Kẻ thù hoàn mỹ

 
Trên một bãi cỏ tư nhân ở New Jersey, người đàn ông cao lớn ăn mặc gọn gàng. 
Ánh mặt trời như thiêu đốt tạo nên những cái bóng dài kéo trên mặt cỏ, giơ cao khẩu súng ngắn rồi nhanh chóng kéo cò trượt nhanh. 
“Pằng pằng!” hai tiếng nổ lớn vang lên, hai làn khói đỏ tản ra trong không trung, vừa nhanh vừa chính xác.
Vito chết lặng, nhớ đến kỹ thuật bắn súng của ông chủ mấy ngày trước khi xử lý tên phụ trách du thuyền, đột nhiên vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ hãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện gì?” Không đợi cậu ta nói, Hoắc Sở Trầm đã lên tiếng trước. 
Hai khối bia tập bắn từ hướng khác nhau xẹt ngang trên không trung cùng một lúc.
“Pằng pằng!”
Lần thứ hai bắn trúng mục tiêu, không trượt phát nào.
Vito xoa xoa vành tai bị chấn động đến mông lung, quay lại phía sau người Hoắc Sở Trầm: "Tiệc mừng hợp tác giữa tập đoàn Wings với chúng ta đã sắp xếp xong xuôi, mọi việc đều theo ý muốn của ông chủ.”
Hoắc Sở Trầm “ừm" một tiếng rồi ném khẩu súng trong tay cho Vito.
Ánh nắng vừa hay buông xuống trên một chiếc phi cơ riêng ở phía xa. Đôi cánh màu bạc lóe sáng lên, giống như lưỡi của con dao găm.
Anh lặng lẽ thắt chặt dây đai trên cánh tay, góc cạnh của móc kim loại xước qua bao tay, để lại một dấu vết nhạt.

“Chuyện phát sinh trên du thuyền và trong căn hộ đều là giới hạn của tôi, cũng là lần cuối cùng.”
Anh quay người, lấy một khẩu súng trường mới từ người thuộc hạ rồi lên đạn. 
Sắc mặt Vito tái nhợt, trầm mặc đi theo sau rồi thì thầm nói: “Ông chủ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ lo tốt, sau này sẽ đích thân đến báo cáo với ông chủ.”
“Báo cáo?” Hoắc Sở Trầm dừng lại: "Từ trước tới nay tôi luôn tự xử lý những kẻ phản bội mình, cậu quên rồi sao?”
“Nhưng mà phía bên ngài Ôn…” Vito ngập ngừng. 
Cậu ta biết Hoắc Sở Trầm ghét nhất là những kẻ phản bội nên luôn tự mình xử lý những kẻ đó.
Chỉ là nếu như Ôn Dịch Hành cũng dính vào chuyện này, sẽ rất phiền phức. Cậu ta cho rằng Hoắc Sở Trầm sẽ vì chuyện này mà sẽ phá lệ nguyên tắc mà mình đặt ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dẫn anh ta đi là được.”
Hoắc Sở Trầm nâng súng lên, quay lưng về phía Vito và dặn dò: “Ngoài ra, chuẩn bị sẵn súng bắn tỉa của tôi.”
Lên đạn.
“Pằng!”
Nút bần(1) bật ra khỏi chai, tiếng trầm đục trộn lẫn với hương thơm mát của dưa và trái cây.  
Kinh Hạ nhìn cô gái đang ngồi trên sàn, uống rượu ba ngày, bực mình thở dài.
Hoắc Sở Trầm đã nói là làm, sau tiệc đính hôn liền nhốt họ trong căn hộ hoành tráng này. Ngoại trừ mỗi ngày quản gia đến đưa cơm nước với dọn dẹp thì ngay cả quyền được đi dạo mua sắm cũng mất.
Ôn Vãn Vãn lăn lộn mấy ngày, nghĩ mãi cũng mệt nên quay sang uống rượu giải sầu, bình tĩnh thỏa hiệp với thực tại.
Kinh Hạ không chịu nổi nữa, cô vươn tay giật lấy chai rượu trên tay, nhẹ giọng nói: “Ngài vẫn nên kiềm chế một chút.”
Ôn Vãn Vãn khẽ nhếch miệng giễu cợt, không nói lời nào lại nghiêng người lấy một chai rượu khác. 
Màn hình điện thoại vụt sáng hiện lên tên một người.
Kinh Hạ nhìn thấy là số của bà Ôn.
Tay cầm ly sâm panh bỗng dừng lại, sắc mặt Ôn Vãn Vãn sững lại một lúc, cuối cùng vẫn cầm điện thoại bước đi.
Tranh thủ lúc này, Kinh Hạ lần nữa lấy chiếc bật lửa giấu trong tủ rồi đi ra sân thượng. 
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn đợi tin tức từ Mylan, tinh thần vẫn luôn bồn chồn không yên. 

Thẻ sim lắp xong, sau vài giây, quả nhiên hộp thư liền xuất hiện một chấm màu đỏ. 
Kinh Hạ nhấp vào, phát hiện tin nhắn cuối cùng của Mylan gửi là thông tin về Nanno.
Hoắc Sở Trầm không biết lúc nào sẽ lại đến thăm dò. Có thể tranh thủ lúc nào hay lúc đấy, Kinh Hạ nhìn về phía sau, xác định không có người mới dám mở văn kiện ra xem, lướt xem nhanh như gió.
Lúc này, tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, chắc là Ôn Vãn Vãn đã nghe điện thoại xong. 
Kinh Hạ nhanh chóng tháo sim ra rồi lắp vào nắp của chiếc bật lửa.
“Xoạt!” Lửa bật lên, cô châm một điếu thuốc.
Ôn Vãn Vãn không nói gì, đứng nhìn cô một lúc, tầm mắt nhìn vào điện thoại đang tắt và điếu thuốc cô vừa châm, có chút bỡn cợt khó đoán. 
“Chuyện gì?” Kinh Hạ quay người nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh.
Người đối diện bĩu môi, đưa điện thoại cho Kinh Hạ rồi nói: “Ngày mai ở trang viên của Hoắc Sở Trầm có tiệc rượu, cô phải cùng tôi đến tham dự.”
“Ừm.” Kinh Hạ gật đầu, lại nghe thấy tiếng Ôn Vãn Vãn than thở: “Không biết lên cơn điên gì, sau bữa tiệc còn có buổi săn bắn.”
Cô ta dừng lại, nhắc nhở Kinh Hạ: “Nhớ bảo Vito mang hai bộ trang thiết bị đi săn đến.”
……….
Sáng sớm hôm sau, Kinh Hạ cùng Ôn Vãn Vãn ngồi trên máy bay tư nhân đến New Jersey.
Bầu trời trong xanh trở lại sau cơn mưa, một dải cầu vồng xuất hiện, sặc sỡ bắt mắt cả một khoảng trời. 
Máy bay đậu xuống một trang viên rộng lớn bên bờ biển, một tòa nhà theo kiểu Victoria cổ kính trong thời kỳ thuộc địa, lưng tựa núi, mặt hướng biển và một sân bay chuyên dụng cho trực thăng. Người ta nói, hai ngọn núi phía sau đều là sản nghiệp của Hoắc Sở Trầm.
Ở hướng mặt trời mọc là trang trại rượu nho, phía sau là nơi săn bắn và giải trí.

Tiệc rượu được tổ chức bên trong trang viên.
Hôm nay, Ôn Vãn Vãn mặc một chiếc váy đuôi cá bó sát.
Thiết kế hở lưng chữ V sâu, màu đỏ tươi rực rỡ, phối với mái tóc xoăn bồng bềnh, tô son môi đỏ, trang điểm theo kiểu cổ điển. Quả nhiên là nhân vật hàng đầu trong số những người nổi tiếng ở Singapore.
Vito đã đợi sẵn ở bên dưới, khi nhìn thấy Kinh Hạ phía sau Ôn Vãn Vãn liền cau mày, vẻ mặt không được thân thiện cho lắm.
Xét theo việc phải đi theo hộ tống vào các dịp lễ, đôi khi các vệ sĩ cũng phải chỉnh sửa ngoại hình để phù hợp với yêu cầu của bữa tiệc. Kinh Hạ buộc phải đưa Ôn Vãn Vãn vào trong, nên cũng có trang điểm nhẹ nhàng.
Đôi mắt mèo nổi bật, toát ra vẻ khí khái anh hùng, sự quyến rũ mang tính sát thương cao. Cùng với Ôn Vãn Vãn, một nhu một cương, một sáng một tối. Chắc chắn là hai khung cảnh bắt mắt nhất trong trang viên này. 
Cả hai đi theo Vito vào trang viên, loáng thoáng có tiếng nhạc từ trong thính phòng Baroque kiểu Pháp theo cửa sổ sát đất truyền ra, bữa tiệc đã bắt đầu.
Bước qua một hành lang dài, hai cánh cửa phòng khách được đẩy ra – tiếng nhạc, mùi sâm panh whisky tỏa ra, còn có chùm đèn pha lên phía trên trần nhà phản chiếu vô số ánh sáng…
Thanh sắc khuyển mã(2), sống mơ mơ màng màng.
Kinh Hạ nhớ đến hai câu này.
Khách mời đã đến gần hết, đều là những nhân vật chủ chốt của Navoi và Wings, một số khách truyền thông khác được xếp ở khu vực ngoài sân.     
Từ đầu đến cuối Ôn Vãn Vãn đều toát ra vẻ lạnh lùng, cũng không chịu hợp tác chụp hình, đi thẳng qua khách mời đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận