“Ngài Ôn ở bên kia.” Kinh Hạ bước đến nhắc nhở cô ta, cằm hất về phía đám truyền thông bên ngoài cửa.
“Ừm." Ôn Vãn Vãn trả lời cho có lệ, cũng lười quay đầu lại nhìn.
Lúc này Ôn Dịch Hành mới chú ý đến cô ta, từ chối đám truyền thông rồi bước đến.
“Sao không thấy ngài Hoắc?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ba con đã mấy tháng không gặp nhau nhưng câu đầu tiên lại là hỏi về người khác.
Ôn Vãn Vãn khịt mũi một tiếng rồi đáp: “Nếu có thời gian đi hỏi tôi chuyện này thì chi bằng tự mình gọi điện còn nhanh hơn.”
Sắc mặt Ôn Dịch Hành trầm xuống.
Ở nơi công cộng, anh ta cũng không tiện ra tay, chỉ có thể quay sang Kinh Hạ, tức giận mà nói: “Lâu như vậy mới đến, thế nào? Lẽ nào mấy người còn bận hơn ta?”
“Làm sao dám.” Ôn đại tiểu thư tiếp tục nói: "Ngài Ôn bận xong việc công, còn bận cả việc riêng. Một đêm lăn hai giường, tôi dù có bận thế nào cũng không bận được bằng ông.”
Ôn Dịch Hành tức đến mức ngạt thở, vừa muốn trút giận, thì một bóng người cao lớn đi về phía ba người bọn họ.
“Ngài Ôn.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trong trẻo và ấm áp: "Máy bay của ngài Hoắc đã đến, sắp đến hội trường rồi.”
Kinh Hạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau Ôn Dịch Hành.
Vẻ ngoài điển hình của người Hoa, thanh tú nõn nà, đeo thêm một cặp kính, có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng đường nét trên mặt cũng rất gọn gàng sạch sẽ.
Ôn Dịch Hành bình tĩnh lại một chút, nghiêm mặt quay sang bên cạnh, giới thiệu với hai người: “Đây là trưởng phòng pháp chế do Wings phái đến chi nhánh ở New York, tên Vison.”
Anh ta nói rồi nhìn về phía Ôn Vãn Vãn, giọng điệu có chút như ra lệnh: “Làm quen với nhau một chút đi.”
“Xin chào, Vison.” Người đàn ông đưa tay ra, tướng mạo đẹp đẽ, những đốt ngón tay thon dài.
Ôn Vãn Vãn không thèm để ý đến hắn ta, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Kinh Hạ ở bên cạnh đưa tay ra cứu vãn, sau khi gật đầu khẽ cười xem như là đã quen biết.
Cả một đám đông náo động, đèn trong phòng cũng mờ đi, tiếng nhạc cũng nhỏ dần. Một tràng pháo tay và ánh đèn trên sân khấu bừng lên, người đàn ông bĩnh tĩnh bước lên sân khấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, Hoắc Sở Trầm mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần âu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vest màu xám đậm, tôn lên bờ vai rộng và chiếc eo thon, dáng vẻ anh tuấn, nhìn không ra là một kẻ âm trầm, lạnh lùng vào đêm ở căn hộ.
Chỉ là dù ở bất kỳ nơi nào, hình như anh đều lạnh lùng không nở lấy một nụ cười.
Dù là có ăn mặc giống chó đi chăng nữa thì nhìn vẫn giống như một tác phẩm băng điêu khắc.
Kinh Hạ nhìn sang chỗ khác, chỉ thấy Ôn Vãn Vãn ở hàng ghế đầu nhìn nghiêng về một hướng nhất định. Theo tầm nhìn của cô ta là một người đàn ông châu Á mặc bộ vest xám đen.
Cô chưa từng nhìn thấy người này, nhưng qua ánh mắt dịu dàng của Ôn đại tiểu thư, dường như Kinh Hạ hiểu ra được điều gì đó.
Có lẽ, hắn ta chính là tên mặt trắng đã lén lút qua lại với Ôn tiểu thư - là Downey.
Kinh Hạ giật mình, sau đó vô thức nhìn sang Ôn Dịch Hành.
Nhưng vẻ mặt anh ta có vẻ bình tĩnh, dường như vẫn chưa biết chuyện gì.
Cuối cùng Kinh Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong một dịp lễ quan trọng như hôm nay, nếu hai ba con họ xảy ra chuyện, chỉ mỗi nghĩ đến thôi cô cũng không nghĩ được mình phải xử lý như thế nào.
Cũng may là chưa tham gia được bao lâu, Downey cũng chỉ mới làm quen với người của Navoi, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hai nhân vật chính lên tiếng phát biểu, rồi lại lần lượt trả lời các câu hỏi của giới truyền thông. Khách mời lần lượt giải tán, việc chính kết thúc, còn lại là việc riêng của hai bên gia đình.
Kinh Hạ cùng Ôn Vãn Vãn đi thay bộ trang phục đi săn, sau đó ở cửa sông cách trang viên một kilomet đợi Ôn Dịch Hành và Hoắc Sở Trầm.
Sông chảy ra biển, ngược dòng là vào trong núi, xuôi theo dòng sông là có thể đi ra, không dễ bị lạc.
Vài người với trang thiết bị cùng với vệ sĩ bắt đầu tiến vào rừng sâu.
Dọc theo đường đi, Hoắc Sở Trầm yên lặng ít nói.
Mà bầu không khí giữa Ôn Vãn Vãn và Ôn Dịch Hành cũng rất kỳ quái. Đoàn người cứ như thế yên lặng mà đi được một đoạn.
Đột nhiên, ở cửa sông xuất hiện một đám lông đỏ sẫm - đó là một con nai.
Có lẽ vì chưa từng trải qua nguy hiểm, nên nai nhỏ tò mò nhìn về nhóm người trước mặt. Nghe thấy tiếng bước chân cũng chỉ đứng nghiêng, ngơ ngác nhìn.
Hoắc Sở Trầm nâng súng lên.
“Pằng!”
Đạn vang lên dội cả thung lũng. Chim chóc hai bên bay tán loạn, hươu đang uống nước cũng chạy mất.
Ôn Dịch Hành nhìn Ôn Vãn Vãn bên cạnh tức giận nói: “Mày đang làm gì vậy?”
Ôn Vãn Vãn chớp chớp đôi mắt nai tơ, vô tội nói: “Tôi đang đi săn.”
Ôn Dịch Hành tức đến không phun ra máu được, liếc nhìn Hoắc Sở Trầm đã rút súng: “Bắn không giỏi thì ham vui làm cái gì? Không thấy ngài Hoắc đã giơ súng rồi sao?”
“Thấy rồi!” Ôn Vãn Vãn trả lời: "Nếu đã là cùng nhau đi săn lẽ nào còn phải xếp theo thứ tự trước sau nữa sao?”
Ôn Dịch Hành nghiến răng, sắc mặt trầm xuống.
Kinh Hạ đã quen với cuộc cãi vã của hai ba con, thấy Hoắc Sở Trầm không có ý định xen vào, liền đi qua kéo kéo vạt áo của Ôn Vãn Vãn.
Ôn Vãn Vãn liếc mắt nhìn cô, nói: “Tôi cứ tưởng có người nuôi chó canh chừng tôi đã đành, không ngờ đến cả mình cũng phải học làm chó cho người khác.”
“Bốp!” Một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Ôn Dịch Hành không nói lời nào, trước mặt mọi người vung tay tát Ôn Vãn Vãn.
*Chú thích:
Nút bần(1): Nút đóng chai rượu vang.
Thanh sắc khuyển mã(2): ý chỉ cuộc sống xa hoa, chỉ biết ăn uống hát hò, cưỡi ngựa săn bắn, sắm sửa nhà cửa, không biết làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...