Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy! FULL


Thẩm Quốc Thuấn đột nhiên bật cười trước câu nói của Triết Lãng.

Anh ta quay mặt lại để cả hai đối diện với nhau, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng vào khuôn mặt của Triết Lãng, hai tay dang rộng ra, cách nói điềm tĩnh đến lạ lùng:
– Được thôi.

Nào, qua đây, bắn chết tôi đi!
Lần này tới lượt Triết Lãng trầm ngâm.

Anh dùng con ngươi sắc lạnh của mình nhìn vào hành động của Thẩm Quốc Thuấn ở phía đối diện, hỏi:
– Muốn chết đến vậy sao?
Hỏi anh ta muốn chết? Thế chẳng khác nào là câu hỏi phi nghĩa.

Không phải hành động đó là khiêu khích Triết Lãng đâu, sở dĩ Thẩm Quốc Thuấn làm vậy là nghĩ rằng Triết Lãng sẽ không giết anh ta.

Nhưng hãy đoán xem, suy nghĩ đó đúng hay sai...
Anh ta buông thõng tay mình xuống, nhếch môi cười khẩy, lui vài bước rồi tựa lưng vào lan can của sân thượng, khẳng định:
– Lão Dương, cậu vốn không nỡ giết tôi.

Với lại, cậu căn bản không có lý do!
– Lý do? Cuộc đời tôi giết người chưa bao giờ cần lý do!
Ha, một người như anh thì cần gì phải có lý do mới được giết người? Ngay từ đầu, suy nghĩ của Thẩm Quốc Thuấn đã sai rồi, hoàn toàn sai lầm.
Nếu dùng hai từ tàn nhẫn để định nghĩa bản chất của Triết Lãng, xem ra bạn là người có đôi mắt kém.


Bởi vì, chỉ với một từ không đủ để nói lên con người thật của anh.

Một con dã thú đang nung nóng ý định độc chiếm con mồi!
Chưa đợi Thẩm Quốc Thuấn lên tiếng, anh đã tiếp tục buông những câu nói lạnh giá của mình:
– Quốc Thuấn, để tôi thuật lại những chuyện gần đây cho cậu nghe.

Chuyến hàng bị tóm vào hai tháng trước, vào hôm sinh nhật của tôi, cái chết của Quan Cảnh Hiên và sự xuất hiện của Tân Hạc.

Cậu nghĩ là ngẫu nhiên sao?
Hai tháng trước, chuyến hàng chứa mấy thùng súng ống đạn dược được người của Triết Lãng vận chuyển vào vùng Tứ Giác Đen đã bị cảnh sát quốc tế tóm, số người bị bắt lên tới bảy, hai thành viên mất mạng tại chỗ còn có số vũ khí bị tịch thu.

Tất cả đều là thiệt hại không đáng có!
Cách đó không lâu lại tồn tại cái danh Tân lão nhị ở giới hắc đạo Mỹ, trùng hợp sao? Đất nước này không phải là cái chợ, muốn vào buôn bán thì liền vào được sao? Muốn vào quấy phá thì liền vào được sao?
Vớ vẩn!
Thế giới xã hội đen luôn đặt ra những quy tắc khắc nghiệt, dĩ nhiên ở Mỹ không ngoại lệ.

Ở nơi này, quy tắc chính là gia đình nhà họ Dương Lãnh.

Họ đặt ra là để toàn bộ thuận theo, chứ không phải là trái lại.

Thế còn gì là quy tắc?
Nói tới đây thì mọi người hiểu ra vấn đề chứ?
Vậy nên, giới hắc đạo Nhật Bản lọt vào đây bằng cách nào? Cũng không phải là...có người bên trong tiếp tay sao? Hửm?
Dường như Thẩm thiếu gia đó đã chột dạ trước lời kể của Triết Lãng.

Anh ta khá mất tự nhiên, ánh mắt còn vô cùng lơ đãng.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Triết Lãng thấy biểu hiện này của anh ta.

Giỏi lắm!
Cậu giấu rất giỏi!
– Thẩm Quốc Thuấn, tôi không điều tra về xuất thân của cậu, hiển nhiên là tôi tin cậu.

Nhưng cậu nghĩ, tôi là một thằng ngốc mặc cho cậu thâu tóm sao?
– Triết Lãng, tôi...
Lúc này đây, anh ta đã không còn bình tĩnh như lúc nãu nữa rồi.

Dáng vẻ mất đi sự tự nhiên, còn tỏ ra lúng túng, lời nói lại không thể vọt hết ra miệng.


Chính là biểu hiện của sự chôt dạ!
– Con mẹ mày! Lấy thân phận là con nuôi của A Tam trà trộm vào đây, đám cảnh sát chúng mày suy diễn khá đấy.

Chỉ với một kế hoạch thối rửa mà đòi lấy bằng chứng kết tội tao, chúng mày cho rằng nó hoàn hảo?
Đến thời điểm này, hầu như sự tức giận của Triết Lãng không thế giấu thêm nữa rồi.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, cổ đỏ lên một mảng lớn, bàn tay mang sự giá rét ấy đã sớm tìm đến cổ của Thẩm Quốc Thuấn, dùng lực siết chặt.

Một sự giận dữ không thể dừng lại!
Nhưng mà...
Tại sao lại có sự hiện diện của từ " cảnh sát " ?
Rõ ràng là...
Ha, thì ra là vậy.

Giờ thì hiểu được rồi.

Cảnh sát sao? Kế hoạch à? Một người như anh ta lại là một cảnh sát chìm? Đúng là khốn nạn mà!
" Ưm....au....hắc....!"
Lực tay của anh không hề nhẹ, nó khiến cho cái cổ của anh ta như muốn lìa ra vậy.

Thẩm Quốc Thuấn khó khăn ú ớ, khuôn miệng do không chống đỡ được nên dần hé lớn, mặt đỏ đỏ ửng...thế mà Triết Lãng không có dấu hiệu ngừng lại...
– Trong từ điển của tao sẽ không chứa chấp hai từ phản bội! Tao coi mày là anh em, mày lại dùng cách này để báo đáp tao sao? Chết tiệt!
Câu cuối Triết Lãng như muốn gầm lên vậy, mọi sự bức xúc của anh đều đổ lên bàn tay đang siết chặt ấy.

Lúc này, cảm xúc trong thâm tâm anh hoàn toàn bùng phát...
Triết Lãng coi trọng anh ta, xem anh ta như là anh em, kết cục thì sao? Ha...
Với thân phận cảnh sát của Thẩm Quốc Thuấn, anh vốn dĩ chẳng để tâm đến chuyện đó.

Chuyện đáng nói ở đây là người Nhật Bản và tính mạng của Lộ Khiết nữa...

Kể ra bọn cảnh sát quốc tế cũng thật mưu mô.

Dùng một tổ chức hắc đạo để đối đầu với một tổ chức hắc đạo, còn họ đứng ở ngoài xem kịch, chờ cho người bên trong chém giết lẫn nhau đến thân tàn ma dại, còn mình thì đến sau hưởng lợi.

Rất có kế hoạch!
Cơ mà lại áp dụng lên một đối tượng như anh thì quả là một sai lầm lớn.

Đứng sau lưng con người tàn nhẫn ấy chính là một tổ chức xã hội đen công khai hoạt động trên thế giới, buôn bán vũ khí cho các nước chiến tranh và kể cả giết người.

Hỏi thử xem, họ có cơ hội lật đổ anh không?
Kế hoạch thất bại là điều hiển nhiên, một số mất mát ấy không đáng kể đối với Triết Lãng.

Nhưng, lần này họ mạo hiểm, họ lấy tính mạng của Lộ Khiết ra làm vật hiến tế giữa sự tranh đấu của hai tổ chức.

Có nên dùng từ hèn hạ để miêu tả không?
Người con gái nằm trong vòng tay anh, được anh dùng sự yêu thương để nâng niu và bao bọc, thậm chí một giọt nước mắt của cô cũng khiến anh đau thấu ruột gan.

Lần này thì hay rồi, nước mắt thì không thấy đâu, chỉ còn những giọt máu đỏ thẫm...từng giọt, từng giọt...
– Tôi...t...tôi...ưm....tôi...
Thẩm Quốc Thuấn như sắp không thở được nữa thì bỗng từ phía cánh cửa ở sân thượng, một bóng dáng mảnh mai, yếu ớt đang chầm chậm tiến lại, miệng khàn khàn giọng nhỏ đến đáng thương:
– Lãng...dừng tay...dừng lại đi anh....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận