Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Lời của hắn vừa nói xong, mọi người bên cạnh cùng xông lên, đem ta và GiangNamgắt gao đè lại.
“Buông!” Ta kêu to, nói Lục ca ta thiếu tiền công của bọn họ? Buồn cười! Đây quả thực là lời nói vô căn cứ, những người này chính là muốn nhân cơ hội vơ vét một số tài sản, bọn họ cho là ta không biết?
“Buông nàng ra!” GiangNamra sức đẩy người bắt hắn, lôi kéo tay của ta, thủy chung không tách ra. Một người nam nhân tiến lên, đánh vào bụng hắn một quyền.
“Ách——“ hắn đau đến nỗi khom người xuống, mà chưa từng thả lỏng tay của ta.

“Không cần!” Ta kinh hô, bọn họ là muốn bắt cóc ta, nhưng lại liên lụy đến hắn. Người bên cạnh vui sướng khi thấy người gặp họa, nâng cằm ta mà cười trêu tức nói: “Như thế nào, đau lòng ư?” Ta cắn môi, ánh mắt chỉ nhìn về hướng GiangNam. Hắn hoàn hồn, hướng ta lắc đầu, nói cho ta biết hắn không có việc gì.
Một người bắt ta nói: “Đại ca, nhìn xem, tiểu tử này không phải thường hẳn là thiếu gia nhà nào đó, không bằng thuận tiện….Hắc hắc——“ Ta khinh thường nhìn thoáng qua hắn, nam nhân kia mặt béo phì cười nói: “ Cũng tốt, vậy thì mang cả hai cùng đi.” Hắn sai khiến, liền có người nhảy lên xe ngựa, đem Thanh Tư cùng Thư Nghiên đẩy xuống dưới, lại đem ta và GiangNamđể ở bên trong xe, hét lớn một tiếng, liền vội vàng đi chuyển xe ngựa rời đi.
“Ngô——“ Thanh Tư cùng Thư Nghiên liều mạng kêu lên.
“Thanh Tư——“ Ta quay đầu gọi nàng, đột nhiên một bàn tay lớn che miệng mũi ta lại, lòng bàn tay dường như có bôi thứ gì đó lên, một trận choáng váng mơ màng truyền đến, ta liền cái gì cũng không biết.

*** Cảm giác mơ hồ nghe âm thanh của giọt mưa, tiếp theo ai nhẹ giọng ho khan. Ta mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện chính mình bị GiangNamôm ở trong long, theo bản năng ta muốn giãy dụa, lại nghe âm thanh khan khan của hắn: “Đừng nhúc nhích, rất ẩm ướt.” Ta mới phát hiện, chúng ta bị giam trong một gian phòng rách nát, bên ngoài trời mưa, mưa theo khe ngói vỡ nát chảy thẳng xuống dưới. Tất cả phía trên đều là nước, nước đã lên cao, thậm chí đã tới nữa tấc. GiangNamđem ta ôm vào trong ngực, mà y phục hắn đã ướt đẫm. Ta dựa vào lòng ngực của hắn, lại cảm thấy người hắn dị thường, cực nóng. Gò má hắn nhiễm một tầng sắc hồng, bạc môi cũng thật tái nhợt đáng sợ. Đưa tay lên trên trán của hắn, ta “Nha” kêu một tiếng, bệnh tình của hắn quả nhiên là tăng thêm!
“Nhanh, đứng lên.” Mặt đất ẩm như vậy, bệnh thương hàn của hắn vốn chưa khỏi, như vậy phải làm thế nào cho đúng đây?
Hắn lại lắc đầu: “Không được, trên mặt đất rất ẩm ướt, ôm ngươi, ta không có sức lực đứng lên.” Trong lòng run lên, hắn nói là vì ôm ta, đứng không nổi….
Trước mắt nổi lên một tầng nước dạng gì đó, lắc đầu nói: “Ta không sao, ngươi buông.” Thân thể hắn mới chịu không nổi, cư nhiên còn nghĩ đến ta. Hắn không chịu, muốn mở miệng, nhưng là ức chế không dằn nổi cơn ho khan.
“Ngươi…ngươi thế nào?” Ta nhân cơ hội thoát ra khỏi ngực hắn, một cước đạp ở trong nước, mưa lạnh như băng, hàn khí thẳng xông lên. Hít vào một ngụm lãnh khí, hắn cư nhiên….
“Loan Phi, khụ khụ, rất lạnh.” Hắn muốn ngăn ta lại, lại kinh ngạc phát hiện giầy của ta ướt đẫm. Đưa tay đỡ hắn, nước mắt nhịn không được rơi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui