Không Hối Tiếc


Takemichi hơi nhếch miệng nở một nụ cười giống như làm theo một công thức cố định nào đó, mặt nhìn thẳng Mikey, không hề ngạc nhiên khi thấy vẻ kinh ngạc đến mức toàn thân như hoá đá của anh.

Ánh mắt của cậu lướt qua anh nhìn sang Hanma.Xin chào, tôi là Hanma Shuji, rất mong được cậu chỉ giáo.Em là Kisaki Tetta, chào chị.Cậu rất gầy, bàn tay dường như chỉ có xương mà thôi.

Kisaki ngẩng đầu nhìn cậu thầm nhận xét.Mikey là người cuối cùng bắt tay Takemichi.Khi hai tay nắm nhau, đột nhiên, Mikey nắm chặt tay hơn.Michi?Michi?Takemichi nhìn anh, tỏ thái độ hoang mang bối rối.Cậu là Michi? Không ngờ, Mikey bị kích động đến mức ôm chầm cậu.Hơi thở cùng với mùi hương quen thuộc khiến cho Takemichi đột nhiên bối rối và run rẩy.Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Một giây, hai giây, ba giây,...!Tim lại bắt đầu đau.


Takemichi cố gắng chống cự, dùng lực đẩy anh ra, không ngờ do đẩy mạnh, cậu lùi lại phía sau mấy bước, tay phải đập vào cạnh bàn.Tay cậu tê dại, nhưng cậu không còn cảm giác gì nữa, so với nỗi đau trong lòng, đó chỉ là cảm giác rất nhẹ nhàng mà thôi.Atshushi chạy tới đỡ cậu, tức giận trừng mắt nhìn Mikey đó cũng đang muốn đến giúp.Cái gì mà Michi, Michi, anh nghe cho rõ, cậu ấy là Takemichi, không phải là Michi nào cả.Mikey dừng chân lại, đứng đó nhìn Takemichi không nói lời nào, tâm trạng có vẻ gì đó cô đơn lạc lõng.Hanma không nén được tò mò hỏi anh: Michi là ai? Không phải là người yêu trước đây của anh chứ?ĐúngThế, người đó với cậu Takemichi rất giống nhau sao?Giống hệt nhau.

Thật sự là giống hệt nhau, mặt mày cũng thanh tú như thế, mái tóc cũng mềm mượt như thế, khác nhau chỉ thái độ trên khuôn mặt và mái tóc vàng nắng đã được thay thế bằng một màu đen kịt mà thôi.

Anh nhớ Michi, cả cuộc đời này không bao giờ quên được.Ánh mắt cháy bóng của anh dần dần trở nên ảm đạm, anh đứng nhìn Takemichi rồi lui về góc phòng nghỉ, cầm chai nước khoáng một hơi uống cạn rồi cúi đầu ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.Takemichi ôm lấy tay, tuy không nhìn anh nhưng vẫn cảm thấy vẻ cô độc và đau thương của anh.


Thật không ngờ, hoá ra anh vẫn nhớ Michi, vẫn đau đớn vì Michi? Nhưng vì sao? Vì sao phải nhớ? Mười năm rồi, không phải là đã quên rồi sao? Vì sao vẫn nhớ rõ ràng như vậy?Cậu thấy ánh mắt mọi người đang tập trung vào mình bèn cắn răng nói: Tôi không có anh em hay chị em sinh đôi, nhà tôi ở Tokyo, cách nhà At-kun không xa.

Cậu quay đầu lại nhìn Yamaghisi, nói nhỏ: Hay là nói với cấp trên đổi người khác hướng dẫn cho họ, tôi vẫn làm cùng At-kun, tình hình có vẻ không tốt lắm, có thể ảnh hưởng đến tâm lý của anh ấy.Trong phòng yên tĩnh nên mọi người đều nghe rõ câu nói của cậu.Atshushi rất vui, lập tức ôm chầm lấy Takemichi, nụ cười hiện rõ trên nét mặt.

Nhưng cậu không vui được bao lâu, người người ở góc phòng là Mikey đột nhiên nói: Không sao, cứ theo sự sắp xếp của công ty đi, tôi có thể kiềm chế được.Takemichi chỉ cảm thấy từng sợi dây thần kinh trong đầu mình bị vỡ vụn ra kể từ khi nhìn thấy Mikey.

Cậu không nói gì và mỉm cười, không ai nhìn thấy tay cậu đang run rẩy vì cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.Cậu nói: Vậy thì tốt, sau này hy vọng mọi người sẽ hợp tác vui vẻ.-------------------------=)) Hẹn gặp lại~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận