Cô gái dẫn anh vào trong cửa hàng rồi bắt đầu giới thiệu, còn đồng ý mặc thử cho anh xem. Cô ta thử không ít bộ, đứng trước mặt anh để anh xem xét, chọn lựa.
Lão Lục tưởng tượng nếu Ngôn Hội mặc chúng thì sẽ như thế nào, có đẹp giống vậy hay không.
Anh thực sự không dám quyết định xem nên mua thứ gì, cuối cùng phải nhờ cô gái kia chọn giúp cho anh, cô ta cũng sợ chọn sai quà tặng sẽ khiến bản thân dính vào rắc rối nên chọn mãi vẫn không quyết định được. Lão Lục hứa đi hứa lại là sẽ không làm vậy thì cô ta mới chịu chọn lấy một bộ trong đống quần áo kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái vừa chọn đồ xong, Lão Lục lập tức gật đầu đồng ý, gói đồ lại, trả tiền. Anh xách theo bao lớn bao nhỏ đi ra khỏi cửa hàng, đi đã xa rồi, nhìn phố xá tấp nập người qua kẻ lại, người nào người nấy đều tỏ ra thờ ơ rồi lại nhìn khu mua sắm phồn hoa náo nhiệt, anh lại vòng trở về.
"Trừ mấy thứ này ra thì con gái còn thích gì nữa nhỉ?"
Ngôn Hội chuyển từ nơi khác đến ở chỗ họ chắc chắn sẽ không quen, anh mong rằng có thể làm gì đó để cô vui vẻ hơn.
Cô gái kia cũng vò đầu: "Sở thích mỗi người mỗi khác ạ."
"Vậy nếu là cô, cô sẽ mua thứ gì để giúp bản thân vui vẻ hơn?" Anh rất chân thành cúi đầu hỏi.
"Chuyện này…" Cô gái ngẫm nghĩ: "Tôi sẽ mua trà sữa hoặc kem ly."
"Ừm, cảm ơn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Lục vội vàng cảm ơn, sau đó xách đồ đi tìm hai món này trên đường, cửa hàng trà sữa rất dễ tìm nhưng kem ly lại rất khó mua. Đi mấy cửa hàng, người ta nghe anh nói đi hết mấy tiếng đồng hồ mới về tới nhà thì không ai muốn bán cho anh.
Anh không từ bỏ mà hỏi từng cửa hàng một, cuối cùng một cửa hàng nhỏ của một đôi vợ chồng già bảo rằng có thể thêm một ít đá lạnh nhưng cũng không dám bảo đảm về đến nhà sẽ không bị tan chảy.
"Cám ơn hai người." Lão Lục nhận lấy chiếc hộp, khom lưng cảm ơn.
Lúc anh quay người định rời đi, nhác thấy phim truyền hình đang phát trong ti-vi trong cửa hàng, máy quay quay cận cạnh nam nữ chính hôn nhau, sau đó lại quay cận cảnh bàn tay của nam chính, nam chính đang cởi quần áo của nữ chính, cảnh quay kết thúc, chuyển sang sáng hôm sau. Anh thấy rõ ràng động tác của bọn họ.
Hóa ra còn có thể nhích tới nhích lui như vậy.
Anh rất muốn thử một chút.
Ngôn Hội ở một mình trong phòng, khóa trái cửa, cô còn chặn đồ trước cửa, sợ những người khác sẽ xông vào. Tiếc rằng cô chỉ mới cầm cự được vài tiếng đã buồn đi vệ sinh, đành phải chạy vội vào nhà vệ sinh rồi lập tức khóa trái cửa lại, giải quyết nỗi buồn trong lo lắng.
Cô chạy về phòng chờ đến khi trời tối mà vẫn chưa thấy Lão Lục về, cô không dám ngủ, ai biết đám người kia có lén lẻn vào hay không.
Thế nhưng, cô buồn ngủ vô cùng.
Cô cố gắng đợi đến khuya, bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên, Ngôn Hội đang díp mắt ngồi trên giường lập tức giật mình thon thót, cô sợ quá, tỉnh cả ngủ, căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, một bóng dáng cao lớn mang theo rất nhiều thứ đi vào phòng.
Là Lão Lục. Cô thở phào, tò mò nhìn túi đồ trong tay anh: "Anh mua gì mà nhiều thế."
Anh đặt đống đồ trước mặt cô, sau đó ngồi xổm xuống quan sát cô, tươi cười như đang khoe: "Cô mở ra xem thử xem."
Mỗi chiếc túi là một bộ quần áo mới.
Anh mua năm, sáu bộ.
Cuối cùng còn có một chiếc hộp lạnh buốt, hình như đựng thức ăn. Ngôn Hội cầm lên, mở chỗ bị băng dính dán kín ra, bên trong là đá đã tan chảy gần hết và một chiếc hộp nhỏ giống như sữa ngày xưa.
Ban đầu, Lão Lục vốn đang tươi cười nhưng khi nhìn thấy đồ trong hộp, anh bất ngờ nói: "Cuối cùng vẫn bị tan chảy."
"Đây là cái gì?"
"Kem ly." Anh nói rồi muốn lấy lại chiếc hộp từ tay cô: "Để tôi ném nó đi."
Ngôn Hội bất ngờ nhìn anh, không ngờ anh lại mua kem ly về, cô cau mày do dự: "Không sao, thế này vẫn có thể ăn được."
Cô lấy món đồ bên trong chiếc hộp nhỏ ra, nếm thử một miếng, chắc là hương vani truyền thống, không biết đồ ngốc này có bị người ta lừa hay không, đường xá xa xôi thế mà vẫn bán cho anh.
Sau khi uống xong đồ trong chiếc hộp nhỏ kia, mép Ngôn Hội dính chút sữa, Lão Lục cầm giấy nhẹ nhàng lau sạch cho cô, anh nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy, rõ ràng chi tiết vô cùng, anh có nên tiến thêm một bước với cô hay không nhỉ?
"Vứt cái này đi." Ngôn Hội đưa chiếc hộp trong tay cho anh, tiện thể né tránh bàn tay anh đang dừng trên miệng của mình.
Lão Lục nghe lời nhận lấy rồi ném nó đi, chợt nhớ tới trà sữa bị anh để quên trên xe, anh bèn nhanh chóng đi xuống lầu cầm lên.
Thấy anh phải xuống lầu, cô khóa cửa lại, chọn một bộ đồ mình thích để thay. Đây là một bộ váy màu xanh nhạt, màu sắc rất tươi mát, phần cổ xẻ hơi sâu, phần eo được đính thêm một đường viền ren màu xanh đậm, bởi vì viền ren rất nhỏ nên trông không khác gì những đường xếp nếp quanh eo, trông rất ưa nhìn lại xinh xắn.
Đáng tiếc là tấm gương lại ở nhà vệ sinh. Ngôn Hội nhấc váy lên, đưa tay mở cửa, đúng lúc Lão Lục cũng cầm trà sữa trở về, đang muốn mở cửa ra.
Lúc cửa mở, hai người nhìn nhau.
Anh cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại vì cô trong khoảnh khắc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...