Khi những vì sao run rẩy

Phùng Đào không ngờ Tông Dã lại nói vậy nên rướn cổ, kiễng chân đến gần nhìn anh chằm chằm với vẻ nghiên cứu: "Thật hay giả vậy? Cậu đỏ mặt hả?"
 
Khương Sơ Nghi cũng bình tĩnh quay lại nhìn anh.
 
Tông Dã cười khẽ: "Sắp."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phùng Đào lại quan sát Khương Sơ Nghi một lượt rồi nói: "Em đừng để ý nhé, vừa nãy bọn chị chỉ đùa chút thôi ấy mà. Em không bị dọa sợ chứ?"
 
Vẻ mặt Khương Sơ Nghi vẫn như thường: "Em không sao ạ."
 
Giọng Phùng Đào nghe có vẻ rất tiếc nuối: "Hồi trước chị đã từng cầu xin Tông Dã rất nhiều lần nhưng lần nào cậu ấy cũng từ chối không chịu phối hợp. Kết quả vất vả lắm hôm nay cậu ấy mới đồng ý thì lại đụng phải một cô gái bình tĩnh."
 
Khương Sơ Nghi cười giải thích một câu: "Không phải bình tĩnh đâu ạ, chỉ là em chưa kịp phản ứng thôi."
 
Phùng Đào à một tiếng thật dài rồi nhiệt tình hỏi: "Vậy Tông Dã cởi tiếp nhé?"
 
Hai người còn lại ngớ ra.
 
Phùng Đào ngoác miệng cười to: "Thôi không đùa hai người nữa. Nào, chúng ta tiếp tục thôi. Mọi người nhanh tay lên để chúng ta xong sớm về sớm nào. Công tác quá mệt mỏi, tối nay tôi còn phải đuổi máy bay về nước nữa chứ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là ban công tầng hai. Khương Sơ Nghi ngồi dựa vào lan can, sau lưng trống hoác không một vật chắn.
 
Phùng Đào đang chỉ huy nhân viên đạo cụ bày ván mộc ở chỗ chỉ định.
 
Vì bầu không khí giữa Khương Sơ Nghi và Phục Thành luôn không đạt yêu cầu nên Phùng Đào nhanh trí tạm thời để Tông Dã và Phục Thành đổi vị trí cho nhau.
 
Dáng người Tông Dã cao ráo nên phải cúi xuống mới chống được tay bên người Khương Sơ Nghi. Thế là tự nhiên hai người tạo thành tư thế cô bị anh bao phủ hoàn toàn.
 
Quạt gió được bố trí cách đó mấy mét, bên cạnh có nhân viên chịu trách nhiệm điều chỉnh hướng gió và tốc độ thổi.
 
Bỗng nhiên không biết ai bật nút lớn nhất mà cánh quạt bự chảng bắt đầu xoay tròn cực nhanh, tạo thành những cơn gió lớn thổi về phía hai người bọn họ.
 
Sợi tóc và làn váy Khương Sơ Nghi bị thổi cho bay tán loạn. Cô bị tóc che mắt nhưng vẫn kịp thời lấy tay chặn váy. May mà hôm nay cô mặc váy dài.
 
Có điều ngay sau đó Khương Sơ Nghi đã khựng lại.
 
Gió thổi tới từ sau lưng Tông Dã, hai người lại đang đứng cách nhau chừng nửa bước chân nên từ góc độ này, Khương Sơ Nghi có thể dễ dàng nhìn thấy một cảnh tượng khác.
 
Tông Dã hơi khom lưng, cơ thể thả lỏng, cổ áo sơ mi vốn không kín lại bị gió thổi cho mở rộng hơn.
 
Thế là Khương Sơ Nghi không kiềm chế được mà liếc thêm vài lần nữa.
 
Tính từ vị trí nốt ruồi son kia đi xuống, đường cong xương quai xanh của anh rất đẹp, một đường vạch thẳng đến vai như khớp tre vậy. Ánh mắt cô đi xuống chút nữa đến phần eo, sau đó dừng lại ở phần bụng săn chắc... Cô gần như có thể tưởng tượng được ra xúc cảm ấm áp khi đầu ngón tay lướt qua đó.
 
Khương Sơ Nghi nín thở.
 
Không thể không thừa nhận rằng Tông Dã nổi tiếng được cũng là có nguyên nhân. Anh cứ như trời sinh đã có khả năng lấy lòng phụ nữ vậy. Trên người anh như có một loại từ trường đang thu hút người khác đến nếm thử, nếm xong mới phát hiện hồn vía đã bị câu đi từ lúc nào.

 
Nhiều người cố ý khoe khoang làm trò còn Tông Dã thì chẳng cần làm gì cả, mỗi sự quyến rũ vô ý để lộ này thôi cũng đủ làm người ta khô cổ rát họng rồi.
 
Thế mà anh cứ cố tình chẳng nhận ra.
 
Tông Dã kề sát lại nhẹ nhàng nhắc một câu bên tai cô. Cô có cảm giác như hơi thở của anh đang vuốt ve cổ mình vậy.
 
Khương Sơ Nghi lập tức nhìn sang chỗ khác, giả vờ như lơ đãng ừ một tiếng: "Sao cơ?"
 
Tông Dã hơi nhướng mày, kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Sắp bắt đầu rồi."
 
Cô đáp lại một câu: "Được."
 
Có thể là do hai người bọn họ đang kề quá sát nhau nên Tông Dã vừa mới đổi tư thế một cái đã vô tình chạm phải tay Khương Sơ Nghi. Cô lập tức cảm thấy mình không ổn rồi, còn cụ thể là không ổn chỗ nào thì cô không biết. Đến khi gió thổi tới lần nữa, trong đầu cô vẫn chưa thoát ra được khỏi cái liếc mắt như chạm vào đáy lòng mình kia.
 
Phùng Đào không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy bầu không khí giữa hai người trong ống kính vô cùng vi diệu, vừa mập mờ vừa dè dặt, đúng như cảm giác mà Phùng Đào mong muốn. Thế là cô ấy vội vàng cho bọn họ mấy cảnh đặc tả. Tiếng chụp ảnh tanh tách cũng theo đó mà vang lên liên tục.
 
Nửa tiếng đồng hồ sau.
 
Phùng Đào chống nạnh gọi hai người kia qua xem thành phẩm vừa quay xong. Mọi người thảo luận đôi chút sau đó nhất trí cảm thấy lần quay này hoàn hảo từ kết cấu, nhân vật đến ánh sáng.
 
Lúc đang chuẩn bị kết thúc công việc, bỗng nhiên Phùng Đào phóng to một cảnh nào đó rồi quay sang nói với Khương Sơ Nghi một câu đầy hàm ý: "Bé cưng, hình như em đỏ mặt thì phải?"
 
Khương Sơ Nghi: "..."
 
Cô ấy vừa dứt lời, Tông Dã đã liếc nhìn cô một cái rồi hơi nhếch môi lên cười. Chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy lời của Phùng Đào cực kì hài hước.
 
Khương Sơ Nghi gượng gạo cười theo: "Có thể là do ánh sáng đấy ạ."
 
*
 
Kể từ khi IM bắt đầu tung ra đợt tuyển phim... Kỷ niệm một năm thành lập Tây Bạo, thỉnh thoảng các tài khoản marketing lại thích ném lựu đạn khói. Giữa đủ loại tin đồn, gần như tất cả các nữ diễn viên đều bị chụp lén. Việc này khiến fan hâm mộ bức xúc oán hờn khắp nơi.
 
Sau khi chụp xong poster nhân vật, bộ phim [Bắt sao] chính thức mở máy. Giữa tháng mười một, tài khoản chính thức của BloodXGentle đăng ảnh mới, tiện thể công bố luôn.
 
Sau đó phòng làm việc của các diễn viên chính cũng lần lượt đăng bài Weibo. Cuối cùng thì những tin đồn đã lan truyền lâu nay cũng đã có lời giải đáp.
 
Ngày nào các diễn đàn cũng tích cực đẩy bài thảo luận lên. Người qua đường sôi nổi nhảy vào đặt cược xem đến khi bộ phim chính thức ra rạp, fan only và fan nhóm sẽ dùng quan điểm độc đáo nào để cấu xé nhau.
 
Phải biết mỗi lần Tây Bạo ra đĩa đơn và MV, chỉ cần có một lỗi nhỏ trong cảnh quay cận cảnh hoặc phân cảnh hát nhảy, thậm chí cả goods của album thôi cũng sẽ dẫn tới một cuộc chiến ác liệt gió tanh mưa máu. Nhẹ thì càn quét quảng trường Weibo, nặng thì càn quét cả trang đầu Weibo luôn.
 
Mà bộ phim này thì không chỉ có vấn đề phân chia cảnh quay mà còn dính cả fan CP của Phục Thành, Vương Than và mấy nữ diễn viên ngoài nhóm nữa.
 
Có thể tưởng tượng được trước rằng đến lúc đó không khí sẽ náo nhiệt nhường nào.
 
...
 
...

 
Trước khi bộ phim chính thức mở máy, Cao Ninh đã đặc biệt bay một chuyến đến Venice thăm đoàn phim.
 
Khương Sơ Nghi dẫn chị ấy tới chỗ lần trước liên hoan để dùng bữa. Hai người đang nói đến kế hoạch làm việc năm sau thì chuông điện thoại của Cao Ninh vang lên. Chị ấy bắt máy.
 
Không biết đầu bên kia nói gì mà mày Cao Ninh nhíu chặt lại. Sau đó chị ấy vừa kéo ghế đứng lên vừa nói với Khương Sơ Nghi: "Chị ra ngoài nghe điện thoại một chút nhé."
 
Khương Sơ Nghi nhìn chị ấy bằng ánh mắt lạ lùng: "Chị nói trong này cũng được mà."
 
Cao Ninh khoát khoát tay rồi vội vàng ra ngoài.
 
Một lần đi nghe điện thoại của Cao Ninh hết mất nửa tiếng đồng hồ. Đến lúc quay lại phòng, vẻ mặt chị ấy rất u ám và bực tức.
 
Khương Sơ Nghi lờ mờ đoán được rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. Chỉ là cô chưa kịp mở miệng hỏi đã thấy Cao Ninh đập mạnh điện thoại lên bàn: "Con mẹ nó, lũ súc sinh!"
 
"Sao vậy ạ?"
 
"Cái đám anti cứng hèn hạ chết tiệt!"
 
Nghe chị ấy nói vậy, Khương Sơ Nghi hiểu ngay ra chuyện vừa phát sinh.
 
Cô vốn chỉ đóng một nhân vật phụ bình thường không có gì đặc sắc nên hôm nay sau khi công bố phim cũng không mấy ai để ý đến. Đã lâu lắm rồi Khương Sơ Nghi không hoạt động mạnh trong tầm mắt đại chúng nên rất nhiều người không còn nhớ cô là ai nữa.
 
Nhưng tối nay, một bài viết xuất hiện trên một diễn đàn nào đó lật lại chuyện cũ năm xưa.
 
Bài viết này bóc sâu vào mối quan hệ giữa cô và Tần Đồng.
 
Năm đó Khương Sơ Nghi tình cờ ra mắt công chúng. Sau đó phần lớn phim mà cô đóng đều do Tần Đồng làm đạo diễn. Mãi đến năm mười sáu tuổi, cô theo chân Tần Đồng đi dự một bữa tiệc do mấy ông bạn chí cốt của ông ấy tổ chức.
 
Sau khi ăn xong, lúc Khương Sơ Nghi đỡ Tần Đồng lên xe thì bị paparazzi đang núp gần đó chụp lại.
 
Bởi vì lúc ấy ánh sáng mờ mờ, góc độ cũng rất xảo quyệt nên bức ảnh mập mờ vô căn cứ này vừa xuất hiện đã bị rất nhiều kênh truyền thông lấy đi bôi nhọ.
 
Trong cơn thịnh nộ, Tần Đồng phải vào bệnh viện cấp cứu. Cùng lúc đó, hình tượng của Khương Sơ Nghi cũng sụp xuống vực sâu.
 
Bài viết này liệt kê cặn kẽ các đầu mối năm đó, nói rằng thế lực chống lưng cho cô chắc chắn không thể không liên quan đến Tần Đồng. Người viết bài biên ra một chuyện tình ông cháu cộp mác giao dịch quyền sắc, chọt một phát trúng ngay lòng hiếu kỳ muốn hóng chuyện của lớp trẻ ngày nay.
 
Rất nhanh sau đó các tài khoản marketing muốn ké fame Tây Bạo đã bưng bài viết đó lên Weibo.
 
*
 
Bữa cơm này coi như nuốt không trôi nữa rồi. Cao Ninh và Khương Sơ Nghi quay về khách sạn.
 
Lúc vào sảnh lớn, hai người tình cờ gặp phải mấy người trong đoàn phim. Lúc nhìn thấy Khương Sơ Nghi, ánh mắt bọn họ không hẹn mà đều dừng trên người cô một chút.
 

Lúc đi lướt qua nhau, Tân Hà chủ động lên tiếng chào hỏi: "Hai người ra ngoài ăn cơm về hả?"
 
Khương Sơ Nghi dừng bước sau đó cười đáp lại: "Đúng thế."
 
Tân Hà quan sát cô mấy giây rồi mới nói tiếp: "Cô đừng bận tâm chuyện trên mạng, vài ngày nữa là êm ấy mà."
 
Khương Sơ Nghi ừ một tiếng.
 
Đúng lúc này, có người bên cạnh chen miệng vào: "Đúng rồi, gần đây đạo diễn Tần có khoẻ không?"
 
Mấy người còn lại trố mắt nhìn nhau.
 
Cao Ninh đang định bùng nổ thì bị Khương Sơ Nghi kéo lại. Cô gật đầu với đám người kia: "Rất khoẻ."
 
Sau khi về đến phòng, Cao Ninh không nhịn được mắng một câu: "Bộ hết chuyện nói rồi mà lôi chuyện đó ra nói hả? Con ả hèn hạ."
 
Thấy Khương Sơ Nghi vẫn luôn im lặng, Cao Ninh bình tĩnh lại an ủi cô: "Được rồi, mấy ngày sắp tới em đừng lên Weibo. Chị đã liên lạc với văn phòng pháp chế rồi. Luật sư bên họ sẽ ra công văn yêu cầu đám người kia xóa bài nhanh thôi. Dám tung tin đồn thất thiệt về trẻ vị thành niên à? Thật mẹ nó không có đạo đức."
 
Thật ra tâm trạng của Khương Sơ Nghi rất bình tĩnh: "Em biết rồi, chị đừng tức giận."
 
Đối với Khương Sơ Nghi mà nói thì thật ra những thứ gọi là "tin xấu" này cũng chẳng là gì cả. Cô thật sự không thấy buồn phiền chút nào. Cứ như một cuộc chiến tranh đã kết thúc rồi vậy. Khương Sơ Nghi đã dùng một thời gian rất dài để vượt qua nỗi đau lớn nhất đó rồi. Vậy nên dù sau này người khác có nhắc tới nó với ý định khuấy lại nỗi uất nhục và khói thuốc súng lúc ấy để vạch vết sẹo của cô ra thêm một lần thì cũng không tác động được đến cô nữa.
 
Bọn họ xem cô như một trò cười.
 
Có lúc nào cô không phải trò cười đâu.
 
Sau khi làm Cao Ninh bình tĩnh lại, Khương Sơ Nghi bắt tay vào việc cần làm ngay. Ngày mai đoàn phim sẽ họp đọc kịch bản nên cô muốn đi tắm một cái, còn phải tranh thủ đọc lại kịch bản nữa.
 
Đến gần mười hai giờ đêm, WeChat của cô vẫn không ngừng vang lên. Có không ít bạn bè WeChat gửi lời thăm hỏi. Dù những người này tốt bụng muốn hỏi thăm thật hay chỉ đơn giản là muốn hóng chuyện thì cô cũng không muốn xem không muốn trả lời.
 
Cô cầm điện thoại lên chuyển sang chế độ im lặng rồi tắt đèn đi ngủ.
 
Chỉ là giấc ngủ của Khương Sơ Nghi cũng không được ngon lắm. Cô nằm mơ mấy giấc đứt quãng.
 
Nửa đêm, cô bị đau mà tỉnh, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Hoá ra là kinh nguyệt đến sớm. Cô bật đèn lên đi vào phòng tắm rồi gọi điện thoại nhờ nhân viên phục vụ lên thay ga giường bị mình làm bẩn.
 
Sau một hồi bận rộn thì đã hơn sáu giờ sáng.
 
Khương Sơ Nghi ngồi bên mép giường bật điện thoại lên xem tin tức. Tối hôm qua Nhĩ Nhĩ gửi một tin nhắn WeChat đến hỏi ngày mai cô có thể đến sớm một chút không. Cô ấy có chuyện liên quan đến kịch bản cần bàn bạc.
 
Khương Sơ Nghi đọc lại lời thoại một lần sau đó bỏ tiểu sử nhân vật và kịch bản vào túi xách rồi đi qua gõ cửa phòng bên cạnh tìm Tiểu Chung.
 
Buổi họp sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ. Khương Sơ Nghi còn chưa kịp ăn sáng đã phải nhờ Tiểu Chung đỡ đi tới phòng họp.
 
Lúc hai người bọn họ vào phòng thì Nhĩ Nhĩ còn chưa tới. Tiểu Chung đưa cái túi sưởi đã sạc đầy điện cho Khương Sơ Nghi ôm: "Chị đặt cái này lên bụng đi."
 
Sợ cô bị lạnh nên Tiểu Chung còn chu đáo phủ thêm cho cô một tấm thảm tua rua nữa: "Nếu khó chịu quá thì chị nằm sấp xuống nghỉ chút đi. Lát nữa biên kịch tới em lại gọi chị dậy, được không?"
 
Khương Sơ Nghi trùm chăn đáp lại một tiếng trong cuống họng.
 
Sau mấy tiếng sột soạt, Tiểu Chung bưng một cốc nước nóng tới đặt lên bàn, dáng vẻ do dự như có điều muốn nói: "Đúng rồi, chị à, em có chuyện này muốn nói với chị."
 
"Chuyện gì thế?"
 
"Chị xem đi." Tiểu Chung dè dặt giơ điện thoại đến trước mặt Khương Sơ Nghi: "Hôm qua muộn quá rồi nên em không đi tìm chị nữa."
 

Khương Sơ Nghi rũ mắt xuống. Tiêu đề bài viết đập thẳng vào mắt cô...
 
"Tân Hà đích thân bấm like, là trượt tay hay cố ý?"
 
Cô lướt xuống thì thấy Tân Hà bấm like một bức ảnh chụp màn hình liên quan đến tin xấu của cô.
 
"Chuyện này xảy ra đêm qua. Vì muộn quá rồi nên em chưa nói với chị. Kết quả là sáng nay xem lại thấy lên hot search rồi. Có vẻ như trong thời gian ngắn chuyện này chưa dừng được đâu."
 
Tiểu Chung quan sát biểu cảm trên mặt cô rồi cẩn thận hỏi thăm: "Tân Hà đã đăng Weibo giải thích là mình trượt tay rồi. Phía chúng ta có phải đáp lại không?"
 
"Có gì hay mà đáp."
 
Khương Sơ Nghi trả điện thoại lại cho Tiểu Chung: "Không cần phải để ý đâu. Chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả."
 
"Nhưng mà..."
 
"Kệ đi."
 
Khương Sơ Nghi không muốn nói thêm nữa. Cô khoanh tay đặt lên bàn rồi lại gục xuống.
 
Thỉnh thoảng lúc cơ thể không thoải mái là Khương Sơ Nghi lại hơi khó ở. Thấy dáng vẻ này của cô, Tiểu Chung lo lắng hỏi nhỏ: "Để em đi xin chút thuốc giảm đau cho chị nhé?"
 
Khương Sơ Nghi tựa đầu lên cánh tay, thật sự không có sức đáp nữa nên chỉ yếu ớt lắc đầu một cái rất nhẹ.
 
Một lúc sau, trong khi nửa tỉnh nửa mê, bụng Khương Sơ Nghi đau nhói. Tinh thần cô không tốt chút nào, chỉ uể oải hỏi một câu: "Tiểu Chung, mấy giờ rồi? Em đi mua cho chị cốc cà phê đi."
 
Hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, người lại đang bị tấm thảm đè lên nên Khương Sơ Nghi lười đổi tư thế, chỉ yếu ớt nhắc lại: "Tiểu Chung, đi mua cho chị cốc cà phê đi."
 
"Cà phê ư?"
 
Cô mệt mỏi đáp lại một tiếng.
 
Mấy giây sau Khương Sơ Nghi mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên mở mắt ra nghiêng đầu nhìn.
 
Kí Khải và Vương Than đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt kỳ quái.
 
... Tiểu... Tông?
 
Căn phòng họp mới lác đác vài người lại yên ắng lạ thường.
 
Vẻ mặt của người bị sai lại vẫn thản nhiên như thường. Anh nhấc cổ tay lên liếc đồng hồ rồi hỏi: "Mới tám giờ, cô muốn uống nóng hả?"
 
Khương Sơ Nghi bị hỏi mà ngớ người. Đầu óc cô vẫn còn đang trong trạng thái tê liệt nên vô thức lặp lại lời anh: "Nóng? Nóng đi."
 
Tông Dã nghe lời chậm rãi nói: "Vậy cô chờ một chút."
 
Cuối cùng Vương Than cũng phì cười thành tiếng.
 
Sau một hồi ngơ ngác, cuối cùng Khương Sơ Nghi cũng tỉnh táo lại: "Cái đó... Trợ, trợ lý của tôi đâu rồi?"
 
"Trợ lý của cô á?" Kí Khải tựa lưng vào ghế rồi nhếch mép cười hất đầu ra hiệu: "Đi mua cà phê cho cô rồi."
 
Khương Sơ Nghi: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận