Khi Rau Chân Vịt Gặp Rau Muống

Hai – 2000 (phần 1)
Editor: Umi
Năm 2000 là năm bước sang thế kỷ mới, lẽ ra mọi thứ phải sáng sủa nhưng phòng ký túc của Vương Huy lại mang một vẻ u tối. Hiệp ước một năm trước bị phá vỡ hoàn toàn. Ông cha ngàn đời nay đã dạy “Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước", bọn Phùng Tùng hoàn toàn tin tưởng câu nói này, nhưng bọn họ lại quên mất ông cha ngày xưa cũng có nói ““Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang”, vì vậy trong khi bọn họ còn đang u u mê mê chưa hiểu gì thì “cỏ” của bọn họ đã bị “thỏ” khác ăn sạch rồi. Mà người bi thảm nhất phòng bọn họ chính là hoàng tử trong lòng của biết bao cô gái trong trường – Vương Huy. Trong một năm qua, Vương Huy không ngừng viết thư bày tỏ nỗi lòng với Cố Tiểu Yến nhưng vẫn không giữ được trái tim người đẹp, cô ấy đã bị chinh phục bởi một anh chàng tài hoa học cùng trường. Khi nghe được tin này, Vương Huy hoàn toàn suy sụp, anh nhốt mình trong phòng, suốt ba ngày liền chỉ biết la hét rồi đấm tay vào tường. Sang ngày thứ tư tình hình cũng không khá hơn chút nào, rốt cục Phùng Tùng không nhịn nữa, đau lòng nói với Vương Huy: “Ca sĩ à, cậu đừng hét nữa được không? Cậu cứ la hét như vậy thì sẽ bị rách họng đó.”
Vương Huy thẫn thờ nhìn Phùng Tùng: “Tớ đã rất cố gắng nhưng tại sao cô ấy lại muốn ở bên cạnh người khác? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao???”
Phùng Tùng đau khổ nhìn Vương Huy, thầm nghĩ, người anh em, nếu biết vì sao thì tớ đã không độc thân tới bây giờ.
Vương Huy ôm đầu nằm trên giường bật khóc nức nở. Bọn Phùng Tùng biết Vương Huy thật lòng với cô Cố Tiểu Yến gì đó nên rất lo, sợ anh sẽ giống Lâm Đại Ngọc vì tình mà tự tử nên ngày đêm thay phiên nhau ở cạnh trông nom anh. Việc này truyền đến tai giáo sư Thái, bà rất tức giận, lập tức đến gặp Vương Huy mắng: “Vương Huy, nếu em cứ mãi giữ bộ dáng như thế này thì tôi buộc phải cho em thôi học.”
Vương Huy không hề sợ lời đe dọa của giáo viên chủ nhiệm, nói: “Cô không hiểu đâu.”
Giáo sư Thái bị chọc giận, chỉ tay vào Vương Huy: “Vương Huy, tôi nói cho em biết, em đừng cho rằng hôm liên hoan em ôm đàn ghi-ta hát tình ca là muốn làm gì cũng được. Nếu em không tự chấn chỉnh bản thân thì tôi thật sự sẽ cho em thôi học.”
Trùng hợp lúc này Châu Tuệ chạy tới giao bài tập cho giáo sư Thái, bà lập tức chỉ vào cô: “Vương Huy, em nhìn Châu Tuệ đi! Lúc đầu khi em hát ‘Cô gái trấn nhỏ’, em ấy đã khóc nhiều như thế nào em còn nhớ không? Em ấy vì nhớ nhà mà khóc, thế rồi giờ thì sao? Người ta giờ là lớp phó học tập, là tay săn học bổng của trường. Còn em thì sao? Không trốn học thì là muốn chết vì thất tình! Nếu em cứ như vậy thì tôi nói cho em biết, con đường thôi học của em không còn xa nữa đâu.”
Vương Huy lạnh lùng nhìn cô giáo: “Vốn dĩ em cũng không muốn học.”
Lần này giáo sư Thái đã thực sự nổi cơn thịnh nộ: “Được! Vương Huy, ngay bây giờ tôi sẽ đi làm giấy thôi học cho em.”
Châu Tuệ thấy giáo sư như muốn làm thật thì vội vàng nói: “Giáo sư Thái, cô cứ giao Vương Huy cho em, nhất định em sẽ làm cậu ấy tỉnh lại.”
“Thức tỉnh? Bộ dạng đó của cậu ta còn có thể thức tỉnh ư?”

“Giáo sư, cô cho em thời gian một tháng, nhất định em sẽ khiến cậu ấy hát lại bài ‘Cô gái trấn nhỏ’.”
“Cậu ta còn có thể hát lại bài đó sao? Em nhìn cậu ta xem, suốt ngày cứ la hét om sòm, xem chừng ký túc xá sắp trở thành bệnh viện tâm thần vì mọi người sắp bị cậu ta làm phát điên rồi.”
“Giáo sư, nếu em không khuyên nhủ được cậu ấy thì cái mác lớp phó học tập này còn ý nghĩa gì nữa? Xin cô hãy tin tưởng em.”
Giáo sư Thái luôn tin tưởng Châu Tuệ, mà thật ra bà cũng không nỡ đuổi Vương Huy. Mặc dù thành tích của anh không bằng Châu Tuệ nhưng bà biết thật ra anh cũng rất xuất sắc, với tài năng chơi ghi-ta và hát hò của anh cũng có thể làm bà nở mày nở mặt với các thầy cô giáo khác. Vả lại tuy nhìn bề ngoài bà có vẻ nghiêm khắc nhưng thật ra bà cũng như những người phụ nữ khác ở Trùng Khánh, rất tốt bụng và dễ mềm lòng.
Năm 2000, tiểu thiên hậu châu Á Lương Tịnh Như phát hành ca khúc “Dũng khí” rung động lòng người. Đêm đó, Châu Tuệ ôm cát-sét nghe đi nghe lại bài hát đó mãi. “Cuối cùng thì em cũng đi đến quyết định này. Chẳng cần nghe những lời người ta. Chỉ cần có lời khẳng định của anh…”, cứ như vậy cảm xúc trong lòng Châu Tuệ càng lúc càng mãnh liệt, rồi không kìm nén được nữa, cô vừa khóc vừa lẩm nhẩm theo lời bài hát. Chu Đình đang ngủ ở giường trên hết hồn, cứ nghĩ phòng các cô được ma quỷ ghé thăm, mặc kệ trên người chỉ đang mặc quần lót run rẩy ôm gối nhảy xuống giường, đến khi phát hiện giữa đêm hôm khuya khoắt Châu Tuệ đang ngồi trên giường hát tình ca thì cô nàng nổi điên, giật lấy chiếc cát-sét của Châu Tuệ ném mạnh xuống sàn. Châu Tuệ cũng nổi giận, giơ tay bóp cổ Chu Đình. Bốn người cùng phòng nghe thấy tiếng ồn ào thì tỉnh dậy xem có chuyện gì, vừa mở mắt thấy tình huống đang xảy ra thì cuống quít, hai cô nàng Tứ Xuyên vội vàng chạy tới ngăn Châu Tuệ, hai cô nàng Trùng Khánh còn lại mặc dù rất muốn bênh vực Chu Đình nhưng vì còn phải nhờ vả Châu Tuệ trong kỳ thi sắp tới nên không thể làm gì khác phải kéo Chu Đình ra, nhờ vậy mà cuộc chiến mới kết thúc.
Châu Tuệ là cô gái mang đầy đủ phẩm chất của con gái Hà Bắc, cô hiền lành chất phác nên không bị ai ghét, trong phòng ký túc thì cô cũng rất siêng năng chịu khó, không tranh cãi với ai bao giờ nên bọn người cùng phòng cũng không có thành kiến gì với cô. Bất mãn lớn nhất của bọn họ về cô là lúc đầu cô không chọn đứng về phe nào trong cuộc chiến tranh giành Vương Huy, điều này làm năm cô nàng ở hai phe khá thất vọng. Nhưng thất vọng thì sao chứ? Bọn cô bây giờ đều là những bông hoa đã có chủ, chuyện vì Vương Huy mà đấu đá lẫn nhau đã bị vứt lên chín tầng mây từ lâu rồi. Thật ra bọn cô cũng từng hận Vương Huy, hận anh tại sao cứ viết thư tình trong suốt một năm cho cô gái nào đó ở Bắc Kinh, hận anh tại sao trong mỗi bức thư anh viết đều là những tình cảm nồng nàn, cháy bỏng của anh, hận anh tại sao các cô không phải là người con gái mà anh sẽ trao thư… Rồi thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, cuối cùng các cô không đợi được nữa, đành phải để những con thỏ khác quấn lấy mình. Vậy là chỉ còn Châu Tuệ vẫn ôm mối tình si với Vương Huy. Một năm nay, cô đau khổ chứng kiến Vương Huy đặt hết tâm tình vào những cánh thư tình, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ sẽ cắt đứt đoạn tình cảm trong lòng mình. Cũng có những giây phút Châu Tuệ cô đơn, trống trải, cô yếu lòng muốn đón nhận những người con trai đang ra sức theo đuổi cô thì không hiểu sao, nội tâm cô có một niềm tin mãnh liệt rằng Vương Huy sẽ lại hát ‘Cô gái trấn nhỏ’, chỉ hát cho riêng mình cô, vì chỉ có một mình Châu Tuệ cô hiểu được tình ý nồng nàn trong những ca từ của bài hát.
Hôm sau, Châu Tuệ dẫn Vương Huy đến sông Trường Giang ngắm cảnh, cô hy vọng “Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông” cũng sẽ cuốn trôi luôn sự nhớ nhung của Vương Huy dành cho người cũ. Thời gian này, Vương Huy cứ ngây ngốc trốn trong phòng mà không chịu nhấc chân ra ngoài nửa bước. Không còn cách nào khác, Châu Tuệ gom hết dũng khí rồi sải chân đi vào ký túc xá nam lôi anh ra ngoài này dưới sự giúp đỡ của các bạn cùng phòng của anh. Lúc nãy, khi cô vừa bước vào phòng túm cổ áo Vương Huy, bọn Phùng Tùng ngây người, đợi đến khi Châu Tuệ nói đấy là nhiệm vụ mà giáo sư Thái giao phó, nếu bọn họ không làm được phải chịu phạt thì bọn họ mới kẻ lôi người kéo Vương Huy đến bờ Trường Giang.
(“Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông”: Lời bài hát trong bài hát cùng tên, nhạc phim Tam quốc diễn nghĩa do Dương Hồng Cơ trình bày.)
Vương Huy cứ ngồi trên bờ sông từ lúc xế chiều đến khi mặt trời lặn, bọn Phùng Tùng mất kiên nhẫn nên về trước, bỏ lại Vương Huy và Châu Tuệ với mảnh hoàng hôn xa xăm.
Hoàng hôn trên sông Trường Giang rất đẹp. Châu Tuệ say mê ngắm khung cảnh trữ tình đó, nói với người bên cạnh: “Vương Huy, tôi ngâm thơ cho cậu nghe nhé.”
Vương Huy ôm đầu, không quan tâm tới Châu Tuệ.
Châu Tuệ hít sâu một hơi rồi bắt đầu đọc:
“Sông Trường Giang đổ từ núi tuyết

Cuồn cuộn sóng nước chảy về đông
Dịu dàng uyển chuyển dòng sữa ngọt
Nuôi dân tộc ta lớn từng ngày.”
Vương Huy nhìn người con gái đang say sưa đọc thơ ở bên cạnh, mở miệng: “Ngực cậu lớn thật đấy.”
Châu Tuệ không nghe rõ, hỏi lại: “Cậu vừa nói gì?”
“Tôi nói ngực cậu thật sự rất to, mọi người ở ký túc xá nam đều gọi cậu là cô gái ngực to.”
Châu Tuệ ngẩn người nhìn Vương Huy, một phần mười giây sau mới có phản ứng, cô chỉ bàn tay đang run lên vì tức giận vào Vương Huy: “Cậu là đồ lưu manh, tất cả các cậu đều là lưu manh!”
Dứt lời Châu Tuệ liền xoay người hậm hực bỏ chạy, bỏ mặc Vương Huy đang cười khùng khục ở lại một mình. Anh đứng dậy, ngắm nhìn khung cảnh đang dần bị bóng tối xâm chiếm. Nhìn những ánh đèn phát ra từ những chiếc thuyền đánh cá của ngư dân, Vương Huy chợt nhớ đến bài hát ‘Tiếng sóng vẫn như xưa’ của nam ca sĩ Mao Ninh.
“Mang theo một chiếc đèn biển
Hãy để ánh sáng này sưởi ấm đôi mắt tôi
Lưu lại đây một tấm chân tình

Hãy để tình cảm này đỗ lại bến Phong Kiều
Em của bao ngày xa cách
Nhất định vẫn giữ được nét cười hôm nào
Năm tháng lặng lẽ trôi xa
Liệu ta có thể chấp nhận sự đổi thay của đối phương?
Bình minh ló dạng
Vốn vẫn là khởi đầu của ngàn năm bôn ba gió sương
Tiếng sóng vỗ vẫn như hôm nao
Mà sao chẳng thể tìm lại được buổi đêm thưở ban đầu
Em và tôi của giờ đây
Làm thế nào tái hiện lại câu chuyện của quá khứ đã trôi xa?
Chiếc vé tàu cũ kỹ này đây
Có thể bước đến chiếc thuyền chở khách của em không?”
Hát đến đó, nước mắt đã ướt đẫm trên gương mặt tuấn tú của Vương Huy.
“Cậu có thể sỉ nhục tôi, nhưng tôi không thể bỏ mặc cậu được.”

Nghe giọng nói của Châu Tuệ vang lên ở phía sau, Vương Huy bỗng dưng nổi hứng làm thơ:
“Tôi ở đầu nguồn con sông lớn
Em lại ở tận cuối Trường Giang
Mỗi ngày nhớ em, nhưng không thấy
Liệu em có biết: uống chung dòng?”
(Trùng Khánh nằm tại thượng du Trường Giang. Sông Trường Giang khi chảy xuống đồng bằng, một phần sẽ chảy vào một con sông nhân tạo để cung cấp nước cho các thành phố khác, trong đó có Bắc Kinh.)
“Làm thơ về chuyện đã qua có ích gì, có làm cậu hết thất tình không? Thất tình thì phải đi uống rượu. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu.” Chu Tuệ túm tay Vương Huy kéo anh đến quán lẩu nổi tiếng ở khu phố Dương Gia Bình thuộc quận Cửu long Pha.
(Cửu Long Pha (chữ Hán giản thể:九龙坡区, Hán Việt: Cửu Long Pha khu) là một quận thuộc thành phố trực thuộc trung ương Trùng Khánh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này nằm ở phía tây nam của thành phố Trùng Khánh, có diện tích 432 km2, dân số năm 2006 là 780.000 người, mã bưu chính 400050. Phía đông và tây bị Trung Lương Sơn ngăn cách. Cửu Long Pha được chia thành 7 khu phố: Dương Gia Bình, Tạ Gia Loan, Thạch Bình Kiều, Trung Lương Sơn, Thạch Kiều Phố, Du Châu Lộ và 11 trấn.)
Vương Huy ngơ ngác nhìn nồi lẩu nghi ngút khói, rồi lại nhìn Châu Tuệ, thấy cô đang cầm một chai bia nốc ừng ực, uống xong nói lớn: “Có gan uống thi với tôi không?”
Vương Huy lại một lần nữa nhìn chai bia rỗng không trên tay Châu Tuệ, không nói gì vơ lấy một chai bia trên bàn dốc vào miệng.
Chín giờ bốn mươi phút tối, Vương Huy đưa Châu Tuệ say không biết trời đất là gì về trường, vì dì Trần không cho Vương Huy vào ký túc xá nữ nên anh đành gọi bọn Chu Đình xuống đưa Châu Tuệ lên phòng.
Bọn Chu Đình không hề nghĩ Châu Tuệ lại uống say đến mức này, cùng nhau đỡ cô về phòng. Về đến phòng, Châu Tuệ ôm Chu Đình đòi kết nghĩa chị em, lòng Chu Đình bỗng dưng mềm lại. Mặc đã xảy ra ẩu đả với Châu Tuệ nhưng dù sao Chu Đình cũng là con gái Trùng Khánh chính gốc, bề ngoài hung dữ nhưng thật ra sự dịu dàng, mềm lòng, tốt bụng đã ngấm ngầm ăn sâu vào trong máu. Chu Đình bận rộn dọn dẹp “sản phẩm” của Chu Tuệ sau khi cô nàng ói lung tung ra khắp phòng, nghĩ rằng có lẽ ói mệt thì Châu Tuệ sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, nào ngờ cô nàng Châu Tuệ này là một con ma men, say rồi là làm loạn không biết gì. Cả đêm hôm đó, Châu Tuệ hết la hét thì lại nằng nặc bắt mấy cô bạn cùng phòng hát ‘Cô gái trấn nhỏ’ cho cô nghe, bọn họ không khuyên cản được nên phải hát để vừa lòng Châu Tuệ. Vì phòng bọn cô quá ồn ào nên các bạn ở phòng kề bên phải qua càu nhàu, yêu cầu bọn cô trật tự để khỏi làm phiền bọn họ. Thế là cảnh đánh nhau giữa các nữ sinh đã được tái hiện ở ký túc xá nữ. Cô bạn ở phòng cạnh bên bị Châu Tuệ đánh cho sưng cả mặt mũi, vậy nên lần đầu tiên trong đời, Châu Tuệ bị phạt viết bản kiểm điểm và bị cách chức lớp phó học tập.
So với hình tượng con ma men đã bị gán cho Châu Tuệ thì sau đêm uống say đó, nhiều người thấy Vương Huy như được giải thoát, thoải mái, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không còn suốt ngày khóc lóc như Lâm Đại Ngọc nữa, ngược lại luôn miệng mắng Cố Tiểu Yến là đồ tiện nhân, cũng mắng luôn mình tại sao không có mắt lại đi yêu đồ tiện nhân như vậy. Cuối cùng, sau một buổi luôn phải bất đắc dĩ nghe Vương Huy mắng mười tám đời tổ tông nhà Cố Tiểu Yến thì mấy người Phùng Tùng rút ra kết luận, rốt cục Vương Huy đã nghĩ thông và chôn vùi mối tình si của mình.
Umi: Hai đoạn thơ phía trên của Châu Tuệ và Vương Huy là do mình dựa vào ý mà tự làm thành như vậy, nếu không hài lòng thì mong mọi người bỏ qua và góp ý :)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận