Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
“Vừa rồi ngươi không phải đã muốn?” Mặt Thiên Tình trở nên đỏ bừng
Gương mặt ửng hồng nhỏ nhắn của nàng càng làm tăng thêm ham muốn của hắn, thân thể của nàng tựa như đoá liên hoa [hoa sen] trong gió thu, tinh khiết như ngọc, không nhiễm bụi trần “ Không được cự tuyệt ta, không được!”
Trong ngữ khí của hắn mang theo bá đạo có chút ôn nhu, làm trong mắt nàng hiện lên tia đau đớn, cắn đôi môi đỏ mọng, nàng như hạ quyết tâm. Còn không đợi Âu Dương Thanh Minh kịp làm gì, nàng đã dùng hai tay giữ lấy mặt hắn, hôn Âu Dương Minh thật sâu
Trong đầu Âu Dương Thanh Minh trống rỗng, Thiên Tình chủ động hôn hắn, nhận ra điều này khiến cho tâm trí hắn trong chốc lát như lơ lửng trên mây, 1 loại cảm giác vui sướng tràn ngập tròng lòng, 1 cỗ ngọt ngào không thể miêu tả được, còn có chút ngượng ngùng. Trên khuôn mặt tuyệt mĩ thế nhưng lại hiện lên 1 đóa mây đỏ
Nào biết, sau khi hôn xong, nàng nói “Nếu thỏa mãn ngươi có thể để ta sinh đứa nhỏ ra, ta thỏa mãn ngươi”
Lời nàng nói làm tâm hắn đột nhiên trầm xuống “Đáng chết!”
Y phục hỗn độn không che hết thân thể của nàng, trong đôi mắt còn mang theo hơi nước, vô tình vô ý câu dẫn, Âu Dương Thanh Minh bỗng nhiên có chút mất khống chế, 1 loại tư niệm từ đáy lòng trào ra, hắn cúi người hôn sâu lên môi nàng, ngậm lấy đôi môi của nàng, mút lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lửa nóng từ môi hắn tiếp xúc với cánh môi lạnh lẽo của nàng, Thiên Tình theo bản năng ngâm lên 1 tiếng trầm thấp mất hồn, hắn ôm lấy nàng cường ngạnh mà bá đạo, như muốn đem cơ thể nhu nhược của nàng tiến nhập vào trong hắn, mãnh liệt, điên cuồng, táo bạo, nguy hiểm, bá đạo, khi hắn đứng dậy, môi nàng đã sưng lên, đỏ hồng ướt át
“Được, ta cam đoan ngươi có thể sinh hạ đứa nhỏ!” Hắn cúi đầu nói
” Ngươi nói cái gì?” Thanh âm của Thiên Tình hơi kinh ngạc
” Nữ nhân, ta nói đứa nhỏ có thể sinh hạ, bây giờ ngươi cũng không thể chuyên tâm 1 chút sao?” Âu Dương Thanh Minh thầm nghĩ, có được nàng vẫn tốt hơn so với mất nàng
Thiên Tình vừa rồi bị hôn đến khó thở, trước ngực kịch liệt phập phồng, ngồi 1 bên thở yếu ớt, thấp giọng “Lời ngươi nói là thật sao?”
Đôi mi thanh tú của Âu Dương Thanh Mi khẽ níu “Ta có khi nào nói chuyện không thật không?”
Hắn thật kỳ quái. Đôi mi quen thuộc kia, đôi mắt quen thuộc kia, đôi bạc thần hồng nhuận ướt át, vừa nhìn thấy, thần trí nàng trong nháy mắt trở nên hoảng hốt. Đôi mắt tối đen u thân kia của hắn như hàm chứa nhu tình mật ý vô hạn, giống như có muôn vàn sủng ái, nhu tình vạn chủng, có 1 ma lực không thể kháng cự được, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt 1 cái liền không nhịn được mà trầm luân. Như thế nào có thể? Hắn như thế nào có thể ôn nhu với nàng? Sự ôn nhu này không phải đều thuộc về Duẫn Lâm sao?
Chỉ là, nàng cảm thấy mình thật đáng khinh. Hắn chỉ cần ôn nhu nhìn nàng 1 cái, nàng liền trầm luân, tên nam nhân yêu nghiệt nàng cư nhiên hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng
Trong lòng nàng đau đớn, rồi lại không thể khống chế mà cảm thấy kinh hoảng. Nàng nhẹ nhàng cong môi, trên gương mặt tuyệt sắc vô song toát ra mị lực đến cực điểm, mắt đẹp lưu chuyển, nàng nâng đầu chậm rãi hôn lên môi hắn “Cám ơn ngươi!”
Một cảm giác ngọt ngào quen thuộc mà xa lạ từng chút 1 xâm nhập, đập vào mắt hắn đều là hơi thở thanh tân mê người. Trong lòng nàng lúc này như bị ma nhập, làm loạn không ngừng, 1 loại cảm giác chua xót và mất mát không tên mạnh mẽ chiếm cứ lòng nàng, trăm luân ngàn chuyển, làm nàng hỗn loạn
Lòng nàng hỗn loạn mơ hồ, không hề chủ ý, cảm thấy hơi thở của mình có chút khác thường. Trong nháy mắt, nàng đột nhiên từ bỏ kế hoạch chạy trốn, khôi phục lại dáng điệu của 1 cô gái với đầy đủ cảm xúc ngượng ngùng và bất an. Thân thể nàng bởi vì khẩn trương nên không ngừng run rẩy
Vì sao lại phát run, chẳng lẻ là sợ mình sẽ lại yêu thương hắn? Nếu không thì sao lại cảm thấy kinh hoảng thất thố như vậy, phản ứng bình thường sao? Nàng hoàn toàn mất đi lý trí và bình tĩnh
Nàng không nhịn được duỗi tay ra, ôm lấy thân mình rắn chắc gợi cảm của hắn, cơ hồ không thể hô hấp
Thân mình Âu Dương Thanh Minh 1 trận run rẩy. Bỏ qua hết thảy thống khổ, cừu hận, ở trong nụ hôn của nàng, tan thành mây khói. Hắn từ địa ngục trở về thiên đường
Trở về làm thiếu thiên vân đạm phong khinh trong hoàng cung yến hội năm xưa
Nghĩ đến việc nàng đột nhiên biến mất không dấu vết, hắn vẫn không có động tĩnh, cố gắng đè xuống nội tâm như hải triều muốn nổi lên lửa giận của mình, ôm lấy nàng, hôn nàng. Đóa hoa ẩn sâu dưới đáy lòng như dần dần bung nở, hắn bắt bắt đầu thử thăm dò hôn lại nàng
Nụ hôn của hắn từ lúc bắt đầu vẫn thật cẩn thận, nhẹ nhàng, uyển chuyển, rồi chậm rãi sâu thâm, tinh tế miêu theo hình dáng đôi môi nàng
Trong nháy mắt như có 1 dòng điện chạy qua, toàn thân Thiên Tình xẹt qua 1 trận run rẩy rất nhỏ, không tự chủ được trước nụ hôn của hắn, chậm rãi mở môi nàng ra, nụ hôn của hắn càng thêm sâu thẳm đầy khát vọng. Thân thể nàng bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, tất cả sức lực giống như đều bị hút sạch
” Ách!”
Không nghĩ đến việc trốn chạy nữa, tối nay cứ như vậy mà trầm luân đi
Chỉ là, trong khoảng khắc cảm xúc của hai người đang hợp 2 làm 1, cửa đột nhiên bị đá văng ra. Âu Dương Thanh Minh tay mắt mau lẹ, kéo lấy chăn, che phủ thân thể xích lỏa của 2 người
Sở Nghi Hiên đi vào, không ngờ rằng đập vào mắt hắn là những mảnh quần áo vung vãi hỗn động, nhìn lên trên, trên giường là hai người, Âu Dương Thanh Minh phủ phục trên người Thiên Tình, không cần đoán cũng biết hai người đang làm cái gì
Âu Dương Thanh Minh nhìn về phía Sở Nghi Hiên, đúng là 1 nam nhân họa thủy, phong thái như tiên nhân, khí chất tựa như nước chảy trên núi cao, Âu Dương Thanh Minh thân là 1 nam nhân cũng không nhịn được phải tán thưởng khuôn mặt này 1 tiếng, bộ dáng như vậy sao có thể không làm khuynh đảo chúng sinh?
Nguyên lai người cứu Thiên Tình là 1 nam nhân xinh đẹp anh tuấn như thế? Không ngờ nàng thật có diễm phúc. Trên mặt Âu Dương Thanh Minh dâng lên 1 cỗ phẫn nộ, hèn gì nàng không đi cùng Tiếu Vân Thiên, nguyên lai là vì nam nhân này
“Đáng chết! ngươi đang làm gì?” Mặt Sở Nghi Hiên đỏ lên “Dám to gan chạy vào nhà ta, đáng chết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...