Tác giả: Cố Vĩ
Thể loại: Hiện đại, HE
Editor: Umi
Nếu tình yêu là rau chân vịt thì rau muống là
Năm 1999, cô gái Châu Tuệ rời thành phố Bảo Định thuộc tỉnh Hà Bắc nhỏ bé để đến thành phố Trùng Khánh phồn hoa. Châu Tuệ là một học sinh rất giỏi, nhưng người đời có câu "học tài thi phận", kỳ thi đại học vừa rồi cô nộp nguyện vọng vào hai trường đại học và một trường cao đẳng, kết quả cô chỉ đậu trường cao đẳng. Mọi người ai cũng khuyên cô nên ôn lại, năm sau thi lại vào một trường đại học, không nên học cao đẳng. Nhưng suốt 12 năm ngồi ù lì trên ghế nhà trường, Châu Tuệ đã chán quá rồi. Cô muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới rộng lớn này, muốn mở mang đầu óc, muốn rất nhiều. Vì vậy, Châu Tuệ quyết định đến một trong những thành phố trực thuộc trung ương là thành phố Trùng Khánh, nhập học Trường Cao đẳng kỹ thuật Trùng Khánh. Đây là lần đầu tiên trường đổi tên, tên ban đầu khi thành lập vào năm 1952 là Cao đẳng xây dựng nghề Trùng Khánh.
Lần đầu tiên Châu Tuệ gặp Vương Huy là khi lớp tổ chức buổi liên hoan đầu năm. Khi ấy, bọn Châu Tuệ vừa mới hoàn thành khóa học quân sự, khóa học này đã bào mòn năm cân thịt của cô. Vì vậy, câu đầu tiên trong lá thư cô gửi về ẹ là "Trùng Khánh chính là lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân."
Cách đây hai tuần, Châu Tuệ vừa mới đến thành phố này, cô như hóa thành chú chim nhỏ tự do bay lượn trên bầu trời Trùng Khánh xinh đẹp. Cô thấy được dòng người tấp nập, thấy được khí thế bức người của quảng trường Triều Thiên Môn, cảm nhận được sự hào hùng của sông Trường Giang hùng vĩ, say mê với cảnh về đêm nơi phố núi, hào hứng thưởng thức món lẩu cay đặc sản của thành phố này. Nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy mình như một con vịt ngốc nghếch vừa mới trốn ra từ nồi lẩu, xấu xí, quê mùa, hợm hĩnh trong khi xung quanh đều là Khổng Tước cánh dài cao quý. Thật ra Châu Tuệ ột mét sáu, làn da trắng nõn mịn màng, dáng người đầy đặn, là một bông hoa rực rỡ ở nơi cô ở. Nhưng đối với thành phố này, cô chỉ là một cô gái bình thường lọt thỏm giữa một rừng mỹ nữ toàn thân tỏa ra khí chất thành thị. Châu Tuệ cố nén nước mắt, nói với mẹ rằng cô nhớ nhà.
Vương Huy nhập học sau Châu Tuệ hai tuần, nói cách khác, anh chàng bỏ qua bước làm quen sơ đẳng, nhảy cóc đến bước yêu đương. Vì vậy, trong buổi liên hoan lớp, Vương Huy là chàng trai trắng nhất, cũng có sức hấp dẫn nhất. Theo cách nói bây giờ thì chính là anh đứng giữa bụi cây nhưng một hạt bụi cũng chẳng vướng thân. Anh ôm đàn ghi-ta, hát bài hát thịnh hành nhất năm 1999, bài "Cô gái trấn nhỏ" của Đào Khôn:
"Còn nhớ nhiều năm trước khi đôi ta tay trong tay
Em thẹn thùng không dám nhìn anh
Chỉ biết ngây ngốc ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao
Em thật trong sáng, tinh khôi
Ngày biết em nhận được giấy báo
Anh bỗng hoảng loạn vô cùng
......"
Vương Huy hát được một đoạn thì các bạn trong lớp cũng cùng hòa ca. Lúc ấy, giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ là giáo sư Thái đã nghĩ hẳn là tiểu tử Vương Huy này đã đến nhầm chỗ, đây là nơi học những con chữ khô khan, là lớp chứng khoán 9901, trong khi nhẽ ra tiểu tử này phải nên học ở trường nghệ thuật. Nhưng điều làm bà kinh ngạc hơn cả là sau khi nghe xong bài hát này, đột nhiên Châu Tuệ bật khóc, như moi tim moi ruột ra mà khóc.
Giáo sư Thái bối rối, chẳng lẽ nữ sinh này cũng học nhầm trường? Buổi liên hoan kết thúc, bà nói chuyện với Châu Tuệ một lúc lâu, cuối cùng rút ra kết luận mang tính lịch sử, giọng hát của Vương Huy có thể khiến người ta nhớ nhà, và Châu Tuệ cũng khắc ghi cái tên mang tính chất lịch sử của đời cô - Vương Huy.
Lên đại học, những việc đầu tiên cần làm là làm quen với bạn bè, với trường lớp, phải biết nơi nào có cái này, chỗ đó có xe đến đâu,... rồi sau đó mới tới phần quan trọng nhất: yêu đương. Phòng của Châu Tuệ gồm có sáu người, ngoài cô ra còn có ba cô gái Trùng Khánh và hai cô nàng Tứ Xuyên. Cả năm cô bạn đều chọn đối tượng hẹn hò là Vương Huy, cả đêm cứ bàn tán về anh. Chu Đình, một trong ba người ở Trùng Khánh, rất thần thông quảng đại, cô ấy không chỉ biết rõ gia phả mười tám đời nhà Vương Huy mà còn có thể kể vanh vách quãng thời gian trung học của anh: Vương Huy quê ở Sơn Đông, bạn gái anh là bạn học của anh hồi cấp ba, hiện tại đã thi đậu vào Học viện âm nhạc Trung ương. Thật ra anh cũng muốn thi cùng trường với bạn gái nhưng gia đình anh không đồng ý cho anh theo đuổi âm nhạc, ép anh vào trường này.
Những tin tức của Chu Đình làm mọi người trong ký túc xá không biết phải nói gì, còn lòng Châu Tuệ lại càng thêm giá lạnh. Chu Đình nói sớm muộn gì Vương Huy cũng sẽ bị con gái Trùng Khánh chinh phục, làm hai cô gái Tứ Xuyên cực kỳ bất mãn, kết quả năm cô gái chia làm hai phe tranh luận xem Vương Huy sẽ thích con gái Trùng Khánh hay Tứ Xuyên, rồi cuộc tranh luận ngày càng nghiêm trọng, dẫn đến kết quả là năm cô nhào vào đánh nhau. Châu Tuệ chưa từng thấy con gái đánh nhau bao giờ nên rất sửng sốt, sửng sốt hơn nữa là hai cô bạn Tứ Xuyên lại dụ dỗ cô về phe họ để cân bằng lực lượng. Đêm đó, ba cô gái Trùng Khánh và hai cô bạn Tứ Xuyên tranh nhau giành giật Châu Tuệ về phe mình, cuối cùng Châu Tuệ quyết định không theo phe nào cả. Quyết định đó đã dẫn đến cuộc sống đại học khá bức bối của Chu Tuệ: sống dưới hai thanh kẹp, đó là sự tranh đua của hai phe Trùng Khánh và Tứ Xuyên.
So với cuộc sống đấu đá, chán ghét lẫn nhau giữa những người cùng phòng của Châu Tuệ thì cuộc sống chốn ký túc của Vương Huy lại tươi sáng như ánh mặt trời. Anh chăm chú viết thư cho bạn gái thời trung học là Cố Tiểu Yến trong khi bọn bạn cùng phòng lại bàn tán rôm rả về mấy bạn nữ trong lớp. Bọn họ muốn tạo không khí "yêu đương" để Vương Huy càng thêm "chuyên tâm" viết thư cho bạn gái để giữ vững tình cảm của hai người, vì họ biết rõ chỉ cần Vương Huy muốn thì mấy bông hoa xinh đẹp kia sẽ tự nguyện ngã vào vòng tay anh, lúc ấy, cho dù bọn họ có là sói thì cũng không thể giành với anh. Nhưng không ngờ khi Vương Huy viết được mười trang giấy thì đột nhiên xé nát rồi ném vào sọt rác làm mấy người bạn cùng phòng hết hồn, rồi sau lại nghe anh nói anh không xứng với Cố Tiểu Yến thì bọn họ thật sự hốt hoảng. Mọi người vội vàng xúm lại bày mưu tính kế giúp Vương Huy giữ chặt Cố Tiểu Yến. Dưới sự khích lệ nhiệt tình của bạn cùng phòng, Vương Huy lấy hết dũng khí viết một bức thư tình ướt át rồi đi gửi thư cũng dưới sự hộ tống của bạn cùng phòng. Để đỡ bồn chồn vì không biết Cố Tiểu Yến sẽ phản ứng ra sao khi đọc bức thư thâm tình của mình, Vương Huy đã nghĩ ra một trò chơi, đó là tất cả mọi người trong phòng phải viết ra tên người trong lòng và phải nói rõ lý do vì sao yêu mến, như vậy không tránh được việc sáu người cùng phòng thích cùng một cô gái rồi lại xảy ra những mâu thuẫn không đáng có, mà còn có thể giúp đỡ lẫn nhau để rước nàng về dinh.
Vốn dĩ mục đích tốt đẹp như vậy nhưng không ngờ vừa mới bắt đầu thì đã xảy ra vấn đề. Trong phòng có hai người cùng để ý cô gái Trùng Khánh tên Chu Đình, vì thế đành phải chơi trò bốc thăm, ai bốc trúng mảnh giấy ghi tên Chu Đình thì có thể quang minh chính đại theo đuổi người ta, còn người kia buộc phải từ bỏ. Anh chàng xui xẻo bốc trúng mảnh giấy trống trơn thì không thể chấp nhận được, làm ầm lên một hồi, đến khi mọi người khuyên giải hồi lâu anh ta mới ghi tên một cô gái khác, lý do là cô ấy có nét giống Chu Đình. Vương Huy dứt khoát ghi tên Cố Tiểu Yến, lý do họ là thanh mai trúc mã. Phùng Tùng không tin tưởng Vương Huy, anh ta nói nhiều khả năng Vương Huy sẽ tìm một người dự phòng, khi cãi nhau với Cố Tiểu Yến, rất có thể Vương Huy sẽ chơi xấu mà dụ dỗ người thương của bạn. Mặc dù Vương Huy kiên quyết thề sẽ không bao giờ đụng đến người trong lòng của bạn bè nhưng mọi người trong phòng vẫn không tin, ép anh phải viết ra một cái tên "phòng bị". Vương Huy suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc thiệt hơn rồi nghiêm túc viết ra hai chữ: Châu Tuệ, lý do là ngực cô ấy to. Lúc này Phùng Tùng mới đấm ngực tiếc nuối vì sao bọn họ chỉ mải mê gương mặt của các cô nàng Trùng Khánh, Tứ Xuyên mà quên mất vòng một của Châu Tuệ có thể khiến bất cứ người đàn ông nào chảy máu mũi, quả nhiên vẫn là ánh mắt của Vương Huy sắc bén nhất. Hiệp ước không tơ tưởng đến người thương của nhau cứ như vậy mà được ký kết.
Từ đó, Vương Huy nổi tiếng là nam sinh dịu dàng nhất trường, còn Châu Tuệ vì bị Vương Huy nhắm trúng nên cũng nổi tiếng với vòng một của mình.
Năm 1999 cứ thế mà nhanh chóng trôi qua, Châu Tuệ đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mặc kệ người ta quý mến hay ghét bỏ cô thì những niềm vui và nỗi buồn cũng bắt đầu từ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...