Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Là ai, ôm ta? Là ai, gọi ta? Cảm giác thân thể rơi vào một cái ôm ấp áp rộng rãi, cả người nam tử run rẩy, giọng nói cũng run rẩy:
“Không. . . . . . Không cho phép ngươi chết!”
Ta suy yếu ho khan, cố gắng mở mắt, vẻ mặt lo lắng của hắn rơi vào trong mắt ta, khơi dậy ngàn tầng sóng. Điên rồi sao? Vì sao mỗi lần ta có khó khăn, đều nhìn thấy hình ảnh của hắn?

Quân Lâm, đến tột cùng là ta điên rồi, hay là ngươi điên rồi? Phải không? Hóa ra, ta còn yêu hắn? Cho nên, mới có thể nhớ đến gương mặt của hắn . . . . . . Nếu là như vậy, thì hãy để cho ta yên tâm đi. . . . . . Dù sao, ta cũng chết rồi.
Bên cầu Nại Hà, một chén Mạnh bà thang, nhất định sẽ làm cho ta quên hắn. Bất giác, khóe miệng nở nụ cười, đã rất lâu rồi chưa từng cười thoải mái đến như vậy…..Cả người rất ấm, thì ra chết cũng không khó khăn lắm.
Mơ hồ nghe tiếng va chạm của đồ sứ, sau lại có đồ vật gì đó tiếp xúc với môi của ta, đút vào trong miệng ta. Ta hơi kinh hãi, chẳng lẽ là Mạnh bà thang sao? Nước canh lưu lại nơi khóe miệng, tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Dường như nghe thấy có người than nhẹ một tiếng, vội vươn tay vì ta mà lau đi.

Đầu ngón tay run lên, ta chợt mở hai mắt ra. Người trước mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt không thể tả, cánh tay cứng ngắc, quên mất thu hồi lại. Ta cả kinh muốn ngồi dậy, nhưng cả người không có một chút hơi sức nào, cố gắng nhiều lần, cũng vẫn không ngồi dậy được. Thở hổn hển nhìn hắn, ta lắc đầu:
“Tiên hoàng để lại di chiếu muốn ta chôn theo, ngươi sao dám. . . . . . Sao dám cứu ta?”
“Di chiếu?” Hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên tia tức giận nồng đậm, đem chen thuốc cầm trong tay đập bể trên mặt đất, nghiêng người níu lấy quần áo của ta, nói đầy vẻ hung ác:
“Trong di chiếu kia viết cái gì, ngươi lại không biết?” Hắn nói với giọng bình tĩnh, cũng mang theo đầy thù hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận