Không Thể Nói


Trong phòng ngủ của người lãnh đạo Thẩm gia không gian im lặng, chỉ vang lên tiếng thở đều đặn khe khẽ của ai đó.

Chiếc rèm đen được kéo kín kẽ không cho chút ánh sáng nào lọt vào.
Dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, Thẩm Sơ Phong chống tay lên đầu nằm nghiêng mịn, ánh mắt như si như say nhìn Tiêu Hạ An đang ngủ mê mang bất tỉnh.
Hai người làm một lần trong phòng, một lần ở phòng tắm.

Tiêu Hạ An bắn tới tận 4 lần dưới sự thúc ép của Thẩm Sơ Phong.

Tất nhiên đây là Thẩm Sơ Phong đã kiềm chế con sói trong người mình lắm rồi.

Hắn còn muốn hơn nữa cơ.
Hắn còn muốn đè Tiêu Hạ An lên bàn công làm thêm một lần nữa chỉ là nhìn thấy đôi mắt khóc sưng húp, giọng nói khàn khàn cầu xin hắn dừng lại.

Hắn đành dỗ cậu ngủ thật ngon rồi bản thân thì tự xử trong nhà tắm.

Haiz… nghĩ lại cũng thật khổ tâm đi mà.
Đôi lúc, Thẩm Sơ Phong thấy bản thân không có nhu cầu về tình dục là mấy.

Trước khi phát hiện ra tình yêu của mình, thỉnh thoảng hắn mới tìm người giải toả.

Nhưng dường như, đối với Tiêu Hạ An thì không bao giờ là đủ.
Thật muốn giam em ấy lên giường, sau đó cùng em ấy chơi trò người lớn mãi thôi.

Bất quá quá, Thẩm Sơ Phong đã nhanh chóng dập ắtt ý nghĩ đó ngay lập tức.

Hắn còn muốn sống yên ổn với người mình yêu, hai người vẫn còn nhiều thời gian.

Hắn không thể tự mình tìm đường chết thêm nữa.
“Ư…”
Một tiếng rên rất khẽ vang lên đánh thức mớ suy nghĩ hỗn độn của Thẩm Sơ Phong.


Hắn vội vàng ngồi dậy, chờ đợi người kia tỉnh giấc.
Quả nhiên, Tiêu Hạ An run run hàng mi sau đó mở mắt ra.
Đau…
Đau chính là cảm giác đầu tiên và duy nhất lúc này.

Cả thân thể như bị một tảng đá to nghiền nát, khiến cậu không thể động đậy.

Không chỉ tay chân, phần phía dưới coi như là muốn phế luôn rồi.

Cổ họng càng bỏng rát khỏi nói, bây giờ muốn mở miệng nói cũng khó bởi vì đêm qua than khóc cầu xin quá nhiều.
Ái tình quả nhiên là xiềng xích mà.

Tiêu Hạ An cảm thấy chắc chắn đầu mình bị kẹp cửa nên mới không từ chối Thẩm Sơ Phong.

“Nào… anh đỡ em dậy.

Từ từ nào.”
Thẩm Sơ Phong biết người yêu mình đau nên động tác cực kì nhẹ nhàng.

Anh đặt tay sau lưng của cậu, lót một chiếc gối cho cậu tựa lưng.

Động tác phải nói là thành thục từ tốn không biết bao nhiêu.
Tiêu Hạ An chưa bao giờ nghĩ làm tình lại mệt xác đến thế.

Xương sống của cậu rệu rã toàn bộ, cơ thể liên tục kêu gào cứu mạng.

Nghĩ đến đêm qua người kia còn làm thêm một nháy ở phòng tắm càng làm cậu giận hung.
Đã bảo là không được rồi.
“Ha ha … uống nước nào.

Anh cố ý lấy nước ấm cho em nhuận họng đấy.”
Dưới sự trợ giúp của Thẩm Sơ Phong, dòng nước ấm pha mật ong ngọt ngào chảy vào cuống họng khiến Tiêu Hạ An trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Phía sau khô ráo không dính nhớp, dường như cũng đã được bôi thuốc làm cậu thoải mái hơn một chút.
Lúc này, trải qua trận làm tình mãnh liệt đêm qua lại khiến cậu không biết nói gì với người kia cả.

Rõ ràng, việc thân mật nhất cũng đã làm với nhau rồi nhưng khi đối diện với gương mặt si tình kia, Tiêu Hạ An lại thấy ngại ngùng cực kì.

Bây giờ phải nói gì đây? Ánh mắt kia là như thế nào?
Thẩm Sơ Phong nhìn Tiêu Hạ An quá đỗi dịu dàng, đến mức cậu không cách nào tiêu hoá được, phải uống mấy ngụm nước để lấy lại tinh thần.
“Nhưng mà, em không định nói gì với anh sao?”
Thẩm Sơ Phong nhìn chằm chằm Tiêu Hạ An.

Hắn muốn nghe người trước mặt nói lời yêu mình.

Câu em cũng yêu anh mà hắn chờ suốt bao nhiêu năm qua.

Dẫu Thẩm Sơ Phong biết rằng hắn không xứng với điều đó.

Nhưng trong lòng hắn vẫn một mực mong chờ, mong chờ người kia nói yêu hắn, muốn ở bên hắn, rằng tình cảm của hắn đối với cậu không chỉ là tình đơn phương.
Cái nhìn của Thẩm Sơ Phong quá mức nóng bỏng, nó còn nóng hơn bất kì thứ lửa nào khiến trái tim của Tiêu Hạ An rạo rực như điên.
Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang trở nên rối loạn hơn bao giờ hết.


Đó chính là tín hiệu của tình yêu.

Nói rằng, cậu cũng có cảm xúc với Thẩm Sơ Phong.
Nhưng Tiêu Hạ An lại chần chừ.

Cậu biết cái tính sợ sệt khốn nạn này của mình trong lúc này rất là không đúng lúc.

Nhưng quả thực cậu không dám nói ra.

Mọi thứ quá đỗi mông lung, Tiêu Hạ An chỉ biết làm theo con tim mình mách bảo chứ không còn cách nào khác.

Cậu nhìn ánh mắt người kia, đôi môi mím lại nuốt nước bọt mấy lần.
Thẩm Sơ Phong chờ đợi, nhìn biểu hiện cùng thái độ của Tiêu Hạ An, nếu nói không thất vọng chính là giả.

Bất quá, hắn không thể như trước kia nhảy dựng lên gào mắng hay đòi hỏi bất cứ thứ gì.

Một đêm qua đã là đi quá giới hạn mà Tiêu Hạ An cho hắn rồi.
Thẩm Sơ Phong biết rõ điều đó, cho nên hắn cũng không làm lộ bộ mặt thất vọng của mình quá lâu mà rất nhanh đã lấy lại nụ cười.
“Hôm nay nhà bếp nấu món em thích ăn.

Anh gọi người bưng lên cho em nhé.”
Thẩm Sơ Phong đang định quay người rời đi thì Tiêu Hạ An đã nhanh chóng kéo hắn lại.
Chỉ trong phút chốc, Thẩm Sơ Phong có thể cảm nhận được người kia đang ôm mình rất chặt.

Tiêu Hạ An vòng hai tay qua vòng eo rắn rỏi của hắn.

Gương mặt áp sát vào phần lưng cường tráng.

Hơi thở ấm nóng đều đặn phả vào từng lớp da thịt, khiến tâm trạng hắn thêm nhộn nhạo rục rịch.
Tiêu Hạ An cũng không cách nào lý giải được tâm trạng của mình.

Chỉ là, cậu không muốn thấy người kia buồn phiền mà thôi.

“Anh… cho em thời gian… em biết bản thân mình đang làm gì mà.

Sơ Phong, nếu em không có cảm giác với anh, em tuyệt đối sẽ không làm tình với anh đâu.

Anh biết mà đúng không?”
Tiêu Hạ An không biết tự bao giờ lại trở thành thế bị động.


Có lẽ cậu là người dễ mềm lòng, cậu không nỡ để ai phải buồn phiền cả cho nên khi thấy bóng lưng cô đơn của Thẩm Sơ Phong, cậu liền an ủi.

Tiêu Hạ An chưa thể nói lời yêu sâu đậm ngay lúc này.

Mười năm mất trí nhớ quá dài làm cậu quên đi cảm giác lúc còn niên thiếu.

Cho nên, cậu mới xin thêm thời gian.

Tiêu Hạ An hiểu rõ lòng mình, chẳng qua lúc này cậu không thích ứng kịp mà thôi.
Tiêu Hạ An nũng nịu vùi đầu vào lưng người kia cho nên không thấy được nụ cười mỉm chi đắc thắng của Thẩm Sơ Phong.

Một kẻ mưu mô thủ đoạn như Thẩm Sơ Phong tuyệt nhiên sẽ không bao giờ để bản thân chịu thua trên ván bài tình ái này.
Khi có được Tiêu Hạ An, hắn đã biết trái tim kia chỉ đập cho mình hắn mà thôi.
Cho nên hắn mới gặng hỏi, cầu xin, giả vờ đau khổ để kích phát tấm lòng của em ấy.

Thẩm Sơ Phong biết Tiêu Hạ An sẽ động lòng, sẽ thấy thương cho người chuyên gia kể khổ ẩn nhẫn như hắn.
Màn kịch này hắn đóng đến trôi chảy.

Vào vai một lữ khách khát cầu tình yêu, hắn diễn cho Tiêu Hạ An xem cũng là móc trái tim của mình ra cho cậu xem.
Bởi vì quả thực, hắn thèm tiếng yêu đó đến điên loạn rồi.
Thẩm Sơ Phong quay đầu lại.

Hắn nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Tiêu Hạ An.

Một nụ hôn nhẹ hoàn toàn trong sáng không mang theo chút hàm ý dục vọng nào tựa như một lời đống ý.
Được, anh nguyện ý chờ em.

Chờ em đến trọn đời nói lời yêu anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận