Khẩu Thị Tâm Phi Full

Một màu đen kịt.

Lăng Phi nửa dựa thạch bích mà ngồi, trong tay cầm một trường kiếm sáng loáng, đang mượn ánh sáng nhạt của thạch anh để chà lau mũi kiếm. Khoé mắt hơi hơi nhìn lên, bên môi mỉm cười tựa tiếu phi tiếu, biểu hiện chuyên tâm tột cùng.

Thanh kiếm là vũ khí của Luyện Thiên Sương.

Bất quá từ khi bị Lang Phi gạt lấy, hắn liền không muốn trả lại, ngược lại quang minh chính đại lấy làm của riêng.
1

Mà Luyện Thiên Sương cũng chưa từng mở miệng đòi lại, y như ngầm thừa nhận ý kiến "tín vật định tình", một tay đặt trên hông Lăng Phi, tay kia chơi với những sợi tóc bị vướng của hai người, lẳng lặng nhìn hắn lau kiếm, mặt bởi vì nhiệt ý mà âm thầm nóng lên.

Dù sao cũng quá mức phóng túng rồi.

Tuy sơn động này như mê cung thông thường, khắp nơi đều có cự thạch cản đường, đám người Bạch Hổ hẳn là không nghe thấy được cái gì, nhưng vẫn có chút lúng túng. Hắn chỉ ở cùng với Lăng Phi, liền mất hết lý trí, thậm chí biến trở về nguyên hình... Chậc, thật là thất sách!

Luyện Thiên Sương một bên thầm mắng mình, một bên đưa tay chọc chọc gò má Lăng Phi, giọng nói không được tự nhiên hỏi: "Uy, thân thể ngươi không sao chứ? Có muốn ta thấy ngươi tỷ thí với Bạch Hổ..."

Lời còn chưa dứt, Lăng Phi đã đưa đầu tới hôn hắn một ngụm, cười nói: "Sao thế? Sợ ta sức lực không đủ? Tinh thần ta rất sảng khoái, có muốn thử thêm lần nữa không?"

Luyện Thiên Sương lập tức trợn mắt.


Lăng Phi liền không trêu hắn nữa, cười ha ha quay đầu lại, tiếp tục lau kiếm.

Luyện Thiên Sương lặng yên trong chốt lát, nắm tay Lăng Phi, lại hỏi: "Ngươi nói, Bạch Thất Mộng sẽ chấp nhận đánh cược trận này không?"

Lăng Phi nheo mắt lại, đưa tay phủi mũi kiếm, nhàn nhạt trả lời: "Họ Bạch chỉ có cách này thôi, dám không chấp nhận sao?"

Giọng nói hắn rất yên ổn, nhưng nhìn vẻ tự tiếu phi tiếu của hắn, rõ ràng là nắm chắc phần thắng.

Luyện Thiên Sương thầm giật mình, nhất thời ngơ ngẩn.

Lúc trước hắn nghe Lăng Phi nói vậy, chỉ coi là hống, đùa cùng với dỗ ngon dỗ ngọt mình, vẫn chưa để trong lòng. Nhưng bây giờ xem biểu tình Lăng Phi, thật giống như tính trước kỹ càng.

Hắn dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?

Chẳng lẽ còn có đòn sát thủ gì?

Luyện Thiên Sương cực kì hiểu rõ bản tính Lăng Phi, tâm tư của hắn rất sâu, một việc đơn giản cũng có thể quanh quẩn trên mười bảy mười tám cái khúc cong, không làm được lại cố tình gạt hắn.

Đang nghĩ ngợi, Lăng Phi đã đem trường kiếm thu vào, quay đầu cười nói: "Thời điểm không sai biệt lắm, chúng ta đi gặp Bạch Thất Mộng đi a!"

"A? Hảo."

Luyện Thiên Sương gật đầu, muốn đỡ Lăng Phi đứng dậy, nhưng Lăng Phi di chuyển rất nhanh, trước một bước đứng lên, ngược lại hướng hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu xà."

Trong ánh sáng yếu ớt, hắn nghiên đầu cười, trong con ngươi đen bồn bề sóng dậy, thật là mi mục như họa(đẹp như tranh vẽ), thần thái phấn chấn.

Luyện Thiên Sương rốt cuộc biết tại sao lúc trước Bạch Thất Mộng lại xem ngây người, bởi vì chính hắn cũng xem ngây ngẩn, không tự kìm chế được bắt lấy tay Lăng Phi, tâm rung động không ngừng.

Bất quá... Vẫn cảm thấy kì quái...

Bạch Thất Mộng từng nói, Lăng Phi vì phát động Tà Quỷ trận mà tổn hại nhất hồn nhất phách.

Mà hắn mặc dù không có nặng lực nhìn thấu hồn phách, nhưng cũng có thể nhìn ra khi đó khuôn mặt Lăng Phi tái nhợt, hầu như ngay cả đứng cũng không vững. Tại sao chỉ qua mấy giờ ngắn ngủi, người trước mắt lại khôi phục tinh thần? Thậm chí ngay cả vết thương trên đùi, cũng tựa hồ không trị mà lành rồi.


Dù thế nào cũng sẽ không phải là lặng lẽ hút tinh khí của hắn chứ!?
7

Luyện Thiên Sương càng nghĩ càng nghi hoặc, ngay sau đó bỗng nhiên nhớ lại, từ khi gặp lại đến giờ, Lăng Phi cũng chưa từng nhắc tới Lăng tiểu quai dù chỉ một lần. Hắn yêu thương tiểu quỷ đó như vậy, lẽ nào thật không lo lắng?

Luyện Thiên Sương nhớ tới hắc ảnh giúp hắn chăm sóc cho tiểu quai, mí mắt bỗng nhiên nhảy một cái, trong đầu một ý niệm mơ mơ hồ hồ chợt lóe lên.
3

Đáng tiếc trong lòng hắn rất loạn, chưa lý giải được đầu mối, đã đi theo Lăng Phi vòng qua loạn thạch, sau một trận thất quải bát loan(bảy quẹo tám rẽ), đi tới trước mặt Bạch Thất Mộng. 

Bạch Thất Mộng bình tĩnh đứng ở nơi đó, chiết phiến(cây quạt giấy) đong đưa,vẫn phong lưu phóng khoáng, dáng dấp phóng khoáng ngông ngênh. Nhưng hai tiểu nha đầu bên cạnh hắn rất khẩn trương, bày ra tư thế như lâm đại địch, chuẩn bị tùy thời ứng chiến.

Lăng Phi vừa nhìn đã biết bọn họ đã làm quyết định, nhưng vẫn chấp tay, cười híp mắt hỏi: "Bạch Hổ đại nhân đã suy xét như thế nào?"

"Các hạ nói đánh cược rất có ý tứ, nhưng có thể thêm một điều kiện không?"

"Hả? Điều kiện gì?"

Bạch Thất Mộng chuyển động cặp mắt đào hoa xinh đẹp, ánh mát đảo một vòng trên người Lăng Phi và Luyện Thiên Sương, giọng nói ngả ngớn tột cùng: "Nếu ta có thể thắng được, không biết có thể may mắn ôm mỹ nhân về không?"

Lời nói vừa thoát ra, tất cả mọi người ở đó đều cương lại.

Nhìn thái độ cợt nhả của Bạch Thất Mộng, sợ rằng ôm một mỹ nhân còn chưa đủ, tốt nhất là có thể trái ôm phải ấp, hưởng nhất tề chi phúc(cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu).


Thật sự khốn kiếp.

Mặt Luyện Thiên Sương hơi biến sắc, liền nghĩ vẩy cốt tiên tại chỗ, bất quá Lăng Phi lại đè tay hắn xuống, cười nói: "Bạch Hổ đại nhân thân là thần thú của Thiên giới, chuyện đã đáp ứng, nói rồi sẽ không đổi ý."

"Đây là điều đương nhiên, ta ở trước mặt mỹ nhân, cho đến nay chưa bao giờ nói dóc."

"Nếu như ta thắng..."

Bạch Thất Mộng nhíu nhíu mày lại, thong thả ung dung phe phẩy chiết phiến, đầy mặt khó xử nói: "Ta cũng sẽ tuân thủ ước định, tận lực đè xuống chuyện này, đảm bảo các ngươi một nhà bình an."

"Như vậy, thì xin đa tạ Bạch Hổ đại nhân rồi."

Lăng Phi cười tủm tỉm thi lễ, chờ tới khi nói xong chữ cuối, cũng là thần sắc không thay đổi, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, "Bá" một cái rút kiếm chỉ vào Bạch Thất Mộng.

Chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng quanh thân hắn đột nhiên vọt lên hàn khí, phảng phất như đao kiếm lợi hại nhất, khiến lòng người phát lạnh, sởn tóc gáy.

"Ngươi...Sao có thể..." Tuy là Bạch Thất Mộng thân kinh bách chiến(trải qua trăm trận chiến), cũng không khỏi lùi sau một bước, bật thốt lên, "Ngươi vì phát động Tà Quỷ trận, đã hôn tổn nhất hồn nhất phách, vì sao..."

Vết máu trên người Lăng Phi chưa được lau sạch, khuôn mặt phổ thông như trước, nhưng nay thần thái và tư thế giơ kiếm mà đứng, chỗ nào giống một người hồn phách không được đầy đủ? Chỉ thấy hắn rung cổ tay, trên mũi kiếm lập tức hiện lên lam quang mờ ảo, câu môi mỉm cười nói: "Ai nói cho ngươi hay... Ta đã tán đi nhất hồn nhất phách rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận