Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma





Cửa phòng tiếp khách mở ra, Vu Mỹ Liên vội vã chạy đến, Ngô Đào và Bảo Nhi cũng chưa đi, đang chờ ở cách đó không xa.

“Thế nào?”

“OK rồi, ba ngày sau đến đây quay quảng cáo. Chị Vu bàn bạc một giá tốt cho em nhé, em hiện giờ đang cần dùng gấp.” – Chu Doãn Thịnh vừa nói vừa nhét khăn tay dính đầy dầu hoa vào cặp.

“Cậu cứ yên tâm, dù cậu là người mới, nhưng AYA lắm tiền nhiều của, chắc chắn thù lao sẽ không ít đâu.” – Vu Mỹ Liên nói một cách chắc chắn.

Chu Doãn Thịnh vỗ bả vai cô – “Vậy thì nhờ cả vào chị Vu. Em còn phải đi học, đi trước nhé.” – Khi đi ngang qua Ngô Đào vẻ mặt phức tạp và Bảo Nhi đôi mắt đỏ bừng, hắn hơi hơi gật đầu, nở một nụ cười rực rỡ.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Vu Mỹ Liên đúng hẹn gọi điện thoại đến, nói với hắn giá tiền quảng cáo AYA đưa ra cho hắn là năm trăm nghìn. Đối với một người mới mà nói, đây đã là giá trên trời, cho nên cô tự quyết định đồng ý.

Một người mới bình thường, quay một quảng cáo nhiều nhất cũng chỉ thu được mấy trăm nghìn, ít hơn thậm chí còn chỉ được mấy chục nghìn. Chỉ có một siêu sao thực sự mới có thể kiếm được mấy triệu chục triệu một quảng cáo. Chu Doãn Thịnh biết giá thị trường nên hắn vô cùng cảm ơn Vu Mỹ Liên.

Hôm nay hắn dậy rất sớm, vừa mặc áo sơ mi vừa mở cửa phòng đi đến phòng ăn.

Làn da của thiếu niên trắng nõn mịn màng như sữa, dưới ánh đèn màu cam trông càng nhẵn nhụi; tóc không chải, chỉ dùng ngón tay vuốt một chút, vừa hỗn loạn vừa gợi cảm; đôi mắt đào hoa bởi vì vừa mới tỉnh mà còn ngưng tụ một lớp hơi nước, ánh mắt mơ ngủ vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Thân hình của hắn có vẻ rất gầy yếu, nhưng thực ra không phải. Dưới lớp áo sơ mi chưa được cài kỹ nửa kín nửa hở là phần eo mềm dẻo mạnh mẽ và mấy múi cơ bụng chỉnh tề, lên trên nữa là xương quai xanh tinh xảo duyên dáng.

Hắn ngáp một cái, đôi mắt đào hoa rớm ra hai giọt nước mắt, nhưng lại không trượt xuống sườn mặt mà vẫn treo trên hàng mi cong dài. Hắn đi đến bàn ăn ngồi xuống chỗ mình, tay phải chống hàm, tay trái cầm thìa, khi có khi không mà khuấy cháo, làn sương trắng bốc lên, làm mờ gương mặt hắn, nhưng lại khiến cho nét phong tình biếng nhác kia càng động lòng người.


Một tiếng loảng xoảng rất lớn quấy rầy sự tĩnh lặng của hắn. Hắn nhíu mày nhìn về phía đối diện thì thấy Kỷ Hàm Dục đỏ bừng mặt nhảy dựng lên, né tránh cháo đang chảy loang ra mép bàn.

“Cậu đừng nhúc nhích, để tôi. Lớn như vậy rồi mà còn làm rơi bát, cậu vừa mới nghĩ đi đâu thế?” – Phương Hữu Nhiên cầm một chiếc khăn chạy từ phòng bếp ra.

“Tôi, tôi chỉ đang nghĩ đến chuyện trong nhà tôi.” – Kỷ Hàm Dục ấp úng, đồng thời nhanh chóng liếc nhìn Lâm Thừa Trạch đang chuyên tâm ăn cháo một cái. Cho dù có ghét Lâm Thừa Trạch đến đâu đi chăng nữa, y cũng không thể không thừa nhận ngoại hình của đối phương có thể coi là hoàn mỹ. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà hình như đường nét gương mặt cậu ta càng sắc nét hơn, hành động cử chỉ hoàn toàn không còn tuỳ tiện phóng đãng như ngày trước nữa. Ngược lại trông có vẻ tao nhã biếng nhác, giống một con mèo Ba Tư híp mắt nằm dưới ánh mặt trời nghỉ ngơi, khiến y nhìn mà ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn đưa ra vỗ về trêu chọc một chút.

Phương Hữu Nhiên nghe vậy, trong lòng rất khó chịu, yên lặng nhặt mảnh thuỷ tinh vỡ, lau sạch cháo, múc lại một bát khác cho y, giọng nói dịu dàng – “Đừng nghĩ đến chuyện trong nhà nữa, cậu mới cấp ba, việc học vẫn quan trọng hơn.”

Kỷ Hàm Dục gật đầu, thấy Lâm Thừa Trạch ngồi đối diện còn không ai ủi lấy một câu, một chút si mê vừa rồi biến mất không còn một mảnh nào, chuyển thành khinh miệt và phẫn nộ.

Chu Doãn Thịnh rũ mắt, không hề để tâm đến không khí mờ ám giữa công chính thụ chính, vừa ăn cháo vừa chậm rãi nói – “Giúp tôi xin nghỉ mấy ngày, tôi có việc.”

“Sao cậu lại có việc nữa? Làm cái gì thế? Cậu đừng quên tháng sáu năm sau là thi đại học rồi đấy.” – Kỷ Hàm Dục phá lệ truy hỏi.

“Đã bảo có việc thì là có việc, cậu đừng hỏi nhiều như vậy.” – Lâm Thừa Trạch vứt thìa xuống, chùi miệng. Thấy di động vang lên, hắn bắt máy rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Kỷ Hàm Dục đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy hắn lên một chiếc Audi Q7, không khỏi cười lạnh một tiếng: Tiện nhân chính là tiện nhân, ngoại hình càng đẹp thì càng đê tiện. Y quay đầu nhìn chăm chú Phương Hữu Nhiên đang thu dọn bàn ăn, tâm lý hơi chút vặn vẹo của y lại nhanh chóng cân bằng trở lại.

—————————–

Chu Doãn Thịnh và Vu Mỹ Liên đi đến chi nhánh công ty AYA, nhân viên công tác đã dựng xong studio, đèn và máy quay cũng đều đã vào vị trí, chỉ còn chờ quay chụp.

“Ngài Orlando, không phải là anh đã quên đưa kịch bản cho chúng tôi đấy chứ?” – Vu Mỹ Liên giữ chặt người nước ngoài tóc vàng đang nhào đến.


“Ôi, yêu tinh bé bỏng của tôi rốt cuộc cũng đến rồi, đi thay đồ đi, mau lên.” – Orlando tự động xem nhẹ Vu Mỹ Liên, trong mắt trong lòng chỉ còn thiếu niên đang mỉm cười lặng lẽ đứng dưới ánh đèn.

Yêu tinh bé bỏng cái beep! Chu Doãn Thịnh thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười rực rỡ, cúi đầu với anh ta rồi đi theo nhà tạo mẫu.

Vu Mỹ Liên dùng sức kéo Orlando đã say ngây ngất, khách khách khí khí hỏi lại lần nữa – “Ngài Orlando, anh quên kịch bản, không có kịch bản chúng ta quay như thế nào?”

“À, quên nói cho hai người, quảng cáo này không có kịch bản, đợi yêu tinh bé bỏng ra rồi trực tiếp quay là được.” – Ngón tay anh ta cong thành lan hoa chỉ (1), vuốt vuốt tóc rối trên thái dương, thấy ngoài cửa có một bóng người cao lớn đi đến, vội vàng vui vẻ nghênh đón.

Vu Mỹ Liên quay đầu nhìn, dây thần kinh vốn căng hết cỡ lập tức gần như đứt đoạn. Clgt, người kia là Tào Mặc Khôn, là Tào Mặc Khôn được xưng là kẻ ăn tươi nuốt sống, là Tào Mặc Khôn – cá mập trắng trong biển thương nghiệp, là Tào Mặc Khôn chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể nghiền chết một thế gia hạng nhất đó! Anh ta đến đây làm gì?

Đúng rồi, vị này là người thích cái đẹp, hơn nữa ăn thông nam nữ, chỉ cần nhìn hợp mắt, anh ta sẽ giành lấy bằng bất cứ thủ đoạn nào. Nếu như anh ta để ý đến Lâm Thừa Trạch thì phải làm sao bây giờ?

Vu Mỹ Liên xoay người, vẻ mặt trở nên khó coi. Làm người đại diện, ít nhiều gì cũng đều đã từng trải qua hoạt động dẫn mối, cũng không phải họ muốn thế, mà là hoàn cảnh xô đẩy. Bây giờ bất kỳ ai muốn nổi tiếng, đều nhất định phải trả rất nhiều giá lớn mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Nhưng Lâm Thừa Trạch vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên, hơn nữa cha mẹ đều đã mất, thực sự cô không đành lòng cho lắm.

Hiện giờ Vu Mỹ Liên hoàn toàn không suy xét đến việc Tào Mặc Khôn sẽ chướng mắt với Lâm Thừa Trạch. Đùa chắc, chỉ cần với diện mạo kia của Lâm Thừa Trạch, tất cả những người chướng mắt với hắn đều là người mù.

Kỷ Hàm Dục yên lặng nằm cũng trúng đạn: …

Chu Doãn Thịnh không biết Vu Mỹ Liên đã chìm trong sự rối rắm trước nay chưa từng có, hắn đang khó nhọc kéo khoá quần bò.

“Có phải quá chật rồi hay không? Tôi còn không đi được.” – Hắn hít sâu, hóp hóp bụng.

“Không chật không chật, vừa khít.” – Ánh mắt của nhà tạo mẫu đảo qua đảo lại giữa cơ bụng, đường V cut, bờ mông cong mẩy, cặp chân thon dài của thiếu niên, muốn nhổ ra cũng không được, vừa dứt lời lập tức nuốt một ngụm nước miếng.


Khoé miệng Chu Doãn Thịnh co giật, hỏi – “Áo đâu?”

“Không có áo, nửa người trên cứ để trần như thế.”

“Vậy giày đâu?” – Chu Doãn Thịnh đung đưa bàn chân trần của mình.

“Cũng không có giày.” – Nhà tạo mẫu gian nan rời ánh mắt của mình đi, đẩy hắn ra ngoài – “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nên ra ngoài thôi. Tính tình Orlando rất xấu, đợi lâu là sẽ mắng chửi cho xem.”

“Oh my God! Cục cưng, em giống như một miếng pho mát được nướng nóng hừng hực sắp hoà tan thơm ngào ngạt. Tôi muốn nếm thử hương vị của em đến chết mất!” – Orlando vẻ mặt thèm muốn mà kêu gào.

Tất cả nhân viên công tác đều dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn, trong đó trộn lẫn một ánh mắt sắc nhọn gai người.

Chu Doãn Thịnh nhìn theo ánh mắt đó, mắt hơi giật giật. Bên cạnh đạo diễn có đứng một người đàn ông vô cùng cao lớn, trông ít nhất cũng phải một mét chín. Bộ vest vừa người sang trọng bao lấy một cơ thể cường tráng, mái tóc được chải hết ra sau đầu, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ như được đẽo gọt. Đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, bờ môi mỏng gợi cảm hơi cong lên, vẻ mặt nghiền ngẫm toát ra nét tà ác.

Tào Mặc Khôn?

Tìm được thân phận của người đàn ông nọ trong trí nhớ của nguyên chủ, Chu Doãn Thịnh hờ hững thu ánh mắt về, nhìn về phía Orlando – “Xin hỏi tôi cần diễn thế nào? Chị Vu nói các anh vẫn chưa đưa kịch bản cho cô ấy.”

“À, không có kịch bản, chúng tôi chỉ quay em, bất kỳ góc độ bất kỳ động tác bất kỳ biểu cảm nào của em. Sau đó cắt nối biên tập tất cả những hình ảnh đẹp nhất khiêu gợi nhất thành một quảng cáo hấp dẫn nhất. Bảo bối, em chỉ cần tự phát huy là được rồi, vào đi.” – Orlando đẩy hắn vào studio phủ kín các loại hoa.

Chu Doãn Thịnh nhìn lớp hoa thật dày bị mình dẫm dưới chân, không biết phải nói gì. Nghệ sĩ quả nhiên là một nghề nghiệp bán sắc đẹp.

Tào Mặc Khôn vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ ưỡn mặt xúm lại lấy lòng như mọi khi, không ngờ cậu ta lại chỉ vội vàng nhìn thoáng qua hắn rồi rời mắt, như thể không hề biết mình.

Lạt mềm buộc chặt? Tào Mặc Khôn nghĩ, lấy một điếu xì gà từ trong túi ra châm, hút mạnh một hơi.

Chu Doãn Thịnh đi vài vòng xung quanh thảm hoa, vẫy tay với Orlando – “Có thể cho tôi một chai rượu vang không? Tôi muốn mượn rượu để tìm cảm giác.”

“Người đẹp, rượu vang, hoa hồng, nước hoa… Tổ hợp này quá tuyệt!” – Orlando vỗ tay, vẻ mặt say mê, trợ lý của anh ta nhanh chóng lấy một chai rượu vang đến.


Chu Doãn Thịnh ngửa đầu uống một ngụm lớn, cảm thấy không đủ nên lại uống thêm mấy ngụm. Chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo chiếc cằm tinh xảo của hắn xuống cần cổ thon dài, sau đó là xương quai xanh khiêu gợi, đọng trên lồng ngực trắng nõn… Hắn buông chai rượu xuống, gò má ửng đỏ, đôi mắt đào hoa mông lung gợn sóng lấp lánh, dáng vẻ ngà say hấp dẫn đến cực điểm.

Trong studio vang lên tiếng nuốt nước miếng liên tiếp.

Orlando nhận lấy chai rượu, khoát tay nói – “Tìm được cảm giác chưa? Tìm được rồi thì lập tức quay thôi.” Lúc quay lưng lại, anh ta lập tức gí miệng vào miệng chai, hôn môi gián tiếp.

Tào Mặc Khôn trông thấy cảnh này thì hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khá khó coi.

Trợ lý của hắn ho khan một tiếng, nhắc nhở – “Ông chủ, ngài tìm một chỗ ngồi xuống xem thì hơn, nhân lúc mọi người đều đang chú ý Lâm Thừa Trạch.” – Nếu không đợi mọi người hoàn hồn, ngài sẽ xấu mặt!

Một câu cuối cùng anh ta không dám nói, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đũng quần căng phồng của boss.

Tào Mặc Khôn tuyệt không cảm thấy xấu hổ, bình tĩnh tự nhiên đi đến bên cạnh đạo diễn, lấy một chiếc ghế mềm ngồi xuống. Ánh mắt sắc bén dán chặt lên người thiếu niên.

Chu Doãn Thịnh đã hơi say, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía máy quay phim cười cười, sau đó vùi người vào thảm hoa, biếng nhác ngáp một cái. Hành vi của hắn sau khi uống rượu rất tốt, say một cái là bắt đầu buồn ngủ.

Dường như cảm thấy hơi lạnh, hắn quơ hết hoa đắp lên ngực mình. Vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng nhớ ra hiện giờ còn đang quay quảng cáo, hắn lại miễn cưỡng mở mắt ra, nghiêng người nhìn về phía máy quay phim. Bờ môi vẽ lên một nụ cười mơ hồ, đuôi mắt tẩm nước làm người nhìn mê say.

“Được, hai cảnh cười này rất tốt, nhất định không thể cắt!” – Orlando hưng phấn đến nỗi mặt cũng đỏ bừng.

——————————–

Chú thích:

(1) Lan hoa chỉ:

89bOOOPIC54


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui