Sắc mặt Lâm Tuyết như bị hỏa thiêu bốc lên hơi nóng, đôi mắt trong veo chứa đầy giận giữ trừng người đàn ông trước mặt, cô không nói được câu nào. Trong phút chốc cảm thấy mình suýt nữa bị biến thành bánh thịt mà sắc tâm của hắn vẫn không đổi!
"A!" Lương Tuấn Đào thích nhất là được trông Lâm Tuyết thanh lệ bị mình chọc cho tức giận không nói nên lời, hắn đúng là cứ thích trêu ghẹo cô. Nâng cái cằm xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Tuyết lên, Lương Tuấn Đào càng nhìn càng mê mẩn: "Vợ à, đừng có gấp, buổi tối anh nhất định cho em no bụng!"
Rốt cuộc cô không bình tĩnh được nữa, Lâm Tuyết lập tức nâng đầu gối định bụng hướng vào căn nguyên "Phát bệnh" của Lương Tuấn Đào cho một cước.
Hắn đương nhiên sẽ không để cô đạt được mục đích còn tiện thể kéo Lâm Tuyết vào ngực mình, nhân cơ hội thơm trộm cô một cái , xong xuôi đâu đấy , Lương Tuấn Đào mới quay đầu, không nhanh không chậm nhướng mày cười nói với người bên cạnh: "Mạc huynh, trong lúc nguy cấp đa tạ đã đắc lực tương trợ!"
Lúc này, Lâm Tuyết mới để ý, hóa ra Mạc Sở Hàn cũng đứng cạnh hai người bọn họ, đầu hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú bực bội trở nên xanh mét đáng sợ, một thân quân trang màu lục mê người cũng ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy vừa rồi Mạc Sở Hàn đã tiêu hao thể lực đến cỡ nào.
Nhìn quanh bốn phía, Lâm Tuyết kinh ngạc phát hiện ra bọt biển quân dụng đều được trải trên đất trong phạm vi 1km chung quanh bọn họ, từ lúc phát hiện dù nhảy của hai người quấn quanh nhau cho tới thời điểm tiếp đất bình an mới ngừng lại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, một km mặt đất đã đươc trải đệm bọt biển thật tốt, quả thực không dám tưởng tượng các chiến sĩ lại bằng cách nào làm được thế này hoặc phải nói là bằng cách nào Mạc Sở Hàn đã làm được như vậy.
Vươn tay lau bùn đất và mồ hôi dính ở thái dương, ánh mắt băng trùy của Mạc Sở Hàn hung hăng đảo qua Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đang ôm nhau ở cùng một chỗ, hắn không nói gì, xoay người bước đi.
Vân Thư Hoa vứt bỏ bơm phồng nhiệt, anh ta chần chờ đi tới vài bước, lo lắng hỏi Lâm Tuyết: "Em không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Tuyết vui mừng mỉm cười với anh, cô dịu dàng nói: "Thư Hoa, cám ơn anh!"
Bước chân đang rời đi của Mạc Sở Hàn thoáng bị kiềm hãm, mồ hôi đầm đìa trên thân thể hắn giống như nước lạnh trong tháng chạp rét đậm giội cả vào người, lạnh từ đầu đến chân, lạnh đến tận tim. Hắn và Lâm Tuyết thật sự đã biến thành tử địch, so với Vân Thư Hoa hắn cũng không bằng, ít ra Lâm Tuyết còn coi Vân Thư Hoa là một người bạn đáng tin cậy. Còn Mạc Sở Hàn hắn, trong mắt cô đã hoàn toàn lột xác thành ma quỷ.
Chuyện này có quan hệ gì sao? Mạc Sở Hàn căn bản không quan tâm! Nhưng tại sao trong lòng hắn lại khủng hoảng, luống cuống chua xót thống khổ như thể đột nhiên phát hiện ra mình đã mất đi toàn bộ sinh mệnh trân quý nhất. Thậm chí hắn còn không rõ vừa rồi bản thân mình đã làm gì? Những hành động này hoàn toàn là theo bản năng, Mạc Sở Hàn cũng không biết vì sao mình cứ liều mạng muốn cứu Lâm Tuyết đến thế? Chỉ biết rằng, hắn không thể để cho cô chết được, làm thế giống như đứng nhìn chính mình đang chết.
Mạc Sở Hàn nhịn không được ngoái đầu liếc nhìn bọn họ một cái, thấy Lâm Tuyết nghiêng người cùng Vân Thư Hoa nhỏ giọng nói gì đó, đôi mắt trong suốt như suối thanh lãnh sáng ngời, khí chất điềm tĩnh, thanh tao, lịch sự ngoài mềm trong cứng... Đáng tiếc, tất cả những thứ ấy không còn thuộc về hắn nữa!
Lại xoay người, bước chân của Mạc Sở Hàn có chút lảo đảo, hắn dùng tay áo quét qua thái dương, ngẩng đầu lần nữa đã thấy Thư Khả chạy tới.
"Sở Hàn, " Thư Khả quan tâm dùng khăn tay lau lau mồ hôi trên thái dương hắn, cô ta lo lắng hỏi: "Lâm Tuyết không sao chứ?"
So với Lý Văn San thì Thư Khả là thức thời hơn, biết rõ nam nhân thích người khéo léo nhu thuận, cô ta cũng không trái ý hắn
Mạc Sở Hàn miễn cưỡng gật gật đầu, hắn vươn tay kéo Thư Khả lại , "Anh hơi mệt , về trước thôi!"
*
Sau khi nhìn thấy Lương Tuấn Đào thuận lợi bung ra dù nhảy dự bị, trải qua chấn động, cảm xúc thay đổi lên lên xuống xuống, Lưu Mỹ Quân không chịu nổi nữa đã hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào nhận được tin này vội cùng nhau đến thăm hỏi Lưu Mỹ Quân, bất quá, chờ tới lúc hai người đến nơi, Lưu Mỹ Quân được quân y khám và chữa bệnh đã tỉnh dậy.
Thấy bọn họ xuất hiện, bà vịn tay Thẩm Doanh Doanh đứng lên, chờ Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào đến gần, Lưu Mỹ Quân giơ tay quăng một cái tát vào mặt Lâm Tuyết, giận dữ trách mắng: "Đồ sao chổi, Tang Môn thần(1)!"
Lâm Tuyết không tránh né cũng không cãi lại, cô im lặng chịu đựng để mặc Lưu Mỹ Quân đánh chửi. Dù sao chính mình hại người ta suýt nữa mất đi con trai, để bà phát tiết lửa giận một chút cũng là chuyện nên làm.
Lương Tuấn Đào không ngờ mẹ mình đột nhiên sẽ đánh Lâm Tuyết, hắn bảo hộ cho cô, không vui trừng mắt với Lưu Mỹ Quân : "Mẹ, rõ ràng cô ấy con dâu của mẹ, không phải con chó nhỏ chúng ta nuôi trong nhà để lúc tức giận có thể tùy ý đá cho hai phát !"
"Cô ta sánh được với con chó nhà chúng ta sao? Chó còn biết bảo vệ chủ, cô ta thì chỉ biết gây tai họa cho con!" Lưu Mỹ Quân nghiêm khắc tuyên bố: "Không được, chuyện hôn nhân này phải tính lại lần nữa! Nghe nói cô ta cầm tinh con dê, tương khắc với con. Còn ngày sinh tháng đẻ cũng không biết có khắc chết con không nữa, cứ đăng ký qua loa như vậy, rất là không ổn!"
"Đúng vậy! Hôn nhân là chuyện đại sự sao có thể qua loa được chứ? Cũng may còn chưa chính thức cử hành hôn lễ, cho dù lĩnh giấy hôn thú rồi vẫn có thể làm thủ tục ly hôn, không có gì phiền phức hết!" Thẩm Doanh Doanh vừa nghe thấy Lưu Mỹ Quân có ý định bỏ rơi Lâm Tuyết, tinh thần cô ta rất phấn chấn , liền tích cực ở bên cạnh phụ họa: "Ngộ nhỡ sau khi kết hôn phát sinh phiền toái lớn hơn nữa thì hối hận cũng đã muộn."
Lương Tuấn Đào nheo mắt hỏi cô ta: "Tôi hối hận hay không mắc mớ gì tới côi? Cô có tư cách can thiệp vào chuyện nhà tôi sao?"
Thẩm Doanh Doanh nhất thời kích động , khiếp vía nói: "Lương ca ca, em chỉ muốn tốt cho anh thôi."
"Cút ngay!" Lương Tuấn Đào rống lên với Thẩm Doanh Doanh, đồng thời hắn cũng cảnh cáo Lưu Mỹ Quân: "Hôn sự của con do bản thân con quyết định, con mẹ nó chứ, đừng ai rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!"
"A!" Lưu Mỹ Quân giận đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu lần hai, bà chỉ có thể vịn vào Lương Trọng Toàn rơi lệ: "Lão Lương, ông xem cái thằng nghịch tử này..."
Lương Trọng Toàn vừa vặn hoà giải, ôn hòa khuyên nhủ: "Con cái đều có phúc của chúng nó, đừng can thiệp nhiều, để tùy nó đi."
Lưu Mỹ Quân cũng biết ầm ĩ lớn chuyện đối với mình không có gì tốt, sẽ chỉ làm con trai càng ngày càng lạnh nhạt với mình hơn, bà vừa ủy khuất vừa oán giận nói với chồng mình: "Tôi chỉ là... dạy dỗ con dâu, nó cứ như vậy không nể mặt tôi. Đồ xú tiểu tử vô lương tâm, cưới vợ về là quên mẹ..."
Hai vị lão thủ trưởng Lương Đống và Lãnh Lệnh Huy hai vị cũng cùng qua đây, thấy tình cảnh này biết Lương Tuấn Đào gặp chuyện khó khăn đang buồn bực. Lương Đống đối với con dâu khuyên giải sâu sắc: "Mỗi vị quân nhân từ lúc khoác quân phục lên người đã luôn phải chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh vì Tổ quốc. Bất kể là thực chiến hay diễn tập, nguy hiểm ngoài ý muốn không đâu không có. Lần này con có thể trách tội Lâm Tuyết , lần sau thì sao? Con là con dâu Lương gia, phải học được sự khoan dung và thông cảm. Đứa nhỏ Lâm Tuyết này ta quan sát lâu rồi, cảm thấy các phương diện của con bé cũng không tồi. Chuyện lần này là ngoài ý muốn, tin rằng dạy bảo qua một lần, nó sẽ không mắc phải sai lầm giống nhau."
Trong lòng Lâm Tuyết rất cảm động, đối với vị lão nhân hiền lành lại thông thái này, cô tràn ngập tôn kính và lòng biết ơn, đôi mắt trong trẻo tràn ra giọt lệ, Lâm Tuyết nhợt nhạt nhướng môi, cô không nói gì cả, chỉ hướng lão nhân trang trọng đánh tay chào theo nghi thức quân đội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...