Mấy phút sau, Tiểu Chung vội vã chạy về phòng họp, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Chị, chị tỉnh rồi hả?"
Khuôn mặt tái nhợt của Khương Sơ Nghi nghiêm lại, biểu cảm không còn gì nuối tiếc: "Em vừa đi đâu về vậy?"
Tiểu Chung móc bao thuốc giảm đau trong túi ra đặt lên bàn: "Thấy chị khó chịu nên em chạy về phòng tìm ít thuốc phòng sẵn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi: "..."
Tiểu Chung không biết chuyện vừa xảy ra nên nhìn quanh phòng một lượt: "Sao vậy ạ?"
Khương Sơ Nghi nhìn cô ấy một cái rồi khoát tay: "Không có gì."
Đúng lúc này, Tân Hà, đạo diễn và biên kịch cùng đi vào. Thấy đã có người ngồi trong phòng họp, đạo diễn cười ha ha hỏi: "Mọi người tới sớm vậy làm gì thế?"
"Chúng tôi cũng vừa mới tới thôi."
Nhĩ Nhĩ vội vàng tiến lên hỏi: "Sơ Nghi, hôm qua tôi có gửi tin nhắn cho cô đấy. Cô có đọc được không?"
Khương Sơ Nghi: "Hôm qua tôi đi ngủ sớm nên đến sáng nay mới nhìn thấy. Sao vậy? Kịch bản có vấn đề gì hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cũng không phải vấn đề lớn gì." Nhĩ Nhĩ cười nói: "Được rồi, không nói trước với cô đâu, đằng nào sau này cô cũng biết."
Tân Hà dặn dò trợ lý mấy câu rồi mới đi tới vị trí của mình. Sau khi ngồi xuống, cô ấy nói với Kí Khải: "Vừa rồi tôi bị đạo diễn túm lại hỏi học thuộc lời thoại đến đâu rồi."
Kí Khải thuận theo hỏi: "Vậy cô nhớ đến đâu rồi?"
"Cũng hòm hòm rồi."
Hai người bọn họ đang nói chuyện thì Tân Hà thấy Kí Khải nhìn ra sau lưng mình rồi ồ lên một tiếng: "Tiểu Tông về rồi đấy à?"
Cô ấy ngừng nói, quay đầu lại nhìn.
Tiểu Chung nghe xong còn tưởng Kí Khải đang gọi mình nên ngạc nhiên ngước mắt lên, lại thấy Tông Dã cầm hai cốc cà phê đi tới.
Mặc dù đang đứng dưới ánh mắt của tất cả mọi người nhưng Tông Dã cứ như không cảm nhận được gì vậy. Anh chẳng xem ai ra gì mà đặt cà phê xuống trước mặt Khương Sơ Nghi: "Không biết cô có uống ngọt không nên tôi mua hai cốc."
Bầu không khí trong phòng họp lập tức tĩnh lại một cách khó hiểu, trở nên hơi quái lạ.
Nhĩ Nhĩ nằm trong số đám người đang hóng hớt, mặc dù mặt mũi vẫn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt đã đảo qua đảo lại giữa Tông Dã và Khương Sơ Nghi một cách lộ liễu rồi.
... Chuyện gì xảy ra thế này?
Tiểu Chung vẫn chưa kịp phản ứng, đang ngơ ngác nhìn Tông Dã thì lại nghe anh phun tiếp một câu: "Một cốc năm mươi phần trăm đường và một cốc ít đường. Cô chọn một trong hai đi, còn lại đưa tôi."
Vương Than sỉ vả anh: "Còn mua hai cốc nữa chứ. Chu đáo quá ha?"
Nghe vậy, Phục Thành lạnh lùng liếc hai cốc cà phê trên bàn một cái, không hiểu Tông Dã bị chập mạch chỗ nào.
Kí Khải hiểu ý cười một tiếng rồi quay sang hỏi Khương Sơ Nghi: "Này, cô Khương à, cô thấy Tiểu Tông hoàn thành nhiệm vụ có xuất sắc không? Cô có muốn cân nhắc đến việc nhận Tiểu Tông làm trợ lý không?"
Mặc dù ở đây không có người ngoài nhưng bọn họ thân là tổ hợp những ngôi sao nổi tiếng chạm tay có thể bỏng trong nước mà ai nấy cứ mở miệng là phun mấy lời không biết nặng nhẹ gì cả, cà khịa người khác cũng chẳng thèm kiêng dè gì luôn.
Trong mắt người ngoài, Khương Sơ Nghi là một người điềm đạm ít nói nên bình thường chẳng ai cố ý trêu chọc cô cả. Còn lúc này hai người kia lại kẻ xướng người hoạ làm cô không thể không xin tha thứ: "Đừng chọc tôi."
Khương Sơ Nghi đặt túi chườm nóng trên đầu gối qua một bên rồi xin lỗi Tông Dã: "Xin lỗi thầy Tông... Vừa rồi tôi mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo."
Giọng điệu Tông Dã rất tự nhiên: "Gọi tôi là Tiểu Tông là được rồi. Cô muốn cốc nào?"
Khương Sơ Nghi: "..."
Người xung quanh cũng không nhịn nổi nữa, đồng loạt bật cười thành tiếng.
Trong bầu không khí náo nhiệt, Khương Sơ Nghi hơi cúi đầu xuống nhỏ giọng thương lượng: "Cốc năm mươi phần trăm đường được không?"
Tông Dã nhẹ nhàng gật đầu rồi cầm cốc còn lại lên.
Sau khi nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, Tiểu Chung thật sự rất khó để điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Cô ấy ngơ ngác móc điện thoại ra oanh tạc WeChat của Khương Sơ Nghi: "Chị, em sốc quá đi. Sao Tông Dã lại mua cà phê cho chị thế kia? Rốt cuộc em đã bỏ lỡ chuyện gì rồi vậy!!!"
Khương Sơ Nghi vừa mở khung chat lên đã thấy mười mấy cái nhãn dán con gà thét chói tai đầy cả màn hình.
Tiểu Chung: "A a, em có được ra ngoài chạy vài vòng cho bình tĩnh không nhỉ!!! Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra vậy!!!"
Chỉ nhìn dòng chữ lộn xộn này cũng hiểu được cảm giác kích động đến nỗi thở không nổi của cô ấy.
Sau đó lần lượt có người đi vào. Khương Sơ Nghi quay lại liếc nhìn.
Tiểu Chung đứng ngồi không yên, mặt mũi đỏ bừng lên, cứ như một giây tiếp theo cô ấy sẽ thăng thiên vậy.
Khương Sơ Nghi im lặng cất điện thoại đi, cảm thấy hơi cạn lời.
Hành động của Tông Dã thật sự rất lạ lùng.
Cô vô thức cầm lấy quai cốc cà phê, cảm nhận được hơi ấm truyền tới đầu ngón tay.
Chẳng hiểu sao Khương Sơ Nghi lại nhớ tới lần gặp đầu tiên ấy. Lúc đó anh đang dựa lưng vào tường châm thuốc, được người khác bày tỏ tình cảm nhưng dáng vẻ vẫn là kiểu thờ ơ không thèm quan tâm.
Rõ ràng là một tên xấu xa.
*
Buổi họp đọc kịch bản kéo dài mãi đến tận trưa. Sau đó đạo diễn vung tay lên để mọi người đi ăn cơm cái đã rồi buổi chiều lại tiếp tục.
Giữa chừng có ba tiếng nghỉ ngơi nên Nhĩ Nhĩ kéo Khương Sơ Nghi ra khu vực xung quanh kiếm gì đó bỏ bụng.
Tối nay Cao Ninh có chuyến bay tới Milan nên cố ý chạy tới ăn chung với hai người các cô một bữa cuối. Sau khi chọn được nơi dùng bữa, Nhĩ Nhĩ đẩy thực đơn sang cho Khương Sơ Nghi: "Cô xem muốn ăn món nào?"
"Chị biên kịch, chị cứ gọi món đi, em đã chuẩn bị xong đồ ăn cho cô Khương rồi." Tiểu Chung bày đồ ăn trong cặp lồng lên bàn.
Rau cải luộc, mấy miếng ức gà, thêm chút xà lách trộn gia vị.
Nhĩ Nhĩ không đành lòng hỏi lại: "Buổi trưa cô chỉ ăn như này thôi hả?"
Khương Sơ Nghi thở dài theo cô ấy: "Sắp quay phim rồi nên tôi phải giảm cân."
Nhĩ Nhĩ chậc lưỡi hai tiếng: "Ngôi sao nữ thật đáng thương."
Mấy người bọn họ mới ăn được nửa bữa đã có cuộc gọi tới. Điện thoại di động không ngừng chớp chớp. Cao Ninh cầm máy lên liếc nhìn tên người gọi một cái sau đó vứt qua cho Khương Sơ Nghi như bị phỏng tay: "Mau, em nhận đi."
Khương Sơ Nghi khó hiểu alo một tiếng: "Thầy ạ."
"Sao lại là em? Cao Ninh đâu rồi?"
Khương Sơ Nghi bật loa ngoài lên: "Em đang ở với chị ấy đây ạ."
Cao Ninh vội vàng khoát tay.
Tần Đông im lặng mấy giây rồi cất cao giọng: "Cao Ninh có bao giờ làm được chuyện gì ra hồn đâu? Trước kia em cứ khăng khăng muốn con bé làm quản lý đi. Xem lại xem bây giờ con bé tìm cho cháu công việc thối nát gì kìa!"
Bàn ăn bỗng dưng lặng ngắt như tờ. Tiểu Chung và Nhĩ Nhĩ lúng túng liếc nhìn nhau một cái.
Khương Sơ Nghi vội vàng che ống nghe lại rồi nói bằng khẩu hình miệng: "Thầy biết rồi hả?"
Cao Ninh lại chẳng thèm kiêng nể gì mà lên tiếng luôn: "Chẳng phải là vì cái bài viết ngu xuẩn kia sao? Hại chị bị ông già mắng xối xả."
"Đã nói là phải trau dồi diễn xuất, đừng có nghĩ đến việc đi đường ngang ngõ tắt, cháu không nghe lọt tai à? Nếu cứ muốn đốt cháy giai đoạn thì ắt sẽ bị kẻ khác bám lấy tung tin đồn để lăng xê thôi. Tự làm tự chịu!"
Khương Sơ Nghi tắt loa ngoài đi, định giải thích gì đó.
Nhưng Cao Ninh lại tức giận đập nĩa xuống cái rầm rồi giơ tay cướp lấy chiếc điện thoại: "Chẳng phải hồi trước chú dạy cháu à? Diễn xuất không phân biệt cao thấp giàu nghèo, diễn ở đâu cũng là diễn cả. Diễn phim thương mại là công việc thối nát ư? Chỉ thế thôi mà đã mất mặt rồi à? Chú có biết bao nhiêu người muốn hợp tác với Tây Bạo không? Người khác mong còn chả được, bị chửi đôi câu đã là gì?"
"Chị đừng nói với thầy như vậy." Khương Sơ Nghi nhìn chị ấy một cái rồi nhắc nhở: "Chị bình tĩnh một chút. Chúng ta đang ở nơi công cộng."
Cao Ninh tức tối một tay cầm điện thoại, một tay đẩy ghế ra đứng dậy, miệng vẫn phản bác với tốc độ nhả chữ cực nhanh: "Chúng ta bất đồng quan điểm nên không thể trao đổi được đâu chú. Thời đại bây giờ thay đổi rồi, nổi tiếng mới là vua chú hiểu không? Chú để Sơ Nghi diễn mấy cái phim như trước kia thì em ấy sẽ càng diễn càng chìm nghỉm. Như thế chẳng phải con đường tương lai sẽ hẹp đi à? Hơn nữa bây giờ thị trường rất lớn, nếu phí phạm thêm vài năm mà vẫn chẳng có chút tiếng tăm nào thì ai muốn mời em ấy đóng phim nữa chứ?"
...
...
Sau khi Cao Ninh đi ra ngoài nghe điện thoại, bầu không khí trên bàn cơm bỗng nhiên trầm xuống.
Mặc dù Tiểu Chung đã cố gắng tìm chủ đề để nói nhưng hiển nhiên là không có nhiều tác dụng. Đúng lúc cô ấy bối rối không biết nên làm sao mới phải thì Khương Sơ Nghi cất lời: "Em ra ngoài xem chị ấy một chút đi."
Tiểu Chung gật đầu ngay: "Vâng ạ."
Chờ cô ấy đi rồi Khương Sơ Nghi mới cười nói với Nhĩ Nhĩ: "Cô cứ ăn trước đi, không cần phải để ý đến hai người bọn họ đâu."
Nhĩ Nhĩ muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói gì thì hợp. Thế là cô ấy do dự mãi mới mở miệng: "Cái đó, đạo diễn Tần Đồng là người đi trước mà tôi rất kính trọng. Tôi rất thích các tác phẩm của ông ấy. Nhưng mà..."
Cô ấy dừng lại trong chốc lát rồi lại nói thật nhanh: "Nhưng mà tôi vẫn muốn giải thích cho cô một chút. Thật ra [Bắt sao] không giống những phim thương mại truyền thống. Mặc dù có khả năng cao là nó sẽ không giành được giải thưởng nào nhưng lúc làm nội dung, chúng tôi vô cùng chân thành."
"Tôi biết, tôi đã đọc kịch bản rồi, cũng rất thích cốt truyện." Khương Sơ Nghi giải thích: "Hẳn là vì hai ngày nay có nhiều chuyện xảy ra trên mạng nên tâm trạng của thầy không được tốt lắm. Cô đừng để bụng những lời ông ấy vừa nói nhé."
Nhĩ Nhĩ vội vàng khoát tay: "Sao tôi để bụng được? Tôi chỉ muốn nói là lần này IM rất có tâm. Trước khi viết kịch bản, đội ngũ biên kịch của chúng tôi đã họp bàn rất nhiều lần. Các thành viên Tây Bạo cũng tới tham dự đấy. Chuyện về mỗi nhân vật trong quyển sổ mà cô thấy bây giờ là những gì chúng tôi mở rộng và phát triển theo ý kiến và ý tưởng từ bọn họ đấy."
Khương Sơ Nghi lẳng lặng nghe cô ấy nói.
"Tôi lấy cho cô một ví dụ nhé. Cô còn nhớ cảnh hồi trước cô thử vai không? Ca sĩ lang thang đó đó."
"Ừm, tôi nhớ."
"Đây là một đoạn được rút ra từ chuỗi cốt truyện của Tông Dã đấy."
Nhĩ Nhĩ dịch sang bên cạnh một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi nói cho cô nghe một tin đồn nhé. Chưa biết thật giả gì đâu đấy. Nói chung là cô cứ nghe cho vui đi, cũng đừng nói ra ngoài."
"Chuyện gì vậy?"
"Trước khi debut Tông Dã đã từng hát rong bên lề đường đấy."
Phản ứng của Khương Sơ Nghi hơi chậm một chút. Cô ngạc nhiên: "Chẳng phải anh ấy debut từ lâu rồi à? Sao lại trải qua chuyện này được?"
"Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe đồn như vậy thôi. Chẳng qua có lẽ khoảng thời gian đó cũng không dài. Tông Dã vào IM làm thực tập sinh từ khi còn rất nhỏ. Lúc đó chắc anh ấy mới mười sáu mười bảy gì thôi. Hẳn là hoàn cảnh gia đình anh ấy không được tốt lắm, phải nghỉ học. Cụ thể tôi cũng không rõ."
Khương Sơ Nghi ngập ngừng: "Vậy nên nguyên mẫu của nhân vật nam chính này là anh ấy hả?"
"Này thì không phải đâu." Nhĩ Nhĩ nháy mắt với cô: "Chuyện này tôi phải tạm thời giữ bí mật. Nếu sau này có cơ hội sẽ nói cho cô nghe."
*
Sau bữa cơm trưa, Tiểu Chung đi về khách sạn với Cao Ninh.
Lúc thu dọn hành lý, Cao Ninh bỗng nhiên hỏi: "Nghe nói sáng nay Tông Dã mua cà phê cho Sơ Nghi à?"
Tiểu Chung u oán trả lời: "Vâng."
Không biết Cao Ninh tưởng tượng ra cái gì mà cảnh giác nói: "Quan hệ giữa Sơ Nghi và Tông Dã tốt như vậy từ bao giờ thế?"
Tiểu Chung nghĩ ngợi trong chốc lát rồi lắc đầu: "Hẳn là cũng bình thường."
"Vậy sao cậu ấy lại mua cà phê cho Sơ Nghi?"
Tiểu Chung giải thích cho cô ấy nghe chuyện sáng nay.
Cao Ninh trầm tư một hồi rồi đầu óc bỗng trở nên linh hoạt. Cô ấy tự nhủ: "Đây chẳng phải là cơ hội ư? Đúng lúc mình đang nghĩ đến chuyện fan service bằng couple. Mình cảm thấy chuyện này có khả năng đấy."
Tiểu Chung đang ngồi xổm dưới đất chơi điện thoại bỗng nhiên kêu lên một tiếng hoảng sợ: "Ôi trời ạ!"
Cao Ninh mất kiên nhẫn nói: "Em lại quỷ khóc sói gào cái gì đấy?"
Tiểu Chung đưa điện thoại cho Cao Ninh mà tay vẫn còn run.
Cao Ninh dừng việc đang làm lại nhận điện thoại xem, sau đó biểu cảm của cô ấy dần trở nên nghiêm túc.
...
...
Khương Sơ Nghi ngồi trong sảnh lớn chờ điện thoại sạc đầy pin rồi mới lên phòng họp chuẩn bị.
Đạo diễn và hai ba nhà sản xuất phim đang bưng cốc trà xúm lại một chỗ tám chuyện với nhau. Sau khi chào hỏi bọn họ, Khương Sơ Nghi về vị trí của mình ngồi xuống.
Trên bàn là quyển kịch bản sáng nay mới đọc được nửa chừng.
Khương Sơ Nghi nhàm chán không có việc gì làm nên lại nghĩ đến tin đồn Nhĩ Nhĩ nói với mình. Sau đó cô bỗng nảy ra một suy nghĩ, bèn cầm quyển sổ lên đọc lướt qua các tình tiết bên trong một lần.
Lúc cô đang tập trung đọc lời thoại thì một giọng nói đột ngột vang lên bên tai: "Chúc Sơ Nghi ngày nào cũng vui vẻ. Chúng em mãi yêu chị..."
Khương Sơ Nghi hơi đờ ra rồi đánh mắt sang bên cạnh.
Tông Dã đang cúi đầu xem điện thoại, bất ngờ là trên màn hình hiển thị trang chủ Weibo của cô. Video đang phát kia là lời chúc phúc mà fan hâm mộ trong fanclub chính thức của cô ghép thành.
Khương Sơ Nghi hơi ngơ ngác. Anh đang làm gì vậy...?
Nhận ra ánh nhìn chăm chú từ bên cạnh, cơ thể Tông Dã hơi cứng lại trong chốc lát rồi quay sang nhìn cô, còn thoải mái tự nhiên giảm âm lượng xuống: "Tôi vừa mới theo dõi Weibo cô nên tiện tay lướt xuống xem tường nhà cô một chút. Cô không ngại chứ?"
Khương Sơ Nghi: "..."
Đối mặt với dáng vẻ bình tĩnh thoải mái kia, cô cạn lời hồi lâu rồi lắc đầu một cái.
Sau đó quyển kịch bản trong tay cô cứ dừng mãi ở trang kia không được lật qua.
Cô nhanh chóng tua lại ký ức trong đầu. Hẳn là mình không đăng gì trên Weibo nhỉ? Bình thường cô chỉ cập nhật một số công việc hằng ngày, đăng mấy tấm ảnh tự sướng, thỉnh thoảng chia sẻ đôi ba vlog mà thôi...
Khương Sơ Nghi nghĩ nghĩ một hồi rồi mới muộn màng ý thức được một điều. Tông Dã chủ động theo dõi Weibo cô ư?
Đang lúc cõi lòng dậy sóng, cô nghe mấy người xung quanh cười rộ lên.
Cô mượn hành động uống nước để giả vờ nhìn ra xa, nhân cơ hội nhìn lén Tông Dã.
Góc nghiêng của anh rất đẹp, ngón tay đang lướt lên lướt xuống, trông có vẻ như đang rất an nhàn thoải mái. Anh vẫn đang lướt xem Weibo cô, dáng vẻ cực kỳ chăm chú.
Sao lướt hoài thế nhỉ? Nếu biết trước sẽ thế này thì cô đã cài chế độ chỉ xem được bài đăng trong nửa năm rồi.
Khương Sơ Nghi liếc nhìn màn hình điện thoại của Tông Dã một cái rồi hơi lúng túng nói: "Cái đó, anh dùng tài khoản chính xem hả?"
Tông Dã nghiêng đầu qua đáp: "Hử? Đúng thế."
"Hình như vừa rồi anh..."
"Hình như vừa rồi tôi làm sao?"
Khương Sơ Nghi khéo léo nhắc nhở: "Có thể là do tôi nhìn nhầm nhưng hình như anh vừa trượt tay thì phải."
"Trượt tay là sao?"
Cô do dự trong giây lát rồi nói thẳng ra: "Anh vừa mới like bài đăng của tôi."
"Tôi không trượt tay."
Khương Sơ Nghi à một tiếng rồi nói ngay: "Vậy không có gì đâu. Hẳn là tôi nhìn nhầm."
Cô vừa dứt lời, Tông Dã đã cười rộ lên. Giọng nói của anh rất dịu dàng nhưng không kém phần ngả ngớn: "Tôi cố ý đấy."
Khương Sơ Nghi: "..."
Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tiểu Chung đã bất thình lình vọt thẳng vào phòng họp với dáng vẻ hoảng loạn, sau đó muốn kéo cô ra ngoài: "Chị Khương ra ngoài với em chút nhé."
Thấy biểu cảm của cô ấy không đúng lắm, Khương Sơ Nghi bèn gấp quyển kịch bản lại rồi đi ra với cô ấy: "Sao vậy?"
Tiểu Chung liếc nhìn một vòng xung quanh rồi đè thấp giọng xuống nói với cô: "Chị Khương, chị bị lộ nick phụ rồi!"
"Nick phụ của chị á?"
Khương Sơ Nghi lập tức lấy điện thoại của mình ra mở hot search lên.
Có lẽ là vì đã quen với việc flop nên có nằm mơ Khương Sơ Nghi cũng không ngờ được rằng mình mà cũng có ngày được cảm nhận cảm giác bị phạt đứng trên hot search.
Toàn bộ những hot search hàng đầu đều liên quan đến cô.
Khương Sơ Nghi nhanh chóng đăng nhập vào nick phụ của mình kiểm tra một lượt.
Tin nhắn riêng tinh tinh liên tục khiến cô gần như muốn đăng xuất ngay lập tức.
"Nick này có đăng cái gì đâu." Khương Sơ Nghi lướt lướt một hồi rồi dần yên tâm: "Bọn họ muốn đào thì cứ đào đi."
Trong nick phụ này cô chỉ đăng những hoạt động thường ngày, thỉnh thoảng có mấy tấm ảnh chụp lúc tụ họp bạn bè, phần lớn là khoe thỏ mình nuôi. Cô còn quay mấy video phỉ nhổ thỏ xì hơi thối vô cùng, lần nào nó đi ị cũng bắt cô chạy theo dọn mãi mới xong, chỉ là lúc ăn cỏ nó lại rất dễ thương,... Có mấy video còn dính tiếng cười ma quái của cô nữa.
"Toàn là về thỏ thôi mà."
Khương Sơ Nghi thở phào một hơi. Chỉ là cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ nên quay sang hỏi trợ lý: "Chị nổi tiếng từ bao giờ mà lộ một cái nick phụ cũng đáng ngạc nhiên quá vậy?"
"Không, không phải." Tiểu Chung lắp ba lắp bắp: "Quan trọng, quan trọng là..."
Cô ấy sốt ruột nhấn vào mục liên quan rồi giơ điện thoại lên cho Khương Sơ Nghi xem: "Này, chị xem này!"
Khương Sơ Nghi liếc qua một cái.
Ba giây sau, mắt cô trợn tròn lên.
Đây là một bức ảnh chụp màn hình nằm trong phần bình luận của một fan hâm mộ:
@Ngày Đầu Tiên Là Một Ngày Tốt Lành: Người thật trông cũng khá lịch sự. Trong giới giải trí thì khuôn mặt của anh ấy chắc cũng phải nằm ở mức "không biết phải làm sao mới có được khuôn mặt như này" đấy.
Tất nhiên đây không phải điểm chính. Quan trọng nhất là một bạn mạng tên "Ngôi sao nhỏ của Tông Dã" đã đăng mấy bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện đăng lên.
Đây là lịch sử trò chuyện đêm khuya của người này và nick phụ của Khương Sơ Nghi.
Trong đó, hai người điên cuồng tâng bốc Tông Dã, còn trao đổi kinh nghiệm tâm đắc lúc theo đuổi thần tượng nữa.
Khương Sơ Nghi đờ người ra.
Cô đàng hoàng làm việc trong giới giải trí nhiều năm, làm người trong sạch, thế mà chỉ trong một đêm đã bị ép gắn cho thân phận fan Tông Dã.
Còn là cái loại fan chân chính dù có bị dòng người chen chúc đè bẹp cũng phải đi đón máy bay nữa chứ.
Khương Sơ Nghi cảm thấy mình thở không nổi.
Dưới ánh nhìn lom lom đầy lo lắng của trợ lý, Khương Sơ Nghi run rẩy nhấn vào Weibo của nhân vật chính thật sự đã khuấy lên trận bão này:
@Tông Dã: Cảm ơn lời khen của cô Khương. Tôi sẽ cố gắng đi lên nhờ vẻ ngoài của mình, không làm phiền đến người khác. Lần sau đi đón máy bay nhớ chú ý an toàn nhé. //@Ngày Đầu Tiên Là Một Ngày Tốt Lành: Người thật trông cũng khá lịch sự. Trong giới giải trí thì khuôn mặt của anh ấy chắc cũng phải nằm ở mức "không biết phải làm sao mới có được khuôn mặt như này" đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...