Không Ngờ Ta Lại Cầm Kịch Bản Ngược Văn


Bùi Châu đang ngồi đối diện với Sầm Cẩm Niên, đột nhiên nghe thấy lời này, từ từ ngẩng đầu lên nhìn nàng với vẻ mặt dịu dàng."Đa tạ biểu muội, mọi chuyện đều ổn cả."Sầm Cẩm Niên mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tốt."Bầu không khí lại rơi vào im lặng.Một lúc sau, Sầm Cẩm Niên lại nói: "Nếu hạ nhân có sơ suất gì, biểu ca không cần quá lo lắng, chỉ cần khiển trách là được.

Nếu bọn họ vẫn không thay đổi, biểu ca có thể đến gặp ta.


Ta nhất định không thể để biểu ca ở nhà ta chịu ấm ức." Dù sao ở tuổi này không có cha mẹ, lại một đường chạy đến kinh thành tìm nơi nương tựa, không người thân thích, vẫn rất đáng thương.Không nói đến những thứ này, hạ nhân trong phủ luôn có chút nâng cao giẫm thấp, lúc đầu còn không sao, nhưng lâu dần khó tránh khỏi sẽ nảy sinh một số tâm tư khác.Nghe nàng dặn dò tỉ mỉ như vậy, Bùi Châu vẫn cười đồng ý.Chỉ là không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nụ cười trên mặt hắn dường như ôn hòa hơn trước kia một chút.Trước khi Sầm Cẩm Niên nghĩ ra chủ đề để nói chuyện, Sầm lão thái thái đã đi ra.Mặc dù Sầm lão thái thái năm nay đã gần sáu mươi nhưng vì bà bình thường rất chú trọng việc tu thân dưỡng tính, trong phủ cũng không có việc gì phải lo lắng nên trông bà vẫn tràn đầy sức sống.Bà ấy được Vương ma ma đỡ, bà đi đến ghế chính, rồi ngồi xuống, tay trái cầm chuỗi hạt tràng bằng gỗ đàn hương lá đỏ nhỏ.Lão thái thái vừa mới ngồi xuống, lập tức có một nha hoàn đặt một đồ giữ ấm vào trong lòng của bà ấy, lão thái thái đặt tay phải lên đồ giữ ấm, sau đó lần lượt nhìn hai người đang ở phía dưới, rồi lên tiếng nói: "Chẳng phải đã nói hôm nay không cần đến đây thỉnh an sao, hôm nay tuyết rơi khá nhiều, đường trơn trượt, nếu chẳng may trượt ngã, hay bị cóng, rồi nhiễm phong hàn như tam tỷ, tứ tử của cháu thì sao? Chẳng phải sẽ phải chịu khổ nữa à?”Trong lòng Sầm Cẩm Niên biết lão thái thái đang nghĩ cho nàng cũng không phản bác gì, chỉ nói: “Tổ mẫu nói rất có lý, nhưng đã mấy ngày cháu không đến thăm người rồi, trong lòng cứ mong nhớ mãi, đương nhiên là muốn tới gặp người rồi."Sầm lão thái thái cười liếc nàng một cái: "Cháu lúc nào cũng mồm miệng lanh lợi như vậy hết, bình thường lúc học tập tại sao không thấy cháu chịu dốc lòng như vậy? Lúc nào cũng khiến phu tử sai người tới mách kiện cáo với ta." Ngừng một chút, Sầm lão thái thái tiếp tục nói: "Ta nghe nói rằng hai ngày trước cháu đã bị phu tử phạt đứng vì ngủ gật trong lớp?"Khi Sầm Cẩm Niên nghe vậy, nàng bất giác dừng lại, ánh mắt vô thức nhìn về phía Bùi Châu đang ngồi đối diện với mình, vì sợ bị mất mặt trước mặt người khác.Chỉ là sắc mặt của Bùi Châu lãnh đạm, không hề nhìn ra được điều gì.Sầm Cẩm Niên bất lực mím môi, bất mãn nhìn Sầm lão thái thái: "Tổ mẫu, đang yên đang lành người nhắc tới chuyện này làm gì?"Nàng ngủ gật trong lớp còn không phải là do phu tử đó giao bài tập thêm cho nàng sao, nói bài nàng viết văn chương lộn xộn hơn so với những bài khác, cả bài đều bế tắc, không lưu loát, lấy danh nghĩa đó để nàng học tập thêm, để nàng tiến bộ, nhưng thực ra đó chẳng qua là kiếm cớ để hành hạ nàng mà thôi, hại nàng thức rất khuya nên mới được đi ngủ, dẫn tới ngày hôm sau đến lớp thật sự không chống cự nổi.

Vì vậy, nàng mới lặng lẽ chợp mắt một lúc, không ngờ lại bị ông ta bắt gặp.Phu tử của nàng ngày đầu tiên đã không ưa nàng rồi, nhưng cũng không sao, dù sao nàng cũng không thích ông ta, thậm chí có lúc khi đang học còn có thể vì bất đồng quan điểm mà thường ăn nói lung tung, chọc giận ông ta đến sống dở chết dở, kết quả cuối cùng là phu tử bị chọc tức đến mức nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi nàng mắng "ranh con không biết gì"!Thấy nàng cau mày, Sầm lão thái thái suy xét đến việc Bùi Châu vẫn còn ở đây nên không nói gì nữa, chỉ căn dặn nàng vài câu lần sau khi lên lớp không được hành xử như vậy nữa.Sầm Cẩm Niên đều đồng ý hết.Sầm Lão thái thái lại nhìn Bùi Châu đang ngồi ở một bên, vẻ mặt đã trở nên hòa ái rất nhiều: “A Châu sống ở đây có quen không?”Nghe vậy, Bùi Châu lập tức đứng dậy, khom người với Sầm lão thái thái: "Đa tạ biểu cô tổ mẫu quan tâm, mọi chuyện đều ổn."Sầm Cẩm Niên: Đoạn đối thoại này...!sao lại quen thuộc đến như vậy?Sầm lão thái thái vội vàng vẫy tay với hắn, ý bảo hắn ngồi xuống: "Nếu như cháu đã ở lại trong nhà ta, thì chính là thành viên trong nhà, sau này không cần phải đa lễ như vậy đâu."“Vâng.” Bùi Châu lại ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng lại khá cẩn trọng.“Cháu vẫn chưa ăn sáng phải không?” Sầm lão thái thái hỏi.Sầm Cẩm Niên mỉm cười: "Chưa nữa, tổ mẫu, cháu cố tình đến đây để ăn chực đấy!"Nụ cười của nàng rất có tính lây lan, đôi mắt hạnh long lanh, trong sáng và trong veo, hai má phúng phính làm tăng thêm nét trẻ con khiến nàng càng thêm đáng yêu.Có lẽ cũng biết điều này, vì vậy trước mặt những người thân thiết của mình, nàng luôn thích mỉm cười, cũng không bao giờ keo kiệt nụ cười.


Thấy Sầm Lão thái thái nhìn về phía Bùi Châu, Bùi Châu cũng lắc đầu như vậy.“Nếu đã như vậy thì ở lại dùng bữa sáng với ta đi.” Sầm lão thái thái nhìn hai tiểu bối, sự yêu thương trong lòng càng nồng đậm, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ rõ ra.Vì vậy, cuối cùng hai người bọn họ đã được đỡ khỏi Thụy Trúc viện, nguyên nhân là bởi vì đã ăn quá no.Sáng nay tâm trạng của Sầm lão thái thái có vẻ có đặc biệt tốt, dường như một lão thái thái uy nghiêm, nghiêm túc mà hạ nhân thường nói đến không phải là cùng một người.Trong bữa ăn, cứ luôn miệng bảo hai người bọn họ ăn nhiều hơn một chút.Có lẽ là Bùi Châu không tiện từ chối, vì vậy lão thái thái nói cái gì ngon là hắn sẽ ăn cái đó.Sầm Cẩm Niên lại có thể từ chối, nhưng có Bùi Châu ở bên cạnh, Bùi Châu đã ngoan ngoãn như vậy, làm sao nàng có thể nói “không” được cơ chứ, nếu không điều chờ đón nàng sẽ bị cái nhìn chằm chằm của lão thái thái.Đừng nói là tính tình của lão thái thái trước đây đúng thật là nói một là một, cho nên bọn tiểu bối cũng tương đối kính sợ bà ấy, nhưng những năm gần đây bà ấy thường ăn chay niệm Phật, tu thân dưỡng tính, tính tình cũng ôn hòa hơn rất nhiều.Tất nhiên, Sầm Cẩm Niên cảm thấy rằng công lao lớn nhất trong đó nên thuộc về nàng, ai bảo nàng là một chiếc áo bông ấm áp* đến như vậy cơ chứ!*贴心小棉袄: Áo bông ấm áp, nhưng còn dùng trong trường hợp nói đến bậc con cháu ngoan ngoãn, nghe lời, khiến người lớn thướng yêu, vui lòng.


Như có câu con gái là áo bông ấm áp của bố vậy.Suy nghĩ xoay chuyển, Sầm Cẩm Niên và Bùi Châu đã đi ra ngoài sân.Đang định từ biệt với hắn, mỗi người trở về viện của mình, Bùi Châu đột nhiên gọi nàng một tiếng: "Cẩm Niên biểu muội."Sầm Cẩm Niên nghi ngờ nhìn về phía hắn: "Biểu ca có chuyện gì vậy?"Bùi Châu khẽ nhếch khóe miệng, cười với nàng: "Nghe nói biểu muội rất thích thư pháp, tuy tuổi còn nhỏ nhưng viết rất tốt.

Ta vừa mới có được một ít bút lông, giấy và nghiên mực, không biết biểu muội có hứng thú không?"Nghe vậy, Sầm Cẩm Niên chợt nhớ ra trước đó Thư Tuệ đã nói với nàng rằng biểu thiếu gia này thực sự rất biết phép tắc, hắn đã tặng rất nhiều quà gặp mặt cho tất cả các vị chủ tử trong phủ này, những thứ đó nghe nói đều khá đắt tiền, thậm chí ngay cả lão thái thái đó giờ đều rất kén chọn cũng không khỏi khen ngợi vài câu, thực sự đã rất tốn kém.Chỉ là hai ngày nay không có ai tặng đồ gì cho nàng, ngược lại tam tiểu thư nhà nhị phòng mỗi ngày lại khoe chiếc vòng tay bằng san hô Nam Hải cực hiếm có của mình, vì chuyện này mà Thư Tuệ đã không nhịn được than oán vài câu, nói hắn phân biệt đối xử.Sầm Cẩm Niên không quan tâm đến những điều này, việc tặng quà này quan trọng là thành ý, nếu hắn không muốn tặng, chẳng lẽ nàng phải ép buộc người ta tặng sao, huống hồ chi nàng cũng không thiếu món quà đó.Bây giờ thấy hắn nhắc đến chuyện này, cũng biết nàng thích gì, chắc là cố ý nghe ngóng sở thích của nàng.Nhưng nếu muốn tặng quà gặp mặt cho nàng, người trong phủ đều đã nhận rồi, mà nàng lại từ chối thì cũng không hay, nên sau khi suy đi nghĩ lại, nàng cười gật đầu: “Vậy thì đa tạ biểu ca.”Bùi Châu lắc đầu: “Không cần phải khách sáo như vậy.” Hắn dừng một chút: "Chỉ là không biết biểu muội thích cái gì, cảm thấy những thứ nào dùng thuận tay thì chuẩn bị nhiều hơn một chút, nếu như tiện thì mời biểu muội đến viện của ta chọn một ít, coi như là món quà gặp mặt ta tặng cho biểu muội vậy."Bây giờ trời đang sáng, bên ngoài ngôi nhà sáng sủa, khác hoàn toàn với màu xám và u tối sáng nay.Sầm Cẩm Niên nhìn khuôn mặt trắng trẻo mang theo ý cười của Bùi Châu, thấy giọng điệu của hắn rất chân thành, sau khi nghĩ lại, nàng băn khoăn nghĩ hắn cứ tùy tiện sai người mang một bộ đến là được rồi, một ngày đông như vậy mà nàng còn phải cùng hắn đi đến Mai viên xa xôi nữa.Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra kết quả, nàng đã vô thức gật đầu: "Vậy ta đi với biểu ca một chuyến."Tuyết dày phủ trên cành cây, khiến cho cành cây bị đè đến cong xuống.


Mặc dù hôm nay trời không có tuyết rơi nhưng gió lạnh đang ùn ùn thổi đến vẫn lạnh thấu xương.Sầm Cẩm Niên một chân sâu và một chân nông giẫm lên tuyết, túi ấm trên tay đã không còn đủ ấm nữa.Một trận gió lạnh thổi qua, phả thẳng vào mặt nàng, Sầm Cẩm Niên không khỏi rùng mình.Thời tiết quá giá lạnh!Nàng liếc nhìn Bùi Châu đang đi bên cạnh, thiếu niên dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, khoác trên người một chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa văn mây vàng, khiến hắn trông như tiên khí ngập tràn, đặc biệt là khi đang ở trong gió rét này mà vẫn có thể mặt không biến sắc, đứng vững vàng, điều này khiến Sầm Cẩm Niên cảm thấy hắn có một chút khí chất tiên nhân.Sầm Cẩm Niên siết chặt túi giữ ấm trong tay, thầm cảm tán, đúng là mỹ sắc ngộ nhân*.

Bất kể là ở thời đại nào, một người đẹp đều khiến người ta khó có thể từ chối, nếu không sao này lại nàng lại phải lặn lội đường xa đến Mai viên chỉ để lấy món quà nhỏ cơ chứ?*Mỹ sắc ngộ nhân 美色误人: Sắc đẹp có thể khiến người ta mụ mị, làm chuyện sai trái.Có lẽ Bùi Châu không thích nói chuyện lắm, ít nhất suốt cả quãng đường này cũng không thấy hắn nói gì, vừa rồi hắn gọi nàng đi lấy đồ trong viện là câu nói dài nhất mà nàng từng nghe được rồi.Sầm Cẩm Niên đang suy nghĩ những chuyện này, vì vậy nàng không chú ý nhiều đến dưới chân mình, khi nàng đi về phía trước, chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nghiêng về phía trước.Nàng mặc nhiều y phục nên rất cồng kềnh, nhất thời khó giữ được thăng bằng, thấy nàng sắp ngã về phía trước, Sầm Cẩm Niên mở to mắt nhìn, kinh hoàng lớp tuyết dày chất đống phía trước mặt, nhưng trong đầu lại đang nghĩ, nếu nàng té ngã như vậy thì không phải sẽ rất mất mặt sao?Ngay khi cơ thể nàng sắp tiếp xúc thân mật với đống tuyết đps, khuỷu tay đột nhiên truyền đến sức lực, đang cố gắng kéo nàng lên.Tuy nhiên, lực lượng này đến hơi muộn.Nhưng mặc dù hắn không kéo nàng lên hoàn toàn, nhưng ít nhất hắn cũng không giương mắt nhìn nàng úp mặt xuống đất, vồ ếch một cú, bây giờ nàng chỉ đang khuỵu gối trên tuyết mà thôi.Cảm nhận đầu gối mát lạnh, Sầm Cẩm Niên vô thức nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng trước mắt, mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể vùi mình xuống đất, không bao giờ chui lên nữa.Cũng không phải là đau, chỉ là xấu hổ mà thôi.Bùi Châu đỡ nàng dậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy gò má nàng ửng hồng, cụp mắt nhìn xuống, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: "Có bị thương không?"Trong mắt hắn hiện lên một tia không tự nhiên, nhưng Sầm Cẩm Niên dĩ nhiên không nhận ra điều đó bởi vì hắn đang cúi đầu xuống."Không sao, không sao, vừa rồi ta đi không vững, nên sơ ý bị vấp một chút."Bùi Châu gật đầu, vẻ mặt vẫn y như cũ.Vừa rồi, mặc dù hắn không để ý nhiều đến Sầm Cẩm Niên bên cạnh, nhưng với thân thủ của hắn, đỡ nàng hoàn toàn không thành vấn đề gì, chỉ là do tính hắn lạnh nhạt, khi hắn nhận ra rằng nàng sắp ngã, hắn vô thức chỉ muốn ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng sau khi khi nhanh chóng suy nghĩ, hắn vẫn đưa tay ra.Có lẽ vì hắn nghĩ rằng hắn đang ở nơi Sầm phủ, sau này hắn còn cần sự giúp đỡ của Sầm Tùng nữa.Lúc này Thư Tuệ đã chạy tới, giúp nàng phủi tuyết trên y phục, cau mày lo lắng nói: “Trời tuyết nên đường trơn, tiểu thư cũng không cẩn thận một chút, lỡ ngã bị thương thì phải làm sao?”Sầm Cẩm Niên mỉm cười: "Ta không sao, yên tâm đi."Tuyết ở đây dày quá, lúc này nàng đã sắp đến gần Mai viên, vì tương đối hẻo lánh cho nên hạ nhân chưa kịp dọn tuyết trên lối đi, nên nàng mới sơ ý ngã xuống.Thư Tuệ chỉnh trang lại cho nàng, sau đó nhặt túi giữ ấm bị rơi ở một bên lên, mà túi vải bọc ngoài của túi giữ ấm đã bị tuyết làm ướt nên Thư Tuệ cũng không đưa túi giữ ấm cho nàng.“Y phục của tiểu thư đã hơi ướt rồi, lỡ như cảm lạnh thì phải làm sao đây?”Thư Tuệ cau mày, lo lắng nhìn phần váy ướt sũng một mảng của Sầm Cẩn Niên.Nghe vậy, Bùi Châu im lặng một lúc, rồi mới nhìn Sầm Cẩm Niên: "Mai viên ở ngay phía trước, hay là đến chỗ của ta trước, đốt lửa than và hong khô y phục, muội thấy thế nào?"Sầm Cẩm Niên quay lại nhìn hắn và gật đầu: "Được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận