Khoảng lặng của trái tim

CHAP 14
-Bạn ấy xinh ơi là xinh,dễ thương ơi là dễ thương.Hồi đó bạn ấy mới chuyển vào lớp tôi thôi mà bao nhiêu boy yêu mến.Nhưng bạn ấy lại thích tôi cơ.Vì nghĩ tôi là boy mà.Khi đó tôi để tóc ngắn tủn nên dễ bị nhầm lắm.Với cả tôi còn rất handsome nữa^^.-Tôi kể lể.
-Sao mà tớ không nhớ nhỉ?-Nhìn Trang buồn cười muốn chết,tôi đã nói mà,Trang đâu có giỏi đóng kịch.
-Rồi sau này tôi với cô bé ấy thành BFF.Bây giờ vẫn thế…Forever mà!
-Thế á?Cho tớ gặp được không?
-Ừ,lại đây.-Tôi kéo Trang ra chỗ cửa sổ lớp,nơi có tấm kính-Nhìn vào đó.Thấy chưa?
-Hehe…tớ có một BFF thật tuyệt vời.Sao mà tớ chưa bao giờ nhận ra nhỉ?-Cô nhóc nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến rồi mỉm cười.
-…^-^!Tiểu Trang à…cậu đã yêu ai bao giờ chưa?Ngoài Mum Dad ra,thì đã có ai rồi?-Tôi không biết tại sao mình lại hỏi Trang câu ấy nữa…
-Chưa…có ai cả.Tớ mới chỉ thích một người nhưng đó chưa phải là tình yêu.-Trang không nhìn thẳng vào mắt tôi.Hình như cô nhóc có cái gì đấy chưa thật lòng.
-Vậy à…
-Thế còn cậu?-Trang quay sang tôi,mắt ánh lên tia hi vọng.
-Tôi…có một người…nhưng tôi chưa có cơ hội để hiểu tình cảm của cậu ấy…cũng như của tôi…-Giọng tôi nhẹ bẫng…nhớ đến hình ảnh Phong…
-Tại…sao?-Trang rụt rè như thể đang sợ tôi sẽ vỡ oà khi nói thêm một lời nào nữa vậy.
-Vì…cậu ấy đã từng hứa với tôi sẽ trở về,sẽ tìm tôi…bây giờ dù tôi ở cạnh cậu ấy mỗi ngày…nhưng bất lực nhìn cậu ấy hạnh phúc bên cô gái khác,không phải tôi…lời hứa 6 năm tôi vẫn nhớ…còn cậu ấy không thể nhớ được nữa…cuộc đời này…sao lắm điều trớ trêu vậy…-Tôi nói,giọng nghẹn ngào,cố kiềm chế sao cho nước mắt khỏi rơi.Tôi cảm thấy buồn lạ.Buồn vì Phong.Không hiểu nổi mình nữa…Trước đây là bạn thân...bây giờ tôi lại yêu cậu ấy…ya,mình thật là khùng!
-Cậu đang nói đến ai vậy?Người ấy là ai?Mà,từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ kể chuyện tình cảm của cậu cho tớ…hôm nay…sao lại thế?Hình như cậu buồn lắm…tớ có giúp gì được cho cậu không?-Trang liến thoắng.Khi an ủi người ta cô nhóc luôn luôn nói nhiều vậy đấy… -A…cảm ơn cậu đã ở bên cạnh tôi và nghe tôi tâm sự.Nếu không có Trang chắc tôi nổ tung mà chết mất thôi.Nói ra xong cứ như trút được gánh nặng ngàn cân vậy.Hii.^^-Tôi mỉm cười.Tôi thật sự yêu Phong mất rồi.Trước đây thời còn bé,tôi chỉ coi cậu ấy như một người bạn luôn luôn phải có,bây giờ thì bất cứ hành động gì của cậu ấy cũng khiến tôi phải cười,rất thoải mái.Tôi cứ như được trở lại làm một “tôi khác” vậy.
-Có gì đâu.Vậy bây giờ kể cho tớ nghe đi…về “người ấy” của cậu ý.^^-Trang cười toe,làm mặt cún con.
-Trịnh Thanh Phong…

-Hơ…thật á?
-Ừm,tôi lừa Trang bao giờ chưa?Mà…mai Kiểm Tra….Toán à?-Tôi đổi đề tài.
-Chết…tớ chưa học gì cả!!!-Trang hốt hoảng đưa tay lên bịt mồm để tiếng khỏi vọng ra xa.
-Ừ,vậy giờ vào lớp học ha?Thực ra khảo sát thì cũng đúng như tuyển sinh vậy thôi…kiến thức mình học ôn nhiều quá rồi.Tôi chẳng phải lo…-Tôi cười khẩy.
-Này Linh!-Trang gằn giọng.
-Yep…nói nhanh lên…sắp hết giờ ra chơi òy.
-Đừng bao giờ tỏ thái độ đó trước mặt tớ,Ok?-Cô nhóc lườm tôi suýt cháy da mặt.
-Yep,madam.
“Tùng…”
-Trống rồi đó…tôi vào lớp đây!-Tôi đi thẳng vào chỗ của mình.
-Ừm…^^
Tôi sực nhớ đến cái cơ thể bầm dập sau trận hội đồng hôm qua.Thế thì chiều nay sao đánh đấm được nhở?Mà…không sao…Jt chỉ được cái sĩ diện chứ đánh đấm gì.Tôi chả phải sợ!Oaaaa,học thôi!
-Hàm số xy,đồ thị abc…-Oooaaap,buồn ngủ quá đi.
“Tùngggg…”-Ơn trời,thoát khỏi kiếp nạn ngàn năm…
Tôi bỏ vội sách vở vào cặp rồi chạy ra ngoài..nhưng bỗng có một bàn tay của ai đó kéo tôi lại.
-Linh đi đâu mà vội thế? CHAP 14 (part2)
-À…Phong…tôi đi…có việc chút.-Tôi quay lại rồi ấp úng như gà mắc tóc.

-Vậy à?Vậy chiều mai Linh có rỗi không?
-Chiều mai à?...ừm…có…
-Ok,chiều mai nhé.Tan học đợi tôi,tôi sẽ đưa Linh đến một nơi.^^
-Đi đâu?
-Bí mật.Bye bye.-Phong vừa đi vừa vẫy tay chào tôi.
-Bye Phong.-Tôi nhăn nhở cười lại.^^
Tôi “bay” thật nhanh ra chỗ nhà kính gần vườn trường.Rồi mới nhắn tin cho Trang.
“Trang ve truoc,khong can doi toi.”
2 phút sau có một tin nhắn nhảy vào máy tôi.Là của Trang.
“Di dau?To o nha mot minh buon lam.”
“Ha My ru toi di choi.Ban ay ve nuoc co 1 thang.Trang chiu kho chut di!”-Tôi nhắn lại.
“Ok.”
Tôi mỉm cười một mình.Trang là bạn thân của tôi nhưng nhiều lúc lại giống như một cô em gái bé nhỏ để tôi yêu chiều bảo vệ.Trang chẳng giống Hà My.Mà có ai giống ai đâu cơ chứ!Hà My người lớn và luôn hiểu thấu lòng tôi,nhưng Hà My luôn để tôi tự đứng lên sau những vấp ngã.Trang thì luôn ở bên cạnh và tìm mọi cách để vực tôi dậy mỗi khi tôi buồn.Dù sao thì…tôi yêu cả hai^^.
-Đang nghĩ đến người yêu à?Sao mà cười tươi thế?-Asshii,hỏng hết cả tâm trạng.Cái giọng châm biếm này,ngoài tên Quân đáng ghét thì còn ai vào đây nữa!
-Uk,người yêu.^^-Tôi quay sang toe toét.Gã này như bóng ma.Thoắt ẩn thoắt hiện.Hình như gã chẳng bao giờ học tiết cuối.
-Tôi sợ em đi mất nên sang lớp em tìm.Thấy lớp vắng ngơ ngác…cứ nghĩ là em đi rồi.Định lên lớp thì nhìn thấy em dưới này.Tôi biết mà…em là người rất biết giữ chữ tín.^^-Gã mỉm cười.

-Ya…bây giờ đi chứ?-Tôi hỏi.
-Ok…từ bây giờ…-gã đưa đồng hồ lên nhìn-…3 giờ 24 phút…cho đến 0 giờ đêm nay em phải đi với tôi.
-Haizzz…đi những đâu mà lắm vậy?
-Đi thì biết. Tôi đang đứng ở cổng trường đợi anh ta lấy xe.Ngó quanh quất một hồi,tôi nhận ra…Phonggggg và một…cô gái trên con SH màu trắng sữa đang lướt với tốc độ ánh sáng.Ặc ặc,Phong kinh khủng quá đi.Hình như có gì đó ở cậu ấy mà tôi chưa biết.
“Brừm…”
-Hoàng Linh!Hôm nay em lạ thật đấy…-Giật mình,tôi suýt bắn tim ra ngoài.Ya,cái tên Quân điên khùng này.
-Hơ…tôi lúc nào chẳng lạ…anh không biết à?-Tôi nhếch mép.
-Đừng có nhăn nhó thế chứ!
-Asshii,tôi có nhăn đâu!
-Vậy lên xe đi,Zero.-Eh,Zero?Lẽ nào…?
-Q…C.k đã nói gì?-Tôi cười khẩy nhìn Quân.Mặt anh ta nghênh nghênh tự đắc nhìn muốn đấm.
-Ai da,đầu óc em nhạy bén thật đấy.C.k xấu tính chỉ nói mỗi thế.Có cần tôi đưa em đi xử tử hắn không?-Anh ta cười sằng sặc.Tôi thấy chẳng có gì đáng cười cả!
-Thôi khỏi,Ck biết phải làm gì mà.Đúng không?Cả Q nữa.-Tôi cười đểu nhìn Quân.Rồi leo lên con Nouvo đen sì.
-Ha,vậy là tôi đã nắm trong tay bí mật lớn nhất giang hồ.-Anh ta vừa ba hoa vừa nổ máy.
-Ừ…cứ tự sướng đi rồi anh sẽ thành kẻ què quặt trên chiếc xe lăn.Bất kể là người quen hay bạn bè của Ck.-Tôi đập mạnh vào vai anh ta,khiến cho con Nouvo chao nghiêng.Tôi suýt đánh rơi mất tim.
-Làm sao thế được.Tôi là ai chứ?Mà..
-Khoan…dừng lại!-Tôi hét.
-Ya,đồ lắm chuyện.-Anh ta tấp xe vào vỉa hè,mồm càu nhàu-Đúng là con gái muôn đời vẫn thế…lắm rắc rối!
-Kệ anh.-Tôi đập vai anh ta-40km/h okay?

-What????Ya…I hate you…-Quân gào tướng lên.-Em có biết tôi làm bạn với tốc độ từ khi mới tập xe không hả???
-Không.Một là 40km/h.Hai là tôi đi về.
-Ôi…thôi được rồi.Dù sao thì Zero cũng rất cần thiết cho tôi ngày hôm nay.-Quân hạ giọng.Rồi nổ máy.
-Okay,đi tiếp nào.Đi đâu bây giờ?
-Về nhà.-Giọng anh ta ỉu xìu.
-Huh?Why?
-Thay đồ đã.Tối nay em là Zero,không phải Hoàng Linh.Mà..Zero nghĩa là gì?
-Tôi không ngờ anh dốt Ngoại Ngữ đến vậy.^^-Tôi mỉa.
-Ya,ý tôi là…tại sao em lại mang danh Zero?-Quân cáu tiết quát nhặng lên,nhìn buồn cười muốn chết.
-Cũng giống như anh thôi.Tại sao anh lại là Q?-Tôi nhún vai.
-Chế từ full name ra.Có gì đâu mà phải hỏi!-Mặt Quân nhăn nhó như khỉ.
-Thì Zero cũng thế.Ngày xưa có người gọi tôi là LinhBoy.Zero là chữ “o” trong Boy.
-Thế à?Hay nhỉ?Em ngộ thật đấy!Ai gọi em là LinhBoy vậy?-Quân toe toét nhìn tôi.
-À…một người…không đáng nhớ.Đừng nhắc nữa.-Giọng tôi ỉu dần.
-Ừm.Chán em quá!-Lại trở về cái mặt nhăn nhó.
-Tôi gọi anh là Q.Okay?-Tôi lại nhăn nhở cười.
-Ai cũng gọi là Q mà,em gọi cũng đâu có sao!-Anh nhún vai.
-Không,Q ở đây nghĩa là Quái Vật…
“Brừmm……..”-Một thằng nhóc choai choai cưỡi con Dylan đánh võng ngược chiều.Quân chao nhẹ xe để tránh.Chẳng may,xe thằng nhóc sượt qua để lại một mảng sơn xước dài trên thân xe,quệt qua vết thương ở mắt cá của tôi.Nó lại nhói lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận