- Thái tử !!! Nương nương ..... hai người đang ở đâu ?
Tiếng ồn bên ngoài làm cho Tịnh Nhã mừng rơn trong lòng, được cứu rồi.
- Ta ở đây!
Nhìn thấy một cô nương vẫy vẫy, Trác thị vệ cùng Hạo Kỳ liền kéo tới. Hạo Kỳ xúc động ôm lấy nàng:
- Muội không sao chứ ?
Tịnh Nhã lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên cánh tay Hạo Kỳ, không khỏi lo lắng:
- Huynh bị thương rồi!
Hạo Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ của Tịnh Nhã:
- Không sao, chỉ là vết thương ngoài da. Hoàng huynh như thế nào rồi ?
Tịnh Nhã lúc này mới xoay người nhìn vào trong động, đúng rồi Lãnh Hạo Hiên vẫn còn ở trong đó, bị thương nặng như vậy phải mau chóng về kinh thành để chữa trị. Trong suốt quãng đường về, Tịnh Nhã không rời Lãnh Hạo Hiên một bước, lâu lâu lại xem vết thương thế nào, lọ thuốc của nàng chỉ có thể cấm được phần nào nguy hiểm nhưng chưa chắc là khỏi, mọi chuyện vẫn còn chờ vào thái y trong cung thôi. Lãnh Hạo Kỳ cưỡi ngựa bên ngoài song song với xe ngựa của Tịnh Nhã, nhìn thấy một màn phu thê lo lắng cho nhau như vậy cũng nhen nhón chút lòng ghen tị. Hắn vô thức sờ lên vết thương trên cánh tay, đau! Hắn đau cả ngoài lẫn trong tim...
Đột nhiên Tịnh Nhã cho ngừng xe, nàng đỡ Lãnh Hạo Hiên dựa vào thành xe rồi nhanh chóng bước đến bên Hạo Kỳ.
- Nhị hoàng tử, vết thương của ngài lại chảy máu rồi.
Bên ngoài nàng không tiện xưng hô Kỳ ca ca với hắn nữa, chỉ có thể dùng kính ngữ. Lãnh Hạo Kỳ nở nụ cười ấm áp trấn an Tịnh Nhã. Nếu Lãnh Hạo Hiên là băng giá mùa đông thì Lãnh Hạo Kỳ là ánh nắng rực rỡ mùa hè khiến bao thiếu nữ cũng phần nào thổn thức.
- Ta không sao! Chúng ta tiếp tục lên đường ...
- Nhưng ....
- Ta thật sự không sao, hoàng huynh mới là quan trọng.
Tịnh Nhã khuyên không được đành trở về chỗ cũ, cái nợ lớn nhất đời người là nợ ân tình. Làm sao nàng trả hết đây. Lãnh Hạo Hiên nãy giờ chỉ vờ nhắm mắt, hắn quan sát Tịnh Nhã, nàng vẫn còn quan tâm đến đệ đệ hắn. Mà cũng trách hắn đi, tại ai mà Tịnh Nhã như thế này, tại ai mà tình yêu của nàng dành cho hắn không còn nữa. Không hắn không chấp nhận như vậy, bằng mọi cách hắn phải khiến nàng yêu hắn một lần nữa.
Về đến kinh thành rồi, Tịnh Nhã thở phào nhẹ nhõm, nghe thái y nói thái tử đã không sao, độc cũng đã giải một nửa, thái y cần thời gian để bào chế thuốc giải. Vậy là lọ thuốc của nàng có công dụng rồi, thật sự thần kỳ như vậy sao ? Nàng đưa lọ thuốc cho thái y để tiện việc nghiên cứu điều chế thuốc giải. Một mình nàng quay về Hoàn Nhã cung, mấy ngày nay thật sự khá mệt mỏi rồi. Nhạc Thường Hy vốn không hiểu tại sao sát thủ lại làm cho thái tử bị thương..... trong khi người nàng muốn triệt lại là Tịnh Nhã. Khẩn cấp viết một lá thư gửi cho phụ thân nàng cũng là người đứng đầu trong Độc cung giáo.
Lãnh Hạo Hiên vừa tỉnh dậy liền thấy Nhạc Thường Hy ngồi bên cạnh, hắn có chút thất vọng, nàng chưa gì hết đã bỏ mặt hắn ở đây rồi sao. Nghĩ tới viễn cảnh Tịnh Nhã ngồi chăm sóc vết thương cho Hạo Kỳ là hắn không chịu được, liền cho truyền Tịnh Nhã. Nhạc Thường Hy không tỏ thái độ gì, đỡ hắn ngồi dựa vào thành giường, bản thân đang mang thai nặng nề, đi tới đi lui chăm sóc cho hắn vậy mà tỉnh dậy liền truyền Tịnh Nhã. Nhạc Thường Hy lúc trước hay hiện tại thậm chí là sau này vẫn luôn là kẻ khó nắm bắt, hiếm khi lộ ra cảm xúc thật trong lòng. Lãnh Hạo Hiên xoa trước bụng nàng, hắn mới đi có hai tháng mà bụng nàng đã lớn rồi:
- Nàng mang thai không cần phải cực khổ chăm sóc cho ta đâu, cứ ở yên tịnh dưỡng cho tốt.
- Chăm sóc phu quân lại bị chối từ, chàng làm cho thiếp cảm thấy buồn đó.
- Ta chỉ sợ nàng cực khổ thôi, ta không an tâm.
Nhạc Thường Hy nắm lấy bàn tay của Lãnh Hạo Hiên, ánh mắt thâm tình nhìn hắn:
- Ta theo ý chàng. Chàng nghỉ ngơi cho tốt.
Vẫn là Thường Hy tốt nhất, ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Thường Hy vừa đi thì Tịnh Nhã vào tới, muốn ngủ một giấc cũng không yên với hắn, không biết khỏe lại rồi còn muốn kiếm chuyện gì với nàng nữa đây. Lãnh Hạo Hiên thấy nàng còn đứng tần ngần ở cửa liền ho vài tiếng, Tịnh Nhã thong dong, không tỏ vẻ gì lo lắng, bước đến bàn trà ngồi xuống, bình thản rót cho mình tách trà. Lãnh Hạo Hiên tức muốn hộc máu, hắn đang bị thương truyền nàng tới rồi nàng lại không thèm đếm xỉa gì đến hắn.
- Thay băng vết thương cho ta!
- Chàng khỏe rồi, có tay thì tự làm được.
Lãnh Hạo Hiên gằn giọng:
- Lại đây!
Tịnh Nhã không nhúc nhích gì, vẫn ngồi y như cũ trên chiếc ghế, cũng không thèm trả lời hắn. Hành hạ nàng tới đây tahy vết thương, chuyện đó thái giám hay nô tỳ làm cũng được, cớ gì lại còn gọi nàng, hắn đúng là đồ đáng ghét.
Được lắm, hôm nay cả gan phớt lờ hắn, không nghe lệnh của hắn. Hắn đưa tay đấm mạnh vào ngực, vết thương lại rách thêm một miếng, máu thấm ướt ra bên ngoài áo. Tịnh Nhã thấy sự im lặng bất thường, liền quay đầu lại, thấy hắn đang chịu đựng cơn đau, đôi môi bạc khốc đang mím lại, nghe rõ tiếng ken két.
- Chàng sao vậy ? Sao lại chảy máu rồi ?
Lãnh Hạo Hiên tức giận gạt tay Tịnh Nhã:
- Cút ....!
Tịnh Nhã không giống Nhạc Thường Hy, nàng luôn muốn nghịch ý hắn. Hắn muốn nàng ở, thì nàng lại vô tâm không quan tâm hắn, muốn nàng đi thì nàng càng phải ở. Vừa nói vừa thực hiện thao tác tháo băng ra, Lãnh Hạo Hiên cũng không còn bài xích với nàng, thái độ cũng dịu bớt
- Ở yên nào...
Bàn tay thuần thục thực hiện công việc, hắn chăm chú nhìn vào Tịnh Nhã, lúc trước sao hắn lại không để nàng vào mắt nhỉ ? Hối hận, hắn chỉ có thể dùng thời gian còn lại để yêu nàng mà thôi, dù là muộn màng hay ra sao, chỉ cần nhìn thấy nàng mỗi ngày, nàng không còn hận hắn là được, mọi chuyện hắn sẽ làm sẽ làm tất vì nữ nhân này.
- Xong rồi!
Tịnh Nhã phát hiện nãy giờ nàng đang bị hắn nhìn chăm chú, có chút xấu hổ. Lãnh Hạo Hiên vòng qua eo nàng, để nàng ngồi trên đùi hắn. Tịnh Nhã vùng vẫy, nàng sợ hắn lại động đến vết thương.
- Ngồi yên đi, nếu không nàng lại phải thay băng lần nữa đó.
- Lãnh Hạo Hiên, sao giờ ta mới phát hiện chàng vô sỉ như vậy chứ ?
Lãnh Hạo Hiên búng vào trán nàng một cái, Tịnh Nhã chỉ kịp a lên một tiếng.
- Không được gọi cả tên lẫn họ của ta, chẳng ngoan chút nào.
Tịnh Nhã vờ như không biết gì, nàng đứng dậy nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của hắn. Nàng đứng hắn ngồi, tay nàng đặt trên vai hắn. Cái tư thế kì lạ này ai mà nhìn thấy chắc nghĩ nàng có ý định xấu với hắn mất.
- Thái tử, chàng buông ta ra được không ?
Lãnh Hạo Hiên vẫn chưa vừa lòng, trêu ghẹo nàng một lúc nữa:
- Phải gọi là Hiên ca ca, ta muốn nghe.
Tịnh Nhã rối bời, nàng và hắn hiện tại là phu thê, tự nhiên bắt nàng gọi hắn Hiên ca ca. Hắn bị thương đến hỏng đầu luôn sao ?
- Như vậy là vi phạm quy tắc.
- Ta chính là quy tắc, khi nào có ta và nàng nàng phải gọi như vậy.
Tịnh Nhã ngầm thỏa thuận, gật gật đầu. Như vậy hoài không biết khi nào mới rời khỏi đây được.
- Ta đói rồi....
- Vậy để ta nói ngự thiện phòng chuẩn bị cho chàng.
Lãnh Hạo Hiên không nói gì, Tịnh Nhã dìu hắn ra bàn trà, thoáng chốc trên bàn đã có đủ các món ăn thịnh soạn. Tịnh Nhã như có thói quen lại gắp từng chút vào chén của hắn, hành động vô thức của nàng lại khiến hắn say mê. Nàng vẫn là nàng lúc trước, vẫn quan tâm hắn, hắn nhớ ngày xưa khi nàng dùng bữa ở cung cùng với mẫu hậu hắn và hắn thì nàng luôn là người gắp tất cả vào chén của hắn rồi nói " Hiên ca ca! huynh ăn mòn này món này nữa". Tịnh Nhã huơ huơ tay trước mặt Lãnh Hạo Hiên:
- Chàng không sao chứ ? Lại nhìn ta chằm chằm...
Tịnh Nhã cảm thấy không khí không được tự nhiên cho lắm, có phải hắn không muốn nàng dùng chung không ? Đột nhiên Tịnh Nhã đứng sang một bên như người hầu khiến hắn ngạc nhiên:
- Ngồi xuống đi, ta có bắt nàng đứng đâu.
Tịnh Nhã cũng chưa có gì vào bụng từ lúc về đên giờ nên cũng chẳng ngại ngùng gì khi nghe hắn nói. Bữa cơm diễn ra trong sự hòa bình, không có thù hận hay bài xích gì cả, hắn còn nhiều điều muốn nói với nàng nhưng vẫn phải từ từ thì hơn. Hiện tại bây giờ nàng cũng đã dần chấp nhận hắn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...