Kẻ Tìm Xác Cú


- Sếp Giang à, đến cả việc thích ăn socola cũng phạm pháp hay sao?

- Vậy chứng tỏ suy đoán của tôi là đúng!

- Sếp không thể bắt người chỉ bằng suy đoán của mình.

Tôi thích ăn socola là bởi vì lần đầu tiên tôi ăn nó, là bạn trai tôi tặng và tôi cảm thấy nó là thứ kẹo ngon nhất trên đời nên chừng ấy năm vẫn giữ thói quen đó.

Chị đừng nhìn tôi mơ hồ như vậy, tôi đúng là từng có bạn trai, tôi cũng không biết cái chỉ số điện não DMT kia là cái gì nhưng tôi muốn nói cho chị biết lần cuối, nếu chị muốn lật án của mười bốn năm trước để tìm hung thủ thì chị không nên tìm tôi, chị nên tìm đám cú lợn kia kìa, cha tôi không phải bị hổ vồ chết như trong báo cáo mà chính xác là bị bọn cú kia mổ chết!

- Cậu yên tâm, đương nhiên tôi sẽ lật án, tôi chơi với đám tội phạm loạn trí các người không biết bao nhiêu năm rồi, châm ngôn của tôi chính là sự thật phải được phơi bày, kẻ ác phải bị trừng trị.

Thứ mà tôi đã để mắt tới, tôi nhất định sẽ làm cho ra lẽ.

Cú lợn có thể giết người ư? Cậu vào viện tâm thần thì may ra tìm được đồng minh, tên loạn trí!

Giang Chỉ Đồng nói xong thì dậm bước đi ra ngoài, Hạ Khiêm khi nhìn thấy cô ta đóng sập cửa lại mới giật mình chạy theo.

- Chị nhốt tôi vào đây làm gì? Mở cửa! Tôi có thể kiện chị tội lạm quyền!


- Cậu thừa nhận bản thân đã giết cha mình thì tôi sẽ mở.

Không thì đợi tôi mua nước xong sẽ lên mở cửa cho cậu!

- Chị đùa tôi à?

Hạ Khiêm nghe tiếng bước chân rời đi, da đầu liền tê lạnh.

Cậu cố gắng vặn tay nắm vài lần nhưng không thành vì nó đã bị khóa trái từ bên ngoài.

Như bất giác cảm nhận được luồn hơi lạnh từ đằng sau, cậu hoảng hốt quay lại nhìn, chỉ thấy bên trong này bốn bề trắng toát rộng lớn và đầy tử khí.

Hạ Khiêm suy sụp ngồi xuống bên góc tường, co ro trong cái lạnh trên dưới 5 độ C, khí lạnh khiến cả người cậu đơ cứng, không gian im ắng chỉ nghe thấy tiếng máy lạnh u u nhẹ nhàng bên mấy cái hộc kéo bằng kim loại dựng đứng sát nhau, mùi tẩy trùng ngai ngái thoảng qua chóp mũi.

Hạ Khiêm không dám nhìn, không dám cử động, cậu quàng tay ôm lấy chính mình và cầu mong thời gian trôi nhanh một chút.

Trường năng của người chết vẫn còn quanh quẩn, có cái rất mới, có cái đã dần tiêu biến, nhưng cảm xúc nó mang lại thì sinh động một cách đáng sợ.

Một vài tiếng két két, như âm thanh móng tay cào trên kim loại khiến cậu càng run mạnh hơn.

Sau đó lại là khoảng không im lặng, chỉ có tiếng máy lạnh u u.

“Krétt!!!”

Lần này lại là một âm thanh lớn, giống như tiếng mở tủ, nó rõ ràng tới mức Hạ Khiêm không thể làm lơ được.

Giây phút cậu ngẩn nhìn đã thấy hơn mười mấy cái thi thể đang đứng trước mặt mình với nhiều tình trạng chết khác nhau.

Có người chết vì tai nạn, máu me thâm tím bầm dập, có người chết vì đuối nước, cả người phù nề, nước nhiễu nhại trên mặt sàn theo từng bước chân trần, có đứa trẻ chỉ mới hơn mười hai tuổi đầu giống như bị té từ lầu cao xuống, tay chân gãy ngoặc, cổ ngoẻo một bên, dáng đi khấp khiễng ma quái, có người già, nam, nữ…tình trạng có thể khác nhau, duy nhất là gương mặt, bọn họ không mang mặt người mà là những mặt cú lợn với đôi mắt xám đục đặc trưng của tử thi nhìn cậu đăm đăm.

Và sau đó…từ từ bước lại gần.

- Đừng nhìn! Đừng nhìn tôi nữa…Đừng lại đây…

Hồng Chí Bình ở bên ngoài thúc giục một nữ pháp y đang cố gắng mở cánh cửa, nhìn động tác chậm chạp của người nọ, anh ta không nhịn nổi liền nói:


- Cái ổ khóa này đã ghỉ đến dạng gì rồi, em còn chưa đổi à?

Trương Cẩm bị càu bàu đến phát mệt ngẩn nhìn anh ta qua đôi gọng kính dày cui, nói:

- Đồ vật sử dụng nhiều năm ít nhiều cũng có tình cảm, đâu phải người, thấy cũ là bỏ? Thấy chán là bỏ?

- Hả? Cái ổ khóa thôi mà, em có làm quá lên không vậy?

- Bình thường tôi vẫn sử dụng nó tốt lắm, hôm nay lại gặp Giang Chỉ Đồng tới phá thì đúng là xui xẻo, tôi nói lần này phải mách cục trưởng, cô ta mới tới đây mà quá lộng hành rồi!
Uông Sâm ở bên cạnh càng sốt ruột hơn nói:

- Chị Cẩm, sếp Hồng, hay là phá khóa luôn đươc không? Hạ Khiêm…cậu ấy thực sự rất sợ phải cộng hưởng với trường năng của người chết, trong đó…lại nhiều như vậy, chắc cậu ấy sợ lắm.

Hồng Chí Bình nghe vậy trong mắt có chút suy tư lát sau lại hỏi:

- Nhìn cái mặt gan lỳ của cậu ta, tôi còn không tưởng tượng được cảnh cậu ta sợ hãi đấy!

- Anh nói vậy là không đúng rồi sếp, em nghe nói khi cảm từ thì sẽ thấy được dáng vẻ trước khi chết của người chết một cách sinh động và chân thật nhất như chúng ta nhìn bằng mắt thường vậy.

Nếu là em…sợ đã phát điên mất!

Hồng Chí Bình im lặng nhìn Trương Cẩm vẫn đang tình tính tang nhét chìa khóa vào cái ổ khóa ghỉ sét nặng, vặn hết góc này đến góc khác vẫn không mở ra được.

Đột nhiên đèn trần phựt tắt, một luồn gió ớn lạnh thổi dọc hành lang khiến ba người bất giác nhìn vào mắt nhau.


Một tiếng la thất thanh từ bên căn phòng tràn ra khiến Hồng Chí Bình theo phản xạ với tay lấy chiếc búa tạ pccc kế bên, anh ta vung mạnh đập xuống, một cú duy nhất đã phá bung cảnh cửa.

Khí lạnh trong căn phòng ập tới, Hồng Chí Bình kịp nhìn thấy Hạ Khiêm đang co ro ở một góc, anh ta quăng búa tạ ra sàn vội vã bước đến lay cậu.

- Này Dương Hạ Khiêm! Cậu không sao chứ?

Lúc này Hạ Khiêm nước mắt đã giàn giụa, cậu cũng chẳng phân biệt được là ai với ai, chỉ biết trước mặt mình là người sống, là cái phao cứu mạng mà bám víu vào.

Hồng Chí Bình sống đến nửa đời người mới có cảm giác được một tên con trai ôm chầm.

Nếu là bình thường sợ rằng anh ta đá vung cẳng đá cho người này bay đi quãng tám, nhưng lạ thay lúc này chân anh ta cũng chẳng muốn phối hợp, mà sau đó tay cũng rất nhịp nhàng vỗ vỗ lên lưng Hạ Khiêm trấn an.

- Không sao, không sao nữa rồi.

Mẹ nó, nể tình cậu đã cứu tôi trước đó nên tôi để cậu ôm đấy nhé!

Mùi xà phòng quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi, Hạ Khiêm ôm người nọ những hoàn toàn không cảm nhận được chút hơi ấm nào, cậu vừa buông ra đã thấy một gương mặt cú với đôi mắt vàng ngoách đang nhìn mình đăm đăm.

“- Anh đã ước…lúc em sợ hãi nhất người ôm em, là anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận