Ta giật mình kinh hãi, ta cũng biết, di chiếu trong miệng hắn cùng với lời ta nói, chẳng phải là một. Nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đã thấy di chiếu thật kia? Không, không thể nào. Ta tận mắt nhìn thấy Hoàng hậu thiêu hủy tờ di chiếu kia mà! Cuối cùng ta cảm giác ra điều không ổn, hắn làm sao lại ở chỗ này? Bắt lấy tay hắn, buột miệng nói:
“Ngươi làm sao lại ở nơi này? Hoàng thượng. . . . . . Không, Thái hậu sao dễ dàng bỏ qua cho ngươi, mà để ngươi ở trong cung? Sao lại có thể để ngươi cứu ta?”
Nghe thế, hắn làm ra vẻ như nghe được một chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, lạnh giọng nói:
“Phượng Loan Phi, ngươi ngốc hay ngu xuẩn?”
Hắn buông tay đang giữ chặt tay của ta ra, tay áo vung lên rồi đứng chắp tay. Ta cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, hắn mặc trên người là long bào màu vàng sáng!
“Ngươi. . . . . .” Không thể tin mà nhìn sự thật trước mắt này. . . . . . Điều này sao có thể? Tay run run vịn lấy mép giường, ta cố gắng giữ vững thân thể mới không ngã xuống. Trong mắt hắn thoáng qua một tia không đành lòng, ngay sau đó liền đổi lại vẻ lạnh lùng như thường ngày. Nhìn ta, gần như là đau lòng mở miệng:
“Ta vốn không hề biết, ngươi thật sự không còn yêu ta nữa. . . . . . Phụ hoàng đưa di chiếu cho ngươi, thế nhưng ngươi lại không giao cho ta. Ngươi giao cho Hoàng hậu, giao cho Hoàng hậu cơ đấy! Thế nào, vẫn là biểu ca của ngươi quan trọng nhất? Hôm đó ở trong thiên điện Ngự Hòa Cung, lúc hỏi ngươi, người còn có chút do dự…..Ta vốn cho rằng….”
Đột nhiên hắn im lặng, tự giễu cười một tiếng:
“Đúng, là do ta quá ngây thơ!”
Hắn nói ra câu cuối cùng, hẳn là thổ lộ. Ta không nói lời nào, lời hắn nói, tất cả đều là sự thật.
“Ngươi thật không còn yêu ta nữa sao?”
Hắn hỏi ta, thế nhưng ta lại nghe ra ý cầu xin trong lời. Giật mình nhìn nam tử trước mặt, nhớ tới hôm đó ta hỏi hắn có còn lưu luyến ta không, hắn nói như đinh chém sắt là không thích. Mùi vị đau lòng dần dần dày. Ta im lặng nhìn hắn, cắn răng nói: “Ngươi là kẻ thù của ta.”
Ngươi yêu ta sao….
Kẻ thù đấy, có yêu thì sao, không yêu thì sao? Có gì khác nhau chăng? Đã không còn từ lâu, từ khi biết hắn là Thập Tam hoàng tử, từ khi hắn bắt đầu lừa ta, thì chúng ta còn có cơ hội để bước chung một đường sao? Dường như sắc mặt của hắn tái nhợt đi một ít, nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, giống như tính tình của hắn.
Cho dù có khó khăn hơn nữa, hắn vẫn có thể sinh tồn, sử dụng thủ đoạn của hắn để sinh tồn. Một lúc lâu sau, hắn từ từ nghiêng người, không nhìn ta nữa, âm sắc hết sức lạnh nhạt:
“Phụ hoàng đã sớm giao chìa khóa cho ta, ta cũng sớm lấy di chiếu ra! Dù cho ngươi có giao hộp gỗ tử đàn cho ta, cũng chỉ là một cái hộp trống rỗng. Dù trống rỗng. . . . . . Ngươi cũng cố tình không giao ra! Hừ, ngươi cho rằng để Hoàng hậu tiêu hủy cái hộp, thì mọi chuyện đều êm đẹp sao? Âm mưu soán vị, cuối cùng các ngươi cũng không thể thực hiện được!”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, quả nhiên đúng với suy đoán của ta. Hoàng thượng giao chìa khóa cho hắn, hơn nữa đã sớm nói cho hắn biết chỗ cất di chiếu. Hoàng thượng một chút cũng không hồ đồ đâu, hắn không vạch trần ta không phải Nhã Phi là muốn lừa gạt tình cảm chính mình.
Nhưng là đối với Quân Lâm, hắn lại minh mẫn. Nhưng nếu ta đem hộp kia giao ra, thì ta chính là Thái hậu, hưởng hết vinh hoa. Nếu ta không giao, thì không còn là Nhã Phi của hắn rồi. . . . . .
“Lúc Hoàng hậu muốn đứng trên đại điện đem chiếu thư ngụy tạo kia tuyên đọc, thì kết cục của bà ta cũng định.”
Bỗng nhiên, hắn xoay người lại, nhìn ta gằn từng chữ:
“Mẫu phi ta mềm lòng, mới có thể để cho các ngươi thực hiện gian kế! Còn ta, các ngươi đừng mơ tưởng!”
Ta dằn xuống không được cả người bèn run lên, khi đối mặt với nam tử mặt mày dữ tợn, ta hỏi với giọng run run:
“Ngươi xử lý Hoàng hậu thế nào?”
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Loạn Thần Tặc Tử, để bà ta tự vận là đã tiện nghi cho bà ta rồi!”
Một câu “Loạn Thần Tặc Tử” giống như một cây búa tạ đập thẳng vào trong lòng của ta. Đau đến mức khiến ta gần như không thể nào thở nổi. Ta nhớ tới Lục ca của ta. Cố gắng bò xuống giường, nhưng không đứng vững được, xụi lơ trên mặt đất, gắng sức chống người lên, khóc lóc nói:
“Biểu ca ta đâu? Ngươi xử lý hắn thế nào?”
Nghe vậy, dường như hắn nổi cơn điên, ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay của ta, dùng sức thật mạnh, rất tàn nhẫn, rất đau. Giọng nói của hắn cũng hết sức căm hận:
“Biểu ca biểu ca! Ngươi chỉ biết hắn! Ngươi chỉ lo lắng cho hắn! Phượng Loan Phi, ta thật sự không nên. . . . . . Không nên cứu ngươi! Ta hận vì sao không thể để ngươi chết đi! Ta hận vì sao không thể để ngươi chết đi!”
Ta lắc đầu:
“Không. . . . . . Hắn không hề muốn tranh với ngươi, ta cam đoan. Hãy bỏ qua cho hắn, cầu xin ngươi bỏ qua cho hắn được không? Hắn sẽ không rình chỗ ngồi của ngươi, tuyệt đối không! Cho nên. . . . . . Cho nên ngươi không cần phải đề phòng hắn, được không?”
Ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nước mắt chảy xuống, thế nhưng nó cũng trở nên đau quá. . . . . . Hắn nhìn ta với vẻ giận dữ, cũng không nói lời nào. Bỗng nhiên, ta giật mình nhớ lại, vội nói:
“Đúng rồi, Hoàng thượng trước khi lâm chung, có nói với ta, không nên làm khó hắn. Thật, ta không lừa ngươi. Xin ngươi tin tưởng ta. . . . . .”
Ta không biết hắn có tin hay không, nhưng ta không còn cách nào khác.
“Vì sao ta phải tin ngươi?”
Hắn hỏi ngược lại, giọng nói không chút ý tốt. Ta nghẹn ngào:
“Vậy phải làm như thế nào ngươi mới có thể tin ta?”
“Trừ khi ngươi chết!”
Tròng mắt của hắn đều biến thành màu đỏ. Quân Lâm rất khác thường. Hắn hận ta như vậy, nóng lòng muốn ta chết, thì cần gì phải chạy tới cứu ta chứ? Chán nản cười một tiếng, ta nhìn hắn, mở miệng:
“Được.”
“Ngươi!”
Hắn lại giận rồi. Ta càng ngày càng không hiểu hắn. Hắn đưa tay bóp cổ ta, đụng phải vết thương trên cổ ta, đau đến mức ta nhíu chặt chân mày. Lần thứ ba, lần này, hắn sẽ thật sự giết ta chứ? Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cứ xuống tay như vậy đi? Không cần do dự, không cần do dự. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...