Không Tìm Được Em



Các phòng ban ở công an thành phố tăng cường tăng ca, bên trung tâm pháp chứng đã trao đổi với pháp y yêu cầu đưa thi thể về cục công an thành phố để khám nghiệm lần hai.
Kỳ Tang dẫn theo nhóm cấp dưới Bách Xu Vi tìm kiếm trên núi hết cả ngày, sau đó vội vã tới siêu thị Bắc Thuỷ, đến nơi đã là mười giờ tối.
Mạnh Vũ và Khương Tuyết đang chờ Kỳ Tang trước cửa phòng làm việc.

Mạnh Vũ cầm điện thoại check tin nhắn mà Hứa Từ gửi cho mình, trong bụng cứ thấy là lạ.
Hứa Từ luôn nghiêm túc, làm việc cẩn thận, nhưng theo Mạnh Vũ thấy thì anh ta khá lười bon chen vào các mối quan hệ xã hội, mà nay lại chu đáo quan tâm tới nhóm cảnh sát này.
Có điều Mạnh Vũ chẳng có thời gian đắn đo lâu, vì Kỳ Tang đã đến rồi.
Tình huống đúng như Hứa Từ nói.

Quần áo đám cảnh sát này không chỉ ướt nhẹp mà còn dính đầy bùn đất, nhếch nhác lôi thôi.
Mạnh Vũ chủ động bước lên bắt chuyện: “Chào các anh cảnh sát, tối muộn mà còn vội tới đây, vất vả cho các anh quá.

Tôi thấy quần áo các anh ướt hết rồi, nếu không ngại thì bên chỗ tôi có sẵn quần áo sạch, các anh thay quần áo rồi tiếp tục tra hỏi nhé?”
Bách Xu Vi thẳng tính mỏ hỗn, khịa ngay một câu đanh đá: “Nãy bọn tôi có đi ngang qua vài cửa hàng luxury.

Chỗ các anh là trung tâm cao cấp nên sợ chúng tôi làm dơ à?”
Mạnh Vũ nghiêm trang nhăn mày: “Chị cứ đùa.”
“Tại chú không biết đùa ấy…”
Bách Xu Vi chưa nói hết đã bị Kỳ Tang ngăn lại.
Kỳ Tang hỏi Mạnh Vũ: “Cảm ơn.

Cậu là…?”
“Tôi là trợ lý của sếp Tạ, Mạnh Vũ.”
“Phiền cậu dẫn tôi tới phòng thay đồ.”
Kỳ Tang đi theo Mạnh Vũ.
Trưởng siêu thị Khương Tuyết nói với Bách Xu Vi: “Cô cảnh sát nữ theo tôi nhé, chúng ta tới phòng thay đồ nữ.”
Trong phòng thay đồ nam.

Kỳ Tang vừa thay quần xong thì Lý Chính Chính đẩy cửa vào, mục đích là tranh thủ báo cáo kết quả điều tra hôm nay.
Sáng nay cậu ta dẫn đội tới trường học của nạn nhân Lưu Na.

Sắp lên lớp 12 nên học sinh bận rộn, chủ nhiệm cũng bù đầu nên không có sức cung cấp lời khai cho cảnh sát, chỉ bảo Lưu Na khá hướng nội, bố mẹ bận nên toàn để một cô tên Khương Tuyết đi họp phụ huynh, chuyện khác thì không rõ.
Ngoài ra trong trường Lưu Na không được yêu thích lắm, nói con bé này là tiểu thư bị chiều hư, nóng nảy khó chịu, sáng nắng chiều mưa, thích sai vặt người khác.
“Hình như ai cũng ghét Lưu Na.” Lý Chính Chính báo cáo với Kỳ Tang.

“Có một học sinh nữ tên Khương Oánh làm tôi nhớ mãi.

Nghe Lưu Na chết thì con bé còn cười bảo ‘đáng đời’.”
Kỳ Tang vừa cởi đồ ướt vừa hỏi: “Một học sinh nữ trầm cảm có khuynh hướng tự sát sẽ đi bắt nạt người khác à?”

Lý Chính Chính không dám chắc: “Con bé thù đời nên muốn báo thù xã hội chăng? Có thể lắm mà?”
Kỳ Tang lắc đầu: “Nói về bức tranh đi.

Những học sinh khác đã bao giờ thấy bức tranh chưa?”
“Đều bảo chưa từng thấy.”
Khi Lý Chính Chính trả lời thì Kỳ Tang đã thay xong đồ, đang cài cúc.
Lý Chính Chính chợt nói: “Giờ tôi mới để ý nha sếp Từ… anh to con vậy mà họ chọn được cho anh bộ đồ vừa in.”
Kỳ Tang thay xong thì vung vai vài cái: “Đúng thật, vừa người tới lạ.”
“Nãy tôi tới, họ còn chuẩn bị sẵn cà phê với đồ ăn rồi, được phết.

Anh chưa ăn cơm nhỉ, lát nữa lấy lời khai, anh ngồi kế bên tiện thể ăn chút gì đó luôn nhé?”
“Không vội.”
Lúc Kỳ Tang sắp đi ra thì Lý Chính Chính lưỡng lự rồi hỏi: “Tôi hỏi anh một chuyện được không? Tôi tò mò lâu rồi!”
“Chuyện gì?”
“Lúc trước nhìn không kĩ mà nãy tôi thấy rõ rồi.

Cái sẹo trước ngực anh là bị súng bắn nhỉ? Sao để bị bắn vậy? Bắn ngay đó… mém chết chứ không đùa?”
Kỳ Tang quay đầu nhìn cậu ta: “Ừ.

Vốn là khen thưởng bậc ba, nhưng ăn một súng nên vinh dự được khen thưởng bậc hai.”
“He he, “vinh dự” kiểu đó em không dám nhận.” Lý Chính Chính gãi đầu.

“Lời đồn là thật à, anh từng tiếp viện bắt ma túy?”
Kỳ Tang bỗng dưng nghiêm túc.
Anh và Hứa Từ học chung bốn năm, chung kí túc xá bốn năm, năm đó tốt nghiệp Hứa Từ không từ mà biệt, tới nay đã tám năm.
Tất cả các mạng xã hội, thậm chí tới hồ sơ hộ khẩu cũng không có thông tin của Hứa Từ, người nhà cậu ấy thì không chút tung tích.

Nếu không phải các bạn học và giáo viên đều có kí ức giống anh, có khi Kỳ Tang đã nghĩ thế gian chưa bao giờ tồn tại người này.
Kỳ Tang làm đủ mọi cách nhưng tới nay vẫn không tìm được Hứa Từ.

Đến nổi anh còn nghi ngờ, Hứa Từ, người từng tốt nghiệp trường công an với anh đã bị phái đi làm gián điệp ma túy.

Bằng không rất khó giải thích vì sao tới cả hồ sơ hộ khẩu cũng được xử lý sạch sẽ như vậy.
Chẳng qua Kỳ Tang biết chuyện này có bao nhiêu viễn vông, vì ngoại hình Hứa Từ quá xinh đẹp quá nổi bật.

Dù cậu ấy ưu tú về mọi mặt, còn từng giành quán quân cuộc thi bắn súng nhưng người có ngoại hình khiến người khác nhớ mãi không quên như thế, thường không thích hợp làm gián điệp.
Nhưng dù lý trí có dẫn lối như thế nào, Kỳ Tang vẫn dằn chẳng được mà nghĩ…biết đâu chừng?
Bốn năm trước ở Vân Nam có một tổ chức ma túy quy mô khá lớn, bên tỉnh cần vài gương mặt mới tới chi viện, Kỳ Tang báo danh, chạy đường xa tới tiếp viện truy bắt, cuối cùng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Đây cũng là một trong những lý do anh còn trẻ nhưng đã trở thành đội trưởng một đội.

Lần tác chiến năm đó, một phần đương nhiên là muốn cống hiến cho tổ quốc, một phần là vì bản thân mình.


Dù hy vọng có nhỏ bé, anh cũng muốn thử để thăm dò tin tức của Hứa Từ.
Nhưng kết quả vẫn bằng 0.
Kỳ Tang bỗng âm trầm hơn cả trời đêm ngoài kia.
Lý Chính Chính hiểu bản thân đã hỏi sai lời.

Nhiệm vụ mà Kỳ Tang tham gia có tính cơ mật rất cao, cậu ta không nên hỏi câu nào mới đúng.

Lý Chính Chính vội đứng thẳng, cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn chuẩn bị nghe mắng.

Mà ngoài dự kiến là Kỳ Tang không nói gì cả, chỉ đẩy cửa bước thẳng ra ngoài.
Lý Chính Chính đần mặt ba giây thì hối hả đuổi theo, khi tìm được Kỳ Tang ở phòng làm việc, cậu ta thấy anh ngoài mệt mỏi ra thì không còn gì khác thường.
Con tim nhảy tới cuống họng của Lý Chính Chính thoáng tuột xuống, nghe Kỳ Tang không ngẩng đầu hỏi mình: “Cái người tên Tạ Kiều đâu? Cậu nói cậu ta tìm được manh mối gì?”
Lý Chính Chính: “Để tôi đi hối…”
“Không vội.

Cậu đọc hết ghi chép của phân cục chưa?”
Kỳ Tang lấy điện thoại ra tìm ghi chép hôm qua của phân cục, đọc phần của Tạ Kiều: “Hừm… Tạ Kiều, bố mẹ ở nước ngoài… có thể hiểu vì sao họ đặt tên này cho con trai rồi.

Xem ra họ đọc không ít thơ cổ.”
Lý Chính Chính: “Hả?”
Kỳ Tang nhìn cậu ta.
Lý Chính Chính vội giơ tay đầu hàng: “Tôi yếu Ngữ Văn lắm.”
Kỳ Tang cúi đầu, vừa kiểm tra ghi chép của phân cục vừa giải thích: “Cậu chắc biết Yến Cơ Đạo nhỉ.

Trong thơ của ông ấy thường xuất hiện điển cố “Tạ Kiều”.

Trong đó “Tạ” thường chỉ “Tạ Nương”, tức là ca nữ, thi nữ, thậm chí là kĩ nữ.”
“Nhà Tạ, nhà Tạ Nương, Tạ Kiều là dùng để chỉ nơi ở của những cô gái này…”
Ra vậy.

Lấy hai chữ này đặt tên con hình như không hợp lý lắm.

Nhất là con trai.
Lý Chính Chính vừa nghĩ thế đã nghe một âm thanh trong trẻo vang lên sau lưng.
“Thực ra nó còn có ý nghĩa sâu hơn, tưởng nhớ.”
Dừng lại chút, âm thanh đó lại cất lên: “Cảnh sát Kỳ đọc hiểu hơi nông cạn.”
Tưởng nhớ sao?

Đặt tên như vậy là định tưởng nhớ ai?
Kỳ Tang khẽ nhăn mày, vừa quay người đã bắt được một đôi mắt trông như đang cười nhưng chẳng hề mang độ ấm.
Bóng chiều rơi, rơi tự bao giờ.

Hỏi ai từng đã chẳng rời hoàng hôn.

(Trích thơ Lý Thương Ẩn).
Một cảm giác khó nói thành lời luồn theo sống lưng, Kỳ Tang nhíu chặt mày, cả người căng cứng.
Ngoài trời mưa tầm tã như trút nước.

Tia sét trắng sáng như tuyết lóe qua cửa sổ khiến ánh đèn trong phòng như tối đi, bóng dáng người nọ càng trở nên mờ nhạt.
Trong bất chợt, Kỳ Tang có cảm giác Hứa Từ đã lâu không gặp xuyên tới từ mười năm trước, cuối cùng gặp nhau ở giữa thời không này.
Nhưng mọi thứ đều cần bằng chứng…
Nếu, nếu người trước mắt thật sự là Hứa Từ.

Nhìn kĩ lại, sống mũi, đôi môi, đường nét gương mặt, thậm chí là tuổi tác cũng không hề giống nhau.

Nhưng lại cho người ta cảm giác quá đỗi quen thuộc.
“Chào cảnh sát Kỳ, tôi là Tạ Kiều.”
Âm thanh trầm thấp hơn hẳn Hứa Từ kéo Kỳ Tang về hiện thực.
Đuôi mắt sắc bén hơi híp lại, Kỳ Tang nghiêm túc đánh giá “Tạ Kiều”, như muốn moi móc ra gì đó.
Càng nhìn thì những yếu tố giống với Hứa Từ càng ít.

Bỏ qua cách biệt tuổi tác, Tạ Kiều giơ tay trái còn Hứa Từ thuận tay phải.

Hứa Từ luôn quý trọng đôi mắt, cậu ấy là hạt giống bắn tỉa cực tốt nhưng Tạ Kiều đeo kính.

Chất giọng của Hứa Từ trong trẻo êm tai, Kỳ Tang từng nghe cậu hát, hát hay đến mức khiến anh phải tự hỏi liệu ông trời có phải quá thiên vị Hứa Từ, trao hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho cậu rồi không.
Mà người trước mặt thì giọng trầm như hút thuốc nhiều tới hỏng cả giọng.
Biểu cảm Kỳ Tang nghiêm túc, hai mắt sâu không thấy đáy nhưng khi mở miệng thì không khác gì ngày thường.

Anh tự nhiên bắt tay Tạ Kiều: “Chào anh.

Nghe nói anh có manh mối quan trọng cần cung cấp?”
Hứa Từ gật đầu.
Kỳ Tang nhìn Lý Chính Chính: “Đóng cửa.

Mở máy quay.

Tôi tra hỏi, cậu ghi chép.”
Kỳ Tang, Lý Chính Chính ngồi vào bàn làm việc.
Hứa Từ ngồi đối diện họ.
Kỳ Tang không hỏi thẳng manh mối mà Hứa Từ muốn cung cấp, anh theo lưu trình lấy lời khai bình thường: “Tạ Kiều, 35 tuổi?”
Hứa Từ gật đầu.
“Tối ngày xảy ra vụ án, anh không nghe thấy gì cả sao?”
“Không.


Tôi ngủ sớm, chắc là người ngủ sớm nhất tối đó.”
“Nhưng tôi nghe nói anh không uống say nhưng lại rời tiệc rất sớm.”
“Đúng vậy.

Công việc áp lực nên tôi bị mất ngủ, phải uống thuốc an thần.”
Kỳ Tang; “Theo anh thì nạn nhân Lưu Na là người thế nào?”
Hứa Từ: “Tôi gần như không quen cô bé.

Tôi làm việc ở trụ sở chính, nằm ở khu mới Nghi Thủy, cách chỗ này 30km.

Vì công việc giám sát kiểm tra nội bộ nên thứ tư tuần trước tôi tới Bắc Thủy, thứ sáu gặp Lưu Na lần đầu, ấn tượng của tôi về cô bé là hướng nội, không thích nói chuyện.”
Kỳ Tang: “Anh đi chung xe bus với Lưu Na tới biệt thự à?”
Hứa Từ gật đầu.
Kỳ Tang: “Vậy giữa đường cô bé có la lối quát mắng, giở thói tiểu thư không?”
Hứa Từ lắc đầu: “Cô bé có vẻ được dạy dỗ rất tốt.”
Ấn tượng của Hứa Từ về Lưu Na rõ ràng khác hẳn với các bạn học của cô bé.

Kỳ Tang cúi đầu nhìn ghi chép phân cục trong điện thoại, từ ghi chép thì nhóm người Khương Tuyết có ấn tượng giống với Hứa Từ về Lưu Na, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ hơi hướng nội thôi.
Chẳng lẽ Lưu Na trước mặt bạn học và trước mặt người lớn có thái độ khác nhau sao?
Tạm bỏ qua vấn đề này, Kỳ Tang lại hỏi Hứa Từ: “Anh có biết gì về gia đình Lưu Na không?”
Hứa Từ: “Không biết.”
“Vậy chắc biết về tình hình nhân viên nhỉ.

Anh tới đây giám sát kiểm tra, theo lý thì phải nắm rõ hình hình của từng nhân viên, tránh để họ làm việc gì bất lợi cho công ty.”
Kỳ Tang hỏi anh ta: “Khương Tuyết có quan hệ gì với bố của Lưu Na, Lưu Lực Hành không?”
Hứa Từ im lặng rồi hỏi lại: “Anh cho rằng hai người họ có tư tình?”
Kỳ Tang nói thẳng: “Không loại trừ khả năng này.”
Tập đoàn Thanh Phong có ba trung tâm thương mại cỡ lớn ở thành phố Cẩm Ninh, mười mấy siêu thị cao cấp, còn có hai mươi mấy siêu thị ở các khu, toàn bộ đều do Lưu Lực Hành quản lý.
Chủ siêu thị Bắc Thủy Khương Tuyết chỉ là một trong số cấp dưới của ông ta, vì sao ông ta lại để Khương Tuyết chăm con cho mình? Quan hệ hai người họ rõ ràng không bình thường, nhưng dựa trên lời khai của nhân viên, không ai cho rằng bọn họ có tư tình.
Khi Khương Tuyết vừa vào công ty thì Lưu Lực Hành là người hướng dẫn cô, hai người luôn gọi nhau là “thầy trò”.

Bắc Thủy là trung tâm thương mại quan trọng nhất, là siêu thị tự kinh doanh có doanh số vượt chục tỷ, Lưu Lực Hành quan tâm tin tưởng Khương Tuyết nhất cũng hợp lý.
Đây là những gì Kỳ Tang đúc rút ra từ ghi chép, nhưng anh vẫn muốn nghe xem Tạ Kiều nghĩ sao.
Hứa Từ lắc đầu, nói: “Tôi không rõ chuyện này.”
“Nắm bắt nhân viên, ai vay tiền, ai hay qua lại với đổi thủ cạnh tranh hoặc nhà cung ứng thì tôi quan tâm, đây là trách nhiệm của tôi.”
“Nhưng tập đoàn chúng tôi có hơn mười nghìn nhân viên trải dài khắp cả nước, tôi không thể biết hết đời tư của từng người được.

Tôi tới đây làm việc không quá ba ngày, chủ yếu kiểm tra về việc kinh doanh và việc hạn chế các nguy cơ, Lưu Lực Hành có quan hệ ngoài hôn nhân với Khương Tuyết hay không tôi không rành.”
Dừng lại chút, Hứa Từ đẩy gọng kính trên sống mũi rồi nở nụ cười chuyên nghiệp với Kỳ Tang, đột nhiên nói: “Cảnh sát Kỳ, anh biết tôi có manh mối muốn báo cáo nhưng lại không hỏi mà đi hỏi một đống vấn đề khác… tôi đoán là vì thói quen kiểm soát cuộc trò chuyện của anh.”
“Anh là một người rất mạnh mẽ, không muốn bị tôi dẫn dắt mà muốn nắm quyền chủ động ngay từ đầu.

Nhưng muộn lắm rồi, tôi có thể nói điều tôi muốn nói chưa?”
Đến nước này không chờ Kỳ Tang trả lời, Hứa Từ nhìn vào mắt anh nói thẳng: “Tôi nghĩ mình tìm được hung thủ rồi.”
__________
Lời tác giả:
“Tạ Kiều”: Chẳng rõ chuyện gì cứ vấn vương trong lòng, tỉnh cũng chán mà say cũng nản, tới mơ cũng chẳng tới được Tạ Kiều.” – Nạp Lan Dung Nhược..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận