Khi người đến

"Rốt cuộc tại sao tôi lại như vậy? Cảm giác này là gì? Sao tôi lại… Muốn…”
 
Anh bỏ dở câu nói nhưng cô vẫn hiểu được ý của anh. 
 
Ngôn Hội đỏ mặt: "Mau đi ngủ đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tôi không ngủ được." Anh chậm rãi tới gần: "Tôi có thể…"
 
"Không thể." Cô không biết vì sao lại đoán được những lời mà anh còn chưa nói ra, cô lập tức cắt ngang lời anh, kéo chăn che kín đầu.
 
Lão Lục đưa tay kéo chăn ra: "Nhưng cô đã đồng ý sẽ nói cho tôi biết rồi mà."
 
Ngôn Hội bất đắc dĩ ngồi xuống: "Không phải chính anh đã nói rồi sao, anh thích tôi."
 
"Vậy tại sao tôi lại…" Anh chỉ miệng mình rồi lại chỉ vào cô.
 

"Bởi vì anh thích tôi."
 
"Là vậy sao?" Anh tiếp tục hỏi: "Thích thì sẽ như vậy à?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhún vai, đáp qua loa: “Cứ xem là vậy đi."
 
"Vậy tôi có thể…"
 
"Không thể."
 
"Chỉ một chút."
 
"Không được."
 
Thương lượng không thu được kết quả như mong đợi, thấy đối phương nằm lại xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, Lão Lục đành tắt đèn đi ngủ.
 
Không biết bao lâu sau, anh mở mắt ra, quay đầu nhìn cô nằm bên cạnh: "Ngôn Hội, tôi không ngủ được."
 
Thật ra Ngôn Hội cũng không ngủ được, trong đầu cô nhớ về quá khứ rồi nghĩ đến tình cảnh hiện tại. Cô mở mắt ra, xem như thỏa hiệp: "Chỉ một chút thôi nhé."
 
Trong lòng anh vui mừng muốn nhảy cẫng lên, anh nhổm nửa người dậy, chống một tay bên cạnh mặt cô, vì đã quen với bóng tối nên Lão Lục có thể nhìn thấy rõ cô, anh không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô.
 
Mềm quá. Cơ thể anh như đang khát khao điều gì đó, cứ như thể nếu anh không thể kiềm chế thứ đó lại thì nó sẽ nuốt chửng anh.
 
Ngôn Hội căng thẳng nắm chặt chăn, nhìn người phía trên mình, anh sẽ không làm gì khác với mình, chắc chắn sẽ không. 
 
Cuối cùng, anh dán môi xuống, dừng lại một hồi lâu, mới lưu luyến không rời dời đi: "Ngủ ngon."
 
Trái tim cô vẫn đập thình thịch, khó mà hồi phục như thường, cô run giọng đáp: "Ngủ ngon."

 
Sau khi tỉnh lại, Lão Lục tiếp tục quấn lấy cô hỏi chuyện lung tung, vì sao thích thì lại làm như vậy, thế tại sao anh thích giết người mà lại không như thế, hai kiểu thích này khác nhau ở điểm nào?
 
Ngôn Hội giải thích xong một vấn đề, anh lại đặt thêm một vấn đề khác, đến lúc cô muốn sụp đổ thì bỗng có người gõ cửa.
 
"Bọn tao trở về rồi."
 
Bọn họ đứng nói chuyện mấy câu trước cửa, Ngôn Hội nghe thấy hết. Lần này, bọn họ ra ngoài để bắt thêm mấy người về. Bây giờ bọn họ đã quay lại, Lão Lục có thể ra ngoài, bởi vì bọn họ sẽ ở nhà để chú ý tới động tĩnh của Ngôn Hội trong phòng giúp anh.
 
Xem ra không những không trốn thoát được mà ra ngoài còn có thể bị đám ác ma nhìn chằm chằm này chực chờ xơi tái.
 
Lão Lục đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh cô: "Bây giờ tôi ra ngoài, cô có cần gì thêm không?"
 
"Không." Cô cần ra ngoài, về nhà của cô nhưng chắc chắn anh sẽ không đồng ý. 
 
Ánh mắt của anh lóe lên một cái, cánh môi mấp máy rồi chợt hôn lên môi cô, sau đó anh mở cửa ra, chạy như bay. 
 
Ngôn Hội vẫn chưa kịp phản ứng.
 
Lão Lục chạy xuống dưới lầu, mở cửa ngồi vào xe, cầm tay lái thở phì phò, sao anh càng ngày càng không khống chế nổi bản thân. Làm vậy sẽ khiến cô không vui, không biết lúc về cô có giận hay không thèm để ý đến anh hay không.  
 

Suốt trên đường đi, anh đều lo rằng cô sẽ không để ý tới mình, rồi lại muốn lén mua đồ tặng cô, muốn xem cô ngạc nhiên thế nào khi nhận được quà.
 
Thế nhưng, lúc đến nơi, Lão Lục mua xong mấy món cô ghi trên giấy rồi, lúc muốn tự mình đi mua chút đồ gì đó cho cô, anh mới phát hiện ra mình không biết cô thích gì, lỡ như mua về thứ cô không thích thì phải làm sao bây giờ.
 
Suốt trên đường đi, anh đều trong trạng thái ngơ ngác, quan sát từng cửa hàng một, hình như thứ nào cũng có thể mua được nhưng hình như thứ nào cũng có nguy cơ sẽ làm cô giận.
 
Anh đi tới đi lui hai, ba lượt, sau đó bị một cô nhân viên chào hàng của một cửa hàng bán hàng tiêu dùng nhanh thu hút sự chú ý, anh nhìn dáng người của cô ta, cao cỡ Ngôn Hội, vóc dáng cũng gần giống cô. Lão Lục đi tới đó, dừng lại trước mặt đối phương, gãi ót, không biết nên mở miệng thế nào.
 
"Thưa anh, anh có cần hỗ trợ gì không?" Cô gái vắt quần áo lên cánh tay, ngẩng đầu hỏi.
 
"Thì là..." Lão Lục suy nghĩ một chút: "Con gái thích mặc đồ gì vậy? Trông cô ấy khá giống cô." Nói rồi, anh khoa tay ra dấu trên đỉnh đầu đối phương một chút.
 
"Chiều cao và ngoại hình đều giống tôi sao?" Cô gái không để ý, xác nhận lại lần nữa.
 
"Đúng vậy, khá giống nhau."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận