Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

Tang Hiểu Du ngây người tại chỗ vì nụ hôn quá bất ngờ của anh, khi cô kịp phản ứng lại thì anh đã công thành chiếm đất rồi.

Trong chiếc sofa nhỏ bé, cô bị cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ của anh áp chế. Trên người anh chỉ có độc một chiếc quần lót mỏng manh. Trong lúc giằng co, ngón tay cô chạm phải chỗ nào đó trên lồng ngực anh, co rụt lại như phải bỏng.

Cúc cổ áo ngủ chẳng biết đã bung ra từ lúc nào, để hở một khoảng lạnh lẽo.

"Cầm thú, anh giở trò lưu manh!"

Cuối cùng khi có thể phát ra âm thanh, Tang Hiểu Du xấu hổ trừng mắt nhìn anh.

Tần Tư Niên nhìn bờ môi bị mình hôn đến đỏ rực, sưng vù, hơi thở có phần nặng nề hơn trước: "Chính em chạy tới dụ dỗ tôi!"

Rõ ràng cô tới để gọi anh dậy rồi phắn...

Tang Hiểu Du nghiến răng, giãy giụa định thoát ra. Nhưng rồi cơ thể cô chợt cứng đờ, vì cô cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt của anh, bỗng chốc không dám nhúc nhích bừa bãi nữa, một luồng hơi nóng phả lên mũi.

Cô nín thở, nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào đầy dục vọng của anh hiển hiện một hình ảnh hoảng loạn của mình.

Trong không khí, hình như có thứ gì đang chực bộc phát.

Bất ngờ, một tiếng rung bần bật của điện thoại vang lên.

Tần Tư Niên bị ngắt ngang nuốt nước bọt, khó xử thu lại bàn tay đang phủ lên lớp áo ngủ ngoài vòng eo của cô, chửi thầm một tiếng trong lòng. Anh vươn cánh tay cầm chiếc điện thoại rung nãy giờ lên, giọng nói khản đặc của người không được thỏa mãn: "Alô?"

Nghe giọng chủ nhiệm Lý vọng tới ở đầu kia, anh bỗng chốc nghiêm mặt, ngồi bật dậy, vừa nghe vừa nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường: "Ca mổ của bà ngoại được xếp vào 10 giờ 30? Vâng, em biết rồi, em sẽ lập tức qua ngay..."

Tang Hiểu Du dường như bây giờ mới tìm lại được hơi thở, gần như lăn lê bò trở về phòng ngủ.

Mới sáng sớm ra đã bị "ăn đậu hũ"*.

*Ý nói bị hôn trộm.

Tang Hiểu Du đóng cửa phòng ngủ lại, co cẳng chạy vào phòng tắm, mở vòi nước, táp thẳng nước mát lên xoa dịu nhiệt độ tăng cao trên gò má. Bên tai cô vang lên những tiếng bước chân đi lại ngoài phòng khách, cùng với một số chuyện liên quan đến vấn đề phẫu thuật.

Cô đang vùi mặt vào trong khăn mặt thì cửa phòng tắm bị kéo ra.

Tang Hiểu Du giật nảy mình. Chẳng biết Tần Tư Niên đã gọi điện xong từ lúc nào, đang ngang nhiên đi vào. Cơ thể màu đồng tráng kiện, cơ bắp rắn chắc thể hiện sức mạnh. Khi nhìn xuống dưới, khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt của cô lại tăng đều.

Cảnh tượng thật sự rất có tính đả kích...

Cô nghe thấy tiếng mình lặng lẽ nuốt nước bọt.

"Cho tôi mượn phòng tắm!"

Tang Hiểu Du cầm khăn mặt, ngây ngốc nhìn anh đi qua trước mặt mình. Sự biến hóa của thứ đằng sau lớp quần lót đập thẳng vào mắt cô. Anh làm như chẳng có chuyện gì, thản nhiên đi tới dưới vòi sen tắm rửa.

Bàn tay thon như ngọc đã quen cầm dao mổ vừa chạm vào mép quần, anh liền quay về phía cô: "Nhìn gì, em định giải quyết giúp tôi?"

Đầu óc Tang Hiểu Du như nổ tung, cô lập tức quăng khăn mặt đó, cuống quýt chạy ra ngoài.

Cánh cửa phòng tắm đóng chặt, cô xoay lưng đứng bên cửa sổ.

Bên trong ngoài tiếng nước chạy ra, còn kèm theo một giọng nam trầm mà gợi cảm: "Ưm~"

Tang Hiểu Du đỏ mặt đưa tay lên che chặt tai.

Chắc chắn là cố tình mà!

Hai mươi phút sau, Tần Tư Niên ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, biểu cảm sảng khoái ra vẻ nghiêm túc, cứ như người vừa kêu lên bên trong không phải anh vậy.

Anh làm vô tình lên tiếng: "Hôm nay bà ngoại mổ."

"Ồ, vừa nãy nghe anh nói chuyện điện thoại rồi!" Tang Hiểu Du dựa vào mép cửa, duy trì khoảng cách vài bước chân.

Bờ môi Tần Tư Niên cử động, như muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ nói: "Tôi đi trước đây!"

Lần này Tang Hiểu Du còn không ngước mắt lên, rõ ràng là có ý thúc giục anh mau đi. Liếc thấy bóng dáng cao lớn của anh đã rời khỏi phòng ngủ, cô dỏng tai lên nghe, nghe thấy tiếng bước chân của anh đi về phía cửa.

Trước khi cánh cửa lớn đóng lại, cô nghe thấy giọng nam trầm từ xa vọng lại: "Quần lót tôi cởi ra để ở bồn rửa mặt, em nhớ giặt giúp tôi."

Cái gì?

Tang Hiểu Du trợn tròn mắt, lao vào trong đó như một mũi tên.

Khi cô nhìn thấy trong bồn rửa mặt trống rỗng không có thứ gì và một khuôn mặt méo xệch của mình trong gương là cô hiểu mình lại bị anh chơi đểu rồi. Nhưng nhớ tới lời anh vừa nói, trước mặt cô lại hiện lên dáng vẻ hiền từ của bà lão, cô cắn môi.

Dưới nhà, chiếc ô tô đen đỗ trong vạch bên cạnh bồn hoa.

Tần Tư Niên thắt dây an toàn, khởi động máy, vừa định đi qua cửa đơn nguyên thì từ bên trong có một cái bóng hồng hộc chạy ra, giơ tay hét to "Đợi một chút". Có vẻ vì quá vội vã, nên chỉ áo khoác mới xỏ được một cánh tay, chiếc túi xách nghiêng nghiêng ngả ngả.

Sau khi ô tô dừng lại, Tang Hiểu Du mở cửa ghế lái phụ, chui vào trong.

Bị ánh mắt anh nhìn qua, cô vênh mặt lên, có phần gượng gạo: "Khụ... Anh nhìn gì! Tôi chỉ phối hợp diễn xuất với anh cho tới nơi tới chốn thôi!"

Tần Tư Niên nhướng mày, không nói nhiều, lái xe ra khỏi tiểu khu.

Lúc rẽ, anh nghiêng đầu nhìn chiếc gương chiếu hậu ở bên cạnh, khóe môi bất giác mỉm cười.

Bà nhìn thấy hai người họ cùng đến thì rất vui, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, hoàn toàn không giống một người sắp lên bàn mổ.

Sau khi tiến hành một loạt các mục chuẩn bị trước khi vào mổ, bà ngoại thay quần áo, nằm lên giường đẩy. Trước khi được đẩy đi, bà còn ngăn cô y tá bên cạnh lại, giơ tay về phía cô: "Cá nhỏ..."

Tang Hiểu Du luôn đi theo đuôi giường, thấy vậy vội tiến lên.

Cô nắm chặt tay bà, bàn tay thô ráp đầy nếp nhăn nhưng rất ấm áp, lòng cô bỗng dưng cũng thấy căng thẳng hơn, nhưng ngoài mặt cô vẫn cười nói: "Bà ngoại, ngủ một giấc tỉnh dậy là sẽ không sao nữa!"

Tuy rằng không có quan hệ huyết thống thật sự, nhưng cô vẫn chân thành hy vọng bà được khỏe mạnh.

"Ừm, bà biết rồi." Bà ngoại mỉm cười gật đầu, nắm tay cô không buông ra, ngược lại càng siết chặt dần, nhìn vượt qua cô hướng về phía Tần Tư Niên, sau đó lại quay về nhìn cô, ngữ khí vừa trịnh trọng vừa khẩn thiết: "Cá nhỏ, Tư Niên... giao lại cho cháu đấy!"

Đây là một lời gửi gắm.

Hai người họ dù sao cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, xây dựng trên một giao dịch có lợi cho hai bên. Tang Hiểu Du có phần bối rối, nhưng đối mặt với ánh mắt khẩn thiết của bà, cuối cùng cô cũng gật đầu: "Vâng!"

Bà nghe xong, biểu cảm chợt thoải mái hơn, mỉm cười ra hiệu cho cô y tá đẩy mình vào.

Sau khi các bác sỹ mổ chính lần lượt đi vào, cửa lớn của phòng mổ cũng từ từ đóng lại.

Ngọn đèn đỏ bên trên sáng lên, hành lang yên tỉnh trở lại. Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên đều lần lượt ngồi đợi trên ghế. Khoảng thời gian này chắc chắn rất khó vượt qua. Cô đứng lên muốn đi rót một cốc nước, bàn tay đặt bên cạnh bất ngờ nóng rực lên.

Tang Hiểu Du cúi đầu, nhìn thấy có một bàn tay lớn hơn đang phủ lấy nó.

Cô rút lại nhưng không thể, trong lòng không khỏi bực dọc. Cô những tưởng anh lại muốn lợi dụng như sáng nay, đang định ngẩng lên trừng mắt chửi mắng anh thì bất ngờ nghe thấy anh thì thầm, gọi cô mang theo chút khàn khàn: "Cá vàng..."


Gần như tất cả những người thân thuộc bên cạnh đều gọi cô là "Cá nhỏ", nhưng một danh xưng thân mật như vậy bật ra từ miệng anh vẫn khiến trái tim cô run rẩy không thể kiểm soát.

Hơi thở của Tang Hiểu Du chợt ngừng lại giây lát, cô ngẩn người: "Hả?"

"Ca phẫu thuật..." Tần Tư Niên bất ngờ nói rất khó khăn: "Sẽ thành công chứ?"

Tang Hiểu Du nghe xong bèn ngẩng đầu nhìn về phía anh. Sau khi bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô chợt thắt lại.

Đôi mắt hoa đào trước giờ vẫn đầy phong lưu bất trị ấy đã không còn chút cợt nhả nào, ngược lại càng thêm sâu xa, ảm đạm. Trong đó dường như có một tòa thành cô độc đã nằm im suốt vài thế kỷ. Còn sắc mặt anh thì nhuốm chút sợ hãi.

Giọng Tần Tư Niên càng lúc càng khàn: "Chủ nhiệm Lý là chuyên gia u bướu, từng gặp rất nhiều bệnh nhân với tình trạng phức tạp. Đối với thầy ấy mà nói, chắc chẳng có gì khó khăn. Ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công, phải không?"

Tang Hiểu Du cảm nhận được bàn tay lớn đang phủ lên mu bàn tay của mình cứng rắn như một viên đá.

Anh nhìn cô chăm chăm trong khoảng cách gần, giống như cô chính là nơi ký gửi tinh thần duy nhất của anh vậy. Người đang nằm trên bàn mổ trong phòng kia là người nhà thân thiết nhất của anh, cô có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này.

Cô đã từng được dì đón đi khi đang học lúc còn rất bé, đưa thẳng vào bệnh viện. Cũng đã từng chờ đợi mỏi mòn trước cửa phòng mổ như thế này. Lúc đó cô còn quá nhỏ để hiểu được nhiều chuyện, nhưng cảm giác sợ hãi chân thật trong lòng thì vẫn bám riết như hình như bóng.

Tang Hiểu Du ngập ngừng giây lát, không hất tay anh ra mà nắm ngược lại từng chút, từng chút. Cô nói với vẻ chắc nịch: "Nhất định sẽ thành công!"

Tần Tư Niên khẽ "ừm" một tiếng, lòng bàn tay càng thu lại chặt hơn.

Sau đó không ai trong hai người họ lên tiếng nữa, cứ thế ngồi cạnh nhau, hai bàn tay đan chặt cũng không hề buông ra. Cứ thế đến tận khi cánh cửa phòng mổ được đẩy ra, bác sỹ chính trong bộ phẫu thuật màu xanh lá bước ra ngoài.

Chưa đợi đối phương tháo khẩu trang xuống, Tần Tư Niên đã chạy nhanh tới: "Chủ nhiệm Lý, sao rồi ạ?"

Chủ nhiệm Lý nghiêm túc và chân thành nói: "Vị trí của khối u khá cao, nên vị trí cắt mổ phải dịch lên trên khoảng một phần ba so với dự kiến, dạ dày sẽ giữ được khoảng 40%! Nhưng tổng thể mà nói, ca phẫu thuật rất thành công. Tiếp theo đây phải quan sát tình hình hóa liệu hậu phẫu, tôi rất có niềm tin với bệnh nhân!"

Nghe được câu cuối cùng, Tần Tư Niên cuối cùng cũng thả lỏng cơ mặt: "Cảm ơn thầy, chủ nhiệm Lý!"

"Không có gì đâu, đều là những việc tôi phải làm thôi!" Chủ nhiệm Lý vỗ vai anh, bỏ khẩu trang vào túi, dặn dò: "Bệnh nhân vẫn đang hôn mê, lát nữa sẽ được đưa trở lại phòng bệnh. 24 tiếng đồng hồ sau ca mổ là rất quan trọng, cần phải để tâm một chút! Nếu thấy có vấn đề gì, lập tức liên lạc với tôi!"

"Vâng!" Tần Tư Niên gật đầu, một lần nữa cảm ơn.

Bà ngoại được đẩy về lại phòng bệnh, hai cô y tá lần lượt đứng hai bên treo ống truyền dịch và điều chỉnh máy thở.

Tần Tư Niên tiến tới chỉnh lại tốc độ của chai truyền dịch, đúng lúc này chuông di động vang lên, từ bên trong vọng ra tiếng nói gấp gáp của cô y tá khoa anh: "Bác sỹ Tần, bệnh nhân giường số 39 vừa xuất hiện tình trạng đau thắt ngực đột ngột, bây giờ đã rơi vào hôn mê. Suy đoán bước đầu có thể là do vỡ động mạch vành. Bác sỹ trực tại chỗ không giải quyết được, chủ nhiệm bảo tôi gọi điện cho anh, anh có thể quay lại bệnh viện ngay không ạ?"

Thật ra ở một mức độ nào đó, nghề bác sỹ và nghề cảnh sát khá giống nhau, thời gian đều không phải của mình.

Cho dù là lúc đang nghỉ ngơi, nếu cần thiết, họ vẫn được triệu lập khẩn cấp. Tuy bà ngoại vừa được đẩy ra khỏi phòng mổ, anh không yên tâm, không muốn rời đi một giây một phút nào, nhưng trách nhiệm gánh trên vai, anh buộc phải đảm nhận.

Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, anh đã đưa ra quyết định, đi thẳng ra bên ngoài phòng bệnh không chút chần chừ: "Bây giờ tôi đang ở ngay khu nội khoa Tiêu hoa, tôi sẽ lập tức qua ngay!"

Khi bà phẫu thuật xong cũng đã gần chiều.

Tần Tư Niên bị gọi về khoa gấp. Sau khi đích thân anh tiến hành mổ chính, lại mở thêm cuộc họp để nghiên cứu tình hình hậu phẫu cho bệnh nhân, khi anh trở về chỗ bà, trời đã sớm tối mịt.

Hành lang im phăng phắc, đa phần các phòng bệnh đều đã tắt đèn, chỉ thi thoảng còn các y tá trực ban đi đi lại lại.

Tần Tư Niên bước nhẹ nhàng, đẩy cửa phòng ra. Bên trong bật ngọn đèn đầu giường không quá chói mắt. Bà ngoại vẫn như lúc anh đi, nằm yên bình trên giường, bên cạnh là cây truyền dịch, mỗi giây lại có giọt nước nhỏ xuống.

Khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh giường không phải là cô y tá lúc trước mà lại là một bóng hình khác, anh chợt sững sờ.

Anh không ngờ cô vẫn còn ở đây...

Tang Hiểu Du xoay lưng về phía anh, nhắm nghiền mắt nằm gục bên giường. Dù đã ngủ những lòng bàn tay cô vẫn giữ nguyên tư thế khẽ ôm lấy ống truyền dịch, sợ nó truyền vào cơ thể bà ngoại sẽ quá lạnh. Ánh đèn vàng cam ở đầu giường và ánh trăng sáng bạc cùng chồng nhiều lớp lên gương mặt cô, khiến từng sợi lông tơ mảnh trên da cũng như nhìn thấy rõ.

Tần Tư Niên cúi đầu nhìn xuống bàn tay phải của mình.

Khi nắm lại, dường như vẫn còn đâu đây cảm giác mềm mại cô để lại từ ban ngày.

Tay cô rất nhỏ rất mềm, nắm không đầy được một bàn tay. Nhưng chính bàn tay nhỏ bé tưởng chừng không xương ấy sáng nay khi bà phẫu thuật đã mang lại sức mạnh cho anh một cách thần kỳ, khiến trái tim lơ lửng của anh cũng dần dần bình tĩnh lại.

Chưa có cô gái nào có thể mang tới cho anh cảm giác này, dù là Giai Nhân.

Sau vài giây nhìn cô chăm chú, Tần Tư Niên mới khẽ khàng bước qua, cởi áo khoác lên người cô, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng bế bổng cô lên.

Sáng hôm sau Tang Hiểu Du tỉnh dậy, khi lật người không ngửi thấy mùi nước giặt hương chanh trong nhà mình mà lại có mùi thuốc khử trùng nhức mũi. Cô đột ngột choàng tỉnh dậy.

Ý thức được tôi quá mình trông bên cạnh giường bà, cô ngồi bật dậy.

Bấy giờ mới phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh cao cấp. Cô nhìn trái nhìn phải, có một cô y tá đang thêm nước vào máy tạo ẩm. Nghe thấy tiếng động, cô ấy mỉm cười nhìn qua: "Chị dậy rồi ạ! Tối qua nửa đêm bác sỹ Tần về trông bà đã bế chị tới phòng này nghỉ ngơi. Anh ấy bảo khi nào chị dậy thì cứ ăn sáng trước! Em vừa kiểm tra, vẫn còn nóng ạ!"

Nghe thấy chuyện mình được anh bế lên, Tang Hiểu Du có vẻ ngượng ngập: "Vâng, cảm ơn cô!"

Trên chiếc tủ bên cạnh quả nhiên có một bữa sáng nóng hổi gồm bánh bao và một bát cháo nhỏ, trông đã thấy rất thèm rồi. Lẽ nào là do tên cầm thú đó chuẩn bị, anh chu đáo như vậy từ khi nào chứ?

"Chị Tần, vậy em đi làm việc đã ạ!" Cô y tá cười tít mắt, nói.

"À vâng!" Tang Hiểu Du gật đầu. Chân vừa chạm đất cô mới ngẩn người phản ứng lại câu nói vừa rồi của cô y tá, sửng sốt ngẩng đầu hỏi: "Cô vừa gọi tôi là gì?"

Cô y tá đã đi ra tới cửa nghe thấy vậy, khó hiểu quay đầu: "Chị Tần ạ, sao thế ạ?"

Hơi thở của Tang Hiểu Du như ngừng lại một nhịp. Cô ngẩn người lắc đầu: "Không... không có gì!"

Cô lần đầu gặp cô y tá này, chắc chắn cô ấy không thể tùy tiện gọi bừa. Nếu đã dám gọi như vậy, có lẽ là Tần Tư Niên giới thiệu với người ta...

Anh nói cô là vợ anh?

Tang Hiểu Du đánh răng rửa mặt xong, ăn no bữa sáng rồi quay lại phòng bà. Cô đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy một cái bóng cao lớn đứng bên cạnh giường. Anh đứng ngược sáng, thể hiện rõ một bờ vai dài rộng.

Nghĩ tới tiếng "chị Tần" đó, bàn tay giữ cửa của cô chợt khựng lại, cô điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới đi vào.

Bà ngoại mới phẫu thuật xong hôm qua, tuy đã tỉnh nhưng tạm thời chưa thể ngồi dậy, khí sắc vẫn khá yếu, có điều đôi mắt bà rất có tinh thần.

"Bà ngoại, bà tỉnh rồi ạ!" Tang Hiểu Du tươi cười lên tiếng.

Bà ngoại vừa nhìn thấy cô, lập tức đẩy cháu ngoại của mình ra, giơ tay về phía cô: "Đúng thế! Bà nghe nói tối qua cháu ở bên cạnh bà rất lâu. Cá nhỏ, thật là vất vả cho cháu!"

Tang Hiểu Du khẽ lắc đầu nói không có gì, cô nghe thấy bà cảm thán: "Xem ra lần này xuống được khỏi bàn mổ, đại nạn không chết ắt có phúc về sau!"

"Bà ngoại, phúc của bà nhất định rất lớn!" Cô tươi cười hùa theo.

"Ha ha, bà cũng nghĩ vậy!" Bà ngoại cười ha ha gật đầu, ánh mắt nhìn họ còn hài lòng và mãn nguyện hơn cả lần đầu tiên. Trong ánh nắng mai, họ nghiễm nhiên trở thành một cặp xứng đôi vừa lứa. Nếp nhăn trên mắt bà càng sâu thêm: "Tâm nguyện được thấy Tư Niên kết hôn của bà đã thành rồi. Tiếp theo đây, hai đứa phải gắng sức cho bà!"

"Gắng sức gì ạ?" Tang Hiểu Du tay cầm cốc nước, hỏi với vẻ khó hiểu.

Bà ngoại nháy mắt với cô, nói ra câu kinh người: "Khẩn trương sinh cho bà một thằng cháu ngoại hoạt bát đáng yêu!"

"Phụt!!!"


Tang Hiểu Du phun hết cả nước trong miệng ra ngoài.

Bà ngoại liên tục hỏi han quan tâm: "Cá nhỏ, cháu không sao chứ?"

Tang Hiểu Du bị sặc, hoảng loạn lắc đầu. Bên cạnh có một bàn tay mảnh dẻ đưa khăn giấy cho cô, vỗ vai cô rồi bình thản nói với bà: "Không sao đâu ạ, cô ấy xấu hổ đấy mà!"

Cô vừa cầm khăn giấy vừa hợp tác cụp mắt xuống.

Nhưng lần này Tang Hiểu Du xấu hổ thật.

Vì thứ Hai còn phải đi làm, Tang Hiểu Du mượn cớ này để trốn thoát khỏi chủ đề "giục đẻ". Tần Tư Niên cũng phải sang tòa nhà khám bệnh làm việc nên họ cùng đi về phía thang máy.

Có thể cũng vì thứ Hai nên bệnh viện khá đông người, thang máy gần như dừng lại ở tất cả các tầng, hơn nữa cũng có không ít người đi lên.

Vừa dừng được hai tầng, không gian bé nhỏ của thang máy đã chật kín.

Tang Hiểu Du đứng ở trong cùng. Càng lúc càng đông người khiến cô buộc phải liên tục lùi về sau. Nhưng cho dù co ro vào một góc, cô vẫn cứ bị chèn ép. Bỗng nhiên, có một bóng đen che kín đỉnh đầu cô, cùng với đó là mùi hương nam tính đặc biệt.

Tần Tư Niên đứng bên cạnh cô nghiêng người chắn phía trước cô, một cánh tay chống lên bức tường ở bên phải cô, hình thành một bức tường người vững chãi.

Tang Hiểu Du bị anh vây trong ngực mình giống mấy cảnh ép hôn trong phim, chỉ cần ngước lên là sẽ đập vào mắt yết hầu của anh.

Cùng với những lúc có người ra ra vào vào, cơ thể Tần Tư Niên thi thoảng cũng sẽ chạm vào cô. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng sát lại, gần tới mức cô thậm chí còn nghe thấy cả nhịp đập trái tim bên dưới lớp sơ mi mỏng.

Tang Hiểu Du cụp mắt xuống, không biết có phải vì người quá đông không, cô có phần khó thở vì não bộ thiếu khí.

Cuối cùng cũng xuống tới tầng một, cô được anh khoác vai đi ra khỏi thang máy.

"Đưa di động cho tôi."

Bàn tay mảnh dẻ chìa ra trước mặt cô. Do đang ngơ ngẩn vì khó thở, Tang Hiểu Du rất nghe lời, móc di động trong túi ra đưa cho anh.

Tần Tư Niên ấn nhanh một dãy số lên, gọi được vài giây thì ngắt máy, sau đó anh trả lại cô: "Trưa ngày kia, gọi cho tôi theo số này."

Tang Hiểu Du còn chưa trả lời, anh đã rời khỏi đại sảnh với những bước chân vội vàng.

Cô nhe răng đằng sau lưng anh, rồi lưu số điện thoại vào máy với cái tên "Cầm thú".

...

Ngày kia, trong giờ nghỉ trưa tại nhà ăn nhân viên.

Tang Hiểu Du bê một đĩa cơm cùng người đồng nghiệp Hách Yến tìm một vị trí gần cửa sổ. Cả ngày cô thích nhất chính là giờ nghỉ trưa. Đồ ăn trong đài truyền hình đa dạng hơn căng tin trường đại học rất nhiều, lần nào cô cũng ăn uống hứng khởi.

Vừa ngồi xuống không bao lâu thì Hách Yến ngập ngừng nói: "Cá nhỏ, có chuyện này..."

"Chuyện giề?" Tang Hiểu Du ngồi gặm xương sườn.

"Hôm trước ở Wanda bên bờ sông, mình nhìn thấy Trì Đông!" Hách Yến quan sát sắc mặt cô, thấy cô không thể hiện cảm xúc gì mới nói tiếp: "Bên cạnh anh ta có một cô gái, trông cũng rất xinh đẹp nhưng nhìn là biết kiểu người kênh kiệu. Hai người họ cực kỳ thân mật, chắc đó là đối tượng ngoại tình của anh ta! Mình thấy họ có vẻ như đã về nước phát triển. Băng Thành lớn như vậy nhưng chẳng biết được có một ngày lại gặp phải nhau. Thế nên mình nói trước cho cậu biết, cậu cứ chuẩn bị tinh thần..."

Tang Hiểu Du nhả xương ra, mặt vô cảm: "Anh ta có lên sao Hỏa cũng chẳng liên quan tới mình!"

Hách Yến thấy vậy hiểu là cô đã thật sự buông bỏ nên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.

Sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, cô trở về phòng làm việc. Tổng biên tập giao cho cô không ít tin mới phải soạn gấp, Tang Hiểu Du gõ cành cạch máy tính, vừa mới viết xong phần mở bài thì di động trong ngăn kéo đổ chuông.

Cô rút ra xem, bên trên hiển thị hai chữ "Cầm thú".

Tang Hiểu Du chạy vào nhà vệ sinh nghe máy. Cô còn chưa lên tiếng đầu kia đã vọng tới tiếng quát không vui của Tần Tư Niên: "Bây giờ mấy giờ rồi!"

"Hả?" Cô nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ với vẻ khó hiểu: "Còn ba phút nữa là hai giờ đúng! Anh không biết xem giờ hả!"

Đợi cô nói dứt câu, giọng Tần Tư Niên còn trầm hơn lúc nãy, thậm chí có vẻ như anh đang nghiến răng nghiến lợi: "Em còn biết hả? Có phải tôi đã nói trưa nay gọi điện thoại cho tôi theo số này không?"

"Xin lỗi nhé, tôi quên mất." Tang Hiểu Du tự đánh vào đầu.

Bây giờ cô mới nhớ lại muộn màng. Hôm trước khi rời khỏi bệnh viện, anh đòi di động của cô, lúc cho cô số đích thực có nói như vậy, có điều cô mơ mơ hồ hồ mà quên khuấy mất.

Giờ nghỉ trưa ít nhất đã trôi qua hai tiếng rồi, Tang Hiểu Du hỏi dò: "Không phải anh cứ ngồi đợi điện thoại của tôi đấy chứ?"

"Còn lâu!" Tần Tư Niên lập tức phủ nhận, hơn nữa tông giọng còn hơi cao lên: "Cả sáng nay ở trong phòng mổ, vừa mới được ra ngoài, ai rảnh rỗi mà ngồi đợi điện thoại của em như thằng ngốc chứ!"

Tang Hiểu Du bĩu môi, bị anh quát, cô bực dọc hỏi: "Vậy rốt cuộc anh có việc gì không, có chuyện gì thì nói mau đi, tôi còn công việc nữa!"

Đầu kia ngừng lại giây lát, sau đó anh mới buông một câu, ngữ khí có phần không tự nhiên: "Bảy rưỡi tối nay tới tìm một nhà hàng Tây bên sông."

"Vì sao tôi phải đi?" Tang Hiểu Du chẳng hiểu chuyện gì.

"Có biết thế nào là tam tòng tứ đức không? Bởi vì tôi là chồng em, em phải nghe lời tôi! Lần này lại tới muộn nữa thử xem!"

Nói xong, Tần Tư Niên thẳng thừng cúp máy.

Tang Hiểu Du chỉ có thể nhe răng trừng mắt nhìn cái màn hình điện thoại, tức giận thở hồng hộc rồi quay lại chỗ ngồi. Cô lườm nguýt, thở dài: "Haizz, độc thân sướng biết bao nhiêu!"

Hách Yến ngồi bên nghe thấy vậy, sửng sốt nhìn cô: "Cá nhỏ, cậu không sao chứ, sốt à?"

Tang Hiểu Du hất bàn tay cô ấy định sờ lên trán cô ra, rồi lại thở dài ngao ngán.

Ai hiểu được tâm sự của một thiếu nữ đã có chồng như cô cơ chứ~

Từng giây từng phút trôi qua, mặt trời bên ngoài đã lặng lẽ lùi về phía Tây từ lúc nào. Ánh dương tráng lệ hóa thành màu hoa hồng, tràn vào qua ô cửa chớp. Tang Hiểu Du liếc nhìn giờ ở góc phải màn hình máy tính, còn năm phút nữa là tan làm.

Bầu không khí trong văn phòng cũng dần dần sôi nổi hơn. Các đồng nghiệp ở từng chỗ ngồi bắt đầu rục rịch dọn dẹp đồ.

Nhớ tới cuộc điện thoại của tên cầm thú nào đó, Tang Hiểu Du bĩu môi. Lúc cô chuẩn bị xách túi lên thì Hách Yến cầm điện thoại, hốt hoảng chạy tới: "Không hay rồi!"

"Sao vậy, có chuyện gì?" Cô vội hỏi.

Hách Yến vội vàng giải thích cho cô nghe: "Chị Triệu trong lúc phỏng vấn vụ cưỡng chế tháo dỡ nhà trái pháp luật hình như đã xảy ra xô xát với người ta! Bây giờ bên đó giữ người không chịu thả, chị Triệu nghe nói còn nhiều rất nhiều thiệt thòi, chúng ta phải mau qua đó xem sao!"

Chị Triệu là một chị gái rất nhiệt tình của phòng họ, tháng trước vừa phát hiện mình có thai đứa thứ hai. Vốn dĩ đã là người có thai khi nhiều tuổi, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì thảm rồi!

Tang Hiểu Du nghe xong, lập tức đứng dậy nói: "Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta mau đi!"

Hoàng hôn càng lúc càng đẹp, biệt thự nhà họ Tần tọa lạc trong khu đô thị cao cấp bên bờ sông.


Nhà họ Tần cũng giống như nhà họ Hoắc, đều là những gia tộc nhiều đời sinh sống ở đất Băng Thành. Nhưng nhà họ Tần đặc biệt hơn một chút. Nhà họ Tần tổng cộng có ba cậu con trai. Con trai cả Tần Dịch Niên vào quân đội, con trai thứ hai Tần Hoài Niên theo nghiệp kinh doanh, cả hai người họ đều là những nhân vật có tiếng nói tại Băng Thành.

Theo ý định ban đầu của Tần Bác Vân là muốn cậu con út sẽ đi theo chính trị, từ đó gia tộc sẽ nắm giữ quyền lực của cả hai giới chính – thương. Nhưng anh lại rất phản nghịch, thẳng thừng chọn trường Y.

Lúc này anh đang lái xe vào từ con đường riêng. Từ xa đã nhìn thấy rất nhiều xe sang trọng xếp thành hàng thành lối.

Chiếc ô tô vượt qua vòng vây, khi lái qua đồn cảnh vệ trước cửa, anh còn không buồn giảm tốc, lái thẳng vào trong sân. Anh đánh mạnh tay lái, đỗ xiên xẹo trước cửa biệt thự.

Cửa xe được mở ra, Tần Tư Niên nhảy xuống xe.

Có hai người từ trong nhà đi ra. Tần Dịch Niên vẫn mặc đồ quân đội ngàn năm không đổi, khí chất đầy người. Anh ấy đang hút thuốc, vui đùa với người bên cạnh: "Em xem, anh đã bảo là Tư Niên sẽ về mà, có lần nào nó về mà không ầm ĩ chứ?"

"Nếu nó không đâm đầu ô tô vào phòng khách, liệu có xuống được xe không?" Đối phương cười phụ họa.

Tần Tư Niên nhìn thấy người thứ hai bèn nhướng mày: "Anh hai, anh đi công tác về rồi à?"

Tần Hoài Niên cũng cao lớn ngang ngửa anh, nhưng so sánh hai người thì diện mạo của anh ấy nho nhã hơn một chút. Anh ấy đeo chiếc kính gọng vàng, có lẽ vì làm ăn nên người anh ấy cũng toát ra vẻ lịch thiệp rất riêng.

"Anh không về được sao?" Tần Hoài Niên đẩy gọng kính, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật Tần thiếu cơ mà, mọi người phải cùng vui chứ!"

Tần Tư Niên xoay chiếc chìa khóa xe trong tay, không phủ nhận.

Nhìn qua cửa sổ sát sàn có thể thấy được đám người dưới đang bận rộn đi qua đi lại. Các khách khứa tới dự tiệc đều được dẫn hết qua nhà ngách, cực kỳ ồn ào.

Hôm nay đích thực là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của anh. Một gia đình như họ, sinh nhật dĩ nhiên chẳng thể tổ chức bình thường. Có điều năm nào anh cũng rất ghét cái gọi là tiệc sinh nhật này. Người đông khắp phòng, nhưng toàn tới tìm một mối quan hệ, khuôn mặt giả tạo của anh khiến anh ghê tởm.

Ba anh em chỉ đại trong vườn đã trở thành một phong cảnh.

Tần Hoài Niên nhìn về phía cậu em trai nhỏ nhất nhà, lên tiếng: "Tư Niên, ban nãy bố hỏi em đấy. Có không ít khách khứa tới dự rồi, em mau qua đó đi, nếu không bố lại giận nữa!"

Tần Tư Niên nhún vai, nghe xong bèn cầm chìa khóa xe đi thẳng vào trong biệt thự.

Nhưng chưa đầy mười phút sau, anh đã đút hai tay vào túi quần, uể oải đi ra. Tần Dịch Niên đứng trong vườn hút thuốc nói: "Thấy anh nói chưa, nó chỉ vào lượn vài vòng thôi."

"Còn ngắn hơn năm ngoái năm phút." Tần Hoài Niên cúi xuống xem đồng hồ.

Mặc cho hai anh trêu chọc, Tần Tư Niên kéo cửa xe ra, ngồi vào trong. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Tần Dịch Niên đi tới bên cạnh, ném vào hai chiếc thẻ ngân hàng rút từ trong túi ra: "Đây là quà của anh hai và anh!"

"Cảm ơn anh!" Tần Tư Niên mỉm cười, họ vẫn luôn đơn giản và thô lỗ như vậy.

Cả hai anh đều quá hiểu em trai mình, biết nó ghét nhất là mấy buổi tiệc như thế này, có thể về lộ mặt đã không dễ dàng rồi. Tần Dịch Niên phả một làn khói: "Quy tắc cũ hả? Bên này kết thúc thì tìm chỗ nào đó, anh và chú hai cùng em chúc mừng!"

Tần Tư Niên nghe xong bèn lắc đầu: "Dạ thôi, em có hẹn rồi!"

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người anh trai, anh thản nhiên nổ máy rời đi.

Đêm dài đằng đẵng, một chiếc xe cao cấp từ từ lái vào trong cửa tiểu khu, sau đó dừng lại trước một tòa nhà.

Tang Hiểu Du ngồi ở ghế lái phụ, từ đầu tới cuối quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe vừa dừng, cô lập tức cởi dây an toàn. Khi nhấc chiếc túi dưới chân lên, cô chợt khựng lại, cuối cùng vẫn nhìn sang Trì Đông, người nãy giờ vẫn luôn quan sát cô.

Tang Hiểu Du im lặng một lúc thì lên tiếng: "Dù nói thế nào, chuyện hôm nay tôi cũng thay mặt đài truyền hình cảm ơn anh! Không ngờ anh lại là người chịu trách nhiệm của phía khai thác. Cũng may anh giải quyết mọi chuyện, chị Hứa mới được thoát thân, nếu không nhất định sẽ ầm ĩ tới đồn công an."

Trưa nay lúc ở căng tin, Hách Yến vừa mới kể với cô chuyện anh ta về nước, không ngờ nhanh như vậy đã giáp mặt.

Tuy rằng đã nói sống chết không qua lại, nhưng có lúc luôn chẳng được như ý muốn.

Chập tối, cô và Hách Yến vội vã tới hiện trường thì nơi đó đã náo loạn hoàn toàn. Chị Hứa bị giữ ở đó, hoàn cảnh cũng không khác mấy với cô khi ở Lệ Giang, không cãi lý được thì định đập máy quay. Họ giảng hòa một hồi cũng vô ích. Người phụ trách nghe tin vội tới nơi, không ngờ đó lại là Trì Đông!

Sau khi sự việc được giải quyết, vì sức khỏe của chị Hứa đặc biệt nên được đưa ngay tới bệnh viện kiểm tra. Cũng may không có gì quá đáng ngại, Tang Hiểu Du cũng đợi cho mọi việc ở bệnh viện xong xuôi mới đi về.

Cuộc hẹn trước với Tần Tư Niên cũng tan tành. Khi cô nhớ ra gọi điện thoại thông báo thì chẳng biết di động đã hết điện, sập nguồn từ lúc nào.

Nét mặt Trì Đông có vẻ không tự nhiên, ấp úng nói: "Công ty này là của bố Vũ Nhu, sau khi về nước ông ấy bảo anh giúp đỡ tiếp quản..."

Tang Hiểu Du lắc đầu ngắt lời anh ta, xóa sạch rõ ràng mọi quan hệ: "Anh không cần phải nói những chuyện này với tôi, không liên quan đến tôi!"

Cô chấp nhận để anh ta đưa mình về cũng vì lúc trước anh ta đưa ra yêu cầu trước khi giúp đỡ. Bằng không cô tránh xa được bao nhiêu thì càng mừng, chuyện chú nhỏ lần trước cô vẫn chưa quên.

Nói xong những lời phải nói, Tang Hiểu Du mở cửa xe ra.

Trì Đông có phần kiêng dè những lời chán ghét của cô trước kia, vươn tay ra nhưng chỉ túm được chiếc túi trên chân cô: "Cá nhỏ..."

"Anh buông ra!" Tang Hiểu Du lạnh lùng quát.

Trì Đông dè dặt buông tay, ngữ khí áy náy: "Chuyện của chú nhỏ, anh rất xin lỗi. Cũng về sau anh mới biết là Vũ Nhu lại làm như vậy. Anh đã nói với cô ấy rồi, bảo đảm chuyện này không xảy ra lần nữa đâu! Hôm nào anh sẽ đích thân tới nhà xin lỗi chú dì!"

"Tốt nhất là được như lời anh nói, còn về xin lỗi, khỏi cần đi!" Dứt lời, cô một giây cũng không muốn ở lại, tức tốc bước xuống xe, không chút ngập ngừng và lưu luyến.

Trì Đông nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất dạng vào trong tòa nhà, rất lâu sau mới bịn rịn quay về.

Sau khi chiếc xe ấy rời khỏi tiểu khu, một chiếc ô tô đen đỗ trước bồn hoa đột ngột bật sáng đèn, chân ga gần như được nhấn tới tận cùng, lao vút đi. Bên cạnh vị trí bánh xe bên trái phía trước có một đống đầu lọc thuốc lá.

...

Sáng hôm sau, Tang Hiểu Du vào văn phòng, ném túi xách lên ghế, cầm độc điện thoại đi tới phòng trà nước.

Hách Yến đứng đó từ trước đưa cho cô một cốc cà phê đã pha sẵn, cô uống một ngụm rồi hỏi vội: "Chị Hứa không sao chứ?"

"Không sao, tổng biên tập sau khi biết chuyện đã cho chị ấy nghỉ nửa ngày!" Hách Yến lắc đầu, nghĩ tới chuyện gì đó bèn hỏi cô: "Đúng rồi, sau đó Trì Đông không quấn lấy cậu chứ?"

Họ đều không ngờ lại gặp được Trì Đông ở đó, mà trong tình huống lúc ấy cũng chỉ có thể nhờ anh ta giúp đỡ. Hách Yến biết hôm qua cô không còn cách nào khác mới để đối phương đưa mình về nhà.

Tang Hiểu Du nhún vai: "Không, về tới nhà là mình xuống thẳng xe luôn!"

Chuyện về Trì Đông cô cũng không muốn lãng phí nước bọt, hơn nữa trong lòng cô lúc này còn mải bận tâm chuyện khác. Cô cúi đầu nhìn di động, trên nhật ký cuộc gọi hiển thị hai chữ "Cầm thú".

Tối qua sau khi về nhà cũng đã muộn lắm rồi. Sau khi cắm sạc điện thoại vào, cô tức tốc gọi cho anh muốn giải thích, có điều mãi vẫn không có ai bắt máy, không biết là anh cố tình hay là không nghe thấy.

Tang Hiểu Du ôm tâm trạng gọi thử xem sao, kiên nhẫn gọi lại lần nữa.

Đường truyền vẫn được kết nối rất nhanh, có điều vẫn không ai bắt máy. Một giây trước khi cô chuẩn bị ngắt máy thì đột nhiên có người nhận. Tang Hiểu Du vội vàng nắm chặt di động áp sát vào tai: "Alô... Cầm thú?"

"Nói!" Ngữ khí của Tần Tư Niên như rất muốn ăn đấm.

Thấy vậy, Tang Hiểu Du ngập ngừng lên tiếng: "Anh đang giận đấy à?"

Một khoảng im lặng kéo dài, cho dù không đối mặt với nhau, cô dường như cũng có thể cảm nhận được mùi bực dọc nồng nặc toát ra từ câu nói của anh.

Tang Hiểu Du cắn môi có phần áy náy, cố gắng tự giải thích: "Tối qua tôi không cố tình xù hẹn đâu, chỉ là đột xuất có chút việc. Có phải anh đã đợi rất lâu không? Thật ra tôi..."

"Em vẫn chưa quan trọng đến mức đó đâu." Tần Tư Niên bất ngờ ngắt lời cô.

Trong giọng nói hờ hững của anh không có chút nhiệt độ nào, hệt như đối xử với một người xa lạ vậy.

Tang Hiểu Du há hốc miệng, nghe thấy một câu càng lạnh nhạt thậm chí đẩy người ta ra xa vạn dặm hơn: "Thành thật xin lỗi, tôi phải vào phòng mổ."

"..." Cổ họng cô như thít chặt lại.

Cuộc gọi cứ thế bị ngắt, Tang Hiểu Du cắn răng, phẫn nộ nhét di động vào trong túi.

Shit, bà đây chẳng thèm lấy lòng đâu!

Cả ngày làm việc, Tang Hiểu Du như bị chọc thuốc nổ, lúc nào cũng hằm hè khó chịu, ngay cả tổng biên tập xưa nay gặp cô là quát tháo, nhìn thấy bộ dạng của cô cũng phải xoa xoa quả đầu hói gần hết, lặng lẽ chuồn.

Tới chập tối, cô nhận được cuộc gọi của một người bạn cùng phòng ký túc thời đại học. Họ tổ chức một buổi gặp mặt bạn bè, cô bạn Lâm Uyển Bạch vì gần đây đã quay lại với Hoắc tổng nên thường xuyên thân mật đến độ không thấy bóng dáng đâu. Nếu cả cô cũng không đi thì có vẻ không coi trọng bạn bè, cô dứt khoát hào sảng nhận lời: "Được, mình đi!"

Bởi vì đột xuất có một tin bài, Tang Hiểu Du phải làm gấp, sau đó mỡi trễ nải ngồi tàu điện ngầm tới chỗ hẹn.

Cô xoa tay đi từ trong thang máy ra, không lập tức đi tìm phòng VIP ngay mà chạy vào phòng vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân trước. Đến đây quá vội vã, cô còn chưa tranh thủ đi vệ sinh.


Phòng vệ sinh có khu vực đứng chung nam nữ, trước cửa có một cô gái thân hình nóng bỏng, có vẻ là đang đợi người, chiếc váy ngắn đến mông, bên trên là chiếc áo lộ vai. Trông cô ta có vẻ giống con lai, cực kỳ giống một em gái gợi cảm phong cách đường phố Âu Mỹ, cũng là sự gợi cảm cả đời này cô cũng không thể sở hữu.

Nhất là khi cô ta cầm một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ dáng dài, phả ra những làn khói trắng, trông hấp dẫn theo một cách riêng.

Khi có tiếng bước chân vững vàng từ bên trong vang lên, cô gái lập tức cười ỏn ẻn đón đợi.

Tang Hiểu Du vô thức định trốn qua một bên, nhường đường cho họ, có điều khi vô tình ngẩng đầu lên và nhìn thấy bóng hình cao lớn đi từ trong ra, bước chân của cô chợt khựng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cô bất giác cuộn chặt tay lại.

Người đó không phải ai khác, chính là Tần Tư Niên, vẫn là bộ trang phục màu xám, áo jacket kết hợp với quần dài mặc thoải mái. Đôi chân anh cực kỳ thẳng, ngũ quan sâu và tuấn tú, dáng vẻ lười biếng giống như một nam chính trên poster một bộ phim điện ảnh nào đó, gương mặt toát ra sự mê hoặc, cũng khó trách cô gái bên cạnh anh si mê đến vậy.

Tang Hiểu Du bỗng nhiên nhớ tới cảnh gặp nhau trong quán bar ở Lệ Giang.

Cô suýt thì quên mất, anh không chỉ là một bác sỹ cứu người, còn là Tần thiếu của thế giới ăn chơi!

Có điều lúc này, cô đã hoàn toàn không còn tâm trạng trêu chọc anh như trước nữa, ngược lại lòng chợt tắc nghẹn, nhất là khi cô gái kia gần như dính chặt vào lồng ngực anh.

Thấy cô dừng bước ở đó, người phụ nữ nhìn lướt qua cô, có chút ghen tức hỏi: "Tần thiếu, người quen sao?"

Tang Hiểu Du bất chợt nín thở.

Cô nhìn chằm chằm yết hầu gồ lên của anh qua khoảng không, bước chân như bị ai dùng phép thuật đóng đinh tại chỗ. Không hiểu vì sao, có một khoảnh khắc cô bỗng kỳ vọng ở anh một câu trả lời khẳng định, cho đến khi anh hạ giọng uể oải và lạnh lùng buông ra ba chữ: "Không quen biết!"

Tang Hiểu Du cảm giác lồng ngực càng thêm bí bách hơn, giống như có ai đó đang bịt miệng cô vậy.

Cô gái kia nghe xong lập tức yên tâm mỉm cười, khoác cánh tay anh đi qua, tiếng cười dịu dàng còn rơi lại: "Vậy chúng ta mau đi thôi, phòng đã đặt xong rồi, mọi người đều đang đợi đấy! Tần thiếu, người ta đã lâu lắm không được gặp anh rồi, lát nữa phải cùng em nói mấy lời thì thầm đấy nhé!"

"Không thành vấn đề!"

...

Cuộc đối thoại của hai người họ cứ xa dần.

Tang Hiểu Du bĩu môi, tóm lại cũng liên quan gì tới cô. Cô quay đi, cắm đầu đi vào nhà vệ sinh. Cô lần mò trong đó rất lâu mới trở ra. Cô tìm theo số phòng mà đám bạn đã đưa, đẩy cửa đi vào, bên trong đã sớm quẩy tung trời.

Nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức có bạn học tiến lên kéo cô tới bàn: "Cá nhỏ, cậu tới muộn rồi, mau lên, tự phạt một ly!"

Ngập ngừng giây lát, Tang Hiểu Du đành đón lấy ly rượu.

Cũng may ai cũng biết tửu lượng của cô không tốt, nên bên trong là bia chứ không phải rượu. Cô ngửa cổ uống cạn, không biết có phải vì uống vội không mà khi đặt chiếc cốc xuống, cô choáng váng ho sặc sụa, cảm giác tim gan đều cay rát.

Còn chưa kịp hoàn hồn lại, chiếc cốc trong tay lại được rót đầy.

Liên tục uống ba cốc, hình như vì hơi say, ánh sáng năm màu xanh đỏ trong phòng cũng ẩn hiện trong cốc. Trước mắt cô hiện lên cạnh tượng cô gái kia khoác cánh tay Tần Tư Niên thân mật rời đi, mãi không thể xua tan.

Lúc này cánh cửa được đẩy ra, có bạn học nữ khẽ kêu lên: "Xem ai đến kìa, anh bạn từ nước ngoài trở về!"

Tang Hiểu Du nghe xong, bỗng chốc nhíu mày.

Trì Đông mặc bộ vest hàng hiệu, có các bạn nam nữ đón vào tận trong. Cô bạn ngồi bên cạnh cô lập tức đứng lên, mờ ám trêu chọc: "Trì Đông, cậu còn không mau qua xem, Cá nhỏ nhà cậu sắp bị chuốc say rồi! Vị hôn phu như cậu chẳng ổn chút nào, mau qua cứu mỹ nhân đi chứ!"

Dưới lời hô hào của mọi người, Trì Đông bị đẩy ra trước mặt Tang Hiểu Du: "Cá nhỏ, em không sao chứ?"

Tang Hiểu Du nhíu mày: "Sao anh lại đến đây?"

Hôm nay ra cửa cô lại quên xem lịch vạn sự rồi, đầu tiên là gặp phải cầm thú trước cửa nhà vệ sinh, bây giờ lại nhìn thấy người càng không muốn gặp.

Bởi vì Trì Đông cúi thấp người trước mặt cô, cũng do ánh đèn khá tối, nên người ngoài nhìn vào sẽ ngỡ như họ đang thân mật chuyện trò. Có bạn học cười phá lên hỏi: "Đúng rồi Trì Đông, Cá nhỏ, bây giờ Trì Đông đã hiển hách về nước, hai người định khi nào làm đám cưới đây? Ngày xưa mình nhớ là đã hứa hẹn sau khi Trì Đông từ nước ngoài trở về, hai cậu sẽ kết hôn. Chúng mình đã chuẩn bị sẵn phong bì rồi đấy, chỉ đợi thông báo ngày tháng nữa thôi, đúng không mấy cậu!"

"Chính thế, chính thế!"

Các bạn học khác trong phòng đều hùa theo đùa giỡn.

Hồi học đại học, họ là cặp đôi khiến người ta ngưỡng mộ nhất, những bạn học ngồi đây đều đã chứng kiến toàn bộ con đường tình cảm của họ, lúc này đây vẫn không hề hay biết họ đã trở thành những người xa lạ thân thuộc nhất.

Nhìn Trì Đông cúi mặt, không có ý định giải thích, Tang Hiểu Du thẳng thừng ngẩng đầu lên nói: "Chúng tôi chia tay lâu rồi!"

Cô vừa nói xong, cả phòng bỗng chốc im phăng phắc.

Ai nấy đều nhìn họ bằng ánh mắt sửng sốt, ngơ ngác quay sang nhau không biết nên nói gì. Bầu không khí trong chốc lát trở nên rất ngượng ngập, cuối cùng phải có người cười phá lên xua tan sự gượng gạo ấy, chuyển chủ đề: "Hôm nay có thể lựa chọn nơi này, cũng là nhờ Trì Đông từ nước ngoài về. Nếu không với mức lương cơ bản của đám chúng ta, sao dám tiêu tiền ở đây chứ! Trì Đông nói rồi, tối nay chơi thỏa thích, toàn bộ chi phí cậu ấy chi!"

Tang Hiểu Du nghe xong, sửng sốt nhìn về phía Trì Đông.

Cô những tưởng chỉ là một buổi họp mặt bạn cũ đơn thuần, không ngờ người đứng phía sau lại là anh ta. Cô chỉ cảm thấy nơi đây càng thêm ngột ngạt, một giây cũng không thể ở lại thêm nữa, lập tức muốn rời đi.

Tang Hiểu Du nghĩ vậy và cũng làm vậy, cô thẳng thừng cầm túi xách đứng lên, giơ ly rượu trong tay về phía mọi người, uống nốt toàn bộ rồi đặt chiếc ly xuống bàn: "Ngại quá, mình bỗng dưng nhớ ra còn chút việc, mọi người từ từ chơi, mình đi trước!"

Nói xong, cô đi thẳng ra phía cửa.

Mấy bạn học thân thiết với nhau ra ngoài tiễn cô, hơn nữa cũng không hiểu rõ sự thật, chỉ nghĩ hai người họ đang hờn dỗi gì đó, có ý tốt muốn giảng hòa nên kéo cả Trì Đông theo.

Tang Hiểu Du từ trong phòng đi ra, không ngờ vừa ngẩng lên đã lại bắt gặp bóng hình cao lớn ấy xuất hiện trên hành lang trước mắt. Bên cạnh anh vẫn là cô gái dính sát với anh từ lúc ở trong nhà vệ sinh.

Lúc này, không chỉ là cô gái dựa vào ngực anh, một cánh tay của anh cũng đang khoác lên vai cô gái. Nơi cổ tay để lộ chiếc đồng hồ hàng hiệu, tầm mắt uể oải chỉ hờ hững lướt qua cô.

Có thể vì vừa nãy đi quá dữ dội, Tang Hiểu Du vừa phanh gấp, bước chân không cẩn thận chợt lảo đảo. Cô vội chống tay lên tường. Bên cạnh có người lập tức nói: "Trì Đông, còn không mau qua đỡ Cá nhỏ!"

Cô cúi đầu không chú ý thấy, đôi mắt hoa đào kia khi nghe thấy cái tên ấy lập tức nheo lại.

Tần Tư Niên vẫn chưa quên, buổi tối đó ở Lệ Giang, cô vừa khóc vừa cởi quần áo của anh, tưởng nhầm anh là người khác và nói: "Trì Đông, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì mà anh đối xử với em như vậy? Chẳng phải chúng ta đã hứa rồi sao, đợi tới ngày anh được điều về nước, chúng ta sẽ kết hôn? Vậy em cũng có thể cho anh, ngay bây giờ em sẽ cho anh được không, ngay lúc này được không..."

Tang Hiểu Du gạt tay Trì Đông chạm vào vai mình ra, khi ngẩng lên lần nữa thì cái bóng kia đã biến mất hoàn toàn.

Ra khỏi club, gió đêm mát mẻ phả tới, mấy lọn tóc mai bị thổi rối loạn. Trì Đông đã đánh xe tới, nhảy xuống xe: "Cá nhỏ, em uống nhiều rồi, để anh đưa em về nhé!"

"Không cần." Tang Hiểu Du từ chối, muốn tự đi sang lề đường bắt taxi.

Thật ra cô chỉ uống tổng cộng ba cốc bia, hơi choáng váng một chút chứ không gọi là say, ý thức vẫn rất tỉnh táo.

Nhưng mấy cô bạn khác ra tiễn cô lại trái phải khoác tay cô và nói: "Trời ơi Cá nhỏ, cậu uống rượu rồi một mình bắt xe về làm sao bọn mình yên tâm được! Trì Đông chưa uống ly rượu nào, để cậu ấy chở cậu về. Nhanh lên! Đừng quậy nữa, nghe lời!"

Họ không quan tâm, cứ thế nhét cô vào trong ghế lái phụ. Cửa xe đóng lại, Trì Đông nhanh chóng nhấn chân ga.

Chiếc xe đi rất vững vàng. Tang Hiểu Du quay đầu về phía cửa sổ, nhìn club càng lúc càng xa trong gương chiếu hậu, trong lòng lại nghĩ không biết lúc này Tần Tư Niên đưa cô gái đó đi đâu...

Sẽ tiếp tục đổi một nơi khác cao hứng hay tới thẳng khách sạn thuê phòng?

Tang Hiểu Du cảm thấy cảm giác bí bách kia lại tới rồi, như hình với bóng, dù có hít thở sâu kiểu gì cũng vô ích.

Cho tới khi club khuất dạng hoàn toàn, cô mới thu lại tầm nhìn, lạnh lùng nói với người bên cạnh: "Dừng xe ở phía trước!"

Ở trước mặt bao nhiêu bạn học, cô vạch trần sự thật hai người họ đã chia tay nhưng không công khai hành vi của anh ta với mọi người, không muốn tình hình trở nên khó quá xử. Dù sao cũng từng yêu nhau. Năm năm, tuy cô không thể tha thứ, nhưng cũng không muốn cả hai một mất một còn.

Trì Đông nhìn cô lo lắng: "Cá nhỏ, để anh đưa em về nhà an toàn..."

"Két!!!"

Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên.

Cả chiếc xe rung lên dữ dội, Tang Hiểu Du suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, hai tay nắm chặt dây an toàn, ngước lên nhìn qua cửa kính mui xe. Cô nhìn thấy một chiếc ô tô đen chắn ngang trước mặt, cánh cửa ghế lái bật mở, một bóng dáng thẳng tắp bước xuống.

Tần Tư Niên không đóng cửa xe mà đi thẳng về phía cô.

Trì Đông thấy vậy, bất giác đẩy cửa xe ra muốn lý luận cùng anh: "Anh lái xe cái kiểu gì vậy hả?"

Tần Tư Niên bỏ ngoài tai, không buồn liếc mắt, kéo thẳng cô sang xe bên này, hạ giọng quát: "Xuống xe!"

Tang Hiểu DU vốn dĩ cũng muốn Trì Đông dừng xe, nhưng đối diện với đôi mắt hoa đào đó, nhớ tới cảnh hơn một tiếng trước trong club anh lạnh nhạt nói không quen, cô cắn răng bướng bỉnh quay mặt đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận