Khi những vì sao run rẩy

Vương Than tưởng rằng câu hỏi của mình đã vô lý lắm rồi, nhưng anh ta không ngờ Tông Dã đáp lại bằng những câu còn vô liêm sỉ hơn.
 
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Khương Sơ Nghi cứng nhắc duỗi tay ra chậm rãi đẩy chiếc kính râm về vị trí ban đầu, che đi tầm nhìn của Tông Dã.
 
Vương Than nhìn ngó xung quanh với biểu cảm WTF, hạ giọng nói với vẻ không thể tin được: "Hello? Tôi chỉ tiện miệng nói thôi mà, hai người đừng có dọa tôi chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không phải..." Cô lùi lại một bước, nhắm hai mắt lại, cố tỏ ra bình tĩnh giải thích với Vương Than: "Hai chúng tôi chỉ đang fan service để phối hợp với tổ chương trình thôi, giả vờ... Giả vờ thích nhau."
 
"Phối hợp, tổ chương trình, fan service, giả vờ thích nhau?" Vương Than lặp lại từng chữ từng chữ một, chật vật mãi mới hiểu được logic trong đó.
 
"Hai người..." Vương Than nghẹn ngào mãi không nói nên lời, anh ta thở dài nói: "Hai người con mẹ nó thật đúng là thiên tài."
 
Khương Sơ Nghi không nói được gì.
 
Tông Dã nhếch môi nói: "Cậu và Phùng Diệu Đồng cũng có thể thử xem."
 
Vương Than không cảm xúc đáp lại: "Thử cái đầu cậu đấy."
 
Khương Sơ Nghi không chịu được nữa, nhẹ giọng nói với họ: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa nói xong cũng không để hai người họ trả lời, đã quay người nhanh chóng rời đi như đang chạy trốn vậy.
 
Phùng Diệu Đồng đang ở cách đó không xa, đã chứng kiến ​​toàn bộ câu chuyện của họ.
 
Mặc dù cô ấy không nghe được cụ thể họ đang nói về cái gì, nhưng cô ấy đã tận mắt nhìn thấy Tông Dã đeo kính râm trên tay mình cho Khương Sơ Nghi.
 
Phùng Diệu Đồng nhìn cảnh đó mà ngây ra như phỗng, cả người rơi vào trạng thái nghi ngờ cuộc sống.
 
Mặc dù cô ấy biết rằng Khương Sơ Nghi có mối quan hệ tốt với nhóm Tây Bạo, nhưng Phùng Diệu Đồng hoàn toàn không ngờ rằng Khương Sơ Nghi và Tông Dã lại có thể ‘thân thiết’ đến mức này...
 
Lúc lại trở về ngồi trên xe, đầu óc của Khương Sơ Nghi vẫn trống rỗng, qua một lúc cô mới nhớ tới việc tháo kính râm xuống rồi lấy kem nền ra để che đi quầng thâm ở mắt.
 
Trong lòng Phùng Diệu Đồng phức tạp, dư âm của cú sốc vừa rồi vẫn tan chưa hết, cái nhìn của cô ấy về Khương Sơ Nghi cũng hoàn toàn thay đổi.
 

Quả nhiên, người có thể lăn lộn lâu như vậy trong làng giải trí đều không phải hạng đơn giản, Khương Sơ Nghi đúng là có bản lĩnh... Cũng không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà câu được hẳn anh cả của Tây Bạo... Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
 

 
Hai giờ chiều, đoàn ghi hình [Trời sao lấp lánh] đã đến hồ bơi, hơn chục khách mời đã thay xong quần áo, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
 
Theo đội hình đã phân sẵn tối qua, hai đội vẫn phải so đấu với nhau.
 
Trong bể bơi có hai tấm ván hình ngôi sao đang nổi trên mặt nước, mỗi tấm được nối với một đường bằng ván xốp rộng một mét, ở giữa có một chiếc thuyền kayak.
 
Đạo diễn đọc luật chơi cho họ nghe như thường lệ: "Chắc mọi người đã từng chơi trò cờ cá ngựa rồi đúng không, trò chơi hôm nay cũng tương tự như vậy. Tất cả người chơi của đội trắng và đội hồng đều đợi ở trên tấm xốp và lắng nghe tiếng còi ra hiệu của tôi. Sau khi trò chơi bắt đầu, cả hai đội cần tìm cách chiếm lấy thuyền kayak, một khi người chơi của đội nào bị đẩy xuống bể bơi, người đó sẽ bị loại khỏi trò chơi, đến cuối cùng đội nào có nhiều người chơi chưa bị loại hơn thì đội đó sẽ thắng cuộc, mọi người hiểu ý tôi chưa?"
 
Tăng Bình Phi thở dài nói: "Cảm giác giống như có một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra vậy."
 
Anh ta liếc nhìn Trì Mộng Nguyệt rồi nói: "Cánh đàn ông chúng tôi phụ trách xông lên chiến đấu, nhóm những khách nữ các cô cứ trốn đằng sau, nhân cơ hội đi lên."
 
Trì Mộng Nguyệt mỉm cười: "Sao vậy, coi thường đám con gái chúng tôi à, sức của tôi cũng khá lớn đó."
 
Toàn Vĩnh Ninh nói: "Sau khi thành viên nữ lên được thuyền, phải cố gắng tìm chỗ để bám vào, người của đội hồng mà đẩy cô, thì cô cứ giữ lấy bọn họ, còn nếu thực sự không đấu lại được thì kéo đối phương cùng xuống nước.”
 
Kí Khải khoanh tay, háo hức thảo luận chiến thuật với Tông Dã: "Lát nữa cậu phụ trách giải quyết Vương Than, để tôi xử lý Phục Thành ra bã thì thôi."
 
Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, đưa tay bịt chặt micrô lại rồi lặng lẽ ghé vào tai Tông Dã nói: "Lần này mọi người đều ở đây, cậu đừng có mà nhường nhịn cô Khương đấy nhé."
 
Tông Dã ậm ừ cho có lệ.
 
Trước khi trò cờ cá ngựa bắt đầu, phó đạo diễn đã yêu cầu mỗi bên cử một thành viên trong đội lên chơi trò [Tất nhiên rồi], ai thắng sẽ được cử thành viên đầu tiên của đội đó lên thuyền kayak và giành được quyền chủ động.
 
Kí Khải và Vương Than đang đứng bên cạnh bể bơi.
 
Vương Than bắt đầu trước. Anh ta nhìn chằm chằm vào Kí Khải, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Khi còn bé cậu đi nhặt rác ở Châu Phi à, vậy nên bây giờ mới đen như vậy?"
 
Kí Khải nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: "Tất nhiên."
 
Đến lượt Kí Khải phản đòn, anh ta vừa mở miệng đã tung quả bom: "Cậu và bạn gái cũ thường xuyên tắm chung, đúng chứ?"

 
Tất cả mọi người rơi vào khoảng lặng.
 
Biểu cảm trên mặt Vương Than vặn vẹo, mãi mới nặn ra được hai chữ: "Tất nhiên."
 
Phùng Diệu Đồng cười đau cả bụng, hét lên với bọn họ: "Hai người quả thật đã dốc hết vốn liếng để tăng hiệu quả của chương trình rồi đấy."
 
Vương Than mỉm cười đầy chế nhạo mấp máy môi nói: "Hồi trước, cậu uống say, đã khóc lóc đau khổ nói với tôi cậu thích Khương Sơ Nghi, cậu còn nhớ chuyện này không?"
 
Khương Sơ Nghi đang ngồi hóng chuyện nghe thấy câu này nụ cười chợt cứng lại.
 
Câu hỏi quá đột ngột khiến mọi người trở tay không kịp, tất cả fan ở trong đội đều lộ ra biểu cảm hóng được drama chất lượng, ánh mắt đổ dồn về phía Khương Sơ Nghi.
 
Kí Khải im lặng một lúc, miễn cưỡng thừa nhận: "Tất nhiên."
 
Mọi người đều cười, trong lòng Phùng Diệu Đồng dao động, cô ấy xuyên qua đám đông, nhìn về phía Tông Dã mặc áo đội trắng, anh đứng đó không nhúc nhích, trên mặt không chút biểu cảm, lẳng lặng nhìn Vương Than.
 
Ngay sau đó, Kí Khải lại nói một ra một tin sốc: "Cậu và Phục Thành thực sự là đang yêu nhau phải không?"
 
Vương Than: "..."
 
Toàn bộ trường quay im phăng phắc, Tư Gia Ngọc sững sờ mất một lúc, không kìm được lẩm bẩm một câu ‘vãi chưởng’. Sắc mặt của Phục Thành đứng cạnh tái nhợt đi, anh ta bước ra khỏi đội hình tới trước mặt bọn họ, chợt đạp mạnh một phát vào người Kí Khải, khiến anh ta rơi thẳng xuống bể bơi.
 
Chỉ nghe ‘Ùm’ một tiếng, nước bắn lên tung tóe.
 
"Đạo diễn, còn có thể như này nữa sao!" Kí Khải hùng hổ đứng lên, lau bọt nước trên mặt, túm lấy chân của Vương Than, kéo anh ta cùng xuống nước.
 
Hai người lao vào lôi kéo nhau trong bể bơi, Kí Khải hét lên: "Đạo diễn cứu tôi với, quần của tôi bị Vương Than lột ra rồi! Đội hồng không nhận thua này!"
 
Nhân viên của tổ ghi hình cũng cười đến đau cả bụng, đạo diễn hét lên: "Được rồi, được rồi, đội trắng thắng!"
 
...
 

...
 
Mini game kết thúc, một số khách mời đang đứng cạnh bể bơi cũng lần lượt xuống nước, leo lên ván ngôi sao mà đội mình chỉ định.
 
Toàn Vĩnh Ninh vỗ vai Kí Khải: "Tiểu Khải, em đúng là có tài năng thiên bẩm. Khi nào nhóm của em giải tán rồi thì đi quay show giải trí với anh nhé."
 
Kí Khải nghiêm túc nói: "Thế thì không được, em không muốn làm trai tấu hài, em muốn hình tượng trai ngầu cơ."
 
Người đầu tiên được đội trắng cử ra là Trác Khánh Minh.
 
Ngay khi anh ta vừa bước lên lối đi bằng ván xốp ở giữa, vài người bên đội hồng bắt đầu không ngừng rung lắc ván xốp.
 
Trác Khánh Minh phải quỳ rạp xuống và di chuyển về phía thuyền kayak.
 
Triệu Quang Dự đứng ở phía trước, lúc Trác Khuynh Minh vừa leo lên, anh ấy sải từng bước lớn, nhanh chóng xuyên qua tấm ván xốp, lao về phía thuyền kayak, sau vài động tác trèo, anh ấy đã nhanh chóng nhào lên người người Trác Khánh Minh.
 
Hai người lao vào vật lộn với nhau.
 
Trác Thanh Minh là một ca sĩ, thân hình mảnh mai gầy gò, nhanh chóng bị ném xuống nước.
 
Từ Chí ngay lập tức nói: "Chúng ta cùng leo lên thôi!"
 
Đội trắng và đội hồng bắt đầu cùng tấn công thuyền kayak.
 
Thành viên hai đội liên tục ngăn chặn đối phương, Trì Mộng Nguyệt vừa lên được thuyền đã bị Tư Gia Ngọc túm được.
 
Tư Gia Ngọc ôm eo cô ấy từ phía sau, chuẩn bị ném cô ấy xuống.
 
Trì Mộng Nguyệt sợ hãi hét lên.
 
Tăng Bình Phi nhanh mắt nhanh tay, lập tức kéo Trì Mộng Nguyệt lại, nhấc chân đá vào Tư Gia Ngọc, ngay sau đó các đồng đội khác cũng tham gia trợ giúp.
 
Nhân lúc mọi người hỗn loạn, Khương Sơ Nghi lập tức nép vào một góc và nắm lấy tay vịn của thuyền kayak.
 
Chiếc thuyền kayak nhỏ chật ních đầy người, những khách mời bị rơi xuống nước vẫn không ngừng phá đám bên mạn thuyền. Sức lực nam nữ chênh lệch, Phùng Diệu Đồng chỉ có thể bám sát sau lưng Vương Than, bất đắc dĩ túm lấy áo anh ta, nhìn anh ta đấu với Phục Thành.
 
Kí Khải đang chuẩn bị giải quyết xong một thành viên của đội hồng thì phát hiện Khương Sơ Nghi đang núp trong một góc, anh ta nở nụ cười độc ác đi tới, làm động tác chuẩn bị túm lấy chân cô để lôi cô xuống.
 
Khương Sơ Nghi trong lúc hoảng loạn đã đá mạnh một phát.
 
Kí Khải bị đá đau, xuýt xoa nói: "Cô Khương, cô ác thật đấy."

 
"Triệu Quang Dự!" Giang Sơ Dự gấp gáp hét to một tiếng: "Mau tới cứu tớ!"
 
Triệu Quang Dự không cách nào phân thân được, bất lực hét lên với cô: "Cậu mau chạy đi!"
 
Khương Sơ Nghi cố sức trốn sang hướng khác.
 
Cô bò đi một cách khó khăn, lại bị mấy người bên mạn thuyền phá đám không cách nào thoát được, lúc cô sắp ngã xuống nước, có một bàn tay không biết từ đâu vươn ra, cô vô thức nắm lấy, mượn sức của bàn tay đó để thoát thân.
 
Cô còn chưa kịp thở phào, thì thấy đối phương đang mặc áo màu trắng của đội bạn.
 
Khương Sơ Nghi hít hơi khí lạnh, ngẩng đầu nhìn mặt đối phương.
 
"Tông Dã?!"
 
Cô vội vàng định rút tay lại để tìm đồng đội, lại bị anh nắm chặt lấy. Lúc cô đang trông trước trông sau để thoát ra, thì sau lưng vang lên tiếng hét của Kí Khải: "Được đấy, lại để tôi bắt được rồi, cô Khương!"
 
Đồng đội gần cô nhất vẫn đang giành Trì Mộng Nguyệt với Tăng Bình Phi, hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến bên này. Khương Sơ Nghi chợt nhanh như chớp vùng mạnh ra rồi lật tay ôm lấy eo của Tông Dã.
 
Anh sững người một lúc.
 
Khương Sơ Nghi uy hiếp Kí Khải: "Tôi sẽ không buông tay ra đâu, anh có bản lĩnh thì cứ quăng tôi xuống nước, nếu thế thì tôi cũng sẽ kéo Tông Dã xuống cùng!"
 
Tông Dã giữ tư thế ngồi dựa thoải mái, nghe cô nói vậy thì khóe miệng nhếch thành một nụ cười.
 
Anh vỗ vai trấn an cô, ngước mắt nhìn Kí Khải, tỏ ý mình cũng bất lực.
 
Kí Khải: "Cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau ném cô ấy xuống đi!"
 
Tông Dã nhìn bàn tay trên eo anh, tỏ ý không được: "Cậu không nghe cô ấy nói sao? Nếu ném thì tôi cũng bị kéo xuống theo."
 
Khương Sơ Nghi nghe vậy càng siết chặt vòng tay, sợ Tông Dã nhất thời nuốt lời mà đẩy mình ra, cô lại nhấn mạnh lần nữa: "Đúng vậy, tôi mà rơi xuống nước thì cũng phải kéo anh ấy xuống theo!"
 
Kí Khải nghe vậy chưa kịp nói gì thì cơ thể bỗng loạng choạng vài cái, rồi bị ai đó nhấc chân đá văng xuống thuyền.
 
Triệu Quang Dự chắp tay ôm quyền, trầm giọng nói: "Thần tượng, em xin lỗi nhé!"
 
Kí Khải lập tức bám lấy chiếc thuyền sau khi rơi xuống nước, ổn định cơ thể rồi bắt đầu mắng: "Tên nhóc này, lực chân được đấy!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui