Không Hối Tiếc


Bốp bốp bốp, có tiếng vỗ tay vang lên, Atshushi quay đầu lại, nhìn thấy Takemichi đang mỉm cười đứng ở cửa, phía sau là Takuya, một người nói luôn miệng.Vừa mới lên trang nhất, sao lại muốn lên nữa? Nhưng lần này có vẻ không được hay cho lắm.Atsushi nghe lời đả kích của cậu, tức giận trừng mắt nhìn, nét mặt đầy căm phẫn.Đây là quyết định của mình, không liên quan gì đến công ty.Takemichi tìm một chiếc ghế trống an nhàn ngồi xuống, sự giày vò tâm trạng khiến cậu tiêu hao quá nhiều sức lực.

Cậu không còn cách nào để an ủi tinh thần cậu bạn thân nên đành rõ ràng với cậu ấy.Nói như vậy là cậu muốn bỏ rơi mình? Atshushi có vẻ giận dỗi kiểu trẻ con, hét lên với takemichi.Atshushi, sao có thể nói như vậy được chứ? Người mới đến lần này đặc biệt quan trọng, tôi và Takemichi đều là nhân viên cũ của công ty, phân tích ra, để hai chúng tôi hỗ trợ là sắp xếp hợp lí nhất.

Takuya nghĩ một lát, không nhịn được ghét sát tai Atshushi nói nhỏ chuyện vừa xảy ra ở trong phòng vệ sinh.Biết bạn mình không khoẻ, tâm trạng Atshushi bình tĩnh trở lại.

Cậu bước đến bên Takemichi, quỳ xuống cầm lấy tay cậu, dịu dàng nói: Có phải là cấp trên nhờ cậu, cậu không muốn từ chối không? Không sao, mình sẽ nói với ông ấy để cậu không phải hướng dẫn người mới.

Làm với mình đã mệt như thế, lại còn hướng dẫn người mới, cậu...!làm sao chịu nỗi?.Trong lòng Takuya và Yamaghishi cũng cảm thấy hơi lo lắng.Sức khoẻ của Takemichi rõ ràng là không phù hợp với công việc vất vả như thế này, nhưng bằng cố gắng, cậu đã trụ vững trong tám năm qua.


Mặc dù thoạt nhìn cậu có vẻ yếu đuối nhưng sự kiên cường hiếm có của cậu giúp cho cậu luôn sống tốt cho đến bây giờ.Cậu có thể tiếp tục kiên trì cố gắng như vậy được không? Điều đó lúc này ngay cả bản thân cậu cũng không thể chắc chắn.Đột nhiên, trong lòng cậu hiện lên một câu hỏi: Rốt cuộc vì điều gì mà giờ này cậu vẫn còn sống?Cậu cười, nụ cười rất đẹp nhưng hơi lạ lùng.

Atshushi nhìn thấy nụ cười của bạn mình, đột nhiên cảm thấy run rẩy và sợ hãi.

Cậu chưa từng nhìn thấy Takemichi cười như vậy bao giờ, nó đem đến một cảm giác như tuyệt vọng, cam chịu...Không sao, mình có thể.

Cậu nói, không biết là đang nói với Atshushi hay nói với chính mình.Nghe câu trả lời kiên định của cậu, Atshushi yên lặng.

Là bạn thân nhiều năm, làm sao cậu lại không biết tính cách Takemichi được.


Việc mà Takemichi đã quyết định thì hiếm ai có thể thay đổi được, cậu cũng vậy, mà thôi.

Vì sao? Vì sao lại cần một công việc bận rộn để giày vò bản thân như vậy chứ? Đây là điều cậu không sao không sao hiểu được.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy, có lẽ Takemichi có rất nhiều điều bí mật mà cậu không hề hay biết.Trong phòng, lễ kí kết được tiến hành theo đúng kế hoạch và kết thúc một cách thuận lợi.Takemichi ngồi thẳng dậy, nhanh chóng lấy lại sắc mặt tươi tỉnh, đón chờ khoảng khắc gặp mặt chính thức với Secert.Cậu là Hanagaki Takemichi, ngay từ đầu đã như vậy rồi cậu sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai và bất cứ việc gì, kể cả Mikey cũng không.

Khi nhìn thấy Mikey, tim cậu giật thót rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Takuya kéo cậu tới trước mặt ba người Secret rồi giới thiệu: Đây là trợ lý của các anh, Hanagaki Takemichi.

Cậu ấy là trợ lý cho đàn anh của mọi người là Atshushi Sendo, kinh nghiệm rất phong phú, cậu ấy sẽ giúp mọi người nhanh chóng bước vào thể giới nghệ sĩ.

Chào mọi người, tôi là Takemichi.----------------------------------Tôi đã quay trở lại=)), hẹn gặp lại ở chap sau~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận