Không Chỉ Là Thích

Hiếm khi được một hôm trời đẹp như thế này, lại không có người làm phiền, mà nhắc mới nhớ hôm nay hắn phải thiết triều sớm rồi. Thật là cơ hội tốt cho nàng nha, Tịnh Nhã vươn vai hít khí trời. 

- A Như! Cùng ta đi dạo đi.

Đi được một vòng ngự hoa viên, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy hoa, lại không thấy gì thú vị, không xa lắm, Nhạc Thường Hy đang ngồi ngắm sen dưới hồ, vẻ mặt nhàn nhã. Tịnh Nhã cũng không có hứng phá tan nhã hứng của nàng ta nên lặng lẽ đi về hướng khác. Được một lúc lại thấy một nam nhân phiêu diêu tự tại bên đình, chính là Lãnh Hạo Kỳ.

- Nhị hoàng tử! 

Lãnh Hạo Kỳ thật không muốn nghe tiếng cung kính này từ Tịnh Nhã chút nào, nghe có vẻ xa lạ vô cùng. Cả hoàng cung này không phải không biết mối quan hệ thân thuộc giữa nàng và hắn, nên chuyện xưng hô cũng không phải khép nép theo quy tắc, hắn thích nghe nàng hắn là Kỳ ca ca hơn. Nhưng sự thật không thay đổi được, giữa nàng và hắn giờ quan hệ đã khác, dù không muốn nghe cũng phải nghe. Tịnh Nhã liếc sang A Như, ở đây có người của Lãnh Hạo Hiên, nàng vẫn là nên phải phép tránh liên lụy đến Hạo Kỳ một lần nữa:

- Vết thương trên tay .... ngài ?

Lãnh Hạo Kỳ cười, lúc nào cũng vậy, nàng càng quan tâm đến hắn, hắn chỉ cười như để trấn an nàng, bàn tay theo thói quen vuốt tóc của Tịnh Nhã:

- Ta đã khỏi rồi!

Tịnh Nhã ấp úng:

- Vậy thì ... tốt rồi.... Lần này về ngài .... có đi nữa không ?

Lãnh Hạo Kỳ không biết phải trả lời nàng như thế nào, hiện giờ trong đầu hắn trống rỗng, đi đâu cũng không quên được, chi bằng chấp nhận đối mặt với nó thì hơn.

- Ta.. vẫn chưa có dự định gì ?

Tịnh Nhã trò chuyện được một lúc thì xin phép hồi cung, nàng đi lâu như vậy, ở cùng với Hạo Kỳ nữa không khéo lại đến tai Lãnh Hạo Hiên. Không biết hắn lại làm ra chuyện gì, nàng không muốn vì nàng mà Hạo Kỳ lại đánh mất tương lai lần nữa. Chuyện này nên đến đây thôi " Kỳ ca ca! Xin lỗi huynh!" Lãnh Hạo Kỳ nhìn theo bóng Tịnh Nhã từ từ xa dần, hắn cố kiềm nén cơn đau từ trong tim mình, có trách hắn và nàng sinh ra trong gia đình quyền thế đế vương, không thể định đoạt mọi chuyện, nguyên tắc là trên hết. "Tiểu Nhã! Hãy hạnh phúc nhé!

Lãnh Hạo Hiên từ trong triều về liền tới Hoàn Nhã cung gặp Tịnh Nhã, từ lúc nào hắn luôn muốn gặp nàng, muốn biết mọi thừ về nàng. Thấy nàng ngồi đọc sách trong phòng, hắn yên tâm thở phào, hắn thích nhất lúc nàng tĩnh lặng, ngoan ngoãn như thế này. Sáng nay lúc gặp Hạo Kỳ, hắn và nhị đệ của mình lâu lắm rồi không có hòa thuận ngồi trò chuyện cùng nhau. Hạo Kỳ nói Hạo Hiên hắn nếu đã dành tình cảm cho Tịnh Nhã thì hãy tin tưởng nàng, chăm sóc nàng thật tốt. Ngoài chuyện đó ra, Hạo Kỳ còn đưa cho hắn một ngọc bội nhỏ, là do lúc Hạo Kỳ đánh nhau với tên sát thủ, vô tình lấy được. Lãnh Hạo Hiên cầm miếng ngọc trong tay, màu sắc trên đó thật đẹp mắt, óng ánh một màu xanh ngọc bích. Hắn sẽ từ từ điều tra chuyện này..... Hắn đang trầm tư thì A Như lên tiếng:


- Thái tử thiên tuế!

- Miễn lễ!

Tịnh Nhã nghe tiếng thỉnh an liền biết hắn tới nên cũng không gấp rút, vẫn chuyên tâm làm việc của mình. Lãnh Hạo Hiên hắn lại bị phớt lờ nữa, lần này hắn không tức giận, kiếm chuyện với nàng mà nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn chăm chăm. Tịnh Nhã thấy khó chịu vô cùng, tự nhiên ngồi nhìn nàng như vậy, hắn đúng là có bệnh:

- Ngài nhìn đủ chưa ?

- Chịu lên tiếng rồi sao!

- Ngài nhìn ta như vậy ta làm sao tập trung đọc sách được.

Lãnh Hạo Hiên đột nhiên cười lớn, đứng lên bỏ lại một câu nói rồi bỏ ra ngoài:

- Không phiền nàng nữa!

- Đúng là có bệnh thật rồi, trước giờ hắn luôn làm vẻ mặt băng lãnh, trái ý một chút thì đòi giam đòi giết, nay lại cười tươi như vậy. Chậc chậc, không biết hắn còn mặt nào nàng chưa biết nữa không ?

- Nương nương! Người dùng bữa đi...

- Uhm..

Lãnh Hạo Hiên trở về thư phòng, nghiên cứu về mảnh ngọc bội này, có chút quen thuộc nhưng không nhớ là hắn đã nhìn thấy ở đâu.... Hắn cho gọi Ưng thị vệ vào dặn dò vài chuyện, hy vọng sẽ tìm được manh mối sớm hơn. 

- Thái tử! Thái tử phi muốn gặp người.


Xếp ngọc bội vào trong một cái hộp, Lãnh Hạo Hiên rời khỏi thư phòng. 

- Hiên! Chàng đến rồi! Chàng  xem ta đã chuẩn bị rất nhiều món cho chàng.

Lãnh Hạo Hiên ngồi vào bàn, hắn chợt nghe tiếng leng keng rất vui tai, nhìn ra phía cửa sổ thấy đồ vật rất lạ mắt, hắn hỏi Thường Hy:

- Đây là gì ?

- Là chuông gió, tiếng leng keng của nó nghe rất vui tai đúng không ?

- Uhm...

Hắn cũng không hỏi từ đâu mà có, chỉ yên tĩnh thưởng thức những món ăn trên bàn:

- Lát nữa ta sẽ bảo thái y đem thuốc an thai cho nàng.

Nhạc Thường Hy dịu dàng cười khéo léo:

- Vâng! Dạo này thiếp cảm thấy mình ngủ hơi nhiều, lại không muốn ăn gì cả. Triệu chứng mang thai cũng bình thường, không đáng lo. Chàng đừng bận tâm ....

Lãnh Hạo hiên nắm lấy tay nàng:

- Làm sao không lo được chứ! Nàng phải hảo hảo dưỡng thai thật tốt, có vậy ta mới an tâm được.


Nhạc Thường Hy sà vào lòng Lãnh Hạo Hiên:

- Được! Được mọi chuyện theo ý chàng.

Buổi tối đó, Lãnh Hạo Hiên không ở lại cùng Nhạc Thường Hy, hắn tiếp tục công việc của mình ở thư phòng. Nhạc Thường Hy ở trong phòng nghe tiếng chuông gió leng keng, liền phát hiện một bòng đen vụt qua, vẻ mặt điềm tĩnh như quen thuộc:

- Vào đi!

- Chủ nhân có lệnh, tiểu thư hãy cẩn thận hơn, ngọc bội cấp bậc đã lọt ra bên ngoài.

Nhạc Thường Hy không nói gì, chỉ gật đầu, chuyện mất ngọc bội e là đã đến tai Lãnh Hạo Hiên rồi, không biết chừng hắn đang cho người điều tra. Còn việc ám sát Tịnh Nhã, Nhạc Thường Hy vẫn phải bàn bạc lại với phụ thân nàng xem sao. Chuyện đại sự lớn hơn, không thể để kế hoạch thất bại được. 

Làm việc đến khuya, Lãnh Hạo Hiên chợt nhớ đến con mèo nhỏ ở Hoàn Nhã cung, lúc nào nàng cũng giơ nanh múa vuốt với hắn, không biết giờ này nàng ngủ chưa ? Hắn không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa phòng Tịnh Nhã, đèn còn sáng, nàng đang làm gì ? Trong phòng vọng ra tiếng trò chuyện:

- Nương nương! Người nên đi ngủ rồi ạ.

Tịnh Nhã say mê đọc sách, chỉ trả lời A Như qua loa:

- Ta chưa buồn ngủ!

Thấy A Như còn đứng bên cạnh tần ngần khó xử, Tịnh Nhã phẩy phẩy tay:

- Em cứ đi nghỉ trước, ta đọc xong sẽ đi ngủ...

- Nhưng ...

- Không sao đâu, ở đây chỉ có hai người chúng ta, không cần thiết phải thức đêm hầu hạ ta..

A Như thật sự cũng đã buồn ngủ, nếu thức nữa không biết sức đâu mai làm việc, bèn xin phép cáo lui trước. Được hầu hạ một chủ nhân dễ chịu như vậy cũng làm cho nàng khá là thoải mái, không áp lực hay sợ hãi điều gì. Lãnh Hạo Hiên đứng sang một bên chờ cho người hầu ra ngoài, hắn mới bước vào trong:


- Nàng sao còn chưa ngủ ?

Tịnh Nhã đặt quyển sách xuống, thắc mắc đêm khuya như vậy hắn không ở cùng thái tử phi của hắn đến đây làm gì ?

Nhìn quyển sách trên bàn, nàng muốn nghiên cứu hương liệu ?

- Nàng thích hương liệu ?

Tịnh Nhã gật đầu, nói thật cũng chỉ là tò mò nhưng đọc rồi mới thấy cuốn hút, từ trước đến nay nàng cũng chưa có gì gọi là tài năng đặc biệt. Nếu được, nàng cũng muốn thử  thế nào ?

- Nếu thích nàng có thể đến tahi y viện cùng nghiên cứu, thế nào ?

- Thật sao ? Chàng cho ta đi thật sao ?

- Ừ, ta không nuốt lời nhưng phải có điều kiện ....

- Biết ngay, chàng làm gì mà tốt bụng với ta như vậy chứ ?

Dỗi rồi, sao lại dễ thương như thế chứ, hắn đưa tay véo vào má nàng. Tịnh Nhã xoa xoa:

- Thôi bỏ đi! Ta cũng chỉ là tò mò đọc để biết thôi.

- Đi ngủ thôi! Muộn rồi...

- Ế ..

Nàng chưa kịp nhận thức được thì đã nằm yên vị trên giường mất rồi. Lưu manh! Hắn đúng là lợi dụng thời cơ, ăn nàng sạch sẽ không còn sót lại cái gì. Khóc thầm trong lòng, Tịnh Nhã uất ức không phản kháng được, liền  cắn vào vai hắn một cái rõ đau nhưng đối với hắn, đau đớn gì nữa, chỉ là như mèo quào thôi. Cả hai cứ như vậy đến sáng, cả một đêm hắn không ngừng phát tiết trên người nàng, một bên phản kháng chống đối, một bên trêu ghẹo ôn nhu.  




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận