Khai Phá Tổ Sư

Lạc Trần dóc hết lực lượng còn lại có trong cơ thể toàn lực di hành về Mao Sơn. Trên đường đi cũng phải dừng lại tại vùng biễn giữa Nhật và Trung để khôi phục lượng chân khí đã hao tổn sau thời gian dài di hành và chiến đấu.

Sáng hôm sau, thân ảnh lập lòe quang mang chẳn mấy chóc đã đứng trước cổng Mao Sơn. Khung cảnh vẫn tiêu điều như thế.

- Có vẻ ta nên tìm vài người đến để lao dọn!

Không chùng chờ mà vác theo một cái cây to vật vả tiến thẳng lên đỉnh sơn phong. Nơi này cũng được xem là đạo trường của hắn. Chỉ là trận pháp hộ tông đã bị hắn đánh cho tan nát rồi.

Bước lên trên nhìn bốn toàn chủ phong, lại đảo mắt nhìn qua đông các. Nơi này theo ghi chép trong điển tịch là cấm khu do chưởng môn đời thứ 28 thiết hạ. Sau này bị phong bế nên cũng chẳng còn ai để ý đến nó nữa.

Tò mò liền đi đến Đông các:

- Lúc trước không để ý kĩ.

- Đúng là có cấm chế thật.

Từng dòng phù văn được khắc chi chít trên các cây cột tạo thành một lực lượng khó tả mà thần bí. Vuốt càm vài cái tỏ vẻ như ông cụ non rồi cũng đặc tay lên cấm chế để cảm nhận thử, xem có phá được hay không.


Ngón tay vừa động, một tiếng cách thanh thúy được vang lên. Lạc trần cũng ngớ người:

- Chẳn phải thứ này khó mở lắm mà.

- Sao vừa mới chạm tay thì đã mở được rồi. Đúng là trận pháp lỏ mà!

Không nghỉ sâu xa, hắn chọn một vị trí nồng đậm nhất linh khí tại khu vực. Đào một cái hố lớn, lập tức ghim thẳn cây đào vào đất rồi lắp lại. Linh khí tứ phía bắt đầu vây quanh nỏ, tẩm bổ phần sinh cơ đã bị hao hụt trên đường đi.

- Như thế này chắn là được rồi nhỉ?

Do nơi này được ca tung là thuộc vào hàng động thiên phúc địa, nên linh khí rất sung túc việc tu bổ cũng trở nê thuận lợi hơn. Lạc Trần ước chừng tầm ba đến bốn tuần thì sinh cơ hao hục sẽ được bổ đầy đủ.

Mọi chuyện đã ổn thỏa, hắn liền dảo bước đến lại trước cổng Đông các, ngoại hình vẫn gióng các toàn sơ phong còn lại. Nhưng có đôi phần cũ kĩ hơn.

Vung tay đẩy nhẹ cánh cửa đã ám lên một tần bụi dày. Kẽo kẹt vài tiếng như cánh cửa này đã rất lau chưa có ai mở. Xọc thẳng lên mủi hắn không phải là mùi hoi do lâu năm không mà lại lại một mùi trầm hương dịu nhẹ.

Nhắm mắt thưởng thức mùi hương, tâm thần thư thái dễ chịu hơn hẳn. Mùi trầm qua đi để lộ ra một căn phòng tói tâm bụi bẩm, đập thẳng vào mắt hắn là từng kệ sách củ kĩ. Tay có chút run rẩy khi nhìn thấy thứ này.

- Đùa ta đấy à!

Có chút kích động hắn liền lao vọt đến nhìn cho kĩ mọi thứ.

- Không thể nào đay toàn bộ đều là điển tịch đạo gia đã bị thất lạc dành cho bài vị Thiên sư tu hành.

- Hóa ra các đời chưởng môn về sau thì càng ngày càng suy giảm về thực lực và tao nghệ trận pháp.

Nhớ ra bản thân đang cần một loại trận pháp có thể dẫn động thiên lôi, hắn liền gặt phăn đi mấy thứ khác để chuyên tâm tìm kiếm. Loay hoay trong đống tài liệu hồi lâu thì hắn tìm được một thứ rất đúng ý.

Bản nguyên tử lôi pháp, cái tên nói lên mọi thứ. Trận này giúp hắn có thể điều động một phần bản nguyên lôi hệ tại một khu vực nhất định. Nhưng điều kiện cần là người thi triển phải có tu vi tối thiểu là Địa tiên.

Và phải dùng chính thân thể của bản thân để dẫn lôi đạo. Đọc đến đây Lạc Trần cũng có chút rén:


- Nếu mấy điều kiện ở trên là thật thì chiếu theo hệ thống tu luyện của bản thân ít nhất phải là Luyện khí tầng 3 và lực lượng thân thể có thể chống lại thiên lôi.

Lạc Trần tự tin với phế thứ hai nhưng còn vế đầu thì chẳn có cách nào, hắn không tìm được thế cơ để đột phá. Bổng hăn chú ý đến một điểm được ghi trên đó.

- Nếu thực lực không đủ có thể sử dụng Thỉnh thần để cưởng ép thực hiện.

Thỉnh thần là một đại thần thông đã bị thất lạc từ lâu, cơ bản thuật này sẽ cưỡng ép hấp thụ linh khí trong phạm vi không nhất định phụ thuộc vào tu vi người thi triển, trong thời gian ngắn có thể gia tăng lực lực lên một bậc.

Đọc đến đây Lạc Trần cũng phải kinh ngạc

- Trên đời lại có thể tồn tại bí pháp nghịch thiên như này.

Rất nhanh Lạc Trần đã đưa ra quyết định bế quan 1 tháng để tu tập trận pháp và đại thần thông cũng như là nghiên cứu thử thiên thư xem có thư gì hay không. Nhất tay cánh cửa nặng ịch của toàn sơn phong liền đóng chặt.

Phía chính phủ. Tại Nhật bản đang có một cuộc họp khẩn được diễn ra ở một nơi tối tâm

- Ngươi điều tra được gì chưa.

Một người trong số đó ben trả lời:

- Các camera xung quanh đều đã bị hủy sống điệ từ cũng bị nhĩu loạn. Đa phần đều không tra được gì.


- Nhưng qua lời môt tả của những người xung quanh thì có thể sẽ giống với người này.

Nương theo hướng ngón tay, một hình ảnh của lão đầu được hiện lên. Khi vừa thấy gương mặt này ai cũng đỏ mặt tức giận.

- Không ngờ lại là lão ta.

Không nghỉ ngợi mà liền ra lệnh:

- Mau chống thông chi cho bên phía Trung Quốc.

- Bảo trong vòng 2 ngày đưa ra cái công đạo cho ta.

Ai nấy đều xôn xao nghị luận.

- Đúng là coi Nhật Bản ta không ra gì mà.

Gương mặt trên màng ảnh hiện tại, không ai xa lạ mà đó là đệ nất Địa tiên của Trung Quốc Tà Mãng Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận