Bước đến gần anh, hai mắt nhìn nhau, cô vội vàng tránh né.
" Xin lỗi, để anh chờ lâu." Tống Khinh Ca phát hiện, từ trường xung quanh anh quá mạnh mẽ, cô cứ đứng trước mặt anh là hô hấp có phần không ổn.
" Không phải lâu mà là rất lâu." Đại Boss thay đổi thái độ, bớt lạnh đi một chút, hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, giọng nói ôn hòa: " Nếu như cô thực sự muốn xin lỗi, chi bằng mời tôi ăn cơm?"
" Được." Tống Khinh Ca có chút giật mình, trước đây mỗi lần hai người gặp mặt thường là anh gươm, tôi kiếm, sẵn sàng giao chiến, thế nhưng mới vừa rồi, sao cô lại có cảm giác.. khó nói quá đi.
Tại bãi đỗ xe của khách sạn.
Hai người bước đi song song, đều trầm mặc, không khí có chút hơi gượng gạo, cô liền lên tiếng phá vỡ trầm mặc: " Anh muốn ăn gì?"
" Để tôi suy nghĩ đã." Anh nói.
Tống Khinh Ca không lên tiếng, đợi anh quyết định.
Đi rất nhanh đã đến trước xe, cô hỏi: " Anh nghĩ ra chưa?"
" Vẫn chưa nghĩ ra."
" Ra quán ăn rồi chọn sau cũng được." Tống Khinh Ca nói, thực ra, cô cũng không biết nên ăn gì. Đối với cô, nhìn thấy cơm là muốn ăn, ăn món gì không quan trọng, quan trọng là đi ăn cùng ai.
" Tôi không phải có ý này." Anh nghiêm túc nói.
" Vậy anh có ý gì?" Cô tò mò hỏi lại.
" Tôi đang suy nghĩ." Đại Boss nghiêng người nhìn cô, trong giọng nói lại nổi lên vài tia trêu chọc: " Trong thành phố nhà hàng nào đắt nhất?"
Nói xong, hai người cùng cười.
Không khí, rất dễ chịu.
--
Bên ngoài những hạt tuyết bay bay, khí lạnh bao chùm.
Cuối cùng, bọn họ tìm đến một nhà hàng nổi tiếng với các món súp.
Cô liếc nhìn thực đơn, chợt nhớ ra anh mới xuất viện, vì vậy gọi mộtmón súp, sau đó hỏi anh: " anh muốn ăn món gì?"
" Chọn theo ý cô đi." Anh từ từ nâng ly trà lên, uống.
Có chút khó hiểu.
" Cố tổng.." Tống Khinh Ca cầm cái ly trong tay: " Sao anh xuất viện nhanh vậy?" Cô nhớ rõ, hôm qua nhìn anh nằm trên giường bệnh sắc mặt rất tiều tụy.
" Sáng sớm ngày mai tôi có chuyến bay đến Úc." Đại Boss nói.
" À." Tống Khinh Ca uống một hớp nước, nhẹ nhàng nói: " Công việc rất quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém." Tập đoàn ZK lớn như vậy, nghe nói các công ty con ở khắp nơi trên thế giới, xuất ngoại đối với anh chắc là chuyện thường ngày, như cơm bữa. Nhưng anh vừa mới xuất viện đã muốn ra nước ngoài, cơ thể đã khỏi hẳn chưa? Liệu có thích nghi với môi trường mới không?
" Không phải vì công việc." Anh nói: " tôi qua đó để đón lễ giáng sinh."
Tống Khinh Ca liếc anh một cái, mi cong nhanh chóng rũ xuống, uống một chút nước để che dấu tâm tình: " anh qua thăm bạn gái à?" Vừa nói dứt câu, cô mới phát hiện mình lỡ lời. Anh có bạn gái hay không? Liên quan gì đến cô?
Anh nhìn cô, trong mắt sâu thẳm ẩn dấu tình cảm.
Thật may, lúc này một nồi canh được mang tới, Tống Khinh Ca cầm chiếc đũa, cố tình mời: "Thơm quá, Cố tổng, ăn thôi."
" Mẹ tôi ở bên Úc." Đại Boss nói: " Tôi qua đó đón giáng sinh với bà."
Không hiểu sao, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Đại Boss nói tiếp: " Đến tết nguyên đán, tôi sẽ trở về."
Cô cúi đầu ăn súp, làm bộ không nghe thấy.
Bữa tối, mặc dù hai người nói chuyện không nhiều nhưng không khí đã vui vẻ hơn.
Hóa đơn thanh toán được đưa tới, anh cầm lấy.
" Hôm nay là tôi mời mà." Cô với tay, giật lấy hóa đơn.
Đại Boss nghiêng người nhìn cô: " Lần đầu cùng nhau ăn cơm, sao lại để phụ nữ mời được." Anh tự nhiên cầm tay cô, lấy hóa đơn ra: " Lần sau cô mời."
Bàn tay của anh rất ấm áp, cô như bị điện giật, liền vội rụt tay về.
Chưa ra khỏi quán ăn thì chuông điện thoại của Tống Khinh Ca vang lên, là thím Cẩm gọi đến, giọng nói có chút gấp gáp: " Đại tiểu thư, cô đang ở đâu?"
" Tôi ở bên ngoài." Tống Khinh Ca nhìn ngoài trời, tuyết rơi ngày mộtdày, đường đi dường như bị che phủ bởi tuyết: " Bây giờ tôi về."
" Lão Chung vừa quay về, nói rằng phía bên này cầu Tử Tinh xảy ra tai nạn giao thông, đang bị chặn lại, đoán chừng chưa thể thông đường ngay được." Thím Cẩm lo lắng nói. Cầu Tử Tinh là con đường duy nhất để về biệt thự của Tống gia.
" Thời tiết lạnh như vậy, đại tiểu thư, cô đừng tự lái xe, trước hết hãy tìm một chỗ ấm áp đợi, chờ thông đường tôi nói Lão Chung đến đón cô."
Tống Khinh Ca có chút buồn bực.
" Sao thế?" Đại Boss hỏi.
" Không sao." Cô cất điện thoại đi.
" Tôi đưa cô về nhà."
" Được." Cô nói địa chỉ nhà Hứa Uyển cho anh.
Đại Boss kinh ngạc: " cô mới chuyển nhà sao?"
Tống Khinh Ca cầm dây an toàn thắt vào, thuận miệng nói: " đây là nhà bạn tôi."
Sắc mặt Đại Boss không được tốt: " Tại sao không về nhà cô?"
Cô hơi ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ của anh, hình như lại chuẩn bị thay đổi tâm tình, vừa rồi rất tốt đừng nói là bây giờ.., cô vội vàng nói: " là bạn cùng phòng thân thiết của tôi."
Mưa tuyết, xe vốn đã phải đi chậm, lại thêm kẹt xe, khi đến được nhà Hứa Uyển thì cũng đã 10 giờ tối.
Cô nói cảm ơn rồi bước xuống xe, chùm kín áo khoác ngoài, đi vào tiểu khu. Vào đến cửa cổng cô cố gắng nhịn ý nghĩ quay đầu lại nhìn anh, sau đó bước vào thang máy.
Cô nhấn chuông cửa nhiều lần, nhưng thật lâu vẫn không có người ra mở cửa.
Tống Khinh Ca không thể làm gì khác ngoài việc gọi điện thoại cho Hứa Uyển.
" Khinh Ca?" Giọng Hứa Uyển hơi lạ lạ.
" Cậu chừng nào thì về nhà?"
" Mình.. tối nay không về nhà." Giọng nói của Hứa Uyển có chút đè nén, sau đó điện thoại bị ngắt.
Làm sao bây giờ?
Chỉ có thể ở tạm khách sạn.
Cô vội vã đi xuống lầu, bên ngoài gió tuyết bay bay, từng cơn gió táp thẳng vào người khiến cô run rẩy, cô phát hiện chiếc xe Bentley vẫn còn dừng ở đó.
Cô dừng chân.
Lúc này, đã muộn rất khó bắt xe.
Vì vậy, cô xoa xoa hai tay, liều mạng đi tới mở cửa xe ra.
Khi Đại Boss nhìn thấy cô, thì cô đã ngồi vào ghế lái phụ: " Cố tổng, có thể đưa tôi đến khách sạn gần đây không?"
Đại Boss dừng hình, đáy mắt sâu thẳm nhìn cô.
Anh có thể hiểu là cô đang dụ dỗ anh không?
Ách!
Tống Khinh Ca đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng ở trên xe này, cô quyến rũ anh, dụ dỗ anh đi thuê phòng, nhìn dáng vẻ anh lúc này, sợ anh lại hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: " Người nhà của tôi gọi điện nói con đường về nhà đang xảy ra tai nạn, kẹt xe không qua được."
Đại Boss vô cùng khó chịu, thần sắc có chút lúng túng.
Cả quãng đường không khí vô cùng trầm mặc.
Cuối cùng cũng đến khách sạn.
Thế nhưng, khi vừa mở cửa xe, nhìn tên khách sạn, đầu cô đầy vạch đen. Bởi vì, buổi tối hôm đó, cô quyến rũ anh, anh cũng đưa cô tới khách sạn Ôn Tuyền này.
" Sao còn không đi vào đi?" Đại Boss hỏi, ở bãi đậu xe gió lạnh thổi, khiến cô có chút ngây người. Thấy cô không động, anh liền dắt tay cô định đi vào.
Tống Khinh Ca giả bộ như không có chuyện gì, cô thu tay lại đút vào trong túi áo: " Cố tổng." Hỏng bét rồi. Anh chắc chắn là đang hiểu lầm. Haizz! Cô thấp thỏm lo lắng nói: " Để tự tôi đi vào, tạm biệt."
Nói xong, cô quay người sải bước đi vào đại sảnh của khách sạn, tốc độ kia, còn hơn là chạy.
Nhìn bóng dáng chốn chạy kia, Đại Boss có chút mất mát, anh cười khổ: chẳng lẽ anh kém như vậy sao? Để cho cô tránh còn không kịp?
Bên ngoài khách sạn gió tuyết thổi, rất lạnh. Anh trở lại trong xe, mới vừa lái xe đi thì chuông điện thoại vang lên, là cô gọi: " Cố Tổng, làm phiền anh giúp một chuyện.."
Đại Boss phanh gấp, sau đó quay đầu xe, một lần nữa lái vào bãi đỗ xe.
Khi cánh cửa cảm ứng ở đại sảnh khách sạn mở ra, anh liền nhìn thấy cô đứng ở phía quầy lễ tân, nhìn thấy anh, cô vẫy vẫy: " Ở đây."
" Cố Tổng, chào ngài." Mấy cô lễ tân nhìn thấy Đại Boss mỉm cười, cung kính chào anh.
Tống Khinh Ca kinh ngạc, anh là khách quen ở đây sao? Cũng đúng, kiêu ngạo như anh, dáng dấp lại đẹp mắt, mấy cô lễ tân ấn tượng khó phai là đúng rồi.
Nhìn anh, cô liền nói: " chứng minh thư của tôi bị rơi mất, vẫn chưa đi làm lại.." không có chứng minh thư, người lễ tân kia từ chối, không cho cô mượn phòng: " anh có thể cho tôi mượn của anh để đăng ký không?"
Một cô lễ tân chăm chú nhìn họ, sau đó ý thức được điều gì, lập tức nói: " Cố tổng, xin lỗi ngài, chúng tôi không biết vị tiểu thư này là bạn của ngài." Cô ta liền sửa lỗi: " Tôi sẽ tìm cho cô ấy một phòng ngày bây giờ."
" Không cần." Mặt Đại Boss không có chút biểu cảm nào. Anh vẫn còn nhớ, vừa rồi bộ dạng Tống Khinh Ca vội vã chạy trốn.
Ách? Tống Khinh Ca không hiểu ý anh, nhướng mày nhìn anh. Vừa đúng, anh cũng nhìn cô: " Đi thôi." Dứt lời, bước chân thon dài, ưu nhã hướng về phía hành lang bước đi.
Anh có ý gì thế?
Cô sải bước, đuổi theo: " Không mượn phòng, tôi ngủ ở đâu?" Chân anh dài, bước đi nhanh, Tống Khinh Ca chân trái hơi đau, lại đi giày cao gót, không theo kịp bước chân anh.
" Ngủ phòng của tôi." Đại Boss không quay đầu lại, nói.
Ách! Tống Khinh Ca cau mày, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, cô dừng lại.
Đại Boss phát hiện người phía sau không theo kịp, liền quay đầu lại: " Nếu như cô muốn ngủ ở đầu đường xó chợ, tôi cũng không phản đối."
Tự nhiên anh rất muốn trêu chọc cô. Thực ra thì, anh đối với cô hoàn toàn không có sức miễn dịch. Tối nay có cô ở bên cạnh, anh đã khắc chế bản thân mình, nhịn không chạm vào cô, xóa đi ý nghĩ muốn hôncô. Vừa rồi, cô chạy trốn anh, anh cũng đã kìm nén không bước theo vào mà định lái xe đi, nhưng cô lại gọi điện thoại.. cô tối nay là tự động đưa đến cửa.
Anh đang dọa nạt cô! Cô mím môi, cảnh giác nhìn anh.
" Tối nay nhiệt độ ngoài trời chắc là dưới 10 độ, nếu như ở bên ngoài ngủ một đêm, sáng mai.." Anh quan sát cô bộ dạng lưu manh nói: " Có lẽ cô biến thành một tảng băng xinh đẹp."
Tống Khinh Ca tức giận. Thì ra, tối nay anh dịu dàng, tao nhã, lễ độ chẳng qua là ngụy trang. Sợ rằng, bây giờ mới là bộ mặt thật của anh.
Hừ! Nghĩ đến đó, cô liền xoay người rời đi.
" Cô đi đâu vậy?" Đại Boss không ngờ cô đi, liền đuổi theo. Anh không nói đùa, tối nay bên ngoài nhiệt độ xuống dưới 10 độ thật.
" Tôi đi thuê phòng khác." Cô buồn buồn, lơ đãng đáp lại.
" Tôi không nói." Đại Boss tự tin: " Tiếp tân sẽ không cho cô thuê phòng."
Tống Khinh Ca tức giận, chẳng lẽ ngoài nơi này, cô không có chỗ nào đi sao? Cô lấy điện thoại di động ra: " Lão Chung, tôi ở.." Lời còn chưa nói hết, điện thoại di động của cô bị anh đoạt lấy.
Cô muốn cướp lại điện thoại, nhưng anh lại cao hơn cô một cái đầu, cô kiễng chân, tay vẫn không chạm tới điện thoại, nhưng lại thuận lợi để anh áp sát vào vách tường hành lang.
Gần trong gang tấc, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Cảm giác trái tim như muốn nhảy lên đến cổ họng, cô nghiêng người tránh, nhưng không ngờ nhìn thấy ở phía xa mấy người lễ tân đang nhìn, cô lúng túng: " bên kia có người đang nhìn.."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...