Không Thể Nói


“Con không đi cùng chúng ta thật sao?”
Sảnh sân bay rộng lớn tấp nập người đi qua đi lại.

Tiêu Hạ An nắm tay người chú thân thiết của mình, ánh mắt có hơi buồn buồn.
Dẫu sao cậu cũng sắp tiễn chú mình đi thành phố B rồi.

Mười năm qua, Thẩm Diệc Hành dồn tất cả tình yêu thương con cái đối xử với cậu cực kì tốt.

Chính vì lẽ đó nên dù ông có hơi độc mồm độc miệng, nhưng Tiêu Hạ An cực kì yêu quý người đàn ông này.
“Con có chắc không đấy?”
Thẩm Diệc Hành hỏi lại.

Ông cực kì không vui khi nhìn thấy nụ cười khinh khỉnh của thằng con trai mình.

Tính ra, Tiêu Hạ An ở với nó mười năm, ở với ông mười năm thế mà lại chọn thằng con trời đánh đó.

Ông cực kì không ghen tị chút nào đâu nhé.
“Anh ấy cần con mà chú.

Con sẽ đến thăm chú thường xuyên mà.”
“Giống nhau sao.”
Dù cho Tiêu Hạ An đã hết lòng khuyên nhủ đến mức nào thì Thẩm Diệc Hành vẫn cứ là không vui.

Ông ném một ánh mắt hình viên đạn về phía Thẩm Sơ Phong.
Thẩm Sơ Phong đối với tình cảm cha con này rất lạnh nhạt.

Phải nói là không có gì kết nối bọn họ ngoại trừ dòng máu cả.

Nếu không phải có Tiêu Hạ An, có lẽ họ cả đời sẽ mãi mãi căm ghét nhau, thù hằn nhau, thậm chí là không bao giờ nhìn mặt nhau nữa.
Bây giờ hắn có thể đứng đây trêu ngươi cha mình cũng là nhờ Tiêu Hạ An.

Thẩm Sơ Phong nhìn Tiêu Hạ An nũng nịu với Thẩm Diệc Hành thì bắt đầu ghen tị.


Biết bao giờ em ấy mới có thể làm nũng như thế với mình cơ chứ?!
Mặc kệ Thẩm Sơ Phong đổ giấm đầy sân bay, Thẩm Diệc Hành vẫn quyến luyến chia tay với Tiêu Hạ An.

Thật ra khi đi đến thành phố A, ông đã biết sẵn là phải để cậu ở lại đây rồi.
Trái tim và ước vọng của Tiêu Hạ An ở nơi này.

Không một ai có thể ép buộc thằng bé được.

Nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của đứa cháu, Thẩm Diệc Hành thở dài một hơi thật là yên lòng.
Cảm giác như gả con gái đi vậy!!!!
Máy bay cất cánh, Tiêu Hạ An yên lặng một hồi lâu.

Một chuỗi kí ức như đan xen chạy qua bán cầu não của cậu.

Thẩm Sơ Phong từ phía sau lặng lẽ tiến lên, chạm nhẹ vào vùng cổ gáy của Tiêu Hạ An.

Động tác thân mật chốn đông người làm cậu có phần ngại ngùng, vội vàng giãy ra.
“Đừng chạm vào.

Ngại lắm.”
“Chúng ta là người yêu.

Có gì mà ngại? Hay là….

Em muốn anh làm gì đó táo bạo hơn?”
Giọng nói trêu đùa ngả ngớn khiến Tiêu Hạ An bực mình.

Nhưng nhìn gương mặt tươi cười tỏ ra vô tội kia thì cậu lại không làm được gì.

Bất tri bất giác, Tiêu Hạ An có chút hối hận vì ngày đó đã đồng ý làm người yêu của hắn.

Cậu đúng là khùng rồi mà!
Sau khi hai người có danh phận rõ ràng, Thẩm Sơ Phong càng lúc càng quá trớn hơn.

Hắn biết Tiêu Hạ An còn nhiều khúc mắc trong lòng, thậm chí còn chưa từng nói yêu hắn.

Lời đồng ý này chẳng qua xuất phát từ những chuyện họ đã trải qua với nhau và chút rung động trong trái tim của em ấy.
Thẩm Sơ Phong tất nhiên không thể thoả mãn, nhưng hắn biết thế nào là đủ, hắn biết bản thân không thể thúc giục thêm nữa.

Hắn phải cho Tiêu Hạ An thời gian thích ứng.
Dù sao quãng đời còn lại của hai người cũng buộc chặt với nhau.

Hắn có nhiều cách làm em ấy rung động với bản thân mình, tiếng yêu ấy không sớm thì muộn cũng sẽ đến thôi.
Thẩm Sơ Phong không vội.
Rời khỏi sân bay, Thẩm Sơ Phong đưa Tiêu Hạ An đến một công viên gần đó đi dạo.
Thật ra công viên này cũng không có vườn hoa đẹp hay rộng bằng của nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Sơ Phong thấy lâu lâu họ cũng nên đổi gió một lần thì hơn.

Anh sợ Tiêu Hạ An nhàm chán.
Chưa bao giờ Thẩm Sơ Phong có thể nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay.

Nắm chặt tay người yêu, dạo trong công viên vào ban đêm.

Có người thỉnh thoảng lại quay lại nhìn họ, nhưng điều đó chỉ làm cho anh càng thêm siết bàn tay người yêu mình chặt hơn.
Năm hai mươi tuổi, chắc chắn Thẩm Sơ Phong sẽ cực kì khinh bỉ hành động này.

Nhưng năm ba mươi tuổi, Thẩm Sơ Phong chỉ nguyện kéo dài phút giây hạnh phúc này mãi mãi.
Tiêu Hạ An được nắm tay thì có chút ngại.

Quả thực, cậu không phải là tuýp người thích hành động thân mật nơi đám đông, nhưng nhìn thấy ánh mắt xin xỏ của Thẩm Sơ Phong, cậu lại mềm lòng lần nữa.


Thôi được rồi.

Nắm tay thì nắm tay.

Dù sao hành động thân mật hơn cả nắm tay, hai người cũng làm rồi.
Hai bàn tay đan vào nhau thật chặt.

Thẩm Sơ Phong sánh bước cùng Tiêu Hạ An.
Nhìn qua ánh mắt có chút xa xăm của cậu, anh liền có thể đọc vanh vách những gì cậu đang suy nghĩ.

“Em nhớ Thẩm Diệc Hành à?”
Người kia không tiếng động gật đầu.

Ánh mắt vẫn vương chút buồn.
“Thế, tại sao lại không đi theo ông ấy về thành phố B?”
Đây cũng chính là điều mà Thẩm Sơ Phong cực kì thắc mắc.

Sao em ấy có thể buông bỏ dễ dàng như thế?
“Chú đối xử với em rất tốt.

Em cũng muốn trả ơn cho chú.

Nhưng chú không có em thì vẫn có có chú Hành Cẩn bên cạnh bầu bạn, còn Thẩm Sơ Phong, không có em, anh sống được không?”
Thẩm Sơ Phong không sống được.

Hắn chắc chắn không sống được.

Chỉ có thể tồn tại vật vờ như một cái bóng mệt mỏi mà thôi.

Ánh mắt Thẩm Sơ Phong có chút ươn ướt nhìn người đối diện.

Cuối cùng, tình yêu của hắn cũng có thể chạm đến trái tim em ấy.
Cuối cùng, hắn cũng nhận được điều mình mong muốn.
“Em thương hại anh sao?”
Thẩm Sơ Phong dè dặt hỏi.

Trong tình yêu, hắn không ngờ mình lại bi luỵ yếu đuối đến mức này.

Đến độ có thể quỳ dưới chân một người cầu xin tình yêu.
Nhưng Tiêu Hạ An lại lắc đầu.
“Thẩm Sơ Phong, anh cảm nhận được mà đúng không? Em cũng rung động với anh.


Lần này em không muốn bỏ lỡ nữa.

Em muốn cho hai ta một cơ hội.

Anh hãy trân trọng cơ hội này nhé.”
Thẩm Sơ Phong rưng rưng nước mắt.
Làn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc bồng bềnh của Tiêu Hạ An.

Trong phút chốc, Thẩm Sơ Phong liền cảm thấy đây chính là mỹ cảnh đẹp nhất đời mình.
Hắn từ tốn lại gần, nhẹ nhàng nâng gương mặt người yêu mình lên, đặt lên đó một nụ hôn sâu.
Một nụ hôn dịu dàng nhẹ nhàng như cách mà Tiêu Hạ An đã tiến bước chân vào trong cuộc đời của hắn vậy.
Thẩm Sơ Phong biết, để Hạ An nói yêu hắn có lẽ sẽ mất một thời gian.

Nhưng hắn nguyện ý chờ.

Bao lâu cũng chờ.
Thẩm Sơ Phong cả đời phạm nhiều sai lầm, suýt nữa mất đi tình yêu.

Đây là cái giá phải trả.
Có được Tiêu Hạ An bên đời có lẽ ông trời đã quá ưu ái cho hắn rồi, hắn không thể đòi hỏi thêm.
Tiêu Hạ An cũng không trốn tránh cái hôn.

Chỉ lặng lẽ ôm lấy cổ người kia, để làm sâu sắc thêm nụ hôn của cả hai.
Tiêu Hạ An cả đời mơ mơ hồ hồ, những rung động ban đầu của trái tim đôi lúc cũng bị cậu bỏ qua mất.

Cũng may, có thể cho trái tim thêm cơ hội nữa.
Cả hai chúi đầu cười hì hì, sau đó nắm tay nhau chuẩn bị về nhà.
Quãng đời còn lại đồng hành cùng nhau, một người học cách yêu thương, một người học cách mở trọn con tim.

Tuy chúng ta không cùng điểm xuất phát, nhưng mong rằng đích đến cuối cuộc đời sẽ luôn nắm tay nhau.

Tuy tình yêu của chúng ta không rầm rầm rộ rộ, nhưng chỉ mong có thể bình bình đạm đạm theo nắm tháng dài lâu.
...HOÀN ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận