Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


“Ngươi thế nào?” Ta run giọng hỏi. Hắn lại ho kịch liệt, nói không ra lời. đưa tay giúp hắn xoa ngực, muốn hắn giảm bớt sự đau đớn. Hắn ho đã lâu, khóe miệng đã xuất hiện tơ máu, ta sợ tới mức không nhẹ, đột nhiên hắn lại giữ chặt lấy tay của ta, an ủi nói: “Không có việc gì, khụ khụ, từ trước đến nay đều như vậy.”
Ta không rõ lắm khi nghe hắn nói câu này”Từ trước đến nay đều như vậy.” có ý gì, chuẩn bị hỏi lại nghe thấy ở ngoài cửa “xôn xao” mở ra, hai nam tử cao lớn tiến vào. Chân đạp ở trong nước, phát ra tiếng động ”rầm”. Không nói hai lời, liền tiến lên kéo ta. Ta mới phản ứng lại thì đã bị ôm vào trong ngực, bất quá giãy dụa, ta nói: “Làm cái gì, buông ra!”
“Loan Phi, khụ khụ…” Tay GiangNam vẫn như trước gắt gao nắm chặt tay ta, cảm giác nóng bỏng lan tràn tới lòng của ta, càng ngày càng nhiều.

“Còn không buôn tay!”Namtử xa lạ hô to một tiếng, đưa tay hung hăng vặn tay tái nhợt tiều tụy của GiangNam. Nhìn ra được, hắn dùng hết sức lực, ta không biết khi đó, GiangNamđã suy yếu như thế nào có sức mà không chịu buông tay của tar a. Cổ tay bị siết nên đau, nhưng là lòng của ta không cảm thấy vui vẻ.Namnhân kia hừ một tiếng, nói: “Thôi được, vậy thì mang đi cùng nhau.” Ta cùng với GiangNambị đưa ra ngoài. Nguyên lai đã là buổi tối, nguyệt lạnh như nước. Xem ra mới ngừng mưa, gió lạnh thổi tới, nhắm trúng trên người, bệnh nặng hơn. Ta nhịn không được cảm thấy run run, không khỏi nhìn về phía Giang Nam, hắn lạnh đến nổi môi biến thành màu tím, lại còn nhìn ta gắng gượng cười.
“Đồ khốn!” Một tiếng mắng to, tiếp theo là âm thanh bát bị đập bể, truyền đến tiếng nói thô lỗ của nam nhân: “Bảo các ngươi đem Bát tiểu thư mang đến, các ngươi dẫn theo hắn làm cái gì!”
Ta nâng mâu nhìn lại, là vẻ mặt cặn bã của một nam tử, được bọn họ xưng là đại ca.

“Đại ca, không phải lỗi của chúng tôi, thật sự là do tên tiểu tử này, dùng tay siết nàng thật chặt!” Bên phải trong giọng nói của nam nhân cảm thấy oan uổng. Bên kia, có người khinh thường cười nói: “Đại ca, nếu hắn siết tay thật chặt, chi bằng theo ta chem.Tayhắn nấu rượu ăn, như thế nào?” Lời của hắn vừa xong, liền nghe tiếng vỗ tay vây quanh, liên tiếp ồn ào.
“Không cần.” Ta sợ hãi kêu lên, biện pháp quá tàn nhẫn! Run run, ta cũng không biết, bọn họ có thật từng dùng người để nấu rượu. Chính là, không thể đụng vào GiangNam! Người phía trước ta, tựa hồ cảm thấy hứng thú, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt cặn bã, cười nói: “Xem ra Bát tiểu thư thật sự coi trọng tên tiểu tử này! Ha ha——“
“Chính là không biết, Bát tiểu thư có giữ được thân thể ngàn vàn của mình hay không?” Một người nói xong, đưa tay hướng ta sờ đến. Ta hoảng sợ, GiangNammâu trung cũng nhiễm giận. Lúc này lại nghe đại ca kia quát: “Đồ khốn!” Chờ Lục thiếu gia tới, hắn thấy muội muội yêu quí của hắn không còn nguyên vẹn, chúng ta sẽ không lấy được tiền.” Hắn mắng, đưa tay ném một cái bát lại đây, thẳng tắp trúng trên người tên kia. Hán biểu lộ bị đau, cúi đầu nói: “Dạ phải, đại ca nói rất đúng…”
“Ha ha ha!” Người phía trên đột nhiên cười ha hả, đắc ý đến cực điểm, một lát, tiếng cười im bặt, hắn nhíu mày mở miệng: “Bất quá…..đùa bỡn một chút, đương nhiên cũng không có sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận