đổ mồ hôi hột.
Kỳ Tang nhìn Hứa Từ giây lát, không xoắn xuýt vấn đề này nữa mà hỏi: “Về vụ án xẻ xác, nếu Lưu Na không tự sát thì theo cậu, nạn nhân còn lại của vụ án là sao?”
Hứa Từ lắc đầu: “Không rõ, những lời tôi nói ban nãy đều là suy đoán, tôi không biết phá án nên những khả năng kia chỉ mang tính chất tham khảo thôi.”
“Không vội, chân tướng của rất nhiều vụ án đều vượt xa tưởng tượng của chúng ta.
Chúng tôi rất cần những suy nghĩ đột phá, nghĩ nhiều tốt hơn là không nghĩ.
Vậy xét theo góc độ này…”
Ánh mắt Kỳ Tang dần lạnh lùng nghiêm nghị, ngón trỏ gõ mặt bàn và nói thẳng: “Anh Tạ, anh cũng thuộc diện tình nghi.”
Hứa Từ đỡ mắt kính, cười hỏi Kỳ Tang: “Sao nói vậy?”
“Nhiều chi nhánh trải dài cả nước, anh phải quản lý hết đúng là vất vả thật.”
Kỳ Tang nói: “Thân là lãnh đạo từ tổng bộ, anh tới siêu thị để kiểm tra, nhân viên ở đấy mời anh chủ yếu vì phép lịch sự, chắc hẳn họ cũng không muốn ăn BBQ chơi trò chơi với lãnh đạo như anh, mà muốn nhân lúc anh không có mặt để xỉa xói lần kiểm tra này anh phạt họ bao nhiêu tiền, yêu cầu họ sửa đổi bao nhiêu việc vặt vãnh…”
“Xét theo tư liệu, anh không hề thích hoạt động team building như này, cũng biết nếu bản thân ở đó thì họ chơi chẳng vui nên mới bỏ đi sớm.”
“Tóm lại, trên thực tế anh hoàn toàn có thể từ chối lời mời.”
“Nên tôi tò mò…”
Ánh mắt Kỳ Tang như sương lạnh, hòa cùng giọng chất vấn không chút tránh né: “Vì sao anh lại tham gia lần team building này?”
Hứa Từ nhếch mày, nhìn Kỳ Tang bằng ánh mắt vô tội: “Coi bộ ấn tượng đầu của anh về tôi không tốt lắm nhỉ? Anh cho rằng tôi là kiểu người thượng đẳng ưa ra vẻ, không thích tham gia team building của nhân viên cấp cơ sở sao?”
“Đúng là không giống lắm.”
Đường nét Kỳ Tang đã bén nhọn, khi mặt đanh lại thì càng thêm hung hãn khó gần.
Hứa Từ ngắm nghía, nhưng đến lông mày cũng chả thèm nhăn.
“Cảnh sát Kỳ hiểu lầm rồi.
Nếu nói tôi có mục đích thì tôi chỉ muốn tìm hiểu Chu Tú, xem cô ta thế nào, có khó khăn gì không mà thôi.”
“Thân là giám đốc giám sát, anh phát hiện có người giở trò, tham ô tiền công ty thì anh chỉ cần tối ưu hóa lưu trình quản lý, xử lý nhân viên, sau đó bảo cảnh sát là được rồi.
Còn lý do Chu Tú tham ô tiền công ty để cờ bạc hay gia đình gặp biến cố, tôi không nghĩ nó nằm trong chức trách của anh.”
Kỳ Tang nhìn Hứa Từ với ánh mắt sâu xa, cười nhắc nhở: “Ban nãy anh nói tập đoàn hơn mười nghìn nhân viên, nếu bắt anh lo chuyện cá nhân từng người… sao mà lo cho nổi?”
Mười nghìn nhân viên, đương nhiên Hứa Từ không lo hết được nhưng Lưu Lực Hành là tổng giám đốc tập đoàn thuộc hàng lãnh đạo cấp cao, Khương Tuyết còn là trưởng siêu thị có doanh thu cao nhất, hai người họ có tư tình hay không, có móc nối nhau để chiếm dụng tài sản công ty hay không, Hứa Từ buộc phải chú ý.
Nên Kỳ Tang cho rằng câu trả lời lúc trước của Hứa Từ là tránh nặng tìm nhẹ, moi đường lươn lẹo.
Bây giờ anh dùng cách nói của Hứa Từ để phản biện lại cậu.
Dưới mắt kính, ánh mắt Hứa Từ hơi lóe, nó đối chọi hẳn với thái độ điềm tĩnh thong dong, gai góc khiêu khích ban đầu.
Chẳng biết nghĩ gì, Hứa Từ lẳng lặng nhìn Kỳ Tang hồi lâu rồi cất tiếng: “Báo cảnh sát đưa Chu Tú vào tù, chưa phải mục đích cuối cùng của tôi.
Điều tôi và công ty quan tâm nhất là 1.600.000 tệ mà cô ta tham ô liệu có trả lại được hay không, nên tôi mới muốn tiếp cận Chu Tú điều tra số tiền đó đang ở đâu.
Cảnh sát Kỳ, anh đừng hiểu sai ý.”
Hứa Từ đứng dậy: “Lời cần nói tôi đã nói xong, tạm biệt.”
Ký Tang cũng đứng dậy theo, anh ném thẳng điện thoại tới trước mặt Hứa Từ, trên màn hình là bức tranh ám đầy sắc màu đen tối.
“Anh không biết bức tranh này thật sao?” Kỳ Tang hỏi.
“Không biết.
Người vẽ tranh cũng họ Tạ à? Trùng hợp thật.”
Hứa Từ lắc đầu, nhếch miệng cười: “Cùng nhau chết nha… tâm thần gì đấy! Tôi không phải kiểu người nói ra được câu này đâu.
Hết chuyện rồi, tôi về đây.”
Kỳ Tang lạnh mặt: “Anh là nghi can.
Mấy ngày này anh phải ở lại thành phố Cẩm Ninh, mở điện thoại, chúng tôi sẽ tìm anh khi cần thiết.”
“Không thành vấn đề.” Dưới cái nhìn của Kỳ Tang, Hứa Từ xé một tờ giấy trên quyển sổ, viết dãy số rồi đưa Kỳ Tang: “Đây là số cá nhân của tôi.
Gọi cho tôi lúc nào cũng được.”
Rời khỏi văn phòng trưởng siêu thị, Hứa Từ lướt qua khu làm việc đi tới đầu hành lang bên kia rồi rẽ vào cầu thang thoát hiểm, xuống gara ngầm, cậu khởi động xe lái khỏi khu siêu thị, sau đó cậu đỗ xe dưới cột đèn đường.
Tắt máy, Hứa Từ hạ nửa cửa kính xe xuống, nghiêng mắt nhìn tòa nhà to lớn sau lưng.
Sắc trời đã khuya, các chùm đèn LED tắt ngúm tự bao giờ, toàn bộ trung tâm mua sắm còn mỗi khu làm việc ở tầng năm là sáng đèn.
Dưới màn đêm, ánh đèn đường đơn độc chiếu xuống tạo thành một hình tháp vàng, những hạt bụi bay xung quanh như đang nhúng nhảy cùng với ánh đèn lẻ loi ấy.
Hứa Từ ngồi ở ghế lái, ánh đèn đường soi nửa khuôn mặt đã gần như vô cảm, chỉ đọng lại chút buồn bã.
Mà nét buồn này đã khiến cậu trở nên chân thực hơn.
Cứ như sự vô lễ gai góc mà cậu thể hiện ban nãy chỉ là lớp ngụy trang, giờ đây lớp ngụy trang ấy đã sụp đổ ở chốn không người.
Điện thoại bỗng đổ chuông, khi Hứa Từ nhấc máy thì sự chân thật kia đã biến mất, cậu trở lại là Tạ Kiều, nhân tài kỳ cựu của giới kinh doanh.
“Sếp Tạ ạ?” Là giọng Mạnh Vũ.
“Tôi xuống lầu mua đồ uống cho anh, lúc về thì không thấy anh nữa… Anh về rồi sao?”
________
Tác giả: “Đội trường Kỳ, anh hung dữ với vợ thế?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...