Không Thể Thành Người Yêu

Buổi sáng chạy ngược chạy xuôi ở ngoài, buổi chiều Trịnh Bảo Châu nằm ì trên giường nghỉ ngơi, mãi đến xẩm tối Mạnh Nhã Hâm nhắn tin kêu cô xuống ăn cơm.

Hai ngày này Mạnh Nhã Hâm chơi ở nông trường Ánh Sao cực vui, sáng đi vườn dâu hái dâu tây, chiều lại theo một đám trẻ đi bãi chăn nuôi xem bò sữa. Cô nàng còn thuê một mảnh nhỏ ở nông trường, bảo rằng sau này mỗi tuần sẽ qua xem xét một lần.

Vì đội đi làm không thể mỗi ngày chạy tới nông trường chăm sóc rau dưa của mình, nên nông trường Ánh Sao còn cung cấp dịch vụ ủy thác, chỉ cần tiêu ít tiền, có thể mướn người coi sóc hàng ngày. Trịnh Bảo Châu cho rằng đó là thuế IQ, vì làm vậy có khác gì chờ nông dân trồng rau sau đó bạn ra chợ mua đâu? Nhưng không ngờ, người vội vàng nộp thuế vẫn rất nhiều.

“Mày không hiểu, đây là thứ ăn vào gen của dân nước mình rồi.” Mạnh Nhã Hâm bĩu môi, không thừa nhận mình nộp thuế IQ.

“À.” Trịnh Bảo Châu cũng chẳng cò cưa với cô nàng, dầu gì nộp cũng chẳng phải tiền của cô. Hai người đang tám, điện thoại của Trịnh Bảo Châu bỗng vang lên. Mạnh Nhã Hâm giật thột, cắn đũa nhìn cô: “Giờ này mày đặt báo thức làm gì? Nhắc ăn cơm tối hả?”

Trịnh Bảo Châu còn không đến nỗi làm việc quên ăn quên ngủ chứ?

Trịnh Bảo Châu ấn tắt chuông báo, nhanh tay vào nhóm thông báo tiền cảnh: “Sắp đến giờ đăng thông báo trong nhóm rồi, hôm qua tao không cướp được, hôm nay không thể thất thủ nữa!”

“….À.” Mạnh Nhã Hâm không ngờ, lấy thông báo diễn viên quần chúng mà kích thích chẳng khác gì giật flash sale trên taobao, “Diễn viên quần chúng cạnh tranh lớn thế à?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Trong nhóm một ngày chỉ có hai thông báo, mà có đến trăm người kêu khóc đòi ăn, mày nói cạnh tranh có lớn không?”

Mạnh Nhã Hâm: “….”

Cô nàng không hiểu, có thời gian vậy thì tìm công ty đi làm chẳng hơn sao?

“Tới rồi, tới rồi.” Trưởng nhóm đăng tin báo danh, Trịnh Bảo Châu nhanh tay nhanh mắt dán nội dung đã sẵn lên, “Yay! Hôm nay tao hạng nhất!”

“….Thế chúc mừng mày.”

Khi Trịnh Bảo Châu và Mạnh Nhã Hâm ngồi đó ăn tối, Đàm Diệu đang hát KTV với đám anh em.

Trên sô pha còn đặt con thú bông hôm nay Trịnh Bảo Châu tặng anh ta.

“Nhìn không ra Đàm thiếu vẫn còn trẻ con à nha.” Có người cầm thú bông Đàm Diệu đặt trên sô pha lên bóp bóp, “Cưng quá nhể.”

“Chậc, mày đừng làm dơ của tao.” Đàm Diệu cướp thú bông lại, đặt sang chỗ khác, để nó ngồi ngay ngắn ở đó. Gã anh em kia không kìm được nụ cười: “Gì đây? Đừng bảo đây là bạn gái tặng mày nhé? Không đúng, mày có bạn gái lúc nào, sao tao không biết?”

Bên cạnh có người phổ cập cho gã: “Hôm nay Đàm thiếu mang em họ đi nông trường Ánh Sao chơi còn gì? Cậu ta thi gắp thú với một bà chủ xinh đẹp ở đó, thua thảm không bốn, giờ còn chưa hoàn hồn đâu.”

“Ha ha ha ha mày mau kể ngọn ngành cho tao đê?”

“Đừng nói nữa, cậu ta hôm nay mất mặt quá đáng rồi, tao chỉ hận lúc ấy mấy đứa mình không ở đó thôi ha ha ha ha.”

Đàm Diệu: “….”

Rốt cuộc anh quen đám bạn chó gì thế này?

“Đừng cười nữa!” Đàm Diệu đứng phắt dậy từ sô pha, cầm mic trong tay tuyên bố, “Tao đã nghĩ kĩ rồi, sớm muộn gì tao cũng khiến con bé Trịnh Bảo Châu đó khuất phục trước mị lực của tao!”

Những người khác như xem kịch vui, ông một tiếng tôi một tiếng—–

“Ê, tính theo đuổi người ta à?”

“Nhưng người ta muốn cái gì ở mày? Muốn không gắp được thú bông à?”

“Ha ha ha ha ha.”

“…” Đàm Diệu lắc món tóc của mình, liều mạng phóng thích mị lực, “Muốn vẻ đẹp trai của tao được chưa? Tao không tin tao không cưa được cô ta.”

Hôm nay anh ta mất mặt, ngày mai anh ta sẽ tìm về!

Đàm Diệu chẳng nói chơi, sáng sớm ngày hôm sau, anh ta lại đến nông trường Ánh Sao, tìm Trịnh Bảo Châu.

Hôm qua anh ta ồn ào đòi khiếu nại ở đại sảnh, tiếp tân vẫn còn nhớ mặt, hôm nay thấy anh ta tới, vội gọi quản lý Ngụy ra.

“Anh Đàm, chuyện hôm qua đã giải quyết xong rồi mà?” Ngụy Trân mặc vest, đứng trong sảnh thẳng như sống bút, “Ngài vẫn có chỗ không hài lòng sao?”

Đàm Diệu ngó ra đằng sau Ngụy Trân hai lượt, trả lời một nẻo: “Bà chủ Trịnh của các cô đâu? Tôi tới tìm cô ta.”

Ngụy Trân đáp: “Cô Bảo Châu sáng sớm đã ra ngoài, ngài có việc có thể nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức giải quyết giúp ngài.”

“Ra ngoài rồi?” Đàm Diệu hiển nhiên không nghĩ tới kết quả này, “Mới sáng ra, cô ta đi đâu?”

Ngụy Trân đáp: “Hành trình của bà chủ không phải báo với chúng tôi, tôi cũng không cách nào trả lời ngài.”

Đàm Diệu nhíu mày ngẫm một lát, nói với tiếp tân: “Được rồi, vậy đặt phòng một tháng cho tôi.”

“?” Tiểu Ngọc chần chờ nhìn Ngụy Trân, Ngụy Trân gật đầu, để cô ấy giải quyết cho khách hàng.

Tiểu Ngọc đăng ký phòng một tháng cho Đàm Diệu, đưa thẻ phòng cho anh ta. Đàm Diệu cầm thẻ phòng, thật sự đi lên.

“Quản lý Ngụy, chị nói anh Đàm này, bán thuốc gì trong hồ lô thế?” Tiểu Ngọc không hiểu, anh ta tính ở lại dài ngày ở khách sạn của bọn họ sao?

Ngụy Trân đáp: “Không cần phải đoán suy nghĩ của khách hàng, chỉ cần anh ta không gây chuyện, không nợ tiền phòng, anh ta muốn ở bao lâu cũng được.”

“Dạ….nhưng anh ta tìm cô Bảo Châu, định làm gì ta?”

Ngụy Trân lắc đầu: “Chị sẽ nói một tiếng với cô Bảo Châu, bình thường các em lưu ý anh Đàm này một chút.”

“Vâng, quản lý Ngụy.”

Trịnh Bảo Châu lúc này đã tới khách sạn mà đoàn làm phim hóa trang. Do thời gian tập hợp hôm nay khá sớm, cô lo không gọi xe được, nên tự lái đến.

Khách sạn ngay gần phim trường, Trịnh Bảo Châu đỗ xe xong, theo bảng hướng dẫn ở hiện trường tìm được phòng hóa trang của đoàn làm phim.


Phòng hóa trang lần này rộng rãi sáng sủa, vừa nhìn là biết đây là đoàn phim lớn không thiếu tiền. Lúc được báo hôm nay là bộ dân quốc, Trịnh Bảo Châu còn lo không biết có gặp phải đoàn của Tôn Tịnh không, nhưng đến nơi cô phát hiện, đây là một đoàn khác.

Lúc hóa trang em gái trang điểm còn đặc biệt khen cô xinh, tâm trạng của Trịnh Bảo Châu rất rốt. Tuy vai diễn của cô chỉ là một y tá nhỏ, nhưng vẫn không thể che đi vẻ đẹp trời sinh này.

Do thời gian tập hợp hôm nay sớm, đoàn phim còn cung cấp bữa sáng cho mọi người. Trịnh Bảo Châu ăn sáng xong, liền ra ngoài tìm xe buýt của đoàn phim, chờ xe chở ra cảnh quay. Vừa bước ra khỏi khách sạn, đã thấy hai diễn viên quần chúng đang thảo luận xe của mình.

“Ai đây nhỉ, lái Porsche đi diễn?”

“….Đây là chênh lệch của diễn viên quần chúng sao?”

“…” Trịnh Bảo Châu bình tĩnh đi qua chỗ bọn họ, giả bộ con xe đó không phải của mình. Không bao lâu người dẫn đội kiểm kê nhân số xong, kêu tài xế xe buýt khởi động xe. Xe buýt vẫn lái tới khi phố dân quốc lần trước, nhưng hôm nay lại quay trong một bệnh viện.

Mọi người đang xếp hàng lĩnh trang phục, Trịnh Bảo Châu cũng tới xếp hàng, sau đó nhận được một bộ đồ y tá và một em bé.

Trịnh Bảo Châu: “….”

Bé này là một diễn viên nhí, mặc đồ bệnh nhân, diễn bệnh nhân trong bệnh viện. Người dẫn đội dặn cô, lát nữa cô mang cô bé này cùng chạy, trong lúc chạy còn phải chú ý thể hiện ra vẻ bảo hộ đứa bé.

“….” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Rõ ạ.”

Cô bé được mẹ chở tới đoàn làm phim, vì lát nữa phải quay cùng Trịnh Bảo Châu, nên luôn ngồi cùng một chỗ với Trịnh Bảo Châu. Diễn viên nhí này không ầm ĩ như những đứa bé khác, vào đoàn rất nghe lời. Trịnh Bảo Châu phát hiện mắt của cô bé rất to, trong veo như nước, nhìn yêu cực kỳ.

Có lẽ phát hiện Trịnh Bảo Châu nhìn mình, cô bé cũng quay qua nhìn cô, sau đó xấu hổ trốn vào lòng mẹ. Mẹ ôm cô bé hỏi: “Sao thế?”

Cô bé liếc trộm Trịnh Bảo Châu: “Chị trông xinh quá.”

Người mẹ bật cười, sờ đầu cô bé bảo: “Vậy chúng mình chụp ảnh với chị được không nào?”

“Được ạ.” Cô bé mong ngóng nhìn Trịnh Bảo Châu gật đầu.

Trịnh Bảo Châu vui vẻ đồng ý chụp chung, một hơi chụp rất nhiều ảnh với diễn viên nhí. Chụp xong cô gửi một bức cho Vương Tĩnh Nghệ: “Diễn viên nhí hôm nay gặp ở trường quay, dễ thương lắm!”

Vương Tĩnh Nghệ hai giờ sáng hôm qua mới xong việc, hôm nay không nhận thông báo nữa. Cô nàng ngủ đến giờ mới dậy, vừa vặn thấy tin nhắn của Trịnh Bảo Châu: “Oa, dễ thương! Hôm nay cậu lại diễn phim dân quốc à? Cô y tá nhỏ xinh đẹp!”

Trịnh Bảo Châu: [Ngầu]

Vương Tĩnh Nghệ: Đấy là đoàn phim《Vinh Quang》phải không? Nữ chính là cô Lữ Tân Từ!

Trịnh Bảo Châu: Đúng!

《Vinh Quang》là một bộ phim tri ân, diễn viên trong phim đều là các diễn viên lâu năm có tên tuổi, đội ngũ có thể nói là hết sức xa hoa. Chỉ nói riêng nữ chính Lữ Tân Từ, thời trẻ đã giành hết một lượt các cúp ảnh hậu, giờ đã quá tứ tuần, vẫn là thái sơn bắc đẩu trong làng điện ảnh.

Vương Tĩnh Nghệ: Lúc trước tớ cũng diễn người qua đường ở đoàn đấy! Diễn xuất của cô Lữ Tân Từ cực tốt luôn a a a a!

Vương Tĩnh Nghệ: Hơn nữa còn đẹp đến vậy! Nữ thần thuở bé oa oa oa

Trịnh Bảo Châu: Tớ vẫn chưa thấy cô ấy_(:з” ∠)_

Trịnh Bảo Châu đã vào đoàn phim cả buổi sáng, mắt thấy đoàn phim bắt đầu phát cơm trưa rồi, vẫn chưa tới cảnh của cô. Lại chờ một lúc, trời bỗng đổ mưa, rất nhiều diễn viên quần chúng đều ở đó dầm mưa. Trịnh Bảo Châu nghe người ta nói nếu có mưa sẽ được phát phí dầm mưa, nhưng chỉ mười tệ một người, còn không đủ mua một hộp thuốc cảm cúm…

“Diễn viên quần chúng khổ thật đấy.”

Cô vừa gửi tin này cho Vương Tĩnh Nghệ, đạo diễn cuối cùng cũng kêu bọn cô đi quay.

Cảnh diễn của Trịnh Bảo Châu rất đơn giản, chính là gặp kẻ địch không kích, cô là y tá dẫn bệnh nhân trong bệnh viện đến hầm trú ẩn lánh nạn. Người diễn bác sĩ và y tá rất nhiều, nhưng chỉ có Trịnh Bảo Châu được phát em bé, toàn bộ quá trình cô đều phải dẫn theo cô bé này chạy nạn.

Trịnh Bảo Châu ban đầu còn lo lắng, không dễ phối hợp với diễn viên nhí, về sau nói chuyện với mẹ cô bé, cô mới biết lượng phim cô bé này đóng còn hơn xa cô. 🙂

Đạt trình độ cô phải gọi một tiếng tiền bối.

Sau khi vào cảnh cô rốt cuộc thấy Lữ Tân Từ, vai diễn của cô ấy tới bệnh viện thăm bệnh, đúng lúc gặp không kích, thế nên theo mọi người chạy tới hầm trú ẩn lánh nạn.

“Mọi người tưởng tượng một chút, bên ngoài kẻ địch đang oanh tạc, tiếng bom đan khắp nơi, ai cũng cực kỳ sợ hãi.” Đạo diễn không ngừng nhấn mạnh với mọi người, “Nhất định phải diễn ra dáng điệu kinh hoàng, sợ hãi, rõ hết chưa?”

Mọi người đều trả lời đã rõ, đạo diễn mới chính thức mở máy. Tuyến đường chạy đã quy hoạch tốt, mọi người chỉ cần hốt hoảng chạy đúng đường là được. Trịnh Bảo Châu dắt cô bé con, sợ nó bị người ta xô ngã dẫm đạp trong cơn hỗn loạn, dứt khoát ôm cô bé lên chạy.

Cảnh này đạo diễn quay ba lần mới vừa lòng, Trịnh Bảo Châu cảm giác mình sắp luyện ra “cánh tay kỳ lân” luôn rồi.

Cảnh chạy trối chết đã quay xong, đến lượt cảnh tránh nạn trong hầm trú ẩn. Phân đoạn này là cảnh trọng yếu của nữ chính, cô ấy phải phát biểu một đoạn diễn thuyết quan trọng ở đây.

Trịnh Bảo Châu dắt theo cô bé, ngồi xổm sau lưng Lữ Tân Từ, lát nữa diễn viên nhí có cảnh khóc, Lữ Tân Từ sẽ đi qua an ủi nó hai câu.

Bốn bỏ năm lên cũng coi như Trịnh Bảo Châu có cảnh đối diễn với Lữ Tân Từ.

Cô có chút phấn khích cũng có chút căng thẳng, hơn nữa cảnh này đạo diễn cũng yêu cầu bọn họ rất cao, kêu họ phải diễn được sự thay đổi cảm xúc, khi vừa vào thì kinh hoảng tuyệt vọng, về sau cảm động bởi lời nữ chính, trong lòng lại tràn ngập hy vọng.

“Mọi người phải thể hiện được biến hóa tâm lý, không phải chỉ ngồi đó là xong, lúc cô Từ nói, vẻ mặt của mọi người cần phải có phản ứng!” Đạo diễn nói xong, kêu họ chuẩn bị cảm xúc, rồi bắt đầu quay.

Hiện trường không bị oanh tạc thật, toàn dựa vào sức tưởng tượng của diễn viên, mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi tột cùng, còn có người sợ quá hét lên. Cô bé con Trịnh Bảo Châu ôm cũng bị dọa khóc, cơn khóc như địa chấn.

Lữ Tân Từ đi qua sờ đầu cô bé, khẽ giọng an ủi hai câu, cô bé bèn ngưng tiếng khóc. Chẳng qua tiếng oanh tạc bên ngoài vẫn còn, thanh âm đó khiến không gian chật hẹp này ngập tràn tuyệt vọng.

Nữ chính đúng lúc này đứng ra nói chuyện. Trịnh Bảo Châu vốn lo mình không diễn được lớp lang như đạo diễn mong muốn, kết quả Lữ Tân Từ vừa bắt đầu đọc lời thoại, cô phát hiện mình đã nghĩ nhiều.

Thái sơn bắc đẩu làng điện ảnh quả không phải bốc phét, bản lĩnh đi thoại của Lữ Tân Từ bỏ xa rất nhiều diễn viên trẻ. Cảm xúc của cô ấy đầy chân thật, ngắn ngủi vài câu, đã kéo Trịnh Bảo Châu vào tỉnh cảnh lúc ấy.

Cô như được đặt mình vào thời đại loạn lạc ấy, hứng bom đạn của kẻ địch, thấy xác chết khắp nơi. Nhưng dù trong cảnh tuyệt vọng ấy, vẫn có người đang phản kháng, họ dựa vào tín ngưỡng của mình, dùng máu thịt mở ra ánh sáng trong bóng tối mịt mờ.

Chính vì có những người như thế, nhân dân mới nhìn thấy hy vọng.


“Cắt! Rất tốt!”

Lúc đạo diễn hô cắt, Trịnh Bảo Châu mới phát hiện trong mắt mình chứa đầy nước mắt!

Cái kiểu chỉ cần chớp mắt, nước mắt sẽ ào ra!

Đạo diễn cũng rất vừa lòng phân cảnh vừa rồi, một lần là cho bọn họ qua. Phần sau không có cảnh diễn của Trịnh Bảo Châu, nhưng đoàn làm phim vẫn chưa thả người, cô đành ngồi chờ bên cạnh. Đến lúc đoàn phim xong việc, đã là mười một giờ tối.

Trịnh Bảo Châu nhẩm tính một lát, hôm nay thời gian làm việc đã vượt mức rồi, đoàn làm phim sẽ phát lương thêm giờ, tính ra một ngày có thể kiếm hơn ba trăm tệ.

Ngồi xe buýt của đoàn phim trở lại khách sạn hóa trang, đã gần mười hai giờ. Muộn thế này Trịnh Bảo Châu cũng không tính lái xe về, trực tiếp ngủ lại một đêm ở căn hộ cô thuê trước đó.

Sớm hôm sau, Đàm Diệu lại ra quầy lễ tân hỏi thăm Trịnh Bảo Châu, câu trả lời nhận được vẫn là Trịnh Bảo Châu không ở đây. Đàm Diệu cạn lời: “Cô ta là bà chủ mà sao lúc nào cũng vắng mặt thế?”

Lễ tân đáp: “Vì cô ấy là bà chủ mà.”

“…” Logic này quả là kín kẽ.

“Vậy các cô biết cô ta đi đâu chứ?”

Lễ tân lắc đầu: “Không biết, có thể là về nhà rồi ạ.”

Trước khi đến, Đàm Diệu từng nghĩ mọi việc sẽ không thuận lợi, Trịnh Bảo Châu có khả năng sẽ từ chối anh ta ngay. Nhưng anh ta vạn lần không ngờ được, qua một ngày một đêm rồi, cái bóng của Trịnh Bảo Châu anh ta còn chẳng thấy nữa là!

Anh ta dứt khoát lái xe ra ngoài, không tiếp tục ở khách sạn ôm cây đợi thỏ nữa.

Lúc Trịnh Bảo Châu về đến nơi, đã hơn mười giờ, Tiểu Ngọc vừa thấy cô, đã nói ngay: “Cô Bảo Châu, anh Đàm lúc trước muốn khiếu nại chúng ta, đã đặt phòng một tháng ở khách sạn, cứ nghe ngóng tin tức về chị mãi ấy.”

Chuyện này Trịnh Bảo Châu đã nghe Ngụy Trân nói, nhưng hôm qua cô vẫn luôn ở đoàn làm phim, không đặt trong lòng. Giờ nghe Tiểu Ngọc nhắc tới, cô bèn đi lên hỏi một câu: “Anh ta tìm chị làm gì? Vẫn muốn khiếu nại khách sạn mình à?”

“Không ạ.” Tiểu Ngọc lắc đầu, nhìn cô nói: “Em thấy anh ta như định theo đuổi chị đấy.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cái đó nghe còn khủng bố hơn việc khiếu nại ấy.

“Đừng nói bừa, ban ngày ban mặt nhiều xui.”

Tiểu Ngọc: “…..”

Trịnh Bảo Châu lên tầng thay quần áo, sau đó mở cuộc họp nhỏ với Ngụy Trân, xong liền đi nhà ăn dùng bữa trưa.

Trong nhà ăn, Mạnh Nhã Hâm và Khúc Trực đang ngồi ăn cơm với nhau, Trịnh Bảo Châu thấy bọn họ, liền nhướng mày, tiến lên: “Hai người ở chung cũng hợp đấy nhỉ?”

Mạnh Nhã Hâm thấy cô tới, vội cười làm lành: “Không phải đều ăn trưa ở nhà ăn à, gặp thì cùng ăn thôi.” Cô nàng nói xong, còn kéo Trịnh Bảo Châu ngồi xuống cùng bàn với bọn họ: “Tao nghe nói đêm qua mày không về hả?”

“Ừ.” Trịnh Bảo Châu đáp một tiếng, “Ngủ lại căn hộ bên phim trường.”

Mạnh Nhã Hâm cũng biết chuyện cô thuê phòng, bèn không hỏi chuyện đó nữa: “Hôm qua mày quay phim muộn lắm hả? Lần này có vẻ thuận lợi phết nhỉ?”

“Rất thuận lợi, lần này là lần tao phát huy tốt nhất!” Nhắc tới quá trình quay phim hôm qua, Trịnh Bảo Châu vẫn còn chút kích động, “Hôm qua tao cùng đoàn phim với Lữ Tân Từ, cô ấy không hổ là đại tiền bối, diễn xuất tốt ơi là tốt, mang tao nhập vai cực dễ luôn.”

Lữ Tân Từ tuy không trẻ tuổi, hút fan, nhưng cái tên này có sức nặng trong giới showbiz, cho dù bạn không phải fan, vẫn sẽ có vài phần kính trọng cô ấy. Mạnh Nhã Hâm cũng xem không ít điện ảnh cô ấy diễn, có chút tò mò hỏi Trịnh Bảo Châu: “Sao, mày đối diễn với cô ấy rồi à?”

“Cúng không tính có, nhưng may mắn có mặt ở hiện trường xem cô ấy diễn!” Trịnh Bảo Châu hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, lại bắt đầu nổi hết da gà, “Tao thấy mình như được rửa tội, như kiểu, kỹ thuật diễn bặp bặp quét lên mặt, cho dù mày là đầu gỗ, cũng độ hóa được!”

“Ô hô, nói mơ hồ thế, nhưng diễn xuất của cô ấy đúng là tốt thật.”

“Thật sự tốt lắm ấy!” Trịnh Bảo Châu than thở, “Xem cô ấy diễn xong, tao mới sâu sắc cảm thấy mình còn kém một diễn viên tốt xa lắm. Không được, tao phải đăng ký một lớp học mới được.”

“…” Mạnh Nhã Hâm cắn cắn đũa, “Mày nghiêm túc thế à?”

“Đương nhiên!”

Khúc Trực ở một bên vẫn chẳng nói gì lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy khỏi bàn: “Tôi ăn xong rồi, về công ty trước đây.”

“À, được.” Mạnh Nhã Hâm nhìn anh một cái, lại tán dóc với Trịnh Bảo Châu tiếp.

Lúc Khúc Trực đi tới sảnh, thấy Lương Tuệ Tuệ, cô nàng đang ngồi ở chỗ Trịnh Bảo Châu nhận phỏng vấn lần trước, đang đọc đọc viết viết. Khúc Trực thoáng tò mò, bèn đi qua nhìn một cái, đi tới nghe, mới phát hiện cô nàng đang luyện từ đơn tiếng Anh.

Lương Tuệ Tuệ thấy Khúc Trực tới, bèn đứng dậy cười với anh: “Anh Khúc, có việc gì sao ạ?”

Khúc Trực lắc đầu, hỏi cô: “Làm phiền cô hả?”

“Không ạ không ạ.” Lượng Tuệ Tuệ ngại ngùng cười cười, nói với anh, “Em nhân lúc trưa nay không có ca, làm bù bài tập ấy mà.”

Khúc Trực hơi bất ngờ: “Cô còn đi học à?”

“Không ạ.” Lương Tuệ Tuệ lắc đầu, “Là cô Bảo Châu đăng ký lớp cho em!”

Lần này Khúc Trực càng bất ngờ hơn: “Trịnh Bảo Châu?”

“Dạ, vì chỗ bọn em hay có khách nước ngoài, nên cô Bảo Châu đăng ký lớp tiếng Anh cho bọn em.: Lương Tuệ Tuệ giải thích với Khúc Trực, “Là kênh dạy online, mọi người tự chọn thời gian rảnh lên xem là được, rất linh hoạt. Nhưng mỗi tuần giáo viên kiểm tra bài tập một lần, không hoàn thành sẽ bị báo đến chỗ cô Bảo Châu!”

“A, vậy hả…”


“Không chỉ có lớp tiếng Anh, còn có lớp trang điểm nữa!” Lương Tuệ Tuệ nói xong còn khoa tay hai cái, “Vì nhân viên phục vụ và lễ tân đều cần trang điểm, cô Bảo Châu còn đăng ký riêng lớp trang điểm cho bọn em. Lúc em mới tới đây, đúng là không biết gì cả, nhà quê lắm, bây giờ em cũng biết trang điểm xinh đẹp nè!”

Khúc Trực không đáp, như có điều suy nghĩ, Lương Tuệ Tuệ khen Trịnh Bảo Châu lại không dứt được miệng: “Anh Khúc anh cũng phát hiện đấy, khách sạn bọn em hầu hết là nhân viên nữ. Kỳ thật cô Bảo Châu hoàn toàn có thể thuê những người vừa biết tiếng Anh vừa biết trang điểm, nhưng chị ấy vẫn sẵn lòng cho bọn em một cơ hội! Chị ấy nói cho dù sau này bọn em không làm ở đây nữa, học những thứ này ra ngoài cũng dễ tìm việc, chị ấy tốt lắm! Chị ấy không chỉ đẹp, còn biết tuốt, em hy vọng sau này mình có thể giống như chị ấy!”

Khúc Trực ngẩn ra một lát, trong mắt anh, Trịnh Bảo Châu trừ việc biết làm đẹp, thì chả biết gì khác, cũng chẳng để ý gì. Anh chưa từng nghĩ Trịnh Bảo Châu sẽ thành mục tiêu phấn đấu trong mắt người khác, như anh chưa từng nghĩ, cô có thể làm ra những chuyện Lương Tuệ Tuệ vừa nói.

“Anh Khúc, sao thế ạ?” Lương Tuệ Tuệ thấy Khúc Trực đứng đó xuất thần, giơ tay khua khua trước mặt anh.

“Không sao.” Khúc Trực hoàn hồn, đáp lại Lương Tuệ Tuệ một câu.

Trịnh Bảo Châu từ nhà ăn đi ra, liền thấy Khúc Trực lại đang rù quyến nhân viên của cô!

Khúc Trực đúng là âm hồn không tan, Trịnh Bảo Châu thấy nhọc cả lòng.

“Tuệ Tuệ, hai người làm gì đấy?” Trịnh Bảo Châu tiến lên, hỏi Lương Tuệ Tuệ một câu.

Lương Tuệ Tuệ đáp: “Em đang luyện từ vựng!”

“Ồ.” Trịnh Bảo Châu cúi đầu nhìn một cái, thấy cô nàng đúng là đang học, bèn thoáng yên tâm, “Đúng rồi, chị vừa nghe Ngụy Trân nói, tối nay mọi người sẽ đi hát, hôm nay em không có ca đêm, có đi cùng mọi người không?”

Lương Tuệ Tuệ nghĩ một chốc, vẫn lắc đầu: “Thôi thôi, để em luyện từ vựng, cơ sở của em không chắc, phải bỏ thời gian hơn.”

Trịnh Bảo Châu quan sát cô: “Em vì học từ vựng, hay là vì tiết kiệm tiền?”

Lương Tuệ Tuệ đáp: “Em học từ vựng thật mà!”

“Ồ….” Trịnh Bảo Châu rì rì đáp một tiếng, “Anh bạn trai lần trước em kể với chị, đang học đại học nào ở thành phố H?”

“Đại học H, sao vậy ạ?”

“Không có gì.” Trịnh Bảo Châu cười với cô nàng, “Trước giờ em có đi thăm cậu ta không?”

Lương Tuệ Tuệ gật đầu: “Năm ngoái đi một lần, nhưng năm nay anh ấy muốn thi cao học, anh ấy bảo em qua đó sẽ làm phiền, nên em không đi.”

“Ồ…thế…”

Trịnh Bảo Châu còn định nói gì đó, Lương Tuệ Tuệ ôm lấy sách trên bàn bỏ chạy: “Cô Bảo Châu, em không quấy rầy chị với anh Khúc nữa!”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Khúc Trực kéo khóe miệng, quay người cũng tính đi, Trịnh Bảo Châu ở đằng sau gọi anh lại: “Ấy Khúc Trực, cậu chờ tí, tôi có việc muốn hỏi.”

Khúc Trực quay lại nhìn cô: “Việc gì?”

Trịnh Bảo Châu thuận tay bốc quả cam trên bàn, ngồi xuống sô pha: “Cậu ngồi đi, ngồi rồi nói.”

Khúc Trực mím môi, bước tới sô pha đối diện cô ngồi xuống.

Trịnh Bảo Châu vừa bóc cam, vừa nói với anh: “Tuệ Tuệ có một anh bạn trai ở thành phố H, còn đang học, Tuệ Tuệ mỗi tháng đều gửi tiền lương của em ấy cho anh ta. Đứng trên góc độ đàn ông các cậu, cậu thấy anh chàng này có đáng tin không?”

Khúc Trực hỏi: “Chính là anh bạn trai muốn thi cao học đấy à?”

“”Đúng, không sai.”

“Không đáng tin.”

“Đúng chứ!” Trịnh Bảo Châu khó được một lần nhất trí với Khúc Trực, “Tôi cũng thấy không đáng tin, nhưng tôi lại sợ trách oan anh ta.”

“Không có gì oan ức cả, một thằng đàn ông, đã trưởng thành còn sống dựa vào lương của bạn gái, bản thân đã có vấn đề.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Nhưng anh ta bận học thi…”

“Năm đó tôi ở nước ngoài, cũng vừa làm công vừa học, có thấy tôi lỡ dở chuyện học đâu.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Tuy cô không tin gã Lý Dật Phàm này, nhưng Khúc Trực nói vậy lại có vẻ bắt nạt người ta.

“Tôi thấy đầu óc anh ta không tốt bằng cậu được…”

“Đầu óc không tốt còn học thêm làm gì?”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Học thần nói chuyện thật là khí phách.

Cô ăn một múi cam, Đàm Diệu đã đi dạo ở ngoài về.

Lần này anh ta vừa vào cửa, đã thấy Trịnh Bảo Châu ngồi trên sô pha, lật đật chạy lại: “Cô Bảo Châu, cô rốt cuộc cũng về rồi.”

Anh ta nói xong, phát hiện đối diện Trịnh Bảo Châu còn có một người đàn ông, hơn nữa…dáng dấp đẹp trai quá đáng, lòng bỗng rung lên hồi chuông cảnh giác: “Vị này là ai vậy?”

Trịnh Bảo Châu lại ăn một múi cam: “Là khách ở đây, hôm trước cậu ấy còn chứng kiến anh thua tôi không bốn, anh không nhớ à?”

Đàm Diệu: “….”

Có nhớ chứ, nhưng đâu cần nhắc tới chuyện không bốn.

Nghe được đối phương không phải bạn trai của Trịnh Bảo Châu, Đàm Diệu tạm thời hạ một bậc cảnh giác với anh. Trịnh Bảo Châu nhìn Đàm Diệu, hỏi: “Nghe nói anh đang tìm tôi? Có chuyện gì?”

Đàm Diệu cười tủm tỉm nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là muốn bái cô làm thầy, để cô dạy tôi gắp thú bông.”

Trịnh Bảo Châu nhướng mày: “Không phải anh tự xưng là cao thủ sao? Còn cần tôi dạy?”

“Haiz, đây là ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’ mà.” Đàm Diệu lúc này biết co biết dãn cực.

Trịnh Bảo Châu suy xét một lát, nói: “Được thì được, nhưng tôi không có thời gian, với lại tôi còn thu phí.”

“Được, theo cô tất.” Đàm Diệu thấy thành công một bước, trong bụng không khỏi nhảy nhót. Anh ta không tin, Trịnh Bảo Châu lâu ngày ở chung với mình, mà không bị mị lực của anh ta khuất phục!

Thấy Trịnh Bảo Châu ăn cam mãi, Đàm Diệu ân cần hỏi một câu: “Cô Bảo Châu, cô thích ăn loại cam này hả?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Cũng không phải thích lắm.”

Khúc Trực khẽ hừ một tiếng, mở miệng: “Cô ấy chỉ thấy nó tiện thôi, dùng tay là bóc được, không cần gọt vỏ.”


Trịnh Bảo Châu ăn nốt múi cam cuối cùng: “Đấy là tố chất căn bản của một loại quả ưu tú nhé.”

Khúc Trực cười khẩy một tiếng, đứng dậy bỏ đi.

Đàm Diệu thấy anh khuất dần, trực giác thấy quan hệ của anh và Trịnh Bảo Châu không đơn giản. Nhưng lúc này truy hỏi Trịnh Bảo Châu, có khả năng khiến Trịnh Bảo Châu phản cảm, anh ta bèn đổi chủ đề: “Hai người vừa nói chuyện gì thế?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Nói về đàn ông.”

Đàm Diệu nói: “Tôi cũng là đàn ông, cô cũng nói với tôi đi!”

Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta một cái, hỏi: “Anh có người quen ở đại học H không?”

“Sao mà khéo!” Đàm Diệu vỗ tay một cái, “Em họ tôi, là cô bé hôm trước theo tôi tới đây chơi ấy, nó học đại học H đấy!”

Hai mắt Trịnh Bảo Châu sáng lên, không ngờ cô chỉ thuận miệng hỏi, lại hỏi được đúng người?

“Vậy anh giúp tôi nghe ngóng một người được không? Để trao đổi, tôi có thể dạy anh gắp thú miễn phí.”

“Được.” Đàm Diệu đồng ý luôn, “Cô nói, nghe ngóng ai?”

“Một người tên là Lý Dật Phàm.”

Trịnh Bảo Châu không biết nhiều về Lý Dật Phàm, cô nói hết thông tin mình biêt cho Đàm Diệu, nghĩ bụng sau này lại tìm cơ hội hỏi Tuệ Tuệ. Tiểu Ngọc và Lương Tuệ Tuệ đứng ở quầy lễ tân, thấy Trịnh Bảo Châu và Đàm Diệu châu đầu ghé tai, không khỏi tin vào suy đoán của mình hơn: “Tớ nói có sai đâu, anh Đàm này khẳng định muốn theo đuổi cô Bảo Châu.”

Làm một fan bự của CP Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, Lương Tuệ Tuệ thoáng cái sinh ra cảm giác nguy cơ: “Vậy phải làm sao? Vị trí của anh Khúc có nguy hiểm không?”

Tiểu Ngọc đáp: “Có lẽ là không.”

Lương Tuệ Tuệ vẫn không yên tâm: “Anh Khúc tuy là trúc mã của cô Bảo Châu, nhưng anh Đàm kia là ‘từ trên trời rơi xuống’! Tớ nghe người ta nói, trúc mã không thắng nổi ‘người trời’ đâu!

Tiểu Ngọc xua tay không đồng ý: “Tuệ Tuệ, cậu là biết một mà không biết hai. Anh Khúc không phải trúc mã bình thường, anh ấy là trúc mã hệ người trời! Trúc mã hệ người trời có cả thuộc tính của trúc mã và người trời, có thể nói là tồn tại vô địch!”

“À!” Lương Tuệ Tuệ nghe bạn nói vậy, bỗng yên tâm rất nhiều.

Chỉ cần CP cô gặm không BE là được.

Mạnh Nhã Hâm đi qua thấy hai cô thì thào to nhỏ, tò mò sán lại gần: “Hai người đang nhìn gì thế?”

Lương Tuệ Tuệ chào cô nàng một tiếng, rồi nói: “Tiểu Ngọc nói anh Đàm kia hình như muốn cưa cẩm cô Bảo Châu.”

“Hở?” Mạnh Nhã Hâm vội ngoảnh đầu qua xem, là anh Đàm không biết trời cao đất rộng nào vậy?”

Lương Tuệ Tuệ nói tiếp: “Nhưng vừa nãy bọn em thảo luận rồi, địa vị của anh Khúc vẫn không thể lung lay được.”

Mạnh Nhã Hâm vừa nghe, lời này hình như sai sai? Cô lại quay đầu nhìn Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc: “Hai em không nghĩ Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực là một đôi đấy chứ?”

Lương Tuệ Tuệ gật liên tục: “Rất nhiều chị em ở khách sạn đều gặm CP của hai người họ đấy ạ!”

Mạnh Nhã Hâm: “….”

Mau kêu chị em các em gặm sang một CP khác đi.

Đáng thương quá.

“Này nha.” Mạnh Nhã Hâm lại gần bọn họ, cùng châu đầu ghé tai, “Các em biết Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực học cùng trường cấp ba chứ?”

“Biết ạ.” Hai người song song gật đầu.

Mạnh Nhã Hâm lại nói: “Bọn họ một người đẹp trai, một người xinh gái, học hành cũng ổn, có phải trông xứng đôi lắm không?”

“Cực xứng luôn!”

“Nhưng ở trường bọn chị, không có học sinh nào xem trọng họ cả!” Nói tới đó, Mạnh Nhã Hâm còn lắc đầu, “Mọi người đều biết họ là thanh mai trúc mã, nhưng nữ sinh thích Khúc Trực chẳng ai ghen tị Trịnh Bảo Châu, vì cả trường đều biết hai người họ không hợp nhau. Bạn nối khố của hai người, chính là người hôm nọ đón gió cho Khúc Trực ấy, các em còn nhớ không?”

“Chị nói chị Sầm ạ?”

“Đúng, chính là cô ấy, cô ấy từng thề độc, nếu Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu thành đôi, cô ấy sẽ ăn hết bàn phím trong nhà.”

Lương Tuệ Tuệ: “….”

Tiểu Ngọc: “….”

“Có hàng nghìn hàng vạn CP trên đời, đôi này không ngọt ta đổi đôi khác.” Câu nào của Mạnh Nhã Hâm cũng là lời tâm huyết, “Cần gì phải đi mãi một con đường tối.”

Trịnh Bảo Châu chẳng hay biết gì về buổi họp kín của ba người, dạo này cô một lòng muốn tăng khả năng diễn xuất. Cô thật sự đăng ký một lớp biểu diễn, có rảnh lại vào đó xem video. Lúc trước cô học lớp offline, vì bây giờ còn phải đi phim trường đóng vai quần chúng, cô bèn đổi một lớp bồi dưỡng online.

Các video giáo viên đã quay lại hết, chỉ cần luyện tập theo video là được, mỗi một khóa kết thúc cũng có bài tập, để bọn cô tự ghi lại phần biểu diễn của mình, sau đó giáo viên sẽ nhận xét vào video kế tiếp.

Như vậy tuy không đối diện trực tiếp, nhưng thời gian rất linh hoạt, với Trịnh Bảo Châu mà nói là rất tiện. Ngoại trừ xem video, cô còn mua không ít sách, không chỉ có sách về diễn, cả sách về biên đạo cũng không tha.

Lên lớp cộng với học ở hiện trường quay phim, Trịnh Bảo Châu cảm thấy thời gian này mình cũng có chút tiến bộ. Nhưng hiển nhiên chút tiến bộ này vẫn còn lâu mới đủ, mục tiêu của cô là trở thành diễn viên như dì nhỏ Tô Minh Mỹ, cô còn phải bỏ ra nỗ lực nhiều, nhiều nữa.

Lúc Khúc Trực tới nhà ăn dùng bữa, thấy Trịnh Bảo Châu ngồi ở chỗ quen thuộc, đang nút tai nghe vừa xem video vừa ghi chép. Anh nhìn cô một cái, rồi đi thẳng vào nhà ăn. Xong bữa quay ra, Trịnh Bảo Châu vẫn ngồi ở đó, nhưng đã nằm úp xuống bàn ngủ mất.

Trịnh Bảo Châu thích đọc sách ở góc đọc sách tự cô trang trí này, sô pha ở đó là cái êm ái nhất sau khi cô ngồi thử từng cái một, sách trên giá cũng do cô tỉ mỉ lựa chọn từng quyển một. Vào ngày đông thế này, buổi trưa sẽ có nắng từ ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, ngồi trong khung cảnh nhỏ bé này vừa phơi nắng vừa đọc sách, khiến Trịnh Bảo Châu thân tâm khoan khoái.

Chẳng qua kết quả của khoan khoái quá mức là, không cẩn thận đã ngủ mất.

Khúc Trực đứng tại chỗ mấy giây, rồi nhấc chân đi về phía Trịnh Bảo Châu.

Trước mặt cô bày một cái máy tính bảng, trên màn hình đang mở một video biểu diễn. Video bị cô ấn tạm dừng, động tác của giáo viên dừng ở một vị trí rất hề hước. Tai nghe còn chưa nhổ khỏi máy tính bảng, chỉ tùy ý vứt trên bàn. Trịnh Bảo Châu gối lên một quyển sách để mở, thần kỳ là bút trong tay cô lại không bị rớt, vẫn giữ nguyên tư thế viết chữ.

Hình ảnh này bỗng khiến Khúc Trực nhớ lại lúc cấp ba, lúc ấy Trịnh Bảo Châu học mệt quá, cũng nằm gục trên bàn ngủ như thế này. Có lần cô còn gối lên quyển vở vừa ghi bài, lúc tỉnh ngủ chữ còn in cả lên mặt.

Khúc Trực nhớ tới tình cảnh năm đó, có hơi buồn cười, anh lại bước lên mấy bước, cúi đầu nhìn quyển sách của Trịnh Bảo Châu một cái. Đó là một quyển sách chuyên ngành biểu diễn, bên trên có không ít ghi chú bằng bút màu, thậm chí có chỗ còn dán giấy nhớ.

Năm lớp ba tiểu học ấy, Khúc Trực đã biết Trịnh Bảo Châu muốn làm một nữ minh tinh.

Chỉ là anh không nghĩ Trịnh Bảo Châu sẽ nghiêm túc đến thế.

Cô chấp nhất hơn xa anh tưởng tượng, cũng kiên trì lâu hơn anh nghĩ.

Ánh nắng ban trưa hắt qua cửa sổ, yên tĩnh rơi xuống hai người. Khúc Trực cầm tấm chăn mỏng trên sô pha, đắp lên vai Trịnh Bảo Châu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận