Không Thể Thành Người Yêu

Ngụy Trân là một trong những nhân viên nhậm chức đầu tiên sau khi khách sạn khai trương, cũng là nhân tài quản lý do một tay Trịnh Bảo Châu bồi dưỡng. Chính vì hiện tại khách sạn có trợ thủ đắc lực như quản lý Ngụy hỗ trợ quản lý, nên Trịnh Bảo Châu mới yên tâm theo đuổi ước mơ showbiz.

Khách sạn bị khách khiếu nại, cũng chẳng phải chuyện lạ, nhưng vì lý do không gắp được thú bông…Trịnh Bảo Châu đổ cũng muốn xem, con gà nào đã kém còn ham chơi.

Trước máy gắp thú ở khu nghỉ, có hai người trẻ một nam một nữ, người nam mặc áo khoác lông cừu cổ bẻ màu đen, để tóc ngắn màu nâu, trông rất mốt. Nữ sinh bên cạnh có vẻ nhỏ hơn cậu ta một chút, mặc váy liền phối với áo khoác len, giống như sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

Ánh mắt của Trịnh Bảo Châu khẽ lướt qua hai người, bước tới trước mặt chàng trai, cười với cậu ta: “Vị khách này, anh muốn khiếu nại chúng tôi hả?”

Anh chàng thấy cô tới, trước là đánh giá cô mấy lượt, rồi mới hếch cằm hỏi: “Cô là ai?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Tôi là bà chủ chỗ này, anh có vấn đề gì có thể nói với tôi.”

“Bà chủ?” Anh ta dường như không ngờ chủ khách sạn là một cô gái trẻ xinh đẹp, ngớ người ra, sau đó chỉ vào máy gắp thú sau lưng nói: “Cô tới đúng lúc lắm, tôi muốn khiếu nại các cô dùng máy gắp không được thú để lừa tiền khách hàng!”

Anh ta nói như thật, như trong tay đã nắm được bằng chứng bọn họ lừa khách hàng. Khúc Trực cũng không vội đi, anh đặt chậu cây trong tay xuống, thong thả dựa cây cột gần đó, chờ xem Trịnh Bảo Châu bị hoạnh họe.

Trịnh Bảo Châu không hề hoang mang chỉ vào bức tường dán ảnh chụp trang trí cạnh máy gắp thú, nói với chàng trai trước mặt: “Nhìn thấy ảnh chụp kia chứ? Đó đều là thú bông khách hàng của chúng tôi gắp được, mấy cái chiếm hết mặt tường này, là phòng tôi, thú bông bày trên đó toàn do tôi tự gắp—-dùng chính cái máy gắp thú anh đang chỉ vào đó.”

“…” Người nọ nhìn thành quả đẩy một mặt tường của Trịnh Bảo Châu, cười lạnh một tiếng, “Cô là bà chủ ở đây, cô chỉnh lực máy gắp đến lớn nhất, chẳng phải thích gắp kiểu gì thì gắp? Cô tưởng tôi không biết hàng à?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Cho nên anh thấy do tôi chỉnh số, anh mới không gắp được phải không?”

“Đương nhiên!” Anh chàng một mực đoan chắc bà chủ lòng dạ đen tối Trịnh Bảo Châu đã động tay động chân vào máy gắp thú, “Bằng không với bản lĩnh của tôi, vài phút thôi là gắp sạch cái máy của cô rồi. Mấy người kinh doanh thế này, là tưởng không ai quản chứ gì? Bây giờ tôi sẽ gọi điện tố cáo mấy người!”

“A.” Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, ngó cô gái đứng bên cạnh, “Là em muốn thú bông trong máy gắp thú à?”

Nữ sinh gật đầu đáp một tiếng vâng, Trịnh Bảo Châu lại liếc anh chàng kia một cái, lòng thoải mái.

Đây là muốn ra vẻ ngầu trước mặt con gái, kết quả thất bại liền trút giận lên đầu bọn họ chứ gì!


A, đàn ông.

Cô nở nụ cười với nữ sinh kia, hỏi: “Em muốn cái nào?”

Nữ sinh chỉ một con thỏ hồng trong máy gắp thú: “Con thỏ kia.”

Trịnh Bảo Châu bước lên trước, nhét vào một tệ, động tác thành thạo điều khiển tay cầm vài cái, một phát gắp đúng con thỏ, vững vàng thả vào ô lấy đồ.

Trước sau không đến mười giây.

Anh chàng: “….”

Không, vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Trịnh Bảo Châu cúi người cầm thỏ ra, đưa cho nữ sinh bên cạnh: “Tặng cho em.”

“Oa.” Nữ sinh mừng húm nhìn cô, “Cảm ơn bà chủ!”

“Khỏi khách sáo.” Trịnh Bảo Châu mỉm cười với cô gái, quay đầu nhìn anh chàng muốn tố cáo bọn họ, “Vị khách này, có lẽ chính vì kỹ thuật của anh không tốt đấy.”

Anh chàng: “…”

“Cô, cô lại động tay động chân vào máy đúng không?” Anh ta càng nghĩ càng thấy mình có lý, “Đây là khách sạn của cô, cô quá quen máy, chắc chắn vừa nãy thừa dịp tôi lơ là đã động tay!”

“Ha.” Trịnh Bảo Châu nhường chỗ, để lại sân khấu cho anh ta biểu diễn, “Vậy anh có thể thử lại? Tôi miễn phí cho anh.”

“Phi, ai thèm cô miễn phí?” Anh ta cười lạnh, “Đàm Diệu tôi thèm tí tiền đấy à? Có bản lĩnh chúng ta đấu, cô dám không?”

Trịnh Bảo Châu nhướng mày: “Đấu gì?”


“Chính là gắp thú, nhưng không ở trong khách sạn của cô, chúng ta chọn một chỗ khác.” Đàm Diệu ra bộ phải rửa sạch mối nhục, “Cô thắng chuyện này chúng ta bỏ qua, cô mà thua, tôi sẽ tố cáo khách sạn này cho nó đóng cửa!”

Trịnh Bảo Châu cười khẽ: “Được thôi.”

Đến lúc đó ai thua người đó mất mặt.

Đàm Diệu thấy cô luôn tỏ vẻ nắm chắc mọi việc, lại cố ý dọa nạt: “Cô đừng đắc ý, có tin lát nữa cho cô thua xấu mặt luôn không?”

“Xấu?” Trịnh Bảo Châu khẽ vén tóc tơ bên tai, nhìn anh ta cười khẽ, “Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ xấu.”

Đàm Diệu: “….”

Những người khác: “…..”

Cũng….có sức thuyết phục phết.

Để công bằng cho phía Đàm Diệu, sân thi đấu cho anh ta chọn. Công viên Ánh Sao có một chuỗi cửa hàng gắp thú siêu lớn, trong đó có rất nhiều thú bông kiểu mới, cũng không thiếu các mẫu liên doanh của IP lớn.

Đàm Diệu chọn nơi này, Trịnh bảo Châu không dị nghị, một là nó gần khách sạn của cô, hai là chuỗi cửa hàng này có cơ chế đảm bảo, nếu khách hàng gắp đến số lần đảm bảo mà vẫn chưa gắp được thú bông, nhân viên cửa hàng sẽ tặng thú bông đó cho khách.

Trịnh Bảo Châu thấy cửa hàng như thế cực thích hợp loại gà mờ háu đá như Đàm Diệu, đến lúc đó có thua cũng không quá khó coi, chí ít anh ta vẫn còn lấy được con thú bông đảm bảo.

Đám người cùng đi tới cửa hàng gắp thú, ngay cả Khúc Trực cũng bị Lương Tuệ Tuệ kéo tới góp vui.

Ông chủ cửa hàng gắp thú thấy nhiều người đến vậy, còn tưởng có đơn hàng lớn, kết quả vừa ngẩng lên đã thấy Trịnh Bảo Châu, bị dọa tái cả mặt: “Cô Bảo Châu, sao cô lại tới nữa? Không phải cô tự đặt máy gắp thú ở khách sạn sao, cô ở chỗ cô gắp là được còn gì!”

Lương Tuệ Tuệ hiểu lòng người lược thuật cho Khúc Trực: “Trước khi khách sạn bọn em mua máy gắp thú, cô Bảo Châu thích nhất là gắp thú ở đây. Do cô ấy siêu quá, ông chủ thiếu chút nữa in ảnh cô ấy ra dán ở cửa, kèm hai chữ to “Cấm Vào” đấy.”


Đàm Diệu ở phía trước cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, bỗng thấy chột dạ, nữ sinh đi cùng kéo góc áo anh ta, nhỏ giọng khuyên: “Anh họ, không thì bỏ đi, dù sao bà chủ Trịnh cũng tặng thú bông cho em rồi.”

“Sao được?” Đàm Diệu không chịu nhượng bộ, “Cô ta làm vậy là để mình bỏ qua chuyện này, em không được bị lừa. Rõ ràng máy gắp thú trong khách sạn của cô ta có vấn đề, không biết cô ta đã lừa bao nhiêu người rồi, chúng mình không thể để các khách hàng vô tội bị lừa thêm nữa!”

Trịnh Bảo Châu đứng một bên không để ý động tác nhỏ của bọn họ, chỉ cười cười nói với ông chủ: “Không phải do vị khách này cứ muốn đấu gắp thú với tôi đấy à.”

Ông chủ ngạc nhiên nhìn Đàm Diệu, vẻ mặt đó cứ như đang nhìn một tráng sĩ: “Chàng trai còn trẻ, sao lại nghĩ quẩn thế?”

“…Ông chủ nói thế là sao?” Đàm Diệu khó hiểu nhìn ông ta, “Tôi thấy ông có vẻ quen với cô ta, đừng nói là mấy người thông đồng với nhau nhé?”

Trịnh Bảo Châu cười khẩy một cái: “Nơi này do anh tự chọn nhé.”

Ông chủ lại sướng gần chết: “Nếu cậu thấy bọn tôi thông đồng, thì đổi cửa hàng khác đi ha. Phía trước có một công viên trò chơi, không bằng các cô cậu ra đó gắp đi?”

“…” Đàm Diệu mím môi dạo quanh cửa hàng một vòng, cuối cùng vẫn quyết định ở lại. Máy gắp thú trong cửa hàng rất nhiều, anh ta chọn hai cái, nói với Trịnh Bảo Châu: “Chọn hai cái này, trong mười phút ai gắp được nhiều hơn, người đó thắng.”

Ông chủ nghe vậy, vội nhẩm trong bụng một chặp, trong mười phút, Trịnh Bảo Châu sẽ gắp mất mấy con thú bông đây?

“Tôi thấy ba phút là thích hợp, thời gian ngắn chút, mới căng thẳng kích thích chứ!” Ông chủ quân sư.

Đàm Diệu gật đầu, tiếp thu đề nghị của ông chủ.

Anh ta và Trịnh Bảo Châu cùng bắt đầu thao tác, ông chủ ở bên cạnh tính giờ giúp bọn họ. Không đến một phút, Trịnh Bảo Châu đã gắp lên một con thú bông, ông chủ mắt thấy mà tim đau quá.

Thời gian từng giây trôi đi, Trịnh Bảo Châu đã gắp được ba con, bên Đàm Diệu thiếu tí nữa thì được con đầu tiên. Anh ta vất vả di con thú bông đến vị trí thích hợp, cảm giác lần này chắc chắn một kích tất trúng, bên ông chủ bỗng kêu dừng: “Hết giờ! Hai người bỏ tay ra!”

Trịnh Bảo Châu buông tay, kẹp gắp thú lỏng ra, thú bông từ trên cao rớt xuống, rơi chuẩn đét vào cửa lấy đồ.

Trịnh Bảo Châu chiến tích cộng một.

“Bốn – không!” Ông chủ dõng dạc tuyên bố.

“…” Đàm Diệu tự bế tại chỗ.

Máy gắp thú ở cửa hàng này chắc chắn cũng có vấn đề! Anh ta muốn khiếu nại cả rổ!


“Ầy, nghĩ thoáng đi.” Trịnh Bảo Châu lấy một cái từ chiến lợi phẩm của mình ra, đưa cho Đàm Diệu, “Con thú bông này cho anh, vui lên.”

Đàm Diệu: “….”

“Cái này cho em.” Trịnh Bảo Châu lại tặng một con thú bông cho em họ của Đàm Diệu, chia một con cho Lương Tuệ Tuệ theo đến, “Cái này cho Tuệ Tuệ.”

Khúc Trực đứng bên cạnh Lương Tuệ Tuệ, Trịnh Bảo Châu khựng lại, đem con thú bông cuối cùng ôm vào lòng: “Thế đi.”

Khúc Trực: “….”

A.

Vở hài kịch rốt cuộc cũng kết thúc, ông chủ lập tức vui vẻ đưa tiễn Trịnh Bảo Châu. Đàm Diệu tuy không cam lòng, nhưng cũng tuân thủ lời hứa, không làm phiền Trịnh Bảo Châu nữa. Lúc bọn họ về tới khách sạn, Mạnh Nhã Hâm vừa khéo hái một sọt dâu tây to từ nông trường Ánh Sao về.

Thấy ai nấy cũng ôm một con thú bông, cô nàng tò mò lại gần hỏi: “Mọi người đi đâu thế, sao ai cũng có thú bông?” Nói xong, cô nàng lại thấy hai tay Khúc Trực trống không: “Sao chỉ Khúc Trực không có?”

Khúc Trực đáp: “Vì tôi không trẻ trâu như kia.”

Trịnh Bảo Châu bên cạnh cười một cái, đưa thú bông trong tay cho Mạnh Nhã Hâm: “Con này cho mày, là tao vừa gắp được.”

“Oa, đáng yêu quá.” Mạnh Nhã Hâm hớn hở cầm lấy, “Nhưng không phải chỗ mày cũng có máy gắp thú à?”

“Nói thì dài.” Trịnh Bảo Châu nhìn dâu tây Mạnh Nhã Hâm vừa hái về, “Đây là do mày hái hết hả?”

“Đúng vậy, tao thử rồi, ngọt đấy! Mày cầm một ít lên mà ăn.”

“Được á.”

“Khúc Trực cũng cầm một ít đi.” Trong những chuyện thế này thì Mạnh Nhã Hâm phúc hậu hơn Trịnh Bảo Châu nhiều, không cố ý bài xích Khúc Trực.

“Cảm ơn,” Khúc Trực nói một tiếng cảm ơn, bê mấy chậu cây mình mua lên, “Tôi lên cất đồ trước.”

Anh đi rồi, Trịnh Bảo Châu cũng cầm một ít dâu tây, trở về phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui