Khai Phá Tổ Sư
Lạc Trần có chút nghi hoặc nhìn lão:
- Ngươi chắn thiên thư nhân tự quyển có thể giúp ta gỡ bỏ rào chắn thiên địa này.
Lão Trương có chút ấp úng nhưng vẫn trả lời:
- Ta cũng không chắc. Nội dung trong đó quá cao thâm ta cũng chỉ có thể hiểu được lớp da ngoài. Nhưng cũng cảm nhận được sự thả lỏng của thiên địa ràng buộc!
Hắn cũng gật gù tán thành. Nếu dễ thoát đến vậy thì các bậc tiên hiền từ xưa đến nay cũng không đến mức như hiện tay.
Cầm chắc quyển thiên thư. Nhún vai rồi cất tiếng:
- Hôm nay ta đến đây để lấy đi cây đào kia làm tài liệu luyện chế pháp bảo. Mong ngươi có thể hợp tác.
Mặt mo Trương Bác đỏ lên:
- Việc này e là làm khó cho ta quá.
- Đám thượng tần chính phủ khi thấy một vật quan trong thế này biến mất, chắn chắn sẽ ra lệnh truy nã toàn quốc, có khi còn lan đến các nước lân cận.
Lạc Trần vẫn bình thảng đứng đó, chấp tay sau lưng rồi cất giọng:
- Cứ để mọi thứ tự nhiên đi.
Hiẻu ra ý Lạc Trần, lão liền dùng tay ngưng tụ chưởng ấn. Quang hoa rực rực dứt khoát mà chưởng thẳng vào lòng ngực, thân thể bất giác lùi lại miệng ứa ra tiên huyết phun khắp nơi.
- Đây coi như cái cớ để tiểu nhân có thể thoát khỏi nghi vấn.
Để thêm phần chắc chấn Lạc Trần liền vung tay. Hơn trăm đạo chưởng ấn mang theo kim quang chói lọi đánh thẳng đến khối kiến trúc gần đó hủy sạch mọi thứ, tiện tay mà phá luôn trận pháp lão.
Thấy đã ổn thỏa hắn liền thu tay, lão cũng cũng kính đứng kế bên mà chấp tay trước ngược vái một cái thật sâu coi như tiễn biệt nơi này. Lạc Trần không để ý, di động thân thể đến trước cây đào.
Dùng lượng chân khí cuối cùng trong cơ thể, dồn vào lòng bàn tay. Nương theo ý niệm rồi thoát ra bên ngoài bao bọc cả thân cây rộng lớn kia. Nhẹ nhàng nhất bỏng nó lên trên không trung.
Lão Trương có ý nhắc nhở:
- Nếu toát ly khỏi mặt đất quá lâu. Sinh cơ trong thân cây e rằng sẽ tiêu tán hết, từ đó cũng hóa thành phế liệu.
- Theo tiểu nhân suy đoán. Chậm nhất là 7 ngày!
- Rất mong tiên sinh cân nhắc rõ ràng.
Trong lầm liền tán thán:
- Đúng là mấy lão đầu sống hơn trăm năm, lượng kinh nghiệm cùng lịch duyệt đúng là quá khủng bố rồi đi.
Nhưng miệng vẫn bảo đảm:
- Ta biết rồi. Ngươi tự giải quyết vụ này đi
- Ta đi trước đây.
Rất nhanh chóng Lạc Trần liền thuấn di cách xa nơi đó khoảng trăm trượng. Sử dụng huyễn thuật ngụy trang cả người và cây hóa thành chiếc máy bay rồi ung dung rời đi chỉ để lại nơi đó một đạo tàng ảnh từ từ tiêu tán theo khung trung.
Lão Trương mới thả lỏng
- Từng tuổi này đã có thực lực và thủđoanj cao minh đến thế không biết trong tương lai lại mạnh như thế nào?
- Nếu không có thiên địa ràng buộc người này ắt có tiền đồ Thiên tiên.
- Cũng không biết quyết định này là đúng hay sai nữa.
Từ phía chân núi có rất nhiều tiếng bước chân loạt soạt mà tiến lên núi. Hóa ra là đám người của lão.
Vừa mới đặt chân lên nơi cư ngụ ban đầu, vả thẳng vào mặt đám người là tràn cảnh đổ nát hoang tàn chẳn còn sót lại thứ gì. Khói bụi bay mù mịt, nhẹ nhàn tản đi để lại giữa hố sâu là một lão đạo nhân người đầy máu tươi giữa lòng ngực còn in hằng đạo chưởng ấn.
Thấy thế đám người liền nháo nhác chạy đến.
- Đại nhân ngài… ngài có sao không?
Lão trả lời bằng một giọng thều thào như sắp chết:
- Ta không sao, cũng chỉ là ngạo thương tịnh dưỡng vài ngày là sẽ khỏi.
- Mau Mau diều ta đứng dậy
Một người trong số đó nhanh chóng chạy tới đỡ Lão Trương ngồi dậy, miệng vẫn ho sặt sụa tựa như trận đánh vừa nãy rất kinh khủng. Do quá cấp bách đám người này cũng chưa kịp để ý đến thánh vật của ngôi đền.
Bất giác có người liền đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy nơi có còn lại một cái hố sâu hoắm chản còn gì. Đám người ta hỏa chỉ trích:
- Đúng là khinh người quá đáng, đã hủy đi toàn bộ nơi này đến cả một cái cây cũng không tha.
Lão Trương thấy tình cảnh có chút bạo động liền cất giọng trấn an:
- Các ngươi cũng không cần quá để ý cứ thành thật mà báo lên trên, tự khác sẽ có người xuống giải quyết vụ này.
- Nhưng e rằng cũng không phải chuyện của một quốc gia nữa.
Nghe lệnh đám người cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực. Có một tiểu nha đầu ngay ngô hỏi:
- Thế tối nay chũng ta ngủ ở đâu?
Bầu không khí ngay lập tức im bặt, mặt của lão có chút xấu hổ gượng nói:
- Gấp rúc báo đi, cũng chỉ có thể nói tối nay chắc là sẽ không yên tĩnh.
Một số dân thường trong khu vực lúc giao thủ cũng liền bạo gan móc điện thoại ra quay lại rồi úp lênh mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...