Khẩu Thị Tâm Phi Full

Luyện Thiên Sương nghe được giật mình, mặt đỏ lên, mở miệng liền mắng: "Nói bậy!"

"Rõ ràng là dỗ ngon dỗ ngọt mới đúng." Lăng Phi hì hì cười, tiếng nói ôn nhu động nhân, "Sao? Ngươi không thích nghe sao?"

Luyện Thiên Sương thầm giật mình, đột nhiên im lặng.
1

Hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nhân loại này, nhưng khi nhìn thấy, ngược lại không thể nói ra, chỉ nghiêng người về phía trước, chậm rãi hôn lên môi Lăng Phi.

Miệng hắn phảng phất còn mang theo mùi máu tươi.

Luyện Thiên Sương nhớ tới khi sơn băng địa liệt, trong chớp mắt đó hắn nghĩ rằng mình sẽ mất đi Lăng Phi, thân thể lần nữa phát run, không khỏi ôm chặt người trong lòng, đầu lưỡi linh xảo cạy ra hàm răng hắn, hầu như thô lỗ chà đạp.

"Đừng... tiểu xà..."
2

"Câm miệng!"
1

"Vâng."
2

"Nhắm mắt lại!"


"..."

Mặt Luyện Thiên Sương đỏ tươi, biểu tình vô cùng không được tụ nhiên, thắng đến Lăng Phi ngoan ngoãn khép lại hai mắt, mới hôn tiếp hắn. Cuối cùng, hắn hơi hơi hổn hển thở dốc, lại đem môi tiến đến bên tai Lăng Phi, thanh âm có chút cứng ngắc, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Lăng Phi, ta thích ngươi."

Lần thứ ba.

"...Thích ngươi."

Lần thứ tư.

"...Thích..."

Lần thứ năm.

Luyện Thiên Sương không nhớ hắn đã nói chứ đó bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy cơ thể từ từ nóng lên, máu huyết đang sôi trào, trong tâm đều là khát vọng đối với người kia.

Mà Lăng Phi cũng đã mở hai mắt rãi, con ngươi đen sâu không thấy đáy trực câu câu chăm chưa nhìn hắn, bên môi ẩn chứa tình mỉm cười, dụ dỗ hắn hôn lên.

"Đồ đần, ta cũng thích ngươi nha."

Một câu nói thật đơn giản, trong nháy mắt đánh nát lý trí Luyện Thiên Sương.

Nụ hôn nhẹ nhàng không ngừng hạ xuống, từ khoé mắt đến bên tai, sau đó theo cái cổ trắng nõn đi xuống.

Vừa kịch liệt, vừa triền miên.

Hầu như đem hai người cùng hoà tan.

Lưng Lăng Phi dựa vào thạch bích, cơ thể hơi đau, hai tay lại ôm vai Luyện Thiên Sương, không tự kiềm nén được bắt đầu đáp lại nụ hôn của Luyện Thiên Sương.

Thời gian không đúng.

Địa điểm càng không đúng.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác không dừng được.

Bốn phía yên lặng, thiên địa to lớn, phảng phất chỉ còn lại nhịp tim của hai người họ.


Khi tay Lăng Phi kéo ra xiêm y Luyện Thiên Sương, cực kỳ không đúng đắn theo vòng eo của hắn tuột xuống, Luyện Thiên Sương mới hơi tỉnh táo lại, cắn một cái ở trước ngực Lăng Phi, khàn giọng hỏi: "Ngươi không phải còn muốn cùng Bạch Thất Mộng quyết đấu sao?"

"Không sao cả," Lăng Phi chớp mắt một cái, mập mờ liếm vành tai Luyện Thiên Sương, cười khẽ nói: "Ta đã thắng cược, chẳng lẽ còn sợ hắn sao?"

Trong lúc nói chuyện, tay cũng không dừng lại, lòng bàn tay nóng rực rất nhanh đã nắm lấy phân thân hơi ưỡn lên của Luyện Thiên Sương.

"Đừng..."

Luyện Thiên Sương kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lập tức nhẹ nhàng ngã lên người Lăng Phi.

Lăng Lhi nhân cơ hội hôn hắn một ngụm, cà cà chân hắn, hàm hồ than: "Tiểu xà, tiểu xà, ngươi cũng sờ sờ ta..."

Nghe vậy, Luyện Thiên Sương tức giận trừng hắn, mặt đỏ lên rõ rệt, nhưng hạ thân yếu ớt của hắn bị Lăng Phi có kỹ xảo xoa nắn, khoái cảm mãnh liệt theo lưng vọt lên, tay chân vừa tô vừa nhuyễn, căn bản không thể giãy dụa thoát.

Không lâu sau, tay hắn không còn bị chế ngự, nhẹ nhàng đụng vào vật cứng nóng rực ở bắp đùi.

"Ân...tiểu xà..."

Lăng Phi lại kêu một tiếng, đáy mắt phút chốc hiện lên thủy quang, gian nan di chuyển thắt lưng, cằm lấy tay Luyện Thiên Sương vuốt ve phân thân của bản thân.

Hai người rất nhanh cồn thành một đoạn, quần áo sớm đã loạn không thể hình dung, hai chân quấn quýt lấy nhau, hạ thân càng dính chặt, ẩm ướt một mảnh, thậm chí nghe thấy tiếng nước yêu mị.

Luyện Thiên Sương cắn răng, cảm thấy càng nhiều nhiệt lưu vọt xuống bụng, những chỗ bị Lăng Phi đụng vào lúc nào cũng như bị thiêu đốt.

Thình thịch.

Tiếng tim đập càng ngày càng kịch liệt.


Luyện Thiên Sương cắn môi Lăng Phi, nghe tiếng thở dốc trầm thấp của người dưới thân, đột nhiên toàn thân run lên, có dính dịch thể vật thể cao trào vào tay Lăng Phi.

Trong đầu trống rỗng.

Chờ lúc phục hồi tinh thần lại, hạ thân đã biến trở về đuôi rắn.

"Tiểu xà?" Lăng Phi vẫn còn đắm chìm trong bể dục, cũng không hay Luyện Thiên Sương biến trở về nguyên hình, tới khi đuôi rắn lạnh lẽo trơn nhẵn quấn lấy đùi phải hắn, chỉ thở dốc vì kinh ngạc, phía sau truyền đến trận trận cảm giác tê dại.
8

Đuôi rắn càng quấn càng chặt.

Xúc cảm lạnh như băng mười phần rõ rệt.

Nhưng Lăng Phi đang động tình, phân thân chưa phát tiết sưng trướng thêm vài phần, đưa tay ôm chặt hông của Luyện Thiên Sương, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.

Nhất thời triền miên lưu luyến, ý loạn tình mê.

Ai màng đến tương lại?

Ai màng đến quá khứ?

Chỉ cần giờ khắc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận