Khi những vì sao run rẩy

Thấy nguy hiểm đã được hóa giải, Khương Sơ Nghi hơi thả lỏng tinh thần, đột nhiên phát hiện đầu mình đang áp vào cánh tay Tông Dã, tư thế của hai người vô cùng thân mật.
 
Chiếc áo thun trắng trên người Tông Dã đã ướt một nửa, Giang Sở Nghi ngước mắt lên, thì nhìn thấy nốt ruồi đỏ đã dính nước ở bên cổ anh.
 
Hai mắt Khương Sơ Nghi trừng lớn, bàn tay đang ôm eo anh không khỏi hơi nắm lại, lại cảm thấy mình đang chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tông Dã khẽ kêu lên một tiếng, thì thầm với cô: "Ngứa quá."
 
Khương Sơ Nghi máu dồn lên não, cô lập tức buông tay, đẩy anh ra xa. Cô vẫn giữ tư thế ngồi xổm và liên tục xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."
 
Lúc này, Kí Khải đang ở phía sau đã túm lấy quần áo của Tông Dã: "Muốn kéo nhau cùng chết đúng không! Vậy thì hai người cũng xuống với tôi đi!"
 
Trong khoảnh khắc mất cảnh giác, Khương Sơ Nghi bị Tông Dã túm lấy cánh tay rồi kéo xuống nước cùng anh.
 
Hai người rơi xuống khiến bọt nước văng lên tung tóe, Khương Sơ Nghi bị sặc, uống vào mấy ngụm nước.
 
Tông Dã đỡ eo cô, đưa cô đến bên mạn thuyền kayak rồi nói: "Nắm chặt vào."
 
Người anh cao nên có thể có thể đứng vững trong bể bơi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi không ngừng đá chân trong nước, cố gắng hết sức bơi đến bám vào thân thuyền, sau đó quay lại hỏi anh: "Sao anh lại kéo tôi xuống nước?"
 
Tông Dã khịt mũi nói: "Không phải cô nói phải cùng nhau xuống sao?"
 
Khương Sơ Nghi bị anh chặn họng, biết mình đuối lý, cô nhỏ giọng đáp: "Được thôi."
 

 
Trò chơi kết thúc, dưới sự dẫn dắt của Triệu Quang Dự, đội hồng chiếm thế thượng phong về số thành viên trụ lại được trên thuyền kayak và giành chiến thắng vòng PK.
 
Mọi người nghỉ ngơi mười phút.
 
Khương Sơ Nghi kiệt sức ngồi xuống bên bờ, lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh ra lau tóc. Cô lau mãi lau mãi, cuối cùng không khỏi nhìn sang người ngồi bên cạnh, động tác lau tóc cũng bất giác chậm lại.
 
Toàn thân Tông Dã ướt sũng, đang cúi đầu vắt nước ở góc áo.
 
Khi tham gia trò chơi, những vị khách nam mặc áo ngắn tay, chất liệu khá mỏng, lại còn là đồ màu trắng. Sau khi thấm nước, quần áo nhìn như trong suốt dính chặt vào cơ thể. Tóc và cằm của Tông Dã vẫn còn dính nước, chảy từ yết hầu xuống, xương quai xanh và vòng eo anh thấp thoáng sau lớp áo như có như không.

 
Khương Sơ Nghi không khỏi nhắc nhở anh: "Anh choàng khăn vào đi."
 
Tông Dã: "Cái gì?"
 
Dường như anh không phát giác ra “cảnh đẹp” trên cơ thể mình đang bị lộ ra, anh hỏi với vẻ hoài nghi: "Choàng khăn gì cơ?"
 
"Anh, anh sắp..." Khương Sơ Nghi khó khăn mở lời, không biết nên nói ra sao: "Tôi sắp nhìn thấy hết..."
 
"Cô nhìn thấy gì cơ?" Anh buồn cười hỏi, dáng vẻ vẫn không hiểu lắm.
 
"Anh tự cúi xuống nhìn thì biết."
 
Tông Dã thuận theo tầm mắt cô, cúi đầu xuống nhìn, cuối cùng anh cũng hiểu ra. Anh mỉm cười, kéo lấy chiếc khăn tắm, nghe lời cô quấn khăn lên người.
 
"Cô Khương." Anh đột nhiên gọi cô.
 
Khương Sơ Nghi “hả” một tiếng đáp lại.
 
Khóe miệng Tông Dã cong lên thành nụ cười, anh hỏi giống như đang nói một câu bình thường: "Cô bắt đầu giả vờ thích tôi rồi sao?"
 
Khương Sơ Nghi không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, cô vội vàng liếc nhìn mọi người xung quanh sau đó mới hỏi: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
 
"Nếu không sao cô lại…" Tông Dã nhìn cô chằm chằm, ngữ khí chậm lại: "Muốn chiếm hữu tôi đến như vậy?"
 
Khương Sơ Nghi: "..."
 
Vẻ mặt như kiểu sét đánh giữa ban ngày. Nhất thời cảm thấy hết nói nổi, nhưng lại nhìn vẻ mặt đầy tò mò của anh cũng không giống như đang nói đùa, cô không khỏi hỏi: "Cái này cũng coi là chiếm hữu cao sao?"
 
Anh nhẹ giọng hỏi lại: "Không tính à?"
 
Khương Sơ Nghi vốn là người thẳng thắn bộc trực, nhưng bây giờ bị anh hỏi vậy, cô lại thấy không chắc chắn.
 
Trong lòng cô cảm thấy không yên. Cô bắt đầu hoài nghi chính mình, cũng đúng, khách mời nam nhiều như vậy, sao cô lại lo sợ mỗi mình Tông Dã bị người khác nhìn thấy hết chứ. Nếu như là Triệu Quang Dự, cho dù cậu ấy có cởi hết quần áo nhảy múa trước mặt cô, tâm trạng của Khương Sơ Nghi cũng sẽ không có chút thay đổi nào.
 
Khương Sơ Nghi cúi đầu lẩm bẩm: "Gì nhỉ, tôi là người nhập vai khá nhanh, có thể tôi đã diễn nhập vai quá rồi, thật ngại quá, tôi sẽ cố gắng kiềm chế lại."
 
Tông Dã: "Không sao, tôi cũng có tính chiếm hữu khá cao đó."

 
Khương Sơ Nghi lại rơi vào im lặng.
 
"Tôi nhớ trước đây từng xem một số chương trình giải trí, một vài khách mời nam thấy CP của mình tiếp xúc với người khác giới sẽ thấy không vui." Tông Dã nói: "Vì vậy, tôi thấy cô và Triệu Quang Dự cứ nói chuyện suốt, hình như cũng không thấy thoải mái."
 
Khương Sơ Nghi sửng sốt, vội vàng nói: "Anh hiểu lầm rồi, hai chúng tôi chỉ là bạn bè, đã quen biết nhiều năm rồi."
 
"Vậy thì lúc cô đang diễn thích tôi, có thể bớt tiếp xúc với anh ta được không?" Sắc mặt Tông Dã bình tĩnh: "Ít nhất đừng để anh ta chạm vào cô."
 
Khương Sơ Nghi nhìn anh một lúc, cô gật đầu đồng ý với anh: "Được rồi."
 
Sau vài giây im lặng, Tông Dã cũng khẽ cười nói: "Cảm ơn cô."
...
...
Trò chơi cờ cá ngựa đã kết thúc, đạo diễn nói: "Có tin này muốn báo với mọi người, nội dung chính của buổi ghi hình tối nay của chúng ta là một buổi biểu diễn, các thành viên tham gia bao gồm bốn khách mời nam của BloodXGentle."
 
Đạo diễn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hào hứng bàn tán.
 
Phùng Diệu Đồng ồ lên một tiếng rồi nói: "Lại có phúc được xem biểu diễn rồi."
 
Kí Khải: "Đạo diễn, anh muốn xem tiết mục biểu diễn của chúng tôi, thì phải đi săn vé concert đi."
 
Đạo diễn trừng mắt nhìn anh ta rồi nói: “Tôi còn chưa nói xong mà, gấp cái gì.”
 
Ông ấy hắng giọng nói tiếp: “Bốn vị khách mời nam này có nhiệm vụ mỗi người chọn cho mình một bạn diễn để hoàn thành tiết mục, những khách mời còn lại mà không được bọn họ chọn thì phải tự chuẩn bị một tiết mục solo!"
 
Mọi người nhìn nhau không ngừng lên tiếng ca thán.
 
Đạo diễn: "Vì “vua ngôi sao” của ngày hôm qua là Kí Khải, nên đặc quyền của anh ta là có thể được tự chọn một bạn diễn cho mình, ba người còn lại thì bị bịt mắt để chọn! Các bạn sẽ chọn bạn diễn bằng cách chạm vào tay những khách mời khác!"
 
Kí Khải xoa cằm, tầm mắt của anh ta quét qua mọi người một lượt.
 
Trác Khánh Minh và Tư Gia Ngọc khá bình tĩnh, biểu diễn một tiết mục không phải là chuyện gì khó đối với bọn họ. Nhưng vẻ mặt Tăng Bình Phi thì lại đau khổ: "Hãy chọn tôi đi, tôi không biết hát cũng chẳng biết nhảy."
 
Vài phút sau, Kí Khải lớn tiếng nói: "Tôi chọn Triệu Quang Dự làm làm bạn diễn của mình!"
 
Ngay sau đó, Triệu Quang Dự hưng phấn nhảy dựng lên, lập tức nhào tới ôm Kí Khải: "Hai chúng ta nhất định sẽ khiến sân khấu bùng nổ."

 
Kí Khải chọn xong, Phục Thành bịt mắt bằng một dải ruy băng và chọn ngẫu nhiên một vị khách mời nam.
 
Trong tiếng la hét của đám đông, Vương Than đã chọn Phùng Diệu Đồng.
 
Cuối cùng cũng đến lượt Tông Dã.
 
Tổ đạo diễn chọn ra vài vị khách nữ đứng phía trước.
 
Tông Dã được nhân viên đưa đến trước mặt họ.
 
Môi của anh rất đỏ, nước da trắng nõn, buộc một cái ruy băng màu đen che đi đôi mắt, mang lại cảm giác cấm dục kỳ lạ.
 
Các vị khách nữ không khỏi liếc nhìn nhau.
 
Sau khi đến địa điểm được chỉ định, đạo diễn hô: "Bắt đầu!"
 
Tông Dã đứng trước người đầu tiên, lịch sự giơ bàn tay ra để họ đặt tay vào lòng bàn tay mình, anh định ước lượng cân nặng để tìm kiếm.
 
Trì Mộng Nguyệt liếc nhìn máy quay, điều chỉnh biểu cảm gương mặt của mình rồi đặt tay lên đó.
 
Khoảnh khắc hai lòng bàn tay chạm vào nhau, cô ấy căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.
 
Nhưng không ngờ, Tông Dã nhanh chóng buông tay ra và bước đến người tiếp theo.
 
Cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, nhưng Trì Mộng Nguyệt vẫn gượng cười.
 
Người thứ ba là Khương Sơ Nghi.
 
Giống như những người khác, cô đặt tay lên tay anh một cách cẩn thận dè dặt.
 
Tông Dã dừng lại một chút, như thể đã tìm thấy mục tiêu của mình, anh nắm ngược lấy tay cô, sờ từ các đốt tay đến tận cổ tay.
 
Khương Sơ Nghi cố gắng không phát ra một âm thanh nào.
 
Cách đó không xa, đạo diễn nhắc nhở: "Tông Dã, cậu làm gì vậy! Sắp hết giờ rồi kìa!"
 
Tông Dã kéo Khương Sơ Nghi ra, tháo chiếc ruy băng đang che mắt lại, nói với đạo diễn: "Tôi tìm được rồi."
 
"Ồ ~"
 
Đám đông lại la ó.
 
Sau khi bốn chàng trai Tây Bạo chọn xong, đạo diễn lại xác nhận bạn diễn của họ: "Được rồi, tạm thời là như vậy. Tiếp theo mọi người sẽ có thời gian ba tiếng tập luyện, sau bữa tối, chúng ta sẽ bắt đầu ghi hình vào tám giờ."

 
*
 
Sau khi vào phòng thay đồ xong xuôi, các khách mời lên xe và di chuyển đến địa điểm tập luyện.
 
Một vài người vẫn còn tinh thần ngồi ghế sau bắt đầu chơi trò nói thật hay mạo hiểm.
 
Khương Sơ Nghi ngồi vào chỗ của mình, tâm trạng bồn chồn lướt điện thoại di động.
 
Cô ngồi ngẫm lại cuộc trò chuyện hôm nay với Tông Dã mấy lần trong đầu, cuối cùng không thể không mở WeChat lên tìm Trần Ức nói chuyện.
 
Khương Sơ Nghi: [Tiểu Ức, tớ nghĩ... Hình như tớ hết thuốc chữa rồi...]
 
Trần Ức: [Sao vậy?]
 
Khương Sơ Nghi nghiêm túc gõ chữ.
 
[Là thế này, không phải tổ chương trình yêu cầu mình và Tông Dã diễn fan service bằng CP sao? Tớ đoán là chiêu trò để đưa Tông Dã lên hot search, nhưng có vẻ anh ấy khá hợp tác. Cả hai chúng tớ đều không có nhiều kinh nghiệm, nên hai ngày trước đã thảo luận một chút, tớ và anh ấy định sẽ giả vờ thích đối phương từ chương trình này, sau đó hẹn hò…]
 
Bên kia im lặng trong vài phút.
 
Sau đó gửi nửa màn hình dấu hỏi chấm, lại gõ nửa màn hình dấu chấm than.
 
Trần Ức: [Chị gái à, cậu là học sinh tiểu học à? Tuy rằng cậu chưa từng yêu đương bao giờ, tớ có thể hiểu, nhưng!!! Nhưng mà!!! Chưa bao giờ ăn thịt lợn nhưng cũng từng nhìn thấy lợn chạy rồi chứ? !!! Cậu vào làng giải trí bao năm rồi mà không thu hoạch được gì sao?? IQ và EQ của hai người cộng lại chỉ bằng 250 à? Giả vờ yêu nhau á hả??? Cậu có chắc không phải là một người sẵn sàng đánh, một người nguyện ý chịu đựng???!]
 
Khương Sơ Nghi chợt khựng lại.
 
Trần Ức: [Tớ chỉ muốn hỏi, là ai nghĩ ra kế hoạch kinh hoàng, chấn động quỷ thần này vậy?]
 
Khương Sơ Nghi: [Là Tông Dã.]
 
Trong lòng Khương Sơ Nghi tràn đầy tâm sự, nên khi đã tìm được chỗ xả, cô trút ra hết những suy nghĩ trong lòng: [Tớ nghĩ có thể Tông Dã đã biết tớ thích anh ấy nên đang thử thăm dò tớ. Nhưng cậu cũng biết tình hình của anh ấy, hoàn toàn không thể yêu đương, tớ cũng không muốn làm lỡ dở sự nghiệp của anh ấy. Cái chính là, anh ấy muốn mượn chuyện fan service này để mập mờ với tớ, cái này cũng không sao cả, dù sao thì đúng là tớ thích anh ấy thật. Tớ cảm thấy mình hơi ngốc, đến đến mức này rồi, tớ vẫn không dám hỏi anh ấy. Cậu cứ coi như tớ yêu đến mù quáng đi.]
 
Khương Sơ Nghi lại gõ tiếp: [Tớ nghĩ mình và Tông Dã chỉ làm bạn bè được thôi. Anh ấy thực sự là một người rất tốt. Nhưng chuyện tình cảm không có gì là tuyệt đối, tớ không chắc có phải anh ấy muốn “chơi đùa” với tớ trong chương trình này hay không, nhưng tớ lại sẵn sàng chơi cùng anh ấy. Tớ cũng không mong có thể xác định quan hệ gì đó với anh ấy, điều này không thực tế, những cái khác cũng khá ổn, tớ chỉ sợ bản thân đắm chìm quá sâu, đến lúc đó không thoát ra được…]
 
Trần Ức lại gửi thêm một chuỗi dấu chấm lửng.
 
Trần Ức: [Đầu tiên, tớ rất khâm phục việc cậu thừa nhận mình thích một ngôi sao hạng A. Cậu rất có can đảm. Thứ hai, nếu cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với sự công kích như vũ bão của đám ‘fan cuồng’ mạnh nhất làng giải trí trong nước, tớ sẽ nói cho cậu biết Tông Dã đang nghĩ gì…]
 
Khương Sơ Nghi đợi hồi lâu, nhưng không thấy Trần Ức gõ tiếp.
 
Ngay khi cô định gửi đi một biểu tượng cảm xúc thì điện thoại rung lên: Trần Ức: [Tin mừng - anh ta rất yêu cậu.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận