Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

Từ xa, Tang Hiểu Du đã nhận ngay ra chủ nhân của giọng nói đó.

Chính là cô gái xinh đẹp gợi cảm, luôn bám sát không rời Tần Tư Niên nửa bước trong hộp đêm tối hôm đó. Hôm nay cô ta vẫn ăn mặc rất nóng bỏng, quần bò kết hợp bốt cổ cao, để hở ra đôi chân thon gọn, vòng eo con kiến cũng toát lên đầy sự gợi cảm.

Tần Tư Niên nghe thấy tiếng gọi nghiêng đầu nhìn sang, thì bất ngờ cánh tay đã bị khoác chặt.

Cô gái giơ tay lên đánh vào ngực anh như hờn dỗi, ngữ khí lại đầy nũng nịu: "Hôm đó anh xấu chết đi được, ra khỏi hộp đêm là bỏ rơi người ta dọc đường, em còn chưa tính sổ với anh đấy!"

"Mặc kệ! Hôm nay anh phải đưa em về nhé!"

Người tỉnh táo đều hiểu câu nói này mang hàm nghĩa gì.

"À..." Tần Tư Niên xoa xoa cằm, không nói được cũng không nói không được, mà bày ra vẻ mặt khó xử, giơ tay chỉ vào chiếc ô tô phía trước: "Chuyện này ấy à, tôi cũng chỉ đi nhờ thôi, e là cô phải hỏi cô ấy mới được!"

Cửa sổ hạ xuống một nửa, Tang Hiểu Du nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của họ.

Bàn tay đặt trên vô lăng được cô nắm chặt lại, cô thẳng thừng quay ngoắt mặt sang một bên, trong lòng cũng đã nghĩ rõ ràng. Nếu Tần Tư Niên để cô ta ngồi lên xe, cô sẽ thẳng thừng mở cửa đi luôn, còn lâu mới ngồi đây làm tài xế miễn phí cho hai người họ!

Cô gái kia chung quy vẫn khá nhạy bén, không mặt dày chạy qua hỏi cô mà quay phắt đi bắt taxi.

Cửa ghế lái phụ bên cạnh được mở ra, Tần Tư Niên ngồi vào trong, cài xong dây an toàn, anh nhìn cô bằng đôi mắt nửa đùa nửa thật, rồi đột nhiên hỏi: "Ghen đấy à?"

"Ghen cái đầu!" Tang Hiểu Du suýt nữa ấn nhầm chân phanh. Cô phản ứng rất dữ, lẩm bẩm với vẻ không tự nhiên: "Tần thiếu bước qua cả vườn hoa, phong lưu đã thành tính rồi, chắc là số các cô gái hằng ngày tìm anh muốn quan hệ phải xếp thành hàng, liên quan quái gì đến tôi!"

Tần Tư Niên thản nhiên hạ thấp cửa sổ thêm nữa: "Vậy sao tôi ngửi thấy toàn mùi chua thế nhỉ?"

Tang Hiểu Du xù lông lên vì lời nói đùa của anh, như con mèo bị giẫm phải đuôi, cô bực dọc trừng mắt: "Cầm thú, anh mà còn ăn nói hàm hồ nữa, tôi sẽ dừng xe lại cho anh tự về!"

Tần Tư Niên nhướng hai bên mày, không chọc ghẹo cô bằng lời nói nữa.

Tâm trạng Tang Hiểu Du trở nên tồi tệ vì anh, nhất là những lời cô vừa nói, không phải chỉ cố tình châm chọc mà hoàn toàn là do cô tin tưởng anh có sự hấp dẫn ấy. Cảnh tượng tối đó cô gặp biết đâu vẫn diễn ra hằng đêm vào những lúc cô không hay biết...

Cô len lén hít hà hai luồng gió đêm mát lạnh để xoa dịu cơn ấm ức nơi lồng ngực.

Sau khi kết thúc vài giây dừng đèn đỏ ngắn ngủi, cô nhìn chằm chằm về phía trước, khởi động lại xe. Vừa đi qua ngã tư, chất giọng trầm của Tần Tư Niên bất ngờ theo gió rót vào tai: "Tôi chưa từng chạm vào cô ta, hơn nữa từ sau ngày cùng em ở Lệ Giang, tôi cũng không chạm vào ai khác nữa."

Có thể mỗi ngày ngoài công việc ở bệnh viện ra, rảnh rỗi anh cũng thường ra vào những nơi ăn tiêu trác táng, nhưng đa phần giống như gặp dịp thì chơi, có lúc thậm chí một chút gặp dịp cũng lười, không còn hứng thú với bất kỳ cô gái nào nữa, dường như chỉ còn muốn mình cô.

"..." Tang Hiểu Du sững người.

Không chạm vào ai khác nữa?

Cô quay sang nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng. Đôi mắt hoa đào ấy cũng đang uể oải nhìn mình. Dưới ánh sáng đèn đường sâu rộng, họ nhìn nhau rất lâu, tới khi nhìn thấy cái bóng của chính mình trong mắt đối phương mới thôi.

Trái tim đập loạn nhịp, Tang Hiểu Du hoang mang quay mặt đi, nhanh chóng tăng ga đi theo mấy chiếc xe phía trước.

Dọc đường không nói năng gì, tới tiểu khu, cô vòng qua đầu xe đi tới trước mặt một Tần Tư Niên cũng đã bước xuống. Sau khi nhìn thẳng vào mắt anh, cô gượng gạo lên tiếng: "Khụ... cảm ơn bữa tối hôm nay của anh, lần sau tôi mời anh một bữa. Nhưng nói trước nhé, tôi không mời đắt đỏ vậy được đâu."

"Ừm." Tần Tư Niên rướn môi cười.

"Còn nữa..." Tang Hiểu Du ngẩng đầu lên, vẫn đón ánh mắt anh: "Tuy rằng hơi muộn nhưng vẫn chúc anh sinh nhật vui vẻ, Tần Tư Niên!"

Ba chữ cuối cùng như một chiếc lông nhẹ nhàng cọ vào lòng.

Ánh mắt Tần Tư Niên tối đi.

Tang Hiểu Du rút chìa khóa nhà ra, nói rồi quay người đi lên tầng: "Vậy anh tự lái xe về cẩn thận một chút, tôi lên trước đây!"

"Đợi chút!"

Tần Tư Niên ở phía sau giữ chặt tay cô lại.

Tang Hiểu Du quay đầu, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Ngón trỏ của Tần Tư Niên cọ cọ lên làn da trên cổ tay cô, tựa hồ anh chỉ cần mạnh tay chút nữa là sẽ để lại dấu vết: "Chỉ một câu chúc mừng sinh nhật thôi có quá qua loa không, bà Tần, quà sinh nhật của anh đâu?"

Một tiếng "bà Tần" đã khiến nhịp tim của Tang Hiểu Du tăng tốc lên rất nhanh, tai cô ù đi.

"Tôi chưa chuẩn bị mà!" Cô cắn môi có vẻ bứt rứt. Chuyện sinh nhật anh cũng là chiều nay tới bệnh viện thăm bà ngoại cô mới biết. Y tá nói anh bị ốm, cô lên đi thẳng mua thuốc luôn, làm gì còn thời gian chuẩn bị quà cáp.

Tang Hiểu Du bị anh nhìn chằm chằm, đành nói: "Nhưng nếu anh muốn, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị, anh thích quà gì?"

Tần Tư Niên có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ, lát sau, ánh mắt anh dần dần trở nên nóng hơn. Anh đột ngột tiến lên trước một bước, cái bóng cao lớn áp sát: "Quà sinh nhật anh muốn chính là... em!"

"Tôi... Ưm~"

Tang Hiểu Du bất ngờ trợn tròn mắt, chỉ kịp phát ra một âm tiết như vậy, những lời sau đó bị nụ hôn của anh cuốn bay.

Nụ hôn của Tần Tư Niên rất mạnh mẽ. Anh kéo cả người cô vào lòng, không để lại chút khe hở, cạy mở răng cô, như dần dần nâng cấp từng lớp từ nông đến sâu, tước đoạt mọi hơi thở của cô.

Có lẽ vì ánh đèn hơi tối, hoặc có thể vì mùi hương nam tính của anh quá mãnh liệt.

Tang Hiểu Du hai chân mềm nhũn, lảo đảo lắc lư như cành liễu trong gió. Trong lòng cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay lại mất kiểm soát mà túm chặt lấy lớp áo màu xám trước ngực anh.

Nhịp tim và hơi thở đều hỗn loạn cả, cô chỉ cảm thấy chân nhẹ bẫng.

Nụ hôn khiến người ta ngạt thở một lần nữa ập tới, đôi mắt hoa đào quyến rũ đó như có thể dìm chết người ta. Khi Tang Hiểu Du tỉnh lại thì họ đã nằm trên giường của cô rồi.

Và bàn tay thanh mảnh kia đã cởi cúc áo của cô ra.

Bất chợt nghĩ tới chuyện gì đó, Tang Hiểu Du vô thức ngăn cản, cơ thể cứng đờ lại, đôi mắt mơ màng xen lẫn cuống quýt.

Tần Tư Niên vuốt ngón tay qua khóe mắt cô, dừng lại ở cằm, bờ môi mỏng áp sát tai cô, mang theo nụ cười khẽ, nói từng chữ khàn khàn: "Tối đó anh thô lỗ quá phải không? Yên tâm đi, bà Tần, tối nay anh sẽ dịu dàng một chút!"

Lại là ba chứ đó, Tang Hiểu Du đầu váng mắt hoa.

"Ngoan, thả lỏng!"

Tần Tư Niên quả đúng như lời anh nói, dịu dàng như nước.

Tang Hiểu Du cảm giác có thứ gì đang khuấy đảo đầu óc mình, cô ngạt thở chỉ có thể mở to miệng đớp khí. Tuy nằm trên giường nhưng cô lại thấy mình sắp rơi xuống một vực sâu không đáy...

Thứ Hai đi làm, Tang Hiểu Du chống cằm ngồi nhìn màn hình máy tính.

Chẹp, bị sắc dụ rồi!

Tuy rằng Tần Tư Niên đích thực như anh nói, không thô lỗ như tối hôm trước mà rất dịu dàng, nhưng cho dù là vậy, cô cũng chẳng sung sướng hơn là bao. Hình như cuối cùng khi mất đi ý thức, bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng rồi.

Cô còn mơ mơ hồ hồ nghĩ, anh có đúng là bệnh nhân không?

Sao có nhiều sức dư thừa dùng không hết vậy?

Lúc sáng, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy anh có điện thoại gọi đi, có lẽ là bệnh viện gọi tới. Sau đó cô nằm ngủ trên giường trọn vẹn một ngày, tới buổi tối ăn bát mỳ xong lại ngủ tiếp, đến tận sáng hôm nay mới hồi phục được nguyên khí.

Đúng là buông thả hại thân!

Cuối cùng Tang Hiểu Du cũng thấu hiểu bốn chữ này!

Tới chập tối sắp tan làm, Hách Yến ngồi bên cạnh nhận được điện thoại, bỗng nhiên đứng bật dậy, chiếc ghế bị đẩy ra sau rất xa, nét mặt cô ấy cũng sốt sắng.

Tang Hiểu Du thấy vậy, quan tâm hỏi: "Yến Tử, cậu sao thế?"

Hách Yến căng thẳng nói với cô: "Bệnh viện gọi điện tới, y tá trưởng nói Đường Đường và bạn nhỏ phòng bên đánh nhau!"

Tuy rằng tới đài truyền hình làm việc chỉ hơn hai tháng, kỳ thực tập còn chưa qua, nhưng do tuổi tác tương đương nên cô và đồng nghiệp Hách Yến có quan hệ rất tốt, những chuyện của cô ấy, cô cũng nắm được đại khái.

Hách Yến còn trẻ tuổi đã có đứa con năm tuổi tên Đường Đường. Cô ấy chưa kết hôn, thậm chí đến cả bố của đứa trẻ là ai cũng không biết, từ trước đến nay chỉ có bố mẹ đẻ giúp đỡ chăm sóc. Làm mẹ đơn thân đã chẳng dễ dàng gì, vậy mà ông trời cũng không rủ lòng thương, năm ngoái Đường Đường bị kiểm tra ra mắc bệnh ung thư máu, từ đó không thể rời khỏi bệnh viện nửa bước.

Tang Hiểu Du nhìn đồng hồ, tự động giúp cô ấy thu dọn đồ đạc: "Bọn trẻ hay có mâu thuẫn là chuyện rất bình thường. Còn mấy phút nữa là tan ca rồi, cậu mau đi xem sao!"

Hách Yến vừa lo lắng vừa khó xử: "Nhưng mười phút trước tổng biên tập vừa giao cho mình hai bản tin mới, bảo mình phải sửa lại trước chín giờ tối, nếu không sẽ không kịp bản tin thời sự trực tiếp của đài!"


Tang Hiểu Du nghe xong, nói ngay: "Không sao, giao hết bản thảo cho mình, cậu cứ đi việc của cậu đi, đừng lo lắng!"

"Được, vậy mình đi trước nhé, Cá nhỏ!" Hách Yến nghe xong, mọi lời cảm ơn đều không nói hết, vỗ vai cô rồi rảo bước lao nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Tới giờ tan làm, các đồng nghiệp lần lượt ra về.

Tang Hiểu Du một mình ngồi trước máy tính, chuyên tâm sửa chữa. Cả văn phòng to lướn chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của cô. Di động trong ngăn bàn đột ngột đổ chuông, cô lấy tay còn rảnh rút ra.

Trong điện thoại vọng ra một giọng nam trầm: "Ở nhà à?"

Tang Hiểu Du sững người, bất ngờ nhìn màn hình, trên đó hiển thị hai chữ "Cầm thú".

Cô ngẩng đầu nhìn lên văn phòng không còn một ai, lắc đầu trả lời: "Không, em vẫn đang ở công ty!"

"Giờ này mà vẫn chưa tan ca?"

"Ừm, có hai bản tin cần sửa gấp, tối nay dùng cho buổi phát trực tiếp!"

Đầu kia trầm mặc mấy giây rồi hỏi: "Phải bao lâu mới xong?"

Tang Hiểu Du di chuyển con chuột, vì cả hai bản tin đều khá dài, hơn nữa nội dung giữ lại còn nhiều, thế nên sửa cũng khá mất thời gian. Nhìn xuống đồng hồ ở góc phải màn hình, cô suy nghĩ rồi nói: "Chắc cũng phải một tiếng nữa!"

"Ừm." Tần Tư Niên đáp lại, sau đó ngắt máy.

Tang Hiểu Du ngẩn người nhìn màn hình, không hiểu chữ "ừm" sau cùng của anh có ý nghĩa gì, muốn hỏi anh có chuyện gì thì cũng chưa kịp nói. Cô lườm nguýt, đút lại di động vào ngăn bàn, tiếp tục cắm cúi nhìn máy tính.

Thời gian lặng lẽ trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng sửa xong bản biên, Tang Hiểu Du cảm thấy hai mắt như nhòe đi.

Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa cuộn tay lại đấm lên đôi vai mỏi nhừ. Sau khi tắt hết mọi nguồn điện, cô cũng đi ra khỏi văn phòng, khi đang chuẩn bị đi về phía cầu thang máy thì di động lại đổ chuông, nhìn thấy màn hình một lần nữa hiển thị hai chữ "Cầm thú", cô nhíu mày.

"Alô?"

"Cá vàng, đã qua một tiếng rồi!"

Giọng nói trong điện thoại có phần sốt ruột.

Tang Hiểu Du ngây người: "Hả?"

"Kết thúc việc tăng ca chứ?" Tần Tư Niên bực dọc hỏi, hình như còn có thể nghe được tiếng anh hút thuốc.

"Kết thúc rồi, em đang đi xuống đây." Tang Hiểu Du nhìn thang máy đang lên dần.

Nghe vậy, ngữ khí của anh mới ôn hòa hơn, buông một câu: "Ừm, anh đang ở dưới!"

Ở dưới?

Tang Hiểu Du ngẩn ngơ nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, chậm chạp chớp mắt. Chẳng hiểu sao, trái tim cô cũng nhanh dần lên theo từng tầng thang máy đi lên.

Từ thang máy đi ra, qua cánh cửa xoay, từ xa cô đã nhìn thấy chiếc ô tô đen đỗ bên lề đường, cực kỳ nổi bật giữa ánh đèn rực rỡ.

Tang Hiểu Du ngập ngừng đi tới, biểu cảm ngạc nhiên: "Cầm thú? Sao anh tới đây?"

Tần Tư Niên hiếm có khi nào mặc áo sơ mi trắng như hôm nay, nhưng bên dưới vẫn là chiếc quần dài màu xám khói, chân đi đôi giày Yeezy phiên bản giới hạn. Ăn mặc đơn giản là thế nhưng lên người anh lại không hề tầm thường, nhất là gương mặt nổi bật đó.

Tay anh kẹp điếu thuốc, khi đưa lên miệng hút, làn khói trắng từ từ bay lên, đôi mắt hoa đào nheo lại vì khói, đặc biệt mê hoặc và quyến rũ, xung quanh đã có rất nhiều cô gái chú ý đến.

Tang Hiểu Du nhớ tới cuộc gọi trước đó của anh, hỏi với vẻ không mấy chắc chắn: "Không lẽ... anh đã ở đây đợi em cả tiếng đồng hồ?"

Tần Tư Niên hút hết điếu thuốc trong tay rồi dập tắt, bỏ vào thùng rác bên cạnh, bờ môi mỏng cong lên nửa đùa nửa thật, ngữ khí cũng thật giả không rõ ràng: "Là chồng, đó vợ mình tan ca chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

Trái tim Tang Hiểu Du khẽ run lên, nhưng ngoài mặt vẫn bĩu môi: "Ma thèm tin anh!"

Tần Tư Niên đút hai tay vào túi, lười biếng nói: "Anh tới tìm em vì bữa cơm em còn nợ!"

Quả nhiên, Tang Hiểu Du bày ra biểu cảm biết ngay mà. Nếu đã nhắc đến bữa cơm đó, tự cô hứa thì cô cũng không thoái thác. Cô kéo cửa ghế lái phụ ra rồi ngồi vào trong.

Nhìn ngọn đèn đường hai bên dần sáng lên, cô nhấn mạnh với anh: "Trước đó em đã nói rồi, em không mời đồ đắt vậy được đâu. Lương em thấp không thể so được với chuyên gia như anh đâu!"

Tần Tư Niên nhướng đuôi mày, coi như đã cho cô một lời đáp.

Đi khoảng hơn mười phút, chiếc xe đen tiến vào một hầm để xe. Bên trong đã có không ít xe đỗ đầy khắp nơi, vòng một vòng mới tìm ra vị trí: "Tới rồi!"

"Siêu thị?" Tang Hiểu Du nhìn thấy những người khệ nệ xách túi đồ đi ra.

Tần Tư Niên gõ tay lên vô lăng: "Ừm, mua về nhà, em nấu!"

"Nhưng mà em..." Tang Hiểu Du do dự định nói, có điều nghĩ tới việc mình làm sẽ rẻ hơn rất nhiều, cô nuốt toàn bộ những lời đó xuống, cởi dây an toàn ra, hưng phấn đáp: "Được, chúng ta đi thôi!"


Chỉ là một thương hiệu chuỗi siêu thị đồ gia dụng, cô hoàn toàn yên tâm, để mặc cho anh lựa chọn. Tới khi xếp hàng thanh toán, Tần Tư Niên lại sải bước đi phía trước cô, rút ra một chiếc thẻ trong cả chồng thẻ kín đặc ví tiền.

Tang Hiểu Du thấy vậy, vội vàng đẩy về: "Anh làm gì thế? Chẳng phải đã nói em mời anh ăn cơm sao!"

Đúng lúc này cô thu ngân lên tiếng: "Thật ngại quá, hôm nay hệ thống có vấn đề, chỉ thanh toán được tiền mặt ạ!"

Nghe vậy, Tang Hiểu Du bèn tranh thủ trả thẻ cho anh, tự rút một tờ tiền đỏ và nhiều tờ tiền lẻ trong ví ra, đợi xếp từng món đồ đã thanh toán xong vào trong túi. Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt hoa đào đó.

Cô vô thức xoa xoa mặt, lẩm bẩm hỏi: "Anh nhìn em như vậy làm gì chứ?"

"Không có gì." Tần Tư Niên rướn môi cười.

E rằng anh sống bao nhiêu năm qua, cởi chiếc áo blouse trắng đó xuống, đi tới đâu cũng được người ta gọi một tiếng "Tần thiếu". Xưa nay phụ nữ gặp anh đều chỉ hận không thể được anh quẹt cháy thẻ, lần đầu tiên có người giành trả tiền với anh, cảm giác xem ra cũng không tệ!

Vị trí xe đỗ khá xa, đồ mua cũng nhiều, Tần Tư Niên bảo cô cứ đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.

Vì là cổng ra vào của siêu thị, xe chở đồ xe tạo ra một sự vướng víu nhất định. Vì sợ gây phiền hà cho người khác, vào lúc người nhân viên tới thu xe, Tang Hiểu Du bèn xách tất cả đồ đứng sang một bên.

Liên tục có không ít người đi ra đi vào, trong đó có một người nước ngoài xách một chai nước ngọt đi ra ngoài.

Dường như thấy bên chân cô có hai túi đồ đầy ắp, những tưởng vì nặng quá cô cầm không nổi nên sầu não đứng đó, thế nên người ấy tốt bụng đi tới: "Beautiful girl, what can I do for you?"

"No, thanks!"

Tang Hiểu Du xua tay, nhớ tới câu nói đùa của anh lúc trước khi đứng ở tòa nhà công ty: "Là chồng, đón vợ tan làm chẳng phải là chuyện rất bình thường", cô cắn môi, lên tiếng có phần ngượng ngập: "My husband is coming and he will help me!"

Trong tầm mắt, chiếc ô tô đen đó cũng đang từ từ đi tới.

Người nước ngoài đó sau khi nhìn thấy bỗng chốc cười chân thành: "Oh, I see, wish you happiness!"

Tần Tư Niên bỏ mọi đồ đạc vào trong cốp sau, chiếc xe từ từ rời khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm. Lên trên mặt đất, bên tai Tang Hiểu Du vẫn còn văng vẳng câu nói cuối cùng của người nước ngoài, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên, cô nghiêng đầu hạ cửa xe xuống.

"Sao vậy?" Tần Tư Niên không hiểu.

Tang Hiểu Du ngượng ngập dùng tay quạt quạt mặt: "Hơi nóng một chút..."

Nóng ư? Tần Tư Niên nghiêng mặt nhìn vào gương chiếu hậu. Ban nãy radio còn đưa tin tối nay nhiệt độ sẽ hơi thấp một chút, cả trong gương cũng đang soi bóng một người đi bộ mặc áo ba lỗ đang xoa xoa hai cánh tay, chạy thật nhanh về nhà.

Khi về tới nhà, quấn tạp dề đứng trong bếp, trái tim yên tâm trước khi vào siêu thị bỗng chốc thấp thỏm.

Về mặt nấu nướng cô là một kẻ mù dở, e còn chẳng bằng cô em gái Tưởng San San...

Nhưng dù sao nước đã đến chân rồi, đành phải liều vậy, cũng may bây giờ trên mạng có rất nhiều app thông minh, có thể dạy người ta làm sao để nấu nướng, cô học theo từng bước cũng làm được ra trò.

Có lúc lý tưởng rất phong phú, thực tế lại khôi hài.

Nhốt mình trong bếp tự hành hạ suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tang Hiểu Du cũng bày ra được bốn món mặn một món canh. Còn Tần Tư Niên đã rửa tay sạch sẽ, nhàn nhã vắt chân ngồi trên ghế chờ đợi.

Cô xới hai bát cơm nóng hổi, cũng ngồi xuống đối diện.


Giống như mấy học sinh nhỏ đối mặt với số điểm thi thử của kỳ thi cuối kỳ, cô dè dặt hỏi: "Cầm thú, mùi vị thế nào?"

Tần Tư Niên nuốt thứ có tên gọi "thịt bò xào" trong miệng xuống, nói không cho cô chút thể diện nào: "Rất khó ăn!"

"Anh cố tình phải không!" Tang Hiểu Du nghĩ anh lại trêu chọc mình, dù sao mình cũng đã vất vả suốt một tiếng đồng hồ rồi, hơn nữa theo giáo trình trên mạng, có lẽ sẽ không sai khác quá nhiều mới đúng. Nhưng sau khi gắp thở một miếng cải xanh, cô lập tức nhổ ra: "Phì phì..."

Cải quá mặn, thịt quá dai, canh quá tanh, cơm thì còn sống nguyên, chỉ có món giăm bông mua sẵn là còn có thể ăn được, còn lại đều thảm khốc.

Tần Tư Niên dở khóc dở cười, nhìn cô như nhìn một loài sinh vật lạ: "Em không biết nấu cơm sao?"

Tang Hiểu Du cố giãy giụa phút cuối cùng: "Biết úp mỳ có tính không?"

"Lần sau để anh làm." Tần Tư Niên uể oải nói.

Tang Hiểu Du nghe thấy hai chữ "lần sau", tim bỗng đập nhanh, mặt tỏ ra kinh ngạc: "Anh biết nấu cơm?"

Tần Tư Niên nghe xong, bèn dựa lưng ra sau ghế, có vẻ rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của cô, đôi mắt hoa đào không giấu nổi vẻ đắc ý: "Ai nói bác sỹ ngoại khoa là chỉ biết cầm dao mổ, không biết nấu cơm?"

Tang Hiểu Du ủ dột nhìn mâm cơm, trong tình hình này chỉ có thể mua đồ ăn ngoài cứu cánh. Khi cô cầm di động lên thì thấy Tần Tư Niên đã lại cầm đũa, gắp thức ăn và cơm để ăn.

Cô nhìn anh khó tin: "Khó ăn như vậy mà anh vẫn ăn?"

Tần Tư Niên không ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi đũa trong bát anh khựng lại, anh nói một lời trêu chọc: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em nấu cơm cho anh ăn."
Tang Hiểu Du nắm chặt di động, trái tim lại không thể kiểm soát nhịp đập.

Một bữa cơm thảm khốc, tới cuối cùng mỗi đĩa chỉ còn lại một dúm nhỏ, chứng tỏ gần như đã chui vào bụng hết. Tang Hiểu Du đổ hết chỗ còn lại vào túi giấy, có một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Cô vặn mở vòi nước, trong bếp bỗng chốc vang lên tiếng ồ ồ.

Cách nhau phòng ăn, cô chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy ánh đèn sáng ngoài phòng khách. Tần Tư Niên đang ngồi trên sô pha hút thuốc, một khoảnh khắc nào đó, cô bỗng có ảo giác họ giống như bao đôi vợ chồng mới cưới bình thường khác.

Ăn cơm xong, vợ vào bếp dọn dẹp, chồng ở ngoài hút thuốc xem tivi...

Nhưng Tang Hiểu Du không quên, họ khác với những cặp đôi bình thường, họ còn có một bản hợp đồng. Sau bốn năm, có lẽ họ sẽ trở thành người xa lạ, chỉ như một bệnh nhân dừng tạm chữa bệnh mà thôi.

Cô lắc đầu, vứt bỏ mọi suy nghĩ trước đó của mình, tiếp tục chú tâm rửa bát.

Sắc trời bên ngoài đã rất tối rồi, Tang Hiểu Du nhìn giờ, đã hơn mười giờ, cô nam quả nữ ở chung một nhà như thế này hơi nguy hiểm. Cô vô thức nhanh tay hơn, định bụng lát nữa nhắc nhở anh có thể về rồi.

Sau khi cô rửa sạch bọt của chiếc bát cuối cùng, thì đằng sau có tiếng bước chân vang lên.

"Rửa xong rồi?"

"Ừm, rửa xong rồi!" Tang Hiểu Du gật đầu, lấy xà phòng rửa tay sạch sẽ, sau khi vẩy sạch nước thì liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chủ động lên tiếng: "Cầm thú, đã mười rưỡi rồi, anh..."

Bất ngờ eo cô bị người đó ôm chặt lấy từ phía sau...

Tang Hiểu Du bất ngờ kêu khẽ một tiếng.

Mùi hương nam tính đầy áp lực từ phía sau bay tới. Cô thử cạy bàn tay quấn lấy eo mình của anh ra, nhưng không những không có ích gì mà ngược lại anh còn ôm chặt hơn. Bị anh ôm không chút khoảng cách, dường như qua một lớp áo vải, sống lưng cô vẫn cảm nhận được từng múi cơ bắp trên ngực anh.

Tang Hiểu Du nuốt nước bọt, hỏi có phần hoảng loạn: "Cầm thú, anh định làm gì vậy?"

"Em nói xem?" Tần Tư Niên cúi mặt xuống, vừa hay chạm vào bả vai cô.

Mỗi một hơi thở của anh đều như vô tình hay hữu ý phả vào vành tai cô. Nếu không có nguồn sức mạnh từ cánh tay anh giữ rịt lấy eo, Tang Hiểu Du suýt nữa không đứng vững. Cô tỳ tay lên mép bệ bếp, run rẩy lắc đầu: "Em... Em không biết?"

Tần Tư Niên mấp máy môi, khẽ cắn lên tai cô: "Fuck you!"

Tang Hiểu Du rùng mình.

Ngay sau đó, hai chân cô hẫng hụt.

Cô một lần nữa bị Tần Tư Niên vác lên vai như vác bao tải, sải bước đi về phía phòng ngủ. Cánh cửa bị đá ra, phát ra tiếng động không hề nhỏ, có thể thấy được sự cấp thiết của anh.

Khi người của Tang Hiểu Du dính vào giường, cúc áo đã được cởi ra quá nửa.

Không bật đèn, chỉ có ngọn đèn từ ngoài phòng khách hắt vào và chỉ còn ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ. Hai loại ánh sáng giao hòa vào nhau, quấn chặt lấy bầu không khí khiến nó càng thêm mờ ám, nhất là khi cảnh xuân dưới phần xương quai xanh của cô hở ra.

Tang Hiểu Du kịp thời giữ rịt tay anh lại: "... Đợi chút!"

Tần Tư Niên ngừng mọi động tác nhưng không có ý định buông cô ra mà chống tay bên cạnh cô.

Tang Hiểu Du thở dốc, cổ họng khô khóc, cố giãy giụa lần cuối cùng: "Em nghĩ hình như chúng ta không nên làm như vậy. Tuy rằng trong bốn năm tới chúng ta sẽ là vợ chồng về mặt pháp luật, nhưng trước khi nhận giấy đăng ký kết hôn, chúng ta cũng đã ký vào một bản thỏa thuận, chỉ là vợ chồng danh nghĩa, có một số chuyện nên..."

"Trên thỏa thuận còn có một điều khoản công bằng khác." Tần Tư Niên hạ thấp giọng ngắt lời cô.

"Gì chứ?" Tang Hiểu Du nghi hoặc.

"Anh giúp dạ dày của em no, em giúp cơ thể của anh 'no'."

Tang Hiểu Du nghe xong, hỏi với vẻ mơ màng: "Viết ở điều nào vậy?"

Khi trước lúc lấy giấy đăng ký kết hôn, họ có từng ký một thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen. Nội dung trên thỏa thuận không dài, coi như là một sự định nghĩa cho sự tồn tại của cuộc hôn nhân này. Hơn nữa cô từng đọc kỹ hai lượt, hoàn toàn không nhớ có một điều khoản như vậy.

Đang trong lúc khó hiểu, cằm cô bất ngờ được nâng lên.

Tần Tư Niên mạnh mẽ hôn lên bờ môi hơi hé mở của cô: "Bây giờ anh thêm vào."

Mọi hơi thở của cô đều bị anh nuốt sạch. Trong quá trình nhiệt độ tăng cao, Tang Hiểu Du nghe thấy âm thanh từng bộ quần áo bị ném xuống sàn. Không có quá nhiều ngang ngược thô bạo nhưng cũng khiến cô không thể trốn thoát.

Đôi mắt Tang Hiểu Du hơi đỏ lên, cô chấp nhận số phận, vùi gương mặt đỏ bừng vào trong gối.

Tối nay lại mất ngủ rồi...

...

Hết giờ làm, các nhân viên lần lượt quẹt thẻ rời khỏi tòa nhà.

Tang Hiểu Du tháo thẻ làm việc trên cổ xuống. Hách Yến ngồi bên ghé sát tới, nói: "Cá nhỏ, mình nghe nói trung tâm thương mại Trung ương gần đây giảm giá sâu phết, tối nay đi xem không?"

Cô đang định gật đầu đồng ý thì di động đổ chuông.

"Đợi chút nhé, mình nghe điện thoại đã!"

Nội dung cuộc gọi không dài, chỉ có điều sau khi ngắt máy, biểu cảm trên gương mặt Tang Hiểu Du nhạt nhòa đi nhiều. Cô quay sang xin lỗi với Hách Yến đang chờ đợi mình: "Yến Tử, e là cậu phải rủ người khác rồi!"

Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tang Hiểu Du không lập tức đi bắt tàu điện ngầm ngay mà đi sang hai con đường lớn, tới một quán cà phê.

Đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Trì Đông ngồi ở góc trong cùng. Không chỉ một mình anh ta, bên cạnh còn có một người đẹp, trang điểm khá đậm, ngũ quan đúng là sắc nét nhưng biểu cảm lại rất cao ngạo.

Tang Hiểu Du mím môi, đi qua không chút ngập ngừng.

Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện. Người nhân viên qua muốn đặt đồ cũng bị cô xua tay từ chối. Cô còn chưa tháo túi xách xuống đã hỏi thẳng: "Nói đi, gọi tôi đến đây rốt cuộc có chuyện quan trọng gì cần nói?"

Cuộc điện thoại ngay trước khi về chính là của Trì Đông, nói là Từ Vũ Nhu muốn gặp cô, có chút chuyện quan trọng phải nói trước mặt cô, nếu cô không tới thì họ sẽ tới thẳng đài truyền hình. Giờ đó mọi người đã tan làm, cô không muốn đám đồng nghiệp bu vào xem nên đã tới đây.

Ngồi giữa hai người, Trì Đông có vẻ ngượng ngập, nghĩ mãi mới lên tiếng: "Cá nhỏ, Vũ Nhu cô ấy..."

"Cô Tang!"

Từ Vũ Nhu ngồi bên kia ngắt lời anh ta, hơi dịch về phía trước một chút, bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối: "Xin lỗi, chuyện lần trước của chú nhỏ nhà cô là do tôi quá bồng bột!"


"Cô vừa nói gì?" Tang Hiểu Du sửng sốt.

Trước sau đã gặp mặt ba lần, Từ Vũ Nhu luôn bày ra thái độ cao cao tại thượng, cũng chẳng trách cô nghi ngờ mình vừa lãng tai.

Từ Vũ Nhu mỉm cười: "Hôm nay gọi cô tới đây là để xin lỗi cô!"

Nghe xong câu này, Tang Hiểu Du càng ngỡ ngàng hơn.

"Trì Đông đã nói với tôi rất nhiều, tôi cũng tự cảm thấy mình quá đáng!" Từ Vũ Nhu đánh mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, biểu cảm hết sức áy náy: "Chỉ tại lúc đó tôi sốt sắng quá, nhất thời kích động nên mới làm ra chuyện đó! Thật ra tôi cũng không định làm gì chú nhỏ của cô đâu, chỉ muốn trả thù cô một chút, cho cô bài học! Nhưng Trì Đông nói đúng, dù sao trong ba chúng ta, cô cũng là người bị hại, tôi không nên so đo tính toán với cô!"

Dứt lời, cô ta lập tức sát sang bên cạnh, dịu dàng hỏi: "Anh yêu, em làm tốt chứ?"

Trì Đông có vẻ rất hài lòng với những gì cô ta nói, ngữ khí ôn hòa: "Vũ Nhu, em quả nhiên không khiến anh thất vọng!"

Thế ư?

Nhưng Tang Hiểu Du lại hoàn toàn không tin lời đối phương nói, không hiểu cô ta bày ra trò này với mục đích gì, hoặc chỉ đơn thuần là muốn lấy lòng Trì Đông, thể hiện một vẻ lương thiện trước mặt người trong lòng mà thôi. Nhưng dù xuất phát từ nguyên nhân gì, đều chẳng còn liên quan tới cô nữa.

Cô bình tĩnh nghe hết mọi thứ, trái tim không còn ngâm ngẩm đau như trước. Cô kỳ lạ phát hiện ra, nó không có chút xao động nào.

Tuy rằng, vào giây phút bắt được Trì Đông ngoại tình, coi như đoạn tình cảm này đã hoàn toàn kết thúc, nhưng dẫu sao cũng đã năm năm, vết thương trong lòng quá lớn, cô nghĩ chí ít cũng phải cần rất nhiều thời gian mới lành lại được, không ngờ anh ta bước ra nhanh như vậy.

Bỗng dưng, nơi đáy mắt chợt thấp thoáng một đôi mắt hoa đào.

Tang Hiểu Du liếm môi, đứng thẳng dậy: "Ok, lời xin lỗi của cô tôi nhận, xong việc rồi tôi có thể đi chưa?"

Ra khỏi quán cà phê không ngờ Trì Đông lại đuổi ra theo ngay trước mặt Từ Vũ Nhu, chặn trước mặt cô, hạ thấp giọng: "Cá nhỏ, người đàn ông tối đó có quan hệ gì với em?"

"Không liên quan tới anh!" Tang Hiểu Du lạnh nhạt nói xong, bèn bắt một chiếc taxi và ngồi vào trong.

Trở về tiểu khu, đi lên thang máy, cô rút chìa khóa ra mở cửa, hai chân vừa giẫm lên

tấm thảm chùi dưới sàn thì đột ngột khựng lại. Trong phòng có tiếng động vọng ra...

Tang Hiểu Du đồng thời nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay lại.

Gặp trộm ư?

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô, tim cô lập tức vọt lên tận cổ họng.

Chẳng trách ban nãy mở cửa cô cảm thấy bất bình thường. Bình thường cô toàn phải xoay hai vòng khóa, hôm nay mới xoay một vòng cửa đã mở, mà căn nhà này từ ngày Hoắc tổng cho cô ở vẫn chỉ có một mình cô, không thể nào xuất hiện một người khác!

Tang Hiểu Du tỉ mỉ lắng nghe một chút, âm thanh vọng từ trong bếp ra.

Cô hít sâu một hơi, tiện tay cầm chiếc lọ hoa bằng sứ cổ đặt trên tủ giày làm đồ trang trí lên, vừa cất nhẹ bước chân đi vào trong, vừa lẳng lặng rút điện thoại trong túi ra.

Cô áp sát bức tường đi qua cửa ra vào, từng chút từng chút tiến gần nhà bếp.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tang Hiểu Du hạ thấp giọng nói: "Alô, 110 đấy ạ, nhà tôi có..."

Sau khi nhìn rõ bóng lưng thẳng tắp trong bếp, cô bỗng chốc đứng ngây ra đó, cho đến khi trong điện thoại có tiếng hỏi thúc giục, cô mới hoàn hồn lại, liên tục nói với vẻ ngượng ngập: "Xin lỗi ạ, tôi gọi nhầm rồi!"

Người xông vào nhà không phải trộm mà chính là Tần Tư Niên!

Anh đang mặc bộ đồ ở nhà thoải mái màu xám tro, cổ tay áo xắn lên tận khuỷu, để lộ bắp tay vừa khỏe mạnh vừa rắn rỏi. Lúc này anh đang đứng xoay lưng về phía cô, ngay trước bệ bếp, tay trái cầm muôi, tay phải cầm bát sứ đang múc canh từ bên trong ra. Tuy rằng anh đeo tạp dề nhưng trông không ẻo lả chút nào, ngược lại càng thêm nam tính, có cảm giác của một người đàn ông gia đình.

Dường như cũng đã nghe thấy tiếng động, Tần Tư Niên ngừng tay lại, quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy lọ hoa cô cầm trong tay. Anh tỏ thái độ tự nhiên và uể oải: "Tan ca rồi à?"

"Sao anh lại ở đây?"

Tang Hiểu Du ngây người nuốt nước bọt, chỉ tay vào anh, biểu cảm khôi hài.

Ban nãy khi cô bước vào, cửa chống trộm vẫn còn nguyên, không thể bị cạy. Đây lại là nhà cao tầng, anh càng không thể leo vào bằng đường cửa sổ: "Cầm thú, anh vào nhà em bằng chìa khóa kiểu gì?"

Tần Tư Niên nghe xong, lười biếng rướn môi: "Đòi từ Trường Uyên."

"..." Tang Hiểu Du giật giật khóe miệng.

Suýt nữa thì cô quên mất, họ là bạn tốt của nhau.

Tang Hiểu Du buông bàn tay cầm lọ hoa xuống. Sau một màn kinh hoàng, cô quay người đi ra ngoài cửa, thay đôi giày dưới chân bằng dép lê, rồi lại đi vào. Bấy giờ cô mới phát hiện trên bàn ăn đã có bốn món mặn một món canh.

Có điều hoàn toàn không thể so sánh với bữa cơm cô làm lần trước, quả thực là đầy đủ sắc, hương, vị, hoàn toàn mang phong thái của một đầu bếp lớn.

Bên ngoài hoàng hôn đã rợp trời, trong không khí chỉ còn trôi nổi mùi cơm và thức ăn thơm phức, ấm áp. Ban nãy vừa vào cửa vì quá căng thẳng nên cô không ngửi thấy, lúc này nhìn cả bàn ngon miệng, cô hơi choáng váng, tựa hồ mình đã thật sự có một gia đình...

Tần Tư Niên cầm đũa phát vào bàn tay định thò vào đĩa của cô: "Rửa tay!"

"Ồ!" Tang Hiểu Du đau đớn nhe răng, vừa đi vừa quyến luyến bàn thức ăn.

Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn cơm, cô vẫn ôm tâm trạng ăn thử xem sao, dù sao thì có lúc nhìn ngon vậy mà chưa chắc ăn đã ngon. Nhưng mùi vị của nó lại ngon tới mức cô giàn giụa nước mắt vì xấu hổ, không biết giấu mặt đi đâu.

Tang Hiểu Du nhét thức ăn đầy miệng, nói năng lúng búng, cô nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ khoa trương: "Cầm thú, kiếp trước anh là đầu bếp phải không? Sao làm thức ăn ngon quá vậy!"

Cô không chỉ đơn thuần là đói mà thực sự vì đồ ăn quá ngon, không ngờ một người với đôi tay quen dùng dao phẫu thuật lạnh lẽo lại biết nấu cơm, quả thực khiến người ta khó mà tin được. Thật ra lần trước anh nói lần sau anh nấu cơm, cô còn không tin tưởng lắm.

Tần Tư Niên nở một nụ cười khiến người ta điên đảo thần hồn, đôi mắt hoa đào đong đầy ý tứ sâu xa: "Chẳng phải anh đã nói, sau này anh giúp dạ dày cả em no, em giúp cơ thể của anh no còn gì."

Tang Hiểu Du đã thành công nghẹn cơm.

Khác với lần trước, đa số thức ăn lần này đều bị cô quét sạch.

Lúc thu dọn bát đũa, Tang Hiểu Du sững người, bỗng nhiên bừng tỉnh đây cũng là lần đầu tiên mình ăn cơm anh nấu...

Vì có kinh nghiệm từ trước, khi đứng trước vòi nước rửa bát, cứ vài ba phút cô lại phải quay đầu nhìn lại, sợ anh lại nhào tới như một con thú như lần trước.

Sau khi đóng vòi nước lại, bên ngoài trời đã tối sầm xuống từ bao giờ.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy rất nhiều ô cửa sáng đen của ácc gia đình ở tòa nhà đối diện. Cũng vì đã nấu cơm nên trong bếp vẫn còn lưu lại mùi cơm thơm phức và ấm áp, mãi không tan đi.

Tang Hiểu Du từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Tần Tư Niên đứng trong phòng khách đang khoác áo vào, một tay cầm điện thoại đặ bên tai: "Ừm, tối nay tôi trực, lát nữa tôi tới sẽ làm kiểm tra tim kỹ càng cho bệnh nhân!"

Dặn dò thêm vài câu, anh ngắt máy.

Tang Hiểu Du kinh ngạc há hốc miệng: "Tối nay anh trực sao?"

Cô còn tưởng...

Tần Tư Niên nhìn cô trêu chọc: "Sao, rất thất vọng?"

"Khi nào chứ!" Tang Hiểu Du bỗng nhiên giậm chân, đỏ bừng mắt, phản ứng rất dữ, gào lên: "Vả lại, em có gì phải thất vọng đâu. Cầm thú, anh buồn cười thật đấy!"

Nhưng nói xong, cô cũng hơi sững sờ.

Không ngờ tối nay anh còn phải về bệnh viện trực ban. Vậy anh tới đây chỉ để nấu cho cô bữa cơm này?

Tang Hiểu Du khẽ mím môi, đáy lòng như dâng lên một cơn hoảng loạn.

Có lẽ vì cô cứ nhìn chòng chọc quá lộ liễu, Tần Tư Niên đưa bàn tay thon gầy lên xoa cằm, trầm ngâm mấy giây, nói một cách nghiêm túc: "Cá vàng, nếu em cực kỳ muốn giữ anh lại, anh cũng có thể gọi điện thoại nhờ đồng nghiệp!"

"Anh nằm mơ giữa ban ngày đó hả!" Tang Hiểu Du mặt đỏ như gấc. Cô còn kích động hơn ban nãy, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, thậm chí còn tiến lên đẩy anh ra cửa: "Em chẳng thèm giữ anh lại đâu, chẳng phải đang có bệnh nhân đợi anh làm kiểm tra gì đó sao, còn không mau đi đi!"

Bị cô đẩy suốt, Tần Tư Niên đành ra cửa thay giày.

Trong bệnh viện có rất nhiều việc đang đợi anh, quả thực không thể chần chừ thêm nữa. Nhưng dù vậy, khi bước qua cửa, anh vẫn cố quay đầu trêu cô thêm một câu: "Em chắc chắn không cần anh ở lại chứ?"

"Không cần!" Tang Hiểu Du xấu hổ lắc đầu.

Đóng cánh cửa lại, cô dựa vào tường buông một tiếng thở dài nặng nề.

Bên ngoài trời càng lúc càng tối sầm lại, ánh sao lác đác, sáng không quá rực rỡ. Tắm rửa xong, Tang Hiểu Du từ trong phòng tắm bước ra, thay quần áo ngủ khoanh chân ngồi ở cuối giường lau tóc. Từ sau khi dọn tới đây, cô vẫn luôn ở một mình, đã sớm quen rồi. Chẳng hiểu vì sao bỗng dưng có chút lạ lẫm vô cớ.

Cô lắc lắc đầu, ném khăn mặt sang bên cạnh, rồi dựa thẳng người ra sau, ngã xuống gối.

Cô nhắm mắt lại, cũng chẳng buồn ngủ mấy, Tang Hiểu Du cố gắng ép buộc mình phải chìm vào giấc ngủ.

Một con dê vui...

Hai con dê xinh...

Ba con dê lười...

Khi cô đếm tới một trăm, màn hình di động đột ngột bật sáng. Hai chữ "Cầm thú" khiến trái tim cô nhảy dựng lên trong căn phòng yên ắng...

Tang Hiểu Du ấn tay lên ngực, đặt di động lên tai: "Alô?"

Dường như nghe ra giọng cô không có chút ngái ngủ nào, anh chợt hỏi: "Vẫn chưa ngủ sao?"

"Ngủ ngay bây giờ đây!" Tang Hiểu Du lật người.

"Ngủ được không đấy?" Trong điện thoại vọng tới tiếng đùa giỡn của Tần Tư Niên.


Cho dù chỉ qua đường truyền điện thoại, cô dường như cũng có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào gian xảo ấy. Cô cảm giác có luồng nhiệt bốc lên má.

"Đương nhiên là có thể!" Tang Hiểu Du nghiến răng, quát lên, có phần thẹn quá hóa giận: "Alô, anh gọi điện tới có việc gì! Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh, không còn việc gì em ngắt máy đi ngủ đây!"

Giọng Tần Tư Niên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn: "Có việc! Em ra ngoài phòng khách xem hộ anh, trên sofa có phải có một túi tài liệu màu vàng không? Lúc trước đi vội, chắc anh không cẩn thận để quên rồi!"

Tang Hiểu Du nghe xong, nghe ngữ khí của anh có phần nghiêm túc nên không dám chần chừ, đứng dậy vén chăn lên, loẹt quẹt dép lê đi vào trong phòng khách.

Đây có vẻ là một thứ quan trọng, cùng với tiếng bước chân là giọng truy hỏi của anh: "Cá vàng, tìm thấy không?"

"Tìm thấy rồi!"

Tang Hiểu Du bật đèn lên, liền phát hiện chiếc túi tài liệu màu vàng bị bỏ quên ở một góc sofa.

Trong di động, chất giọng của Tần Tư Niên vẫn nghiêm túc như ban nãy: "Bên trong có tài liệu chi tiết tổng hợp về huyết quản tim mạch bệnh nhân, bây giờ đang cần gấp, em giúp anh mang tới bệnh viện một chuyến!"

"Ngay bây giờ ư?" Tang Hiểu Du nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đúng, ngay bây giờ!" Tần Tư Niên đáp chắc chắn.

Cô nhìn màn hình cuộc gọi đã kết thúc, rồi lại nhìn túi tài liệu màu vàng trong tay, quả thực đúng như lời anh nói, sau khi mở ra, bên trong là những thuật ngữ ngành y chuyên nghiệp.

Tang Hiểu Du ngập ngừng mấy giây, suy nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, anh nói cần tài liệu của bệnh nhân dùng gấp, sợ sẽ ảnh hưởng tới việc điều trị nên cô lao vài bước quay trở lại phòng bệnh như một mũi tên.

Cô vội vàng cởi áo ngủ thay bằng quần áo bình thường, không suy nghĩ nhiều, đeo balo đi ra khỏi cửa.

Hai mươi phút sau, xe taxi dừng trước cửa tòa nhà nội trú của bệnh viện, Tang Hiểu Du nhét bừa tiền lẻ vào trong túi, rồi rảo nhanh bước chạy vào trong. Trong lúc đợi thang máy, cô rút di động ra gọi điện cho anh, thông báo mình đã đến nơi rồi.

"Anh đang đứng trong phòng y tá."

Sau khi nói xong câu này, Tần Tư Niên bèn ngắt máy.

Cô bước vào thang máy, cùng với cô còn có hai cô y tá khác cầm theo túi thuốc.

Trong lúc thang máy dần đi lên, tiếng buôn chuyện của cô y tá cũng len lỏi vào trong tai cô, một người nói với một người kia: "Bác sỹ Tần cũng đẹp trai quá rồi đấy, nhất là lúc làm việc quả thực mê mẩn chết người!"

"Lại nói là không đi, bệnh viện chúng ta có bao nhiêu y tá thì bấy nhiêu người ngưỡng mộ y tá khoa tim mạch chúng ta chứ, có thể ngày ngày được ở bên bác sỹ Tần. Nhưng bác sỹ Tần điểm nào cũng tốt, chỉ có cái là hơi nghiêm khắc, ngày nào cũng nghiêm nghị không mấy nói cười. Nghe nói vừa rồi còn quát một sinh viên thực tập mới tới làm người ta bật khóc!"

Tang Hiểu Du nghe vậy, kinh ngạc nhướng mày.

Cô len lén quay đầu lại nhìn. Trên biển tên của hai cô y tá viết Khoa tim mạch, còn về người họ nói có đúng là Cầm thú không nhỉ?

Chí ít khi ở bên cạnh cô, Tần Tư Niên xưa nay chỉ tỏ vẻ uể oải và chơi bời lăng nhăng, đôi mắt hoa đào bắng nhắng ấy nheo lại, bờ môi mỏng luôn cười hờ, làm gì có chuyện nghiêm nghị, rõ ràng là một yêu nghiệt chính hiệu.

Khi ngẩng đầu lên nhìn những con số thay đổi, cô nghe thấy hai người y tá phía sau tiếp tục lẩm bẩm: "Cô bảo, một người đàn ông xuất sắc như bác sỹ Tần của chúng ta, ngay cả bạn gái cũng không có, đúng là báu vật trời ban, thật muốn giới thiệu cho anh ấy!"

"Cô muốn giới thiệu mình cho anh ấy chứ gì!" Người còn lại sau khi thẳng thừng vạch trần lại hạ thấp giọng nói: "Nhưng, tôi nghe nói một chuyện, hình như bác sỹ Tần âm thầm kết hôn rồi! Không biết là thật hay giả. Bà ngoại của bác sỹ Tần chẳng phải đang nằm trong bệnh viện chúng ta hay sao. Tôi cũng chỉ nghe người của khoa Tiêu hóa nói thôi. Khoảng thời gian trước khi bà ngoại phẫu thuật, cô vợ ấy cũng đến đấy!"

"Trời ơi! Thật muốn gặp cô vợ ấy, tốt số quá đi mà, kiếp trước chắc giải cứu cả dải ngân hà!"

"Ực..."

Tang Hiểu Du nuốt nước bọt rất to.

Cô lặng lẽ gãi tai, cảm giác xấu hổ vô cùng. Kiểu bị nói ngay trước mặt thế này vẫn là lần đầu tiên, nhấy là câu cuối cùng "kiếp trước giải cứu cả ngân hà" khiến mặt cô nóng bừng lên, cả người cảm thấy không còn tự nhiên.

Cũng may tiếng "ding" của thang máy báo hiệu đã tới tầng cần đến, cô lao ra ngoài trước như một mũi tên.

Rẽ qua hành lang, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp trước phòng y tá. Chiếc áo blouse trắng mặc trên người, dài tới đầu gối, để lộ ra đôi chân thẳng tắp. Bên trong là bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá, gương mặt nghiêng tuấn tú, mượt mà.

Tần Tư Niên đang lật bệnh án trong tay, biểu cảm nghiêm túc: "Bệnh nhân giường số 13 chuyển tới, trước đó sau khi phẫu thuật xong đã được đẩy vào phòng hồi sức đặc biệt. Nhớ cứ nửa tiếng phải qua kiểm tra một lần, nếu có tình hình gì lập tức thông báo cho tôi!"

"Vâng!" Cô y tá gật đầu.

Tần Tư Niên gập bệnh án lại. Cuối cùng, giọng anh hơi trầm xuống vài phần: "Còn nữa, trong lúc trực ban đừng có nghịch điện thoại."

"Vâng thưa bác sỹ Tần." Cô y tá ngừng một chút rồi bỏ di động vào túi.

Tang Hiểu Du đứng cách vài bước quan sát, khẽ cắn môi, bất giác nghĩ tới những câu nói của hai cô y tá trong thang máy vừa rồi. Lúc này anh không hề mỉm cười chút nào, đôi mắt hoa đào cũng không còn vẻ bắng nhắng, dáng vẻ không nói cười trông cực kỳ nghiêm nghị, hơn nữa có vẻ cũng thật sự mê người...

Cô há hốc miệng: "Cầm... Bác sỹ Tần!"

Tần Tư Niên nghe thấy tiếng cô, quay đầu lại nhìn, rồi lẳng lặng nhướng mày: "Vào phòng làm việc của anh."

"Ồ!" Tang Hiểu Du gật đầu.

Từ phòng y tá đi qua một hành lang dài dằng dặc. Ánh đèn trên trần nhà hắt xuống bức tường trắng, có tiếng bước chân của họ nện trên nền gạch.

Tang Hiểu Du như một con cún nhỏ ngoan ngoãn bám theo sau chủ nhân. Cho tới khi cả hai người vào phòng rồi, khi anh tiện tay khóa trái cửa lại, cô cũng không suy nghĩ nhiều, mà đi thẳng tới bàn làm việc, rút tập tài liệu ra.

"Cầm thú, đây là túi tài liệu màu vàng anh cần!"

"Ừm." Tần Tư Niên vươn tay đón lấy nhưng không mở ra ngay lập tức.

Tang Hiểu Du không cảm thấy có gì khác thường. Mục đích đã đạt thành, cô bèn cúi đầu kéo khóa túi xách lại, không muốn làm phiền công việc của anh nữa: "Vậy anh làm việc đi, em về trước đây!"

"Em không thể đi." Tần Tư Niên giữ tay cô lại.

Tang Hiểu Du nhíu mày, mặt khó hiểu: "... Vì sao em không thể đi?"

Trong lúc không hiểu, cô thấy anh bất ngờ bỏ túi tài liệu xuống, cơ thể rắn chắc bên dưới lớp áo màu xanh lục đột ngột áp sát. Cả người cô bị anh bế thẳng đặt lên bàn, hai chân đung đưa trong không trung.

Hai cánh tay của anh chống hai bên cạnh cô, kiểm soát cô trong phạm vi của mình, trong ánh mắt có những tia lửa nhỏ.

Bờ môi mỏng của Tần Tư Niên cách cô không đầy một phần, giọng nói trầm hạ thấp tới cực điểm: "Làm chút chuyện vợ chồng cần phải làm!"

"... Ở đây?"

Tang Hiểu Du nhìn anh bằng biểu cảm sửng sốt.

Tuy rằng anh là chuyên gia được viện trưởng đặc biệt mời về, phòng làm việc cũng xịn hơn các chủ nhiệm hay các bác sỹ khác, nhưng dù sao cũng chỉ là phòng làm việc, chắc chắn không có không gian quá lớn, lại chỉ có hai người họ ở riêng với nhau, đêm khuya yên ắng, ngay cả tiếng thở của nhau cũng rõ mồn một.

Tần Tư Niên không lên tiếng, nhưng bờ môi rướn lên như một gã lưu manh, bỗng nhiên anh cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, gợi cảm đổ người về phía cô.

Tang Hiểu Du bất giác lùi ra sau, vì căng thẳng mà nói năng cũng lắp bắp: "Cầm thú, anh, anh... đùa với em phải không?"

"Không hề." Tần Tư Niên uể oải đáp.

Không hề?

Tang Hiểu Du trợn tròn mắt, làm ơn đi, đây là bệnh viện, còn anh là bác sỹ được không!

Lúc này mọi biểu cảm trên gương mặt cô đều quá phong phú. Tần Tư Niên khẽ cười thành tiếng, tiếng cười bật ra từ lồng ngực anh, trở nên cực kỳ mờ ám trong không gian và bầu không khí này.

Tiếng cười ấy như xuyên thẳng vào màng nhĩ của Tang Hiểu Du khiến cô ngứa ngáy, giống như miếng thịt ngứa nhất trong trái tim.

Gáy bất ngờ bị lòng bàn tay anh đỡ lấy, sau đó bờ môi mỏng cũng áp xuống.

Môi lưỡi gắn kết, không chút kẽ hở.

Tần Tư Niên đang dùng hành động thực tế để thể hiện rằng những lời mình nói không phải là đùa giỡn, không cần cô đáp lại, anh hoàn toàn tự chìm đắm trong việc công thành chiếm lũy của mình.

Hai tay Tang Hiểu Du chẳng biết từ lúc nào đã vòng qua đường hông vững chắc của anh. Có lẽ vì trong căn phòng làm việc nghiêm túc của anh, cô đã bị hôn đến ngơ ngẩn. Qua lớp áo phẫu thuật cô cũng có thể cảm nhận được, người anh cũng rất cứng và rất nóng.

Đây quả thực là...

Sự cám dỗ qua lớp đồng phục...

Tang Hiểu Du dù ngồi ở đó, cũng gần như không thể ngồi yên. Ánh mắt cô mơ màng, dần dần lùi bước tới mức không có sức để từ chối.

Nhiệt độ trong phòng làm việc càng lúc càng tăng cao, hơi thở của hai người họ cũng càng lúc càng nặng nề. Tất cả đã trong tư thế sẵn sàng, thì một loạt tiếng gõ cửa cũng vang lên ngay khi đó.

Cả hai người đều cứng đờ lại, có vẻ tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không hề dừng lại.

Có thể nghe thấy tiếng bước chân của người bên ngoài và bóng người lấp ló qua khẽ cửa. Có lẽ là cô y tá lúc trước ở phòng y tá, tựa hồ chỉ một giây nữa thôi sẽ đẩy cửa xông vào: "Bác sỹ Tần..."

"Đừng vào đây!"

Tần Tư Niên khàn giọng quát.

Ngũ quan của anh hơi méo mó, hai ba giây sau anh mới kìm nén hỏi tiếp: "Có chuyện gì, nói!"

Người bên ngoài bị anh quát như vậy, có vẻ đã bị giật mình. Rất lâu sau cô ấy mới do dự nói nhỏ: "Bác sỹ Tần, bệnh nhân giường số 13 hình như có tình trạng huyết áp không mấy ổn định, hy vọng anh có thể qua xem sao..."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay!" Nói xong câu này, Tần Tư Niên nuốt nước bọt.

Người ngoài cửa đã chạy xa rồi, hơn nữa còn chạy rất nhanh, chớp mắt đã không còn tiếng bước chân, đầu Tang Hiểu Du cũng sắp cúi gằm tới mức dính vào mặt bàn rồi. Đôi má đỏ hồng lan tới tận vành tai, quả thực mất mặt vô cùng.

Cô đẩy đẩy người đàn ông vẫn đứng đờ ra đó trước mặt, giọng vừa nhỏ vừa run: "Anh đi mau đi, bệnh nhân cần anh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận