Không Ngờ Ta Lại Cầm Kịch Bản Ngược Văn


Khi Sầm Cẩm Niên vừa đi vào nàng thực sự không để ý đến sự tồn tại của Bùi Châu, về sau nói chuyện phiếm cùng phụ thân ánh mắt ngẫu nhiên nhìn thoáng một bên khác, mới phát hiện thiếu niên xa lạ này.Lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, hắn đã là khách thì lát nữa tổ mẫu cũng sẽ giới thiệu hắn với nàng, cho nên cũng không để ý lắm, chỉ nhanh chóng liếc rồi cũng không nhìn lại hắn.Có thể nàng chưa từng nghĩ thiếu niên này ngày thường lại đẹp mắt như vậy, không hiểu sao chỉ cần hắn đứng đó, sự chú ý của nàng sẽ vô tình bị hắn thu hút, và ánh mắt của nàng cũng tự nhiên sẽ dừng trên người hắn.Giống như bây giờ.Trong khi ngồi bên cạnh Sầm Tùng, nàng luôn vô thức nhìn Bùi Châu ở phía đối diện.Vừa nhìn vừa trầm ngâm gật đầu, Bùi Châu quả thật rất đẹp mắt, nếu hắn có thể ở trong phủ lâu hơn thì tốt quá.Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Sầm lão thái thái ở bên cạnh liền lên tiếng: "Niên nhi, Bùi Châu biểu ca sau này sẽ ở lại trong phủ, con phải chăm sóc hắn thật tốt, không thể trẻ con khi dễ người ta."Nghe vậy mắt Sầm Cẩm Niên đột nhiên sáng lên, nàng hướng về phía Sầm lão thái thái gật đầu: "Tổ mẫu đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho biểu ca." Dứt lời nàng nhìn Bùi Châu: "Biểu ca, huynh ở đây cứ tự nhiên, hãy xem đây như nhà của mình."Nhìn thấy nàng ôn nhu nhu thuận, Bùi Châu cũng nở một nụ cười dịu dàng: "Vậy thì đa tạ biểu muội."OMG!!! Nụ cười này quả thật là tuyệt vời.

Tại sao có người lớn lên lại đẹp mắt như vậy! Sầm Cẩm Niên cảm giác trong lòng mình nhận lấy một vạn bạo kích.*1 vạn = 10.000Sầm lão thái thái dặn dò Bùi Châu vài lời chủ yếu là dặn hắn ở đây cứ tự nhiên, có chuyện gì thì cứ đến tìm bà ấy.Bùi Chu cũng đáp lại từng lời một."Đúng rồi" Sầm lão thái thái nhìn Sầm Tùng: "Ngươi đã ra lệnh cho người sắp xếp một chỗ ở cho Bùi Châu chưa?"Sầm Tùng gật gật đầu: "Nương đừng lo lắng, đã sắp xếp xong rồi.

Để Bùi Châu đến ở Mai viên."Sầm lão thái thái nghe xong cũng không nói nhiều: "Các ngươi đã an bài ổn thỏa, vậy ta mới yên tâm."Chỉ là khi Sầm Cẩm Niên nghe thấy lời này, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, nghĩ một chút lại liếc nhìn Bùi Châu bên kia, sau đó chậm rãi nói: "Phụ thân, nếu để biểu ca sống ở Mai viên có phải hơi xa hay không.


"Vì khi còn sống tổ phụ của nàng rất thích hoa mai, đặc biệt là hồng mai, cho nên trong phủ đã đặc biệt dành một khoảng đất rộng để trồng mai, sau bao nhiêu năm nhưng gốc hồng mai kia càng ngày càng tốt, cứ đến mùa đông trời lạnh lại nở, chưa từng vắng mặt.Chỉ là Mai viên trong phủ có chút hẻo lánh, nếu không có chuyện gì thì cũng ít người lui tới.Mặc dù Mai viên thường xuyên được chăm sóc, nhưng ngẫm lại nếu để Bùi Châu sống ở đó thật bất tiện.Mặc dù Sầm Cẩm Niêm nghĩ vậy nhưng Sầm Tùng không cảm thấy có gì bất tiện, khoát tay vô vị nói: "Biểu ca của con xưa nay yêu thích yên tĩnh, hắn cũng nói với ta muốn một nơi yên tĩnh, cho nên không có gì không tốt.

"Thấy vậy, Bùi Châu cũng cười nhìn nàng: “Đúng là như vậy.” Nụ cười vẫn ấm áp như trước."Như thế."Sầm Cẩm Niên khẽ cúi đầu, trong lòng bất lực thở dài.Mai viên có một cửa hông bình thường không ai trông coi, nếu lần sau cùng tỷ tỷ phạm phải sai lầm bị cấm túc, thì không thể dễ dàng như quá khứ không tiếng động chạy ra ngoài.*Bùi Châu ở trong phủ nhưng như lời Sầm Tùng nói, hắn tính tình trầm lặng thích yên tĩnh nên không thường xuyên ra ngoài.Vì vậy, kể từ khi hai người gặp nhau vào hôm đó, Sầm Cẩm Niên cũng không gặp qua hắn nữa.Mặc dù trong lòng nàng luôn nghĩ đến dung mạo của Bùi Châu, nhưng mấy ngày nay tuyết rơi càng lúc càng lớn, mỗi ngày ngoại trừ phải dậy sớm để nghe phu tử giảng bài, nàng cũng không muốn đi ra ngoài, dứt khoát vùi ở trong phòng, dù sao vẫn dễ chịu hơn ra ngoài bị đông lạnh.Nhưng về thân thế của Bùi Châu, từ ngày hắn mới đến nàng cũng biết được.Nghe nói phụ thân của Bùi Châu đã mất cách đây vài năm vì bạo bệnh, để lại hắn và mẫu thân nương tựa nhau mà sống, trong nhà cũng không có thúc bá thẩm nương, có mấy cô cô cũng đã sớm thành gia.Nhưng tổ tiên của hắn ở huyện Mạc được coi như nổi danh, vì vậy của cải rất phong phú.Vốn dĩ hai người cô nhi quả mẫu có thể sống tốt, lại không nghĩ rằng mẫu thân của hắn thời gian trước đột nhiên bệnh không dậy được.


Bùi mẫu lo lắng Bùi Châu còn trẻ, một mình sống trên đời không nơi nương tựa, lẻ loi hiu quạnh, liền gửi thư cho Sầm Tùng.

Hy vọng Sầm gia có thể nhớ đến ân tình của tổ tiên hai nhà, xem ra là nhờ vả chăm sóc Bùi Châu một chút.Sầm Tùng lúc ấy vốn cũng thụ hoàng mệnh đi Tây Bắc, bởi vậy liền có ý định đến huyện Mạc ở Tây Bắc đón Bùi Châu.Ông không ngờ vừa đến huyện Mạc liền nghe tin mẫu thân của Bùi Châu bệnh nặng, đã qua đời, tang lễ ở Bùi phủ được quản gia hỗ trợ xử lý.Ngay sau đó ông liền mang Bùi Châu theo bên cạnh, chỉ chờ hoàn thành xong việc cần làm, lúc hồi kinh thì mang người về.Những chuyện này đều là Thư Tuệ nghe được rồi nói với nàng, về phần ân tình giữa tổ tiên Bùi gia và Sầm gia, Sầm Cẩm Niên hỏi, nhưng nàng ấy cũng không biết rõ, không còn cách nào khác, Sầm Cẩm Niên chỉ có thể đến hỏi mẫu thân.Mẫu thân của Sầm Cẩm Niên tên Liễu Nguyên, là một nữ tử cực kỳ dịu dàng, năm đó Liễu phụ vào kinh thuật chức*, lúc đó Sầm Tùng vẫn là thiếu niên tình cờ gặp được bà, vừa gặp bà đã yêu, từ đó trong mắt hay trong lòng đều chỉ có một mình bà, đã qua nhiều năm như vậy, đừng nói đến thiếp thất, ngay cả thông phòng cũng không có, việc này chính là ao ước của biết bao người.*thuật chức: báo cáo công tácBởi vì Sầm Cẩm Niên là yêu nữ*, cho nên từ trước đến nay phu thê Sầm Tùng đều khoan dung, nàng vừa hỏi chuyện của Bùi Châu, Liễu Nguyên liền nói cho nàng biết.*yêu nữ: con gái útNhững chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, chỉ là chuyện xảy ra khá lâu mà thôi.Theo như lời của Liễu Nguyên, thái tổ mẫu của Bùi Châu là biểu muội của thái tổ mẫu của Sầm Cẩm Niên, hai người thuở nhỏ có quen biết, tình cảm rất tốt, mà thái tổ mẫu của Bùi Chu năm đó vì chút duyên cớ đã cứu giúp thái tổ mẫu của Sầm Cẩm Niên, cho nên Sầm gia liền thiếu Bùi gia một ân tình.Nhưng bởi vì nhiều năm trước Bùi gia chuyển đến Tây Bắc, vẫn luôn sống ở huyện Mạc, chưa bao giờ nhắc đến việc này nên ân tình vẫn luôn giữ lại.Dù đã trải qua nhiều đời, thời gian cũng đã xa nhưng Sầm gia dù sao cũng là người coi trọng lời hứa, không ai nhắc đến chuyện đó nhưng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, chưa kể hai nhà thỉnh thoảng vẫn trao đổi thư từ.Bây giờ Bùi gia xảy ra biến cố, Bùi mẫu cũng đã gửi thư ủy thác, về tình hay lý Sầm Tùng đều nên đồng ý.Sau khi Sầm Cẩm Niên biết chuyện này, chỉ biết thở dài, không thể không nói, Bùi Chu quả thật… quá thảm rồi.Xem ra sau này nàng phải đối xử với Bùi chu tốt hơn, coi như là giúp lão thái thái báo ơn.Hôm nay là ngày mười lăm, Sầm Cẩm Niên dậy sớm để chuẩn bị đến nội viện của Sầm lão thái thái thỉnh an.Lúc này trời còn chưa sáng, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng thấp thoáng trên bầu trời.Tuyết đã rơi vài ngày, vậy mà sáng sớm hôm nay phát hiện tuyết đã ngừng rơi, cũng là chuyện tốt.

Nếu không mỗi lần đi ra ngoài dưới chân đều bị tuyết đọng làm cho ẩm ướt.


Mùa đông dài lại lạnh như vậy, không cẩn thận rất dễ bị cảm lạnh.Hai ngày trước nghe nhị thúc nói tam tỷ và tứ tỷ bị nhiễm phong hàn, đã ho mấy ngày.

Tiểu bối hôm nay thỉnh an khả năng chỉ có một mình nàng.Đang cân nhắc thì nàng đã đi đến ngoài viện của lão thái thái, chuẩn bị thỏa đáng nàng mới nhấc chân đi vào bên trong, vừa nhìn thoáng qua phía xa xa đã thấy có người cầm lồng đèn đi về phía bên này.Trong lòng không khỏi nghi ngờ, đám người tam tỷ khi nào thì siêng năng như vậy, ngã bệnh còn qua đây thỉnh an tổ mẫu?Sắc trời mờ mịt, mặt trời còn chưa lên, lại thêm khoảng cách khá xa nên nàng nhìn không rõ.Suy nghĩ cảm thấy các nàng vẫn khá tốt, Sầm Cẩm Niên lập tức dừng bước.Sau khi người kia tới gần Sầm Cẩm Niên mới nhìn rõ, lập tức kinh ngạc.Sao lại là hắn?Bùi Châu nhìn thấy nàng khóe môi lập tức mỉm cười, gật đầu với nàng: "Cẩm Niên biểu muội" giọng nói vẫn dễ nghe như trước.Sầm Cầm Niên thấy thế vội vàng thu lại bất ngờ trong ánh mắt, dáng vẻ tươi cười nói: "Bùi Châu biểu ca, thật trùng hợp""Thật khéo." Tươi cười trên mặt Bùi Châu vẫn chưa giảm."Bùi Châu biểu ca cũng vội tới thỉnh an tổ mẫu sao?"Bùi Châu nhẹ gật đầu: "Vâng."Thật sự có lòng.Sầm Cẩm Niên đi đến bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua người cầm đèn dẫn đường, người này cao to, sắc mặt lạnh lùng, vừa gặp mặt không hiểu sao khiến người ta có một cảm giác bị áp bách.

Mặc dù gã đã tận lực thu liễm lạnh lùng trên người nhưng vẫn làm cho người ta muốn rời xa.Chỉ liếc nhìn một lát nàng đã thu mắt trở về.Người này đứng bên cạnh Bùi Chu tạo nên vẻ đối lập vô cùng rõ ràng.Trên mặt Bùi Châu vui vẻ ấm áp, người bên cạnh hắn lại giống như núi băng, lạnh đến mức không thể lại gần.Lúc trước nghe nói bên người Bùi Châu luôn có một người đi theo như hình với bóng, tên là Cao Liệt, là hộ vệ của hắn, chắc hẳn là người này.Không nói nhiều, Sầm Cẩm Niên hướng Bùi Châu nói: "Bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào trong thôi.""Được."Vừa nói xong, mấy người lập tức cùng nhau đi vào bên trong.Lúc đi vào trong phòng, Sầm lão thái thái cũng vừa đứng dậy, đang ở buồng trong rửa mặt, cho nên hai người bọn họ liền chờ ở phòng trong.


Trong phòng được sưởi ấm, đột nhiên từ bên ngoài gió lạnh đi vào, trong phòng ấm áp làm cho người ta không khỏi trở nên lười biếng.Hôm nay vốn dĩ đã dậy sớm, bây giờ nhiệt độ trong phòng vô cùng thoải mái, đợi hồi lâu Sầm lão thái thái vẫn chưa ra, Sầm Cẩm Niên không khỏi cảm thấy buồn ngủ, theo bản năng muốn ngáp một cái.Nhưng vừa mới mở miệng, nàng chợt nhớ tới Bùi Châu còn ở đây, vội vàng ngậm miệng, nuốt xuống cái ngáp, đồng thời giả vờ tùy ý liếc nhìn Bùi Châu, may mắn Bùi Châu đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, cũng không chú ý đến nàng ở bên cạnh.Ôi!Ở nhà nàng quen sống tùy ý nên không để ý mấy chuyện này.

Bây giờ đột nhiên có thêm một người biểu ca, xem ra chuyện nên chú ý vẫn phải chú ý một chút.Vừa rồi không để ý lắm, bây giờ mới phát hiện ở đây chỉ có hai người bọn họ, thật lâu sau vẫn luôn cảm thấy có chút xấu hổ.Suy nghĩ một lúc, Sầm Cẩm Niên cảm thấy mình nên mở miệng nói chuyện một chút, trò chuyện vài ba câu vẫn tốt hơn cứ ngồi im lặng.Sau đó nàng cong môi, hơi nhướng đôi mắt hạnh nhân to tròn, cười hiền lành: "Biểu ca ở trong nhà có quen không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận