Kẻ Tìm Xác Cú


Lần tiếp theo Hạ Khiêm mở mắt là ở trong bệnh viện Quân Y Tây Mã.

Căn phòng 25m2 phủ tông màu trắng lạnh được bày trí đơn giản, có bốn cái giường bệnh, ở giữa là một cửa sổ lớn rèm xanh có thể nhìn ra khuôn viên trồng nhiều cây lim sét cao rợp bóng.

Hôm nay không nắng, nhưng miễn cưỡng có thể gọi là đẹp trời trong cái nết thời tiết ngang ngược của con ngựa phía tây.

Hạ Khiêm bấy giờ mới chú ý tới người ngồi cạnh giường bệnh.

Hồng Chí Bình mặc áo thun màu ghi đơn giản, ngồi tréo chân trên ghế, một tay bó bột trắng treo bằng dây thòng qua cổ, tay bên kia đang cầm một tờ báo, ánh mắt đầy vẻ chuyên chú nhưng vẫn phát hiện ra cử động nhỏ của Hạ Khiêm.

Lúc này anh ta không ngẩn đầu liền hỏi:

- Tỉnh rồi à, có thấy khó chịu chỗ nào tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cậu?

Hạ Khiêm chậm chạp ngồi dậy, lát sau vừa xoa gáy vừa hỏi:

- Mọi thứ vẫn ổn, chỉ là…đầu tôi có cảm giác hơi khác lạ, anh có chắc đầu tôi vẫn là của tôi chứ?

Hồng Chí Bình hạ tờ báo xuống, nhìn cậu bằng ánh mắt thán phục.

- Câu đùa của cậu cũng nặng đô thật đấy!

Anh ta nói xong lại dựng tờ báo lên và dán mắt vào, nói tiếp:


- Cậu cứ yên tâm tịnh dưỡng, không cần lo viện phí, phía sở cảnh sát sẽ lo chuyện này vì đây là sự cố không ai muốn.

Giang Chỉ Đồng đã buộc phải viết bản kiểm điểm một ngàn từ, mấy hôm nữa cô ta sắp xếp xong sẽ đến để xin lỗi nhưng cậu cũng đừng quá hi vọng, nhìn cái cổ thẳng đứng của cô ta khi nói chuyện với cục trưởng thì tôi cũng bó tay rồi.

Cậu muốn ăn gì, đồng nghiệp của tôi vừa ra ngoài mua chút đồ, để tôi nói cô ấy mua cho cậu?

Hạ Khiêm day day trán, nói:

- Tôi muốn ăn cái gì đó đặc biệt một chút, socola đắng càng tốt.

- Cháo trắng à? Được, cháo trắng thanh lọc cơ thể tốt!

Hạ Khiêm: “…”

Không khí trong phòng không quá nóng nực, nhưng mùi sát trùng khiến Hạ Khiêm không thấy thoải mái, cậu với tay định mở quạt trần để tản đi bớt cái mùi đặc trưng của bệnh phòng thì nghe Hồng Chí Bình nói:

- Cậu chịu một lát đi, ở đây vừa bị ngắt điện, không biết đã hư hại ở đâu nhưng chắc họ sẽ sửa lại nhanh chóng thôi.

Không chịu được nóng à?

Hạ Khiêm lắc đầu, cậu xuống giường đi tới mở rèm cửa sổ ra.

- Không phải, vì tôi thấy vẫn còn ám ảnh cái mùi thuốc sát trùng này.

Tôi chịu nóng nực hay lạnh đều rất tốt, anh còn không tưởng tượng được từng có 4 năm tôi sống như người tiền sử, không đèn điện, không điều hòa, không máy vi tính…

Hồng Chí Bình hạ tờ báo xuống, không nén ngạc nhiên hỏi:

- Cậu ở tù à?

Hạ Khiêm quay lại liếc anh ta.

- Tôi là công dân tốt đó, dù anh không tin nhưng từ nhỏ tới lớn tôi không phạm pháp.

Sau khi cha tôi mất chú Dương mang tôi về nhà dạy dỗ rất kĩ, tôi mà cố gắng học chăm chỉ một chút thì không chừng đã làm cảnh sát như Uông Sâm rồi.

Hồng Chí Bình gật gù có vẻ tán đồng.

- Nói về cách uốn nắn một người thì tôi tin tưởng hoàn toàn vào năng lực của chú Dương, năm đó tôi mới vào đội hình sự đã thấy chú ấy sừng sững như một cây đại thụ rồi, rất cương trực, rất ra dáng chuẩn mẫu cho đàn em đi sau.

Chú ấy về hưu rồi là một tổn thất lớn cho đội.

Còn Uông Sâm sau này vẫn còn kém xa, cậu ta thẳng trực như một cây cột điện vậy, đôi lúc suýt thì ngốc.


- Haha…anh cũng nghĩ vậy à?

- Đúng vậy mà.

Nhưng ban nãy…cậu nói có 4 năm cậu đã sống mà không sử dụng đèn, tivi hay điều hòa sao? Tại sao chứ?

Hạ Khiêm ngừng một lát mới nói:

- Lúc đó tôi sống cùng bạn trai.

- Là cái người lúc trước cậu nói là gia trưởng à? Ngay cả điện cũng không cho sử dụng, kẻ này đúng là điên thật mà.

Hạ Khiêm cười cười nói:

- Tôi ngược lại không thấy thiệt thòi, tôi nhớ lúc đó mình sống cũng khá tốt, khá vui vẻ…nhưng sau đó thì anh ta bỏ tôi.

Hồng Chí Bình không giỏi nhìn tâm trạng người khác nhưng đến lúc này anh ta chợt nhận ra mình không nên nói gì nữa.

Không gian im lặng bao trùm lấy hai người, phải đợi đến vài phút sau mới có người bước vào và phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

Uông Sâm ôm trên tay bé Đậu Nhỏ, đi phía sau cậu ta là Trương Cẩm đang xách vài túi đồ nhỏ lỉnh kỉnh bước vào.
Bé Đậu Nhỏ năm nay năm tuổi, con bé xinh xắn nhưng bình thường rất nhát người, nó chỉ có vài ngoại lệ và Hạ Khiêm là một trong số đó.

Nó vừa thấy Hạ Khiêm thì đẩy cha của nó để nhảy xuống, chạy một mạch tới ôm lấy chặt lấy cổ cậu như con gấu trúc bám vào thân cây không chịu buông.

Uông Sâm nhìn một màn cha con “ruột” tương phùng này mà ghen tỵ đỏ mắt, vừa đặt giỏ trái cây lên bàn vừa càm ràm nói:

- Tôi đi công tác mấy ngày về nó còn chẳng mừng tôi như thế!

Hạ Khiêm nựng nịu cô công chúa nhỏ trong lòng, cười cười nói với Uông Sâm:


- Vậy cậu cũng biết phận cha ruột thừa của mình rồi đó.

Ây da…con gái nhỏ, lâu rồi không gặp có nhớ baba Khiêm không?

- Nhớ ạ! - Con bé nói bằng giọng trẻ con ngọt lịm.

Hồng Chí Bình ngồi đối diện không xa chăm chú nhìn họ một lúc rất lâu, đôi mắt toát ra vẻ nghĩ ngợi.

Trương Cẩm ngồi xuống bên cạnh anh ta, hạ giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:

- Giang Chỉ Đồng đã lập hồ sơ gửi Sở yêu cầu lật án mười bốn năm trước, cô ta nghi ngờ cậu ấy là hung thủ đã giết hại cha mình.

Anh có nghĩ vậy không?

Hồng Chí Bình thở dài một hơi, dời mắt nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ.

- Anh không biết, nhưng một người được trẻ con yêu thích thì hẳn bản tính không xấu.

- Hình như gần đây…ác cảm của anh về cậu ấy đã giảm đi không ít nhỉ! Nếu là anh của lúc trước sẽ không có chuyện dùng cả cái tay đang nứt xương của mình mà nện búa tạ đâu.

Ráng tịnh dưỡng nhé!

Trương Cẩm gõ nhẹ vào cánh tay băng bột của Hồng Chí Bình, cô ta cũng quay sang nhắc nhở Hạ Khiêm tịnh dưỡng rồi sau đó rời khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận